Anh Yêu Xấu Xa

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiền lương một tháng chỉ có triệu, ngoại trừ ngồi xe bus, ăn cơm, tôi chỉ có thể mua một vài thứ linh tinh cho mình, phần còn dư cũng chẳng nhiều nhặng gì. Mẹ tôi thường hay khuyên rằng: kiếm tiền không dễ, đừng tiêu xài phung phí, phải biết tiết kiệm, để sau này có việc gì cần dùng gấp thì có mà xoay sở. Tôi đem lời dạy bảo này khắc sâu vào tâm trí, thỉnh thoảng trích ra một ít gửi ngân hàng.

Tích góp từng li từng tí cũng được cỡ một tán ô be bé, cuồng phong quét ngang chỉ còn trơ lại mỗi cái cán. Làm việc một năm, tôi khổ sở lắm mới dành dụm được khoảng vài triệu, vậy mà bị bữa ăn này cuốn trôi hết toàn bộ. Mấy người có biết, cái thời khắc phải móc thẻ ra, lòng tôi đau đớn đến chừng nào không? Đau đến mức nhỏ máu đó!

Tôi siết chặt thẻ tín dụng trong tay, lòng ngập tràn hi vọng nhìn nhân viên phục vụ: “Có bớt chút đỉnh không?”

Nhân viên phục vụ khiếp sợ nhìn tôi, đoán chừng có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy gặp phải tình huống cò kè mặc cả như thế này, nên cả buổi không thốt lên được câu nào. Lộ Thiên rất biết thương hoa tiếc ngọc, tranh thủ thời cơ nhảy ra giải vây cho cô ta, giật lấy cái thẻ trong tay tôi đưa cho cô ấy: “Cậu ta chỉ đùa thôi, nhanh quét thẻ đi!”

Vẻ mặt cô nhân viên lúc này như được giải thoát, kiểm tra xong thẻ, cô ấy cẩn thận bảo tôi điền mật mã vào.

Mặt tôi bị kéo giãn hệt như cái độ dài của mật mã, tôi nói thêm: “Cho xin cái hóa đơn!”

Từ nhà hàng Tây đi ra, Lộ Thiên cười hì hì: “Tròn Vo, phụ cấp của công ty em thật không tệ nha, còn có thể thay em thanh toán sao?”

“Không phải!”

“Vậy em xin hóa đơn làm gì? Sợ chủ quán trốn thuế sao?”

“Cầm về nhà dán đầu giường được không hả?”

Dường như đã hiểu rằng tôi đang bực mình, hắn cũng không còn tâm trạng đùa giỡn, bèn hỏi: “Em về công ty?”

“Ừ”

“Để anh đưa đi cho!”

“Không cần, tôi ngồi xe bus”

Lộ Thiên liếc nhìn đồng hồ: “Cũng gần giờ rồi, ngồi xe bus về sẽ bị muộn đó.”

“Có xe bus đi đã là ngon lắm rồi, không chừng hai tuần tới tôi phải lết bộ đến công ty đây này.” Lời vừa thốt ra có hơi cường điệu, nhưng hiện giờ tôi không còn lòng dạ nào để ý đến hắn. Chẳng phải hắn thấy tôi thật thà nên mới trêu chọc sao? Chẳng phải hắn muốn đùa chết cái kẻ ngốc như tôi mới thỏa mãn sao? Thật quá đáng! Vừa lúc nhìn thấy một chiếc xe bus chạy đến, ngay cả số xe cũng chưa thèm liếc, tôi đã vội vàng chạy đến trạm chờ rồi phóng lên. Lộ Thiên không đuổi theo, hắn đứng trên vỉ hè vẫy tay với tôi, dùng khẩu hình nói: Đợi lát nữa anh tới tìm em.

Tìm tôi làm gì? Trả tiền sao? Đồ lừa đảo!

Tôi xoay mặt đi, không thèm nhìn đến hắn, tự động liệt kê tên hắn vào danh sách những tên lừa đảo cần tránh xa.

Sau khi về công ty, tâm trạng tôi mới dần bình tĩnh. Cẩn thận nghĩ lại, tôi cảm thấy biểu hiện vừa rồi của mình có phần hơi keo kiệt, dù sao mỗi ngày tôi và Lộ Thiên cũng sẽ gặp nhau, nếu làm cho mối quan hệ căng thẳng lên, lúc gặp sẽ rất lúng túng khó xử. Tôi cũng không thể vì phải trả tiền cơm mà cùng hắn tuyệt giao, rồi đem đại nghiệp giảm cân gác sang một bên. Huống hồ, tôi đã nộp nửa năm học phí, đó chính là tiền xương tiền máu của tôi đó. @$%cua%@@rang)(&^ me.

Tôi vẫn luôn luôn băn khoăn, nếu như Lộ Thiên thật sự đến tìm thì phải đối mặt với hắn như thế nào? Làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, hay sẽ nói thật với hắn về hoàn cảnh khốn khó của mình, kể thật thê thảm vào, cố gắng than thở khóc lóc, làm hắn cảm động, để cho hắn ngoan ngoãn trả lại tiền? Sau khi cân nhắc thiệt hơn, tôi quyết định lựa chọn phương án thứ hai. Đã sống trên đời hơn hai mươi hai năm, bởi vì tính tình hướng nội, ít khi biểu đạt tình cảm của mình, cho nên tôi không có bạn bè thân thiết, chỉ có Lộ Thiên là người bạn nhiệt tình nhất trong đám người tôi quen. Khi ở cùng với hắn, tôi luôn cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái, có lẽ tôi đã sống cô độc quá lâu rồi, nên trong lòng thầm mong không muốn mất đi người bạn này.

Vì thế, tôi bèn lên mạng tìm kiếm các câu chuyện bi thảm nhất, tính chọn ra một cái đau lòng nhất kể cho hắn nghe, ai dè chuyện còn chưa chọn được mà nước mắt nước mũi tôi đã chảy tèm lem.

Bỗng chốc đã đến giờ tan sở, đợi hết cả buổi chiều chẳng thấy bóng dáng Lộ Thiên đâu, quả nhiên hắn lại gạt tôi.

Tôi bình ổn cảm xúc, chuẩn bị về nhà, xem ra có đợi đến lúc công ty đóng cổng, hắn cũng chưa chắc đến.

Trong lúc chờ thang máy xuống lầu, tôi chuyên tâm ngẫm nghĩ lại chuyện Lộ Thiên lừa mình, không để ý gì đến sự tình xung quanh, mãi đến khi nghe thấy có tiếng người gọi tên tôi vài lần, tôi mới giật mình, thì thấy thang máy đã xuống đến lầu một.

me rang cua

Phùng Dật đè lại nút mở cửa thang máy, có chút bực bội cất lời: “Cậu không muốn đi ra à?”

Tôi bị giọng nói lạnh băng kia làm cho sợ hãi đứng ngây ngốc tại chỗ, trong lòng dâng lên nỗi ấm ức không tên, cố gắng nhấc từng bước chân nặng nề đi ra khỏi thang máy.

Dường như cảm thấy mình có hơi nặng lời, Phùng Dật tiếp tục lên tiếng…

“Tiểu Toàn”

“Vâng?”

“Cậu sao vậy?"

“Không có gì đâu!”

“Sao mắt đỏ vậy?”

“À, vừa rồi bụi bay vào mắt, cố dụi nên bị đỏ!”

Lời giải thích nghe thật buồn cười, thấy tôi không nói thật, Phùng Dật cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ nói: “Tôi đi lấy xe.” Nói xong còn nhìn đồng hồ một chút, hệt như ra hiệu là anh đang có chuyện gấp lắm, tôi bất chợt hiểu rõ, nhanh chóng bước ra ngoài.

Thời khắc rời khỏi cánh cửa thang máy, tâm trạng tôi lập tức rơi xuống đáy cốc…

So với việc Lộ Thiên làm tôi hao tổn triệu tiền cơm thì việc Phùng Dật đối xử lạnh lùng với tôi như thế kia càng làm tôi cảm thấy đau khổ ngàn vạn lần.

Rời khỏi công ty, tôi đột nhiên không muốn đến phòng tập thể thao nữa. Vốn dĩ vì phùng Dật nên mới quyết tâm giảm cân, hiện tại nhìn thấy tình cảnh mình chẳng còn chút hi vọng nào, việc giảm cân còn có ích lợi gì chứ? Ngay từ lúc bắt đầu đã không có khả năng rồi, tội gì phải giày vò bản thân? Chẳng bằng muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, thân thể nó muốn béo phì tròn lẳng thì cứ kệ xác nó béo phì tròn lẳng! Việc bây giờ là phải đi nhanh một tí, chạy về nhà ăn cơm chiều, … Chính là ngay lúc này, lại có người từ phía sau bịt chặt mắt tôi, cố ý biến đổi giọng nói, hỏi: “Đoán xem ai đây?”

Không cần đoán, tôi cũng biết ngay hắn là Lộ Thiên, bởi vì ngoại trừ hắn ra, không có ai làm chuyện dở hơi như vậy.

Tôi đáp: “Anh Lộ đẹp zai, tôi biết là anh, đừng làm chuyện ngớ ngẩn nữa, mau thả tay ra!”

Lộ Thiên thả tay, nhanh chóng đứng trước mặt tôi, cười híp mắt: “Ôi không ngờ Tròn Vo lại thông minh đến thế”

Nụ cười của hắn vẫn luôn rạng rỡ như vậy, dễ dàng thu hút người ta. Không biết vì sao, tâm trạng tôi lúc này bỗng trở nên tốt hơn rất nhiều,…không còn muốn so đo chuyện hồi trưa với hắn nữa. Tôi chợt hỏi hắn: “Sao anh lại đến đây?”

“Không phải anh đã nói rồi sao, lát nữa anh qua tìm em.”

“Hửm? Vậy anh vừa đến à?” Tôi nhìn bộ đồ thể thao trên người hắn, phỏng đoán có lẽ hắn vừa về nhà thay quần áo, rồi mới quay lại cổng công ty chờ tôi, cho nên đợi mãi đến chiều cũng không thấy bóng dáng.

“Lúc em vừa đi, anh lập tức đuổi theo. Nhưng vì sợ quấy rầy em nên anh không dám lên lầu tìm.”

“Vậy bộ quần áo đó làm sao thay được hả?”

“Anh gọi bạn đem đến, rồi vào WC thay đó. Không tin anh lấy chứng cứ cho em xem”

Lộ Thiên đặt balô trên vai xuống, kéo khóa cho tôi xem bộ áo vét bên trong, đồng thời còn bổ sung thêm: “Nếu em vẫn không tin, anh có thể gọi cho bạn anh nhờ nó làm chứng,” Thật ra tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng không có ý nghi ngờ hắn. thấy hắn cố sức giải thích như thế, tôi không khỏi dở khóc dở cười, bỗng nhiên tôi cảm thấy cái tên này thật chân thành, chân thành đến mức đáng yêu.

“Rồi, rồi, tôi tin tưởng anh.” Tôi cười, giúp hắn kéo khóa balô lại. “Sao anh thích tự làm khổ mình thế, nếu không lên tìm tôi thì tối nay chúng ta cũng gặp nhau tại nơi tập thể thao mà, tội gì phải đứng ngoài đây hứng gió, lỡ bị nhiễm bệnh cũng đừng có than đó.”

“Em có biết vẻ mặt lúc trưa khi em rời đi khó coi đến mức nào không, so với đáy nồi còn đen hơn. Anh đây là đặc biệt đến xin lỗi, miễn cho em nghĩ xấu về anh. Hơn nữa khi xin lỗi cũng phải tỏ ra chút thành ý, đứng đây hứng gió cũng là vì thế đó” Lộ Thiên vừa nói chuyện vừa tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống, nhét vào lòng bàn tay tôi: “Có một chuyện chúng ta nên nói rõ ràng với nhau, em đừng xem anh như kẻ lừa đảo được không? Anh đây làm việc đứng đắn ngay thẳng, cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện xấu gì, cũng chưa từng lừa gạt ai. Em trước cầm đỡ cái này, tuy chẳng đáng giá là bao, nhưng so với bữa cơm hồi trưa cũng giá trị hơn chút xíu đó.”

“Như vậy coi sao được” Nhìn thấy mặt ngoài đồng hồ khảm một vòng kim cương lấp lánh, tôi nào dám nhận, lập tức trả lại hắn: “Tôi không cần, anh mau cầm về đi” Nhưng Lộ Thiên lập tức bắt lấy tay tôi, trực tiếp đeo đồng hồ vào cổ tay cho tôi: “Anh cũng không có nói là muốn tặng em, chỉ nói tạm thời để em cầm đỡ, xem như là tín vật làm tin đi. Đợi đến khi thẻ ngân hàng của anh được trả tự do, anh sẽ mời em một chầu bit-tết, khi đó, em đem đồng hồ trả lại anh cũng được mà.”

Chẳng lẽ hắn sợ tôi nghĩ lung tung nên mới đưa đồng hồ cho tôi giữ?

Xem ra tôi đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Có lẽ đúng như lời hắn nói, hắn thật sự muốn đến nhà hàng đó ăn bò bit-tết, và rất có thể trong người hắn không mang theo tiền, vừa đúng lúc gặp được tôi, và dựa theo cái tính cách tùy tiện cộng thêm việc hắn nhận thấy mối quan hệ giữa chúng tôi cũng không tệ, không xem tôi là người lạ nên mới làm thế. Còn về chuyện chai rượu vang đỏ, chắc chắn là ngoài ý muốn, có thể trong lúc chọn món, hắn quá hưng phấn nên không biết mình đã làm chuyện ngu ngốc gì.

Tôi thật sự phục chính mình, nghĩ ngợi một hồi bèn đem toàn bộ tội lỗi của hắn xóa sạch không còn vết tích: “Được rồi, tôi sẽ tạm thời giữ vật này!” Tôi không khách sáo với hắn nữa, gỡ chiếc đồng hồ xuống nhét vào cặp, nếu không tôi sợ sẽ làm hỏng cái đồng hồ quý giá này mất.

Lộ Thiên vui vẻ, thản nhiên khoác tay lên vai tôi, ra vẻ cực kỳ thân thiết: “Tốt, đi chúng ta đến phòng tập thể thao nào.”

“Hôm nay tôi không đến đó đâu.”

“Tại…tại sao?”

“ơ..ừm…Bởi vì…bởi vì tôi không có động lực để tiếp tục kiên trì…”

“Cái gì mà không có động lực hả? trước đừng nói đến việc em quá béo, chỉ mới nói đến việc em đi đường thôi mà cũng đã thở hồng hộc rồi, nếu không chịu khó rèn luyện thân thể, tương lai nhất định dễ dàng mắc bệnh, ví dụ như cao huyết áp nè, tiểu đường nè, xơ vữa động mạch nè,….bla bla…”

“Này này! Có ai giống anh đi nguyền rủa người khác như vậy không hả? Thân thể tôi rất tốt, tôi muốn đi thì đi, muốn nhảy thì nhảy, muốn chạy thì chạy, hoàn toàn không có bệnh! Hơn nữa lần trước anh cùng tôi chạy bộ, tôi có thở gấp sao? Đừng có nói quàng xiên bậy bạ được không?”

“Đứng đây tranh cãi vô ích làm gì, muốn biết thực hay giả thì tranh thủ đến phòng tập chạy thử, nhảy thử xem…”

….

Nghe thấy những lời này xong, tôi có hơi dao động. meokeng.wordpress.com

Đi đến phòng tập thể thao một lần, tôi mới biết được hóa ra vận động cũng có thể làm người ta nghiện. Tại nơi đó, tôi phát hiện có rât nhiều người cùng chí hướng với mình, cùng bọn họ tập luyện so với tập luyện một mình thì cảm thấy rất dễ dàng và thoải mái, hơn nữa vận động sẽ giúp người ta tự tin lên rất nhiều,…đúng là một nơi lý tưởng mà tôi thầm ước ao. Nhưng khi tôi quyết định không giảm cân nữa, thì Lộ Thiên lại xuất hiện rủ rê, cái này có nên gọi là tính trước bước không qua không…

Đang lúc tôi còn do dự, một cỗ xe hơi màu đen phanh lại ngày trước mặt chúng tôi, nhìn kĩ hóa ra là xe của Phùng Dật.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, tim tôi cũng đập loạn xạ theo…

Khuôn mặt Phùng Dật dần dần lộ diện trong tầm mắt, anh ấy khẽ cau mày, thoạt trông có chút không vui.

“Tiểu Toàn, sao cậu còn chưa về nhà?”

Anh ấy đột nhiên hỏi một câu bất ngờ như vậy, ngữ điệu âm trầm tựa như đang trách mắng, khiến tôi chẳng hiểu chi cả. Tôi không biết mình đã làm gì đắc tội với anh, càng không biết phải trả lời anh thế nào, chỉ dám ừ hử một tiếng, rồi ngậm mồm im bặt.

Lộ Thiên đứng một bên chen vào nói: “Anh bạn là ai vậy? Sếp hả? Người ta chỉ đến công ty làm công, không phải đi bán thân, sau khi tan sở cũng không được đi tìm nơi giải khuây sao?”

Nhìn thấy lông mày Phùng Dật càng lúc càng xoắn vào nhau, sợ hai người này sẽ gây chuyện, tôi lập tức nhảy vào hòa giải.

Tôi đi về phía trước, kéo Lộ Thiên đứng ra phía sau, tiếp đến mới bước tới gần Phùng Dật, cười nói: “Anh đừng để ý đến người này, anh ta không hề có ác ý đâu.”

Phùng Dật không trả lời, tôi cảm thấy ánh mắt anh lướt qua tôi bắn thẳng về phía Lộ Thiên, xoay người nhìn lại, Lộ Thiên cũng đang trợn mắt trừng Phùng Dật.

Tôi lập tức kéo Lộ Thiên đi, đi được vài bước lại quay về sau nhìn Phùng Dật, phất tay: “Chúng tôi đi trước, ngày mai gặp.”

Chiếc xe màu đen ấy phóng xoẹt qua, chỉ trong tích tắc, cả bóng dáng cũng không thấy.

Tôi buông tay Lộ thiên, sắc mặt trở nên ảm đạm: “Anh Lộ đẹp trai của tôi ơi! Anh hại tôi thảm rồi!!!”

“Sao vậy? Đắc tội với sếp của em hả?” Lộ Thiên xoa đầu an ủi tôi: “Sợ cái gì, nhìn cái bộ dạng đó chắc cũng là kẻ có tài nhỉ. Xem ra hắn thường hay bắt nạt em trong công ty đúng không? Nếu ngày mai hắn cố tình tìm em gây sự thì nghỉ làm cho anh.”

Tôi tức giận hét: “Nghỉ làm, anh bảo tôi lấy gì sống, anh nuôi tôi chắc?”

“Không thành vấn đề!” Lộ Thiên hào phóng vỗ ngực một cái, một vài giây sau lại xoay chuyển lời nói: “Nhưng mà gần đây anh hơi túng thiếu, vốn định trông cậy em cứu tế cho anh vài bữa. Nếu như em thật sự bị sếp đuổi việc thì hai chúng ta có thể cùng nhau lập thành một đôi song ca sống dưới chân cầu vượt, múa hát kiếm ăn qua ngày, tiền xin được đều để em giữ, anh chỉ cần mỗi ngày được ăn cơm thôi. Nếu như may mắn, còn có thể lọt vào mắt xanh của ông bầu đào tạo cao sĩ nào đó, thì tương lai chúng ta nhất định một bước lên trời.”

Tôi bị hắn chọc cười: “ Thôi đi, mồm miệng anh bẩn quá! Anh đẹp trai này, nghe ý tứ trong lời nói vừa rồi thì hình như anh định ăn bám tôi cả đời sao? Tôi bị thất nghiệp, làm gì có tiền nuôi anh chứ!” Thấy hắn cứ lải nhải miết, tôi cũng muốn hùa theo đùa giỡn một tí, ai ngờ vừa dứt lời, hắn lập tức nắm chặt tay tôi, còn bày ra bộ dáng mang ơn, nói: “Tròn Vo, em thực sự là cha mẹ tái sinh của anh! Anh còn chưa nói rõ ý tứ của mình thì em đã hiểu hết rồi, chúng ta đúng là tâm ý tương thông! Từ giờ trở đi, anh đây sẽ quyết tâm theo em, anh không kén ăn, em ăn cái gì, thì anh ăn cái đó. Anh cũng không kén chọn chỗ ngủ, em ngủ chỗ nào, anh nằm chỗ đó. Hai anh em chúng ta hãy cùng nhau đồng tâm hiệp lực tạo dựng một cuộc sống tươi đẹp đi!”

Nghe đến đây, khóe miệng tôi run rẩy.

Cái gì mà anh em đồng lòng! Anh thật sự muốn ăn bám tôi cả đời sao? Da mặt anh quá dày rồi đấy!

ANH YÊU XẤU XA

Truyện Chữ Hay