ANIMA

anima (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Như thường lệ, cúp điện thoại xong là tôi phi thẳng ra bãi giữ xe.

Trèo lên xe, đội mũ bảo hiểm, nổ máy, xuất phát.

Cảnh đêm ven đường vẫn dịu dàng nên thơ như cũ, nhưng trái tim tôi cứ thấp thỏm không ngừng.

Mời bạn nhảy với cầu hôn có phần giống nhau, nhưng mời bạn nhảy còn khó hơn cầu hôn.

Nếu cầu hôn bạn gái, khi nàng còn đang do dự, có lẽ sẽ vì tư thế quỳ dưới đất của bạn trông tội nghiệp quá, vì không khí cầu hôn bạn tạo ra lãng mạn quá, vì viên kim cương đính trên nhẫn bạn tặng to quá, nên đành phải gật đầu.

Cho dù lòng dạ nàng sắt đá, cũng sẽ lo liệu bạn có nhảy lầu không, vì thế chỉ có thể uyển chuyển từ chối.

Thậm chí còn nói vài lời kiểu như nàng không đủ tốt không xứng với bạn.

Nhưng mời bạn nhảy căn bản không cần quỳ xuống, chỉ đơn giản mở miệng hỏi mà thôi.

Chẳng có không khí lãng mạn để mê hoặc, cũng chẳng có chiếc nhẫn đắt đỏ để dụ dỗ người ta.

Mà từ chối lời mời kiểu này cũng giống như từ chối mua hàng của nhân viên tiếp thị, chẳng có tí gánh nặng tâm lý nào, cho nên cô ấy có thể từ chối một cách nhẹ nhàng mà đầy lý trí.

Nếu tôi mở miệng mời, em sẽ thản nhiên? Do dự? Kinh ngạc? Hay bối rối?

Nhỡ may tôi bị từ chối, khi đó, phải làm thế nào để hóa giải không khí ngượng ngùng?

Sau đó nữa, phải làm thế nào để phục hồi tâm trạng bị tổn thương?

Thật sự tôi quá căng thẳng, còn căng thẳng hơn lần đầu tiên hẹn gặp cô ấy nữa.

Khi gần tới cổng sau trường em, tôi dừng xe bên đường trước, cởi mũ bảo hiểm ra, hít thật mạnh mấy hơi hòng giảm tốc cho con tim thấp thỏm.

Nhưng hình như chẳng ích gì, tôi nghĩ một lúc, quyết định lát nữa sẽ dùng cách di dời mục tiêu để làm dịu sự căng thẳng.

Tôi lại nổ máy xe, lượn một vòng, rồi dừng lại mua một con mực nướng.

Tôi bảo người bán hàng chia con mực thành hai phần, sau đó phóng xe tới cổng sau trường em, dừng xe lại.

Mỗi tay cầm một phần mực nướng, đi vào sảnh Hữu Nghị trong ký túc của em.

- Sao bạn lại đứng đây? – Tôi thấy em đang đứng ở ngay cửa sảnh Hữu Nghị.

- Bạn đến muộn 15 phút so với bình thường, mình hơi lo lắng, không ngồi yên một chỗ được. – Em đáp.

- Xin lỗi. – Tôi nói, - Mình đi mua mực nướng nên hơi chậm một chút.

- Mực nướng?

- Ừ. – Tôi nói, - Vì tuần sau là Giáng sinh rồi.

- Giáng sinh với mực nướng thì liên quan gì với nhau?

- Không có quan hệ trực tiếp. – Tôi nói, - Nhưng vũ hội Giáng sinh thì có liên quan với mực nướng.

- Mực nướng có liên quan tới vũ hội Giáng sinh sao? – Em càng hoang mang hơn.

- Mời bạn ăn mực nướng trước đã. – Tôi đưa phần mực trong tay phải cho em.

- Cảm ơn. – Em hơi ngẩn người rồi, rồi đưa tay đón lấy.

- Bạn đã nghe nói về vũ hội Giáng sinh của trường mình chưa?

- Chưa nghe bao giờ. – Em lắc đầu.

- Đêm Noel trường bọn mình sẽ tổ chức vũ hội Giáng sinh, vào cửa phải có vé, nhưng mỗi vé chỉ dành cho một nam một nữ. Người nào có vé mà không đi cùng với một người khác giới thì không được vào.

- Quy định này hay ho thật đấy. – Em cười, - Rồi sao nữa?

- Sau đó chính là câu chuyện con mực nướng này nè.

- Câu chuyện con mực nướng?

- IQ của con mực này cực kỳ cao, nó lại còn biết nói nữa. Mình đố nó toán, nó trả lời được mới tài, mình cực kỳ ngạc nhiên. Không ngờ nó nói: Toán học thì dễ như bỡn, ngay cả vật lý, hóa học, thiên văn học vân vân nó đều tinh thông. Mình không tin, nó bèn nói: Nếu không tin thì kiểm tra tôi xem.

- Hả?

- Cho nên nó liền biến thành con mực nướng[41].

Thoạt tiên em ngẩn người ra, sau đó liền bật cười, càng cười càng giòn giã.

- Chuyện cười này nhạt quá. – Em vẫn còn đang cười.

- Thực ra đây là một câu chuyện bi thương. – Tôi nói, - Quay lại nói chuyện vũ hội Giáng sinh đi.

- Được. – Cuối cùng em cũng ngừng cười.

- Mình có vé, nhưng không có bạn nhảy. – Tôi nói, - Xin hỏi bạn có bằng lòng làm bạn nhảy của mình không?

- Hả? – Hình như em giật mình.

- Mực nướng mà nguội thì không ngon đâu, ăn đi cho nóng.

- Ừ. – Tuy em đáp lời, nhưng vẫn không định bắt đầu ăn.

- Ăn đi. – Tôi nói, - Dù sao nó cũng đã từng là một con mực có IQ cực kỳ cao.

- Được. – Em lại cười, rồi ăn một miếng mực.

- Q[42] lắm đúng không. – Tôi cũng cắn một miếng, - Quả nhiên là IQ càng cao, ăn vào càng Q.

Em vừa ăn vừa cười, cười như muốn đứt cả hơi.

- Mình muốn mời bạn làm bạn nhảy cho vũ hội Giáng sinh, hy vọng bạn đồng ý.

- Mình không biết nhảy.

- Không sao. Chúng ta có cả một buổi tối có thể từ từ học.

- Nhưng mà…

- Mực nướng có ngon không?

- Hả? – Em lại ngẩn người ra, rồi gật đầu, - Ừ.

- Quý trường quả nhiên là vùng địa linh nhân kiệt, đến con mực bán rong ven đường IQ cũng đặc biệt cao.

Có lẽ em muốn cười, nhưng ráng hết sức để nhịn lại.

- Nếu bạn đồng ý làm bạn nhảy của mình, mình sẽ cảm thấy cực kỳ cực kỳ vinh hạnh.

- Chuyện này…

- Ăn xong con mực IQ cao như vậy, IQ của chúng ta cũng sẽ tăng lên chứ?

- Không đâu.

- Nghe nói còn có một con mực đọc thuộc lòng bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị, lần sau mình sẽ nướng nó.

Cuối cùng không nhịn được nữa, em phá ra cười.

- Xin bạn hãy đồng ý làm bạn nhảy của mình nhé.

- Mình…

- Không biết có con mực cái nào biết nhảy không nhỉ, có lẽ mình có thể cân nhắc việc mời nó làm bạn nhảy.

- Được rồi, mình đồng ý. – Em mỉm cười, - Cứ nhảy từ chuyện này sang chuyện khác, mình chóng hết cả mặt rồi đây này.

Ngắm nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt em, trái tim thấp thỏm của tôi cuối cùng cũng bình yên lại.

Giống như niềm vui khi được gặp lại em bên đập nước, giờ phút này tôi chỉ muốn nhảy cẫng lên.

Cô gái hoa dành dành ơi, tôi thật sự rất thích em, tôi vẫn luôn sâu sắc cảm thấy như vậy.

- Vừa rồi bạn nói mực nướng có liên quan đến vũ hội Giáng sinh, tại sao vậy? – Em hỏi.

- Bởi vì vũ hội Giáng sinh, nên muốn mời bạn làm bạn nhảy, nhưng mình căng thẳng quá. Vì căng thẳng, nên mới nghĩ ra câu chuyện con mực nướng.

- Mình không nhìn ra là bạn căng thẳng đâu.

- Bạn nhìn hai chân mình xem. – Tôi cúi đầu xuống, - Giờ lẽ ra nó phải nhảy cẫng lên rồi, nhưng lại chẳng nhúc nhích nổi.

- Chân bạn bị làm sao? – Em cúi xuống nhìn.

- Vì căng thẳng quá nên hai chân tê rần, gần như không còn cảm giác gì hết.

- Thực ra bạn đâu cần phải căng thẳng, bạn mời người khác cũng được mà.

- Xe bắt buộc phải đổ xăng mới chạy được, thuốc lá bắt buộc phải châm lửa mới hút được. – Tôi nói, - Còn mình, bắt buộc phải mời bạn làm bạn nhảy mới muốn tới vũ hội Giáng sinh.

- Bạn lại thế nữa rồi.

- Bọn mình vẫn nên tập trung ăn nốt con mực IQ cực cao này đi nhỉ.

- Ừ. – Em lại cười.

Tìm xong bạn nhảy cho mình rồi, lại phải tìm bạn nhảy cho lũ đàn em.

Hội FA lần này có 24 mống, ít hơn lần trước, nhưng số người muốn dự vũ hội Giáng sinh lại nhiều hơn lần trước.

Bởi vì bên cạnh đó có 8 thằng em tự đi mời mấy cô bé quen lúc cắm trại đón sinh viên mới lần trước làm bạn nhảy.

Khóa này trong khoa có 6 cô bé khóa dưới, qua sự giới thiệu của họ, tìm thêm được 4 cô bé ở khoa khác.

Sau đó Thi Nhã cống hiến 2 cô bé đàn em, Từ Nhã Linh cống hiến 3 cô, San San sư tỷ cống hiến 3 cô.

Jenny nói tôi nhờ cô ấy giúp muộn quá, cô ấy đã giới thiệu bạn cho hội FA khoa khác mất rồi.

Vẫn còn 6 tên nữa, cho đàn em của Tiêu Văn Doanh bổ sung, vừa vặn đủ 24 cô gái.

Tiếp theo là phải huấn luyện lũ đàn em học nhảy.

Tôi, Tiểu Vĩ và Lý Quân Tuệ cùng ba thằng nữa trong lớp, tối nào cũng huấn luyện đặc biệt cho lũ đàn em.

Bọn đàn em năm nay số đỏ hơn nhiều, vì tôi có thể đi chân nữ cho bọn nó luyện tập.

- Dựa theo tiết tấu nhạc, các bước nhảy chỉ chia ra thành hai loại là nhảy nhanh và nhảy chậm. – Tiểu Vĩ nói, - Nhảy nhanh thì nhảy điệu Soul, nhảy chậm rất đơn giản, chỉ cần ôm eo người nữ lắc qua lắc lại là được.

Câu này sao nghe quen thế nhỉ, ra là không khác chữ nào với những gì mấy ông anh năm ngoái nói.

Chiều ngày 24, Lý Quân Tuệ bảo tôi, trong khoa có một cô bé khóa dưới không đi vũ hội nữa.

- Sao lại đột ngột không đi thế? – Tôi hoảng hốt, - Thế chẳng phải là thiếu mất một nữ rồi!

- Tao cũng chẳng biết. – Nó lắc đầu.

Chuyện này chẳng phải chuyện vừa, bởi vì nhất thời không thể tìm được cô gái nào khác, đành phải tìm cách kiếm mấy cô gái đi ngắm trăng bên ngoài phòng thể dục để bổ sung quân số.

Hơn nữa tối nay tôi phải đi đón cô gái hoa dành dành, nếu vì phải tìm thêm một cô gái mà tôi đến muộn, chẳng phải em sẽ lại phải ngơ ngẩn đợi tôi trong sảnh Hữu Nghị hay sao?

Tôi vội phóng đi tìm cô bé trong khoa kia, hỏi cô ấy tại sao lại đột ngột không đi nữa?

- Anh à, em rất xin lỗi. – Cô ấy nói. – Vì em ăn chay ạ.

- Ăn chay? – Thiếu chút nữa là tôi gào lên, - Ăn chay thì liên quan quái gì đến việc không thể tham gia vũ hội?

- Em là người theo chủ nghĩa ăn chay toàn diện – ăn chay mặc chay ở chay. – Cô bé nói, - Ăn phải chay hoàn toàn, mặc phải tuyền màu trắng, ở phải nơi thanh bần, đi đứng không được tung tăng nhảy nhót.

- Em khiêu vũ trong vũ hội, chứ có phải vừa đi đường vừa nhảy nhót đâu.

- Nói thì là nói vậy, nhưng nếu giải thích rộng ra, cũng chính là không được khiêu vũ.

- Em…

- Anh à. – Cô bé nói, - Thực ra nguyên nhân quan trọng nhất là, em phải để mặt mộc.

- Mặt mộc? – Tôi thắc mắc, - Liên quan gì đến vũ hội?

- Đây là lần đầu tiên em dự vũ hội, em muốn trang điểm cho thật xinh đẹp. – Cô ta nói, - Nhưng em phải để mặt mộc, không được trang điểm. Nhưng khuôn mặt này của em, nếu không trang điểm thì có coi được không?

- Ừm. – Tôi gật đầu, - Em nói chí lý.

- Anh! – Cô ta hét lên.

Thấy tình hình không ổn, tôi vội vã chuồn.

Chú thích:

[41] Từ “khảo” trong tiếng Trung vừa có nghĩa là “kiểm tra”, vừa có nghĩa là “nướng”.

[42] Tiếng lóng, dùng thay cho từ “cute” nghĩa là dễ thương trong tiếng Anh.

Truyện Chữ Hay