Lộ Thiên nói chuyện thẳng thắng thoải mái, tôi muốn làm bộ như không nghe cũng không được.
Nhưng mà tôi vẫn còn một tuyệt chiêu: Giả ngu!
Tôi đánh một cú lên vai hắn cười bảo: “Anh bạn à, đừng có đùa vậy chứ!”
Nếu dựa theo tình huống bình thường mà nói thì người ta chắn chắn sẽ ngầm hiểu đây là một lời từ chối lịch sự. Đáng tiếc, đầu óc của hắn so với người bình thường hoàn toán khác nhau, nên hắn đã nghiêm túc trả lời tôi rằng: “Không phải nha~”
Tôi không nản lòng, tiếp tục bàn lui: “chuyển chổ ở cũng giống như chuyển nhà vậy, rất phiền phức, mấy cái đồ sinh hoạt cá nhân như khăn mặt, bàn chải, kem đánh răng…….đều phải chuẩn bị đầy đủ. Anh quyết định vội vàng quá làm sao tôi chuẩn bị kịp chứ?”
“Chẳng phải việc này rất dễ dàng giải quyết sao? Hai anh em chúng ta sẽ dùng chung, em không chê anh, anh cũng chẳng chê em, mấy thứ đồ linh tinh đó xài chung không được à?” Lộ Thiên nói thật tự nhiên, hắn đã không để ý đến, tôi cứ mãi sĩ diện từ chối, thì chẳng phải là quá hẹp hòi, cố tình gây sự sao.
Ngày xưa, tôi từng xem Châu Tinh Trì diễn vở [Tân Quan Cửu Phẩm], sau đó tôi vô cùng hâm mộ anh chàng diễn viên chính mồm miệng lanh lợi có thể đem người chết nói cho sống lại, và tôi mơ ước mình cũng được như anh ấy. Trớ trêu thay bản thân tôi là đứa trời sinh thụ động, nói chuyện trúc trắc, suy nghĩ chậm chạp, nên tôi đã đem ước mơ to lớn thuở nào gác qua một bên. Mãi cho đến bây giờ, khi đụng phải cao thủ đấu võ mồm thế này, tôi thầm tự trách mình khi đó đã không kiên trì đến cùng. Tục ngữ chẳng phải có câu cần cù bù thông minh đó sao? Nếu như ngày ấy tôi bắt đầu rèn luyện sớm thì bây giờ tệ lắm cũng có thể cùng hắn đọ sức một lúc, chứ không phải bị hắn nói cho cứng họng chẳng thể phản bác, chỉ đành nuốt nước mắt trong yên lặng, đồng ý những yêu cầu…..Cực kỳ vô lý kia.
“Em không trả lời, coi như là đồng ý nha. Chúng ta đến phòng tập làm một loạt vận động xả hơi xong sẽ về nhà nghỉ ngơi ha!”
Lộ Thiên đem chuyện giải quyết dứt điểm, ngay cả cơi hội phản đối tôi cũng chẳng có, chuyện cứ như vậy được ấn định xong xuôi.
Thật ra tôi không có sợ việc phải nuôi thêm một tên anh bám, nhưng mà đột nhiên mang đàn ông về nhà nhất định sẽ khiến cho mẹ tôi hiểu lầm đó.
Về phần nguyên nhân, có lẽ nên bắt đầu nói từ lúc tôi vừa lên đại học. Khi đó, tôi vốn biết tính hướng của mình từ sớm, đồng thời còn cho rằng đây là chuyện rất xấu hổ, nên ngầm hạ quyết tâm giấu nhẹm chuyện này cả đời. Tôi đã đánh đổi cơ hội được vào đại học top trên để đăng ký nguyện vọng vào một trường top dưới gần nhà, mặc dù điểm thi tôi khá cao. Bởi lẽ tôi không muốn học ở nơi khác, cùng một đám người xa lạ ở chung, tôi sợ người ta sẽ phát hiện ra bí mật của mình. Ngoại trừ phần lớn thời gian ở trường, còn lại tôi đều ở nhà. Hằng ngày đi đi về về giữa trường và nhà, vô tình tạo thành một đường thẳng nhàm chán, bất quá thời gian trôi qua rất yên bình, không gợn nổi một cơn sóng.
Mãi cho đến một hôm, có một tiếng sấm làm rối loạn cuộc đời tôi. Con trai mười bảy mười tám tràn trề nhựa sống, khát vọng mãnh liệt, nhưng tôi không dám trao đổi với người khác loại vấn đề này, nên đem hết hy vọng gửi vào mạng ảo. Có một khoảng thời gian, vừa tan học tôi lập tức vội vã về nhà giam mình trong phòng, đắm chìm vào internet tìm tòi kiến thức, lên diễn đàn đồng tính kết giao bạn bè cùng chí hướng, download GV, lúc đó, tôi đã tìm hiểu được rất nhiều chuyện mà thông qua giao tiếp bình thường với người khác không thể tìm hiểu được. Rồi một hôm, khi tôi đang nhốt mình trong phòng xem GV, cửa phòng đột nhiên mở ra, màn hình còn chưa kịp tắt đã bị mẹ bắt gian tại trận, vì thế tôi không thể giấu diếm được nữa, đành phải nói ra.
Lúc vừa thú nhận, mẹ tôi hoàn toàn không thể tiếp nhận được sự thật này, mẹ hỏi oti còn có thể thay đổi tính hướng được hay không, tôi đáp chuyện này là trời sinh không thể đổi….Đến bây giờ ngẫm lại, tôi vẫn còn nhớ rõ sự thất vọng cùng ánh mắt bất đắc dĩ đầy đau khổ của mẹ, ánh mắt ấy khiến tôi thấy lòng mình chua xót khôn nguôi. Vậy là từ đó, chiến tranh lạnh giữa mẹ và tôi kéo dài suốt hai năm lẻ ba tháng. Mặc dù, chúng tôi vẫn cùng chung sống dưới một mái nhà, nhưng mẹ hoàn toàn ngó lơ tôi, mặc kệ tôi hết lòng nịnh nọt, mẹ vẫn không buồn đáp lại, vẫn cứ âm thầm buồn bã một mình. Nói thật, hai năm đó cuộc sống của tôi như địa ngục. Khi tôi năm tuổi, cha mẹ ly dị, mẹ một mình nuôi nấng tôi khôn lớn, tôi lại không hề báo đáp công ơn ấy, ngược lại còn làm tổn thương mẹ, tôi thật sự là đứa con bất hiếu, một thằng khốn không ra gì, bí tắc, bi quan, tôi đâm ra chán đời ủ rũ.
Mãi về sau này, không biết vì sao mẹ tôi đột nhiên nghĩ thông suốt, mẹ bắt đầu gợi chuyện lại với tôi chủ động tìm hiểu kiến thức về tâm lý, tình cảm của giới đồng tính. Bạn biết đó, mỗi cá nhân trong giới chúng tôi hy vọng nhất là gì, là được người thân chấp nhận và chia sẻ, mẹ tôi đã làm như thế, và chính điều đó đã an ủi tôi, động viên tôi rất nhiều, nó giúp tôi có thêm sức lực để sống để làm việc.
Đối với một nữa kia của tôi, mẹ yêu cầu không cao, chỉ cần tôi không mang về một tên ẻo lả chảy nước là mẹ đã yên lòng rồi. Rồi sau khi tốt nghiệp ra trường làm việc, tôi vẫn quen nếp củ tan ca là chạy ùa về nhà, không hề đi xã giao với bạn bè hay đồng nghiệp. Lúc này mẹ tôi lại bắt đầu lo lắng, có lẽ mẹ sợ sau này tôi sẽ sống cô đơn lủi thủi một mình đến già, nên bảo tôi mau chóng tìm một đối tượng để yêu đi, đừng có ngồi ngốc ở nhà buồn rầu rồi sinh bệnh. Dường như mẹ rất quan tâm đến đời sống tình cảm của tôi, thỉnh thoảng có mấy đồng nghiệp trong công ty gọi điện thoại đến tìm, mẹ đều hỏi han cả buổi mới thôi. Vì vậy nếu bây giờ đột ngột đưa Lộ Thiên về nhà, mẹ không hiểu lầm mới là lạ đó.
Ra khỏi phòng tập, đã là tám giờ tối. Lộ Thiên bảo tôi đứng ở cổng chờ hắn, không lâu sau tôi đã thấy hắn dắt xe đạp đi đến
Hắn vỗ vỗ chổ ngồi phía sau, cười bảo: “Lên nào, để anh đây chở em về nhà, chúng ta đạp về đở tốn tiền đi xe.”
Tôi hơi kinh ngạc, nhà tôi cách chổ này rất xa, đạp xe về ít nhất cũng mất hơn nữa giờ, vừa mới tập luyện xong vốn rất mệt mỏi, tôi sợ hắn lao lực, đang tính khuyên hắn gửi xe lại phòng tập, cùng đón xe bus về nhà, lời còn chưa đến miệng đã bị hắn thúc giục lên xe rồi.
“Tròn vo, em đứng ngây ra đó làm gì? Mau lên xe nào!”
“Tới liền đâ…….Ách……..xì” Nói chưa xong đã bị hắc hơi một cái thật to.
Lúc nảy trong phòng tập có mở điều hòa, bây giờ ra bên ngoài nhiệt độ giảm đột ngột làm cho tôi cảm thấy thật lạnh.
Thấy vậy Lô Thiên lập tức cởi áo khoác ra, choàng lên vai tôi.
Nhìn thấy hắn chỉ mặc một bộ đồ thể thao mỏng manh, tôi hỏi:”Anh không lạnh sao?”
Rõ ràng tay của hắn còn đang phát run, thế mà vẫn còn trêu chọc tôi: “Đợi lát nữa đạp xe chở búp bê bụ bẫm về nhà, lao động khổ sai như vậy làm sao lạnh nổi”
Lời này vừa nghe hệt như đang than thở, nhưng tôi biết hắn nói thế để tôi an tâm
Tôi muốn đem áo khoác trả lại hắn, không ngờ hắn đột nhiên dựng xe qua một bên, đi đến trước mặt tôi giúp tôi cài áo khoác.
Hắn cao hơn tôi nữa cái đầu, nhìn thẳng chỉ có thể thấy được cằm của hắn, đường cong tinh xảo tuyệt đẹp, xo với tôi không biết tốt hơn biết bao nhiêu lần. Tôi thầm tự hỏi, người này vẻ ngoài điển trai đến thế vì cớ gì lại đối tốt với tôi như vậy?
” Cài xong rồi” Lộ Thiên ngồi lên xe hô to: “Chúng ta đi nào!”
Lần này tôi không do dự nữa, trực tiếp ngồi phía sau xe của hắn.
Gió đêm lướt qua mặt vừa lạnh vừa đau, nhưng lòng tôi lại ấm áp vô cùng……
Đứng dưới lầu nhà tôi, Lộ Thiên bảo phải mua một món quà cho mẹ tôi, tôi bảo hắn không cần phải khách sáo như vậy, hắn lại nói lần đầu đến thăm, không thể đi tay không. Hắn là một tên cố chấp, tôi khuyên thế nào cũng không được, kết quả chúng tôi ôm một giỏ hoa quả đi lên lầu.
Đây là lần đầu tiên tôi dẫn người về nhà, tuy chúng tôi chẳng có quan hệ gì nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hồi hộp. Cửa vừa mở, tôi còn chưa kịp giới thiệu, Lộ Thiên đã phóng về phía mẹ hô to một tiếng “chào bác”, cầm giỏ hoa quả đưa cho mẹ tôi, bắt đầu màn lấy lòng làm quen.
Hắn xin lỗi vì dã đường đột quấy rầy thật không phải phép, rồi lại ba hoa là ba mẹ hắn đi vắng hết, trong nhà không qi quản lý nên hắn mới đến đây xin ở nhờ vài hôm. Hắn còn bảo hắn rất chăm chỉ siêng năng, có việc gì nặng nhọc khó khăn cứ giao cho hắn làm. Đồng thời hắn cũng không quên tân bốc ca ngợi tôi tâm địa thiện lương, thấy hắn không nơi ăn chốn ngủ nên chứa chấp hắn. Sau một hồi mốm miệng tía lia, hắn đã lười mẹ tôi thành công, khiến mẹ không ngừng lẩm nhẫm thằng bé này thật đáng thương. Tôi đứng ở một bên âm thầm quan sát, ngoài mặt tuy thản nhiên hờ hửng nhưng nội tâm lại cuồn cuộn sóng trào, cái tên này giả vờ hay thật!
Cũng may Lộ Thiên là một tên biết điều, hắn biết rõ ăn không, uống không cũng có cái giá của nó, vì thế sau khi ăn xong biết tự giác xuống bếp dọn dẹp rửa chén.
Bỗng nhiên, mẹ tiến đến bên cạnh tôi, nhỏ giọng hỏi: “Nó là đối tượng của con hả?”
Tôi biết mẹ đã hiểu lầm, bèn tranh thủ giải thích: “Không phải”
Dường như mẹ không để ý đến lời tôi nói…..tiếp tục lẩm nhẩm: “Thằng bé này lớn lên cũng được, rất lễ phép lại chịu khó, miệng lưỡi cũng ngọt ngào, hơn nữa trông cũng đẹp trai, con với nó ở chung được đấy!”
Mặt mày tôi nhăn thành trái khổ qua: “Chúng con chỉ là bạn bè”
Mẹ tôi hệt như chủ nhân ra lệnh, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời giải thích kia: “Mau chóng đưa cho mẹ ngày tháng năm sinh của nó đi”
Tôi bực bội: “Mẹ muốn biết ngày tháng năn sinh của anh ta làm gì?”
“Cầm để đi hỏi thầy chứ chi, để xem hai đứa có hợp nhau không”
Tôi biết ngay mà, đem hắn về nhà là có chuyện.
Sau khi rữa xong chén đĩa, Lộ Thiên ngồi trên sofa cùng mẹ tán gẫu xem TV. Hắn thật sự rất biết lấy lòng người lớn, rõ ràng mẹ mới gặp hắn lần đầu mà hai người đã trở nên vô cùng thân thiết, hắn một mực kiên nhẫn nghe mẹ nói chuyện, từ chuyện nhà chuyện cửa đến chuyện vụ vặn lông gà lông vịt, vỏ tỏi vỏ chanh….
Thời gian qua nhanh như chớp, mới đó mà đẽ đến giờ đi ngủ, chuyện tôi lo lắng cuối cùng cũng đã đến, nhà tôi không lớn, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, đương nhiên không có dư phòng để Lộ Thiên ở, người ta bảo tới nhà là khách, tôi cũng không thể để hắn ngủ trên sofa được.
Tự mình xoắn não một hồi, đương tính chịu thiệt hạ quyết tâm ra ngoài sofa thì mẹ tôi đã đem ra thêm một cái chăn và gối đưa tôi.
“Tiểu Toàn, đêm nay hai đứa chịu chật ngủ cùng nhau ha, ngày mai mẹ sẽ mua thêm một cái giường xếp cho…….”
ANH YÊU XẤU XA