Thích Nguyên Hàm xuống khỏi bậc trực tiếp.
Lúc cô trực tiếp, không đọc được bình luận, cô uống một ngụm nước ấm, hỏi: "Thế nào?"
"Rất thành công, cực kỳ thành công. Bây giờ trên mạng đã bớt chửi rủa công ty chúng ta rồi." Trợ lý cho cô xem bình luận ở trên mạng, đã thành công chuyển rời sự chú ý của cư dân mạng lên sắc đẹp của cô, thậm chí còn lên cả hotsearch Nhà tư bản nhìn như thế này bạn có hận nổi không Dung mạo tổng tài đời thực
Trong đó cái gì cũng nói, nói cái gì mà sắc đẹp của Thích Nguyên Hàm cứu vớt được ảo tưởng của họ về tổng tài đời thực, họ phải nhồi nhét văn học tổng tài, rất nhiều người gào to có truyện nữ tổng tài nào như Thích Nguyên Hàm hay không.
Sau đó rất nhiều người bắt đầu đề cử: [Có có có, có truyện của một tác giả cực kỳ hay, chị gái trong đó cực kỳ A, còn là đôi A, lúc ở bên nhau khiến tôi cong ngay lập tức.]
(A: viết tắt của Alpha, Alpha là những người mạnh mẽ, hoàn hảo về ngoại hình, trí tuệ, sắc dục, chỉ số thông minh siêu đẳng, thể chất mạnh mẽ.)
[Thích mấy thể loại này quá đi! Đặt chỗ!]
[Cầu chị em giới thiệu]
[Tác giả đó tên là Nhập Nhập Nha, truyện cô ấy viết rất hay.]
[Nói nhỏ cho nghe này, Ánh trăng từng hôn qua hoa hồng đỏ yyds]
(yyds: 永远的神: Mãi mãi là thần.)
Thích Nguyên Hàm nghiêng đầu đọc, quay đầu hỏi trợ lý: "Mọi người mua hotsearch hả?"
Trợ lý lắc đầu nói: "Không hề, lúc chị phát trực tiếp, hot search đã leo lên rồi, chúng tôi chỉ chen chân vào mà thôi."
Thích Nguyên Hàm nhìn chằm chằm một hồi, miệng thốt ra hai từ: "Vô lý."
Trợ lý lúng túng nói: "Vâng, có hơi vô lý thật, nhưng vừa rồi chị thật sự rất đẹp, hiệu quả trực tiếp rất tốt, tôi xem cũng cảm xúc dâng trào đây."
Thích Nguyên Hàm không dám nhận công, chuyện này cũng may mà có quản lý Diệp trong truyền thuyết, càng may hơn là có Thẩm Dao Ngọc, cô ừm một tiếng, lấy điện thoại báo tin vui cho Thẩm Dao Ngọc, sau đó hỏi trợ lý: "Thư ký Bạch quay về chưa?"
"Còn chưa, có chuyện gì gấp sao?" Trợ lý hỏi.
Thích Nguyên Hàm mím môi, nói: "Chắc lát nữa sẽ có phóng viên đến phỏng vấn, cô gọi Bách tổng đến tiếp nhận phỏng vấn, tôi về trước."
"Hả? Nhưng Bách tổng vẫn đang ở công ty quỹ đầu tư mà." Trợ lý khó hiểu nói, "Có khi chị ấy không đến kịp."
Thích Nguyên Hàm như không nghe thấy, đi thẳng ra ngoài, cô đi vội, bước chân dồn dập, trợ lý gọi điện cho Bách Dư Nhu, chỉ sợ đắc tội với phóng viên lại gây ra sai lầm khác.
Có mấy công ty truyền thông đến công ty, Thích Nguyên Hàm đợi mũ đeo kính, cô đi thẳng đến nhà xe, cô đeo tai nghe không dây, gọi điện cho Bạch Uyển Lộ.
Bạch Uyển Lộ nói: "Bây giờ tôi đang ở nhà chị, nhưng không nhìn thấy người."
Thích Nguyên Hàm cắt chặt môi.
Phát trực tiếp chỉ gói gọn trong một tiếng đồng hồ, bây giờ mới bảy rưỡi, theo lý thuyết Diệp Thanh Hà phải ở nhà, bình thường nàng cũng không làm việc gì.
Thích Nguyên Hàm rất lo, bắt đầu tưởng tượng linh tinh.
Lúc cô không ở nhà, mỗi ngày Diệp Thanh Hà đều làm gì đây?
Chỉ có nấu ăn với chơi với mèo thôi sao?
Thích Nguyên Hàm nắm lấy vô lăng, rất vội vã, có một loại cảm giác lo sợ mất khống chế đang dâng trào trong tim.
Cô về đến nhà rất nhanh, vội vàng xuống xe, nghĩ rằng, có thể cô về đến nhà, Diệp Thanh Hà đã quay về rồi.
Vào nhà chỉ nhìn thấy mình Bạch Uyển Lộ, Thích Nguyên Hàm chạy nên có hơi nóng, cô hít một hơi, nói: "Cô đến cục cảnh sát, báo một người mất tích."
"Vâng." Bạch Uyển Lộ hỏi: "Ai mất tích thế ạ? Có thông tin danh tính gì không, thế này mới dễ tìm người, có cần điều động nhân viên của công ty giúp tìm người trước không?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Tên là Diệp Thanh Hà, chứng minh thư của em ấy tôi sẽ tìm." Cô lên lầu, cô nhớ Diệp Thanh Hà để chứng minh thư ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, mấy ngày trước, Diệp Thanh Hà còn đi phô tô.
Cô lên đến tầng hai, lục lọi ngăn kéo, không tìm thấy chứng minh thư. Cô lại chạy sang phòng thư pháp tìm, vẫn không thấy chứng minh thư của Diệp Thanh Hà.
Cô tìm mất nửa tiếng, lục lọi hết đồ đạc, tủ trong nhà bị lật tứ tung.
Bạch Uyển Lộ đi lên giúp cô tìm, "Thích tổng, chị xem xem có thông tin gì khác không, nếu như tìm không thấy thì chúng ta cứ báo cảnh sát trước."
Thích Nguyên Hàm lục ngăn kéo cuối cùng, khựng người lại, trong cổ họng như mắc xương.
Cô nói: "Cô đến cục cảnh sát trước, tôi tìm thêm lúc nữa xem sao."
"Vâng." Bạch Uyển Lộ xuống lầu.
Thích Nguyên Hàm lại nhắc nhở cô ta, "Nhớ rõ đấy, em ấy tên là Diệp Thanh Hà. Diệp trong "lá cây", Thanh trong "xanh lam", Hà trong "dòng sông"."
(Diệp Thanh Hà: 叶青河,叶子: lá cây, 青色: màu xanh lam, 河流: dòng sông. Nói thế này là để phân biệt cách viết của những từ đồng âm đó.)
Bạch Uyển Lộ nói đã biết, Thích Nguyên Hàm lại viết vào một tờ giấy đưa cho cô ta, sau đó, cô lấy điện thoại, lái xe đi tìm người.
Điện thoại có mấy cuộc gọi, đều là bên công ty, Thích Nguyên Hàm không nhận, sợ là có chuyện gấp tìm cô, cô tắt cuộc gọi, nhắn tin cho Bách Dư Nhu.
Thích Nguyên Hàm: [Hiện tại tôi có việc, cô xử lý chuyện của công ty trước đi.]
Bách Dư Nhu trả lời: [Tôi thật sự không đi được, tôi đang liên lạc với người bên GM, đây là công ty lớn đấy.]
Thích Nguyên Hàm giả vờ như không nhìn thấy.
Cô lái xe đến tiểu khu mà Diệp Thanh Hà ở lúc trước, cô đi thang máy lên gõ cửa, không có ai mở cửa, cô lại đi hỏi quản lý nhà ở.
Quản lý nói: "Cô nói cái cô gái kia hả, cô ấy chuyển ra ngoài một khoảng thời gian rồi, cô gái ở sát vách cô ấy cũng chưa thấy về."
Thích Nguyên Hàm lại hỏi: "Chị có biết cô gái tên là Cổ Tư Ngọc, chuyển đến sống ở đâu không?"
"Cổ Tư Ngọc à, cái này tôi biết, cô ấy ra nước ngoài rồi, ngày trước tôi có hỏi cô ấy, cô ấy có nói sang Anh ở một thời gian." Nhân viên quản lý nói.
Ra nước ngoài.
Thích Nguyên Hàm siết chặt ngón tay.
Cô đi từng bước ra ngoài.
Người như tắm gió lạnh, cực kỳ lạnh lẽo.
Về trong xe, cô sờ đến điện thoại, gọi điện cho ông cụ, ông cụ mở miệng liền hừ một tiếng.
Thích Nguyên Hàm trực tiếp hỏi cụ ta: "Ông động vào người của tôi chưa?"
"Tại sao ông phải động vào người của cháu?" Ông cụ chối bỏ sạch sẽ, giọng điệu vẫn hiền từ như vậy, nói: "Cháu đã giao hết cho bên cảnh sát xử lý, vậy thì đợi kết quả đi, chuyện công nhân của cháu, không liên quan gì đến ông."
Thích Nguyên Hàm nói: "Không phải về công nhân, là Diệp Thanh Hà."
Ông cụ khựng lại giây lát, giọng nói lạnh lùng, "Cái cô tiểu tam kia hả? Cái gì mà kêu là người của cháu? Cháu định tiếp tục qua lại với người phụ nữ này thật? Nguyên Hàm, cháu đúng là mở lời đã nói chuyện khó nghe, nếu như cháu còn tiếp tục qua lại với cô này, sau này nhà họ Chu sẽ không chấp nhận cháu nữa."
Thích Nguyên Hàm động đậy bờ môi, nghiến chặt răng.
Cô không giỏi chửi những lời khó nghe.
Lần này, cô nói: "Nếu như ông dám làm gì, tôi thật sự sẽ khiến ông sớm xuống địa ngục."
Mặc dù ông cụ bị cô dẫn trước một lần, nhưng khí thế vẫn không thấp, nói: "Nguyên Hàm, cháu nên nghĩ xem người phụ nữ này, có phải là vì cháu sắp phá sản, nên chạy rồi hay không."
Thích Nguyên Hàm trực tiếp cúp máy.
Sau đó, cô lái xe về nhà, cô quên kéo cửa xe lên, gió lạnh ùa vào trong xe, sắc nhọn như dao cắt, cứa vào mặt cô.
Cứa mãi cứa mãi, con tim cô như bị khoét một lỗ hổng, gió lạnh nhân lúc trống rỗng mà ùa tới, điên cuồng chui vào trong.
Bàn tay đang nắm vô lăng của cô run lẩy bẩy.
Cô dừng xe lại, gửi tin nhắn cho Diệp Thanh Hà, cô gõ chữ: [Thật ra, bây giờ chị... công ty chị không còn việc gì nữa, hôm nay đã lật ngược được tình thế rồi.]
Tin nhắn còn chưa gửi đi, đã có điện thoại đến.
Thích Nguyên Hàm nhìn dòng tên hiển thị trên màn hình, ngón tay khựng lại không cử động, cô cứ như thế cầm lấy điện thoại đi vào trong nhà.
Trong nhà vắng lạnh, đồ đạc bị lục lọi lộn xộn khắp nơi, như thể đã bị cướp. Cô nhìn vào tủ lạnh, thức ăn bên trong sắp xếp rất gọn gàng, cô không biết nấu ăn, chỉ có thể lấy thịt đã cắt sẵn ra, rồi thêm ba quả trứng gà.
Thích Nguyên Hàm rất ít khi xuống bếp.
Một là vì cô không biết, hai là do cô quá bận.
Ngày trước từng nhìn Diệp Thanh Hà nấu, Thích Nguyên Hàm dựa vào trí nhớ mà nấu một bát canh trứng thịt nạc, cô bỏ mì vào trong, đợi mì mềm rồi tách ra.
Lần đầu tiên cô ở nhà đợi người về.
Ngày trước cô ăn hay ngủ, đều đúng giờ giấc, cuộc sống theo quy luật, tuân thủ nguyên tắc.
Đợi một lúc rất lâu, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, người ở ngoài kia chạy rất vội, chú mèo ngồi trên sô pha nghe thấy, kinh sợ mà hướng ra ngoài kêu vài tiếng, bộ lông lập tức xù lên.
Thích Nguyên Hàm khẽ ngây người, nhìn theo ánh mắt của nó, nhìn thấy Diệp Thanh Hà đứng ở cửa, thở hổn hển, má đỏ bừng.
Diệp Thanh Hà nhìn cô, hổn hển nói: "Em vừa mới ra ngoài một lát, mua ít đồ."
Thích Nguyên Hàm mím môi, rõ ràng cô đã về nhà nửa tiếng đồng hồ, nhưng người cô vẫn trong trạng thái đông cứng.
Diệp Thanh Hà lại nói: "Xin lỗi, em không cẩn thận mở chế độ máy bay."
Nửa ngày trời sau, Thích Nguyên Hàm đứng dậy đi đến, cô nhìn nàng, trong chốc lát như thể mất đi khả năng ngôn ngữ.
Diệp Thanh Hà không dám nói chuyện nữa.
Thích Nguyên Hàm giơ tay véo thật mạnh lên má nàng, mạnh mẽ, véo đỏ cả má nàng.
Sau đó, đưa tay ôm lấy nàng, siết chặt đôi tay, dường như muốn nàng hoá thành xương cốt mình.
"Về là tốt rồi." Một lúc lâu sau cô mới thốt ra được một câu như thế.
Những lời dạy bảo kia, vào giây phút nhìn thấy nàng đã trôi ngược vào trong.
Giây lát sau, Diệp Thanh Hà giơ tay, ôm lấy eo của cô, nói: "Em xin lỗi, đã khiến chị lo lắng , em bật chế độ im lặng, không nghe thấy tiếng, xin lỗi, rất xin lỗi chị."
Thích Nguyên Hàm ôm một lúc, đợi trái tim quay về vị trí, cô mới buông tay ra, nói: "Ăn cơm đi, chị đói rồi."
Diệp Thanh Hà đáp một tiếng được, nàng ngồi cạnh bàn, bưng bát mì đã nấu xong.
Hai người ngồi đối diện nhau, đũa vừa gắp lên mì đã đứt, mấy miếng mì khác thì nát bấy không còn hình dạng.
Thích Nguyên Hàm hỏi nàng, "Ngon không?"
Diệp Thanh Hà gật đầu nói: "Ngon."
Tuy nhiên, một giây sau nàng liền ọe một tiếng, nàng muốn giải thích, hé miệng lại thêm một tiếng ọe.
Thích Nguyên Hàm lấy thùng rác để cạnh nàng, nói: "Không ngon thì nhả ra đi."
Nàng nôn xong thì lấy nước súc miệng, nói: "Cũng không phải là rất khó ăn, chỉ là... có lẽ thịt chưa chín, có hơi tanh... ọe."
Thích Nguyên Hàm không nếm ra được vị gì, nói: "Đổ hết vậy, gọi giao hàng đến là được."
"Em đi nấu." Diệp Thanh Hà đứng dậy nói.
Thích Nguyên Hàm nói không cần đâu, bây giờ đã rất muộn, Diệp Thanh Hà ngồi bên cạnh cô không lên tiếng nữa, sáp đến dựa vào cô, nắm lấy tay cô. Diệp Thanh Hà nói xin lỗi, nhưng ánh mắt lại long lanh rực rỡ, cực kỳ xán lạn.
Giao hàng đến nhanh, món ăn tinh xảo hơn canh thịt của Thích Nguyên Hàm nấu nhiều, nhưng họ đều không muốn ăn mấy, Thích Nguyên Hàm rửa một quả táo, cắt thành đôi, cắm tăm vào, hai người họ chia nhau ăn.
Buổi tối khi đi ngủ, Diệp Thanh Hà ôm lấy eo Thích Nguyên Hàm, nhỏ giọng hỏi: "Chị rất lo cho em phải không?"
Nàng hỏi một cách rất vô tâm.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà lại hỏi: "Có phải chị sợ em đi rồi hay không?"
Thích Nguyên Hàm nghĩ lại, hôm nay hình như cô đã chuyện bé xé ra to, Diệp Thanh Hà ra ngoài chơi, không liên lạc được cũng bình thường thôi, nhưng... đến tận bây giờ trái tim cô vẫn không bình tĩnh nổi.
Thích Nguyên Hàm không nói được thành tiếng.
Cô thật sự đã sợ.
Cô nhắm mắt lại, siết chặt tay của Diệp Thanh Hà.
Ừm.
...
Buổi sáng ngủ dậy, Thích Nguyên Hàm đánh răng rửa mặt xong chuẩn bị đến công ty, chạy xuống đến lầu cô lại quay lại, cô ngồi xổm bên giường, khẽ vỗ vào vai Diệp Thanh Hà, nói: "Dậy nào."
Vỗ hai cái, Diệp Thanh Hà mới chậm rãi tỉnh dậy, nàng còn chưa ngủ đủ giấc, ánh mắt mơ màng nhìn Thích Nguyên Hàm, hỏi: "Sao thế ạ? Xảy ra chuyện gì sao?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Em đến công ty cùng chị."
Diệp Thanh Hà chớp chớp mắt, chưa được mấy giây đã nhắm tịt mắt lại, ù ù cạc cạc hỏi: "Bây giờ đi luôn sao?"
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, kéo nàng dậy đi vào phòng tắm, rồi bóp kem đánh răng ra đưa cho nàng, "Em ở nhà cũng không có việc gì làm, đi theo chơi nhé."
"Nhưng mà em có việc bận đó." Diệp Thanh Hà thở ra một hơi, dáng vẻ như đứng thôi cũng có thể ngủ, nàng nghiêng đầu, dựa vào người Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm: "Em có việc gì?"
"Em phải đi..." Diệp Thanh Hà chớp chớp đôi mắt, ngáp một cái, như thể đã tỉnh táo, nói: "Ừm... cũng không bận việc gì, chỉ là nghĩ đến công ty của chị thì không hay cho lắm, sợ gây phiền cho chị, em đang nghĩ xem có cần đi mua ít thức hay không."
Thích Nguyên Hàm đưa cây đánh răng cho nàng, "Trong tủ lạnh còn thức ăn, không cần mua."
Diệp Thanh Hà đứng ở bên cạnh đánh răng, nàng hứng nước nóng vỗ lên mặt, "Vậy em đi thay quần áo đã."
Diệp Thanh Hà vào phòng, chọn đi chọn lại trong tủ quần áo, lúc thì bộ này lúc thì bộ kia, ngắm nghía rất lâu, cuối cùng chọn một chiếc áo khoác màu đen phong cách Hepburn, khi ra đến cửa, nàng còn đội thêm một cái mũ lưới che mặt, cùng một đôi ngang tay màu đen.
Phong cách chẳng liên quan gì đến công ty, có phần khoe khoang, nàng nâng cằm, rồi tô son kem lì Matte Lip Lacquer, cuối cùng xách túi đi ra.
Thích Nguyên Hàm không hề nói gì, chỉ là sắp không kịp rồi, muốn nhanh nhanh đến công ty.
Đợi đến khi đến công ty, tất cả mọi người đều nhìn hai người, Thích Nguyên Hàm còn hoang mang, mọi người nhìn cô làm cái gì, vào văn phòng làm việc cô mới vòng vo mà hỏi thư ký, thư ký bé tiếng nhắc nhở một câu, cô mới nhận ra.
Diệp Thanh Hà mặc bộ này.
Là bộ đồ cô mặc, vào ngày Chu Vĩ Xuyên cầu hôn cô.
Diệp Thanh Hà có mắt nhìn đấy, thật biết cách chọn.
Hôm nay nàng trang điểm quá gợi cảm, ăn mặc còn rất bắt mắt, đi đến đâu có người nhìn đến đó, Thích Nguyên Hàm dắt Diệp Thanh Hà vào phòng làm việc.
Sớm nay cô còn phải họp, tối hôm qua cô không còn tâm trạng kiểm tra điện thoại, còn một đống việc đang đợi xử lý.
Bách Dư Nhu qua đưa tài liệu, trừng cô muốn lòi cả con mắt.
Thích Nguyên Hàm chột dạ, tránh né ánh mắt, phát hiện ra Diệp Thanh Hà ngồi ở trên ghế đang giúp cô trừng lại Bách Dư Nhu, cô lập tức giơ chân đẩy Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà đeo tai nghe không giây, trên màn hình điện thoại là cuộc phỏng vấn hôm qua, nàng quay đầu hỏi: "Sao thế ạ."
"Không có gì." Thích Nguyên Hàm thôi không nhìn nữa, ngồi ở bên cạnh, cô gõ mấy cái vào bàn, "Nói trọng tâm đi, là công ty nhà nào đến thu mua?"
Bách Dư Nhu lấp lửng nói: "Cô từng nghe nói đến mấy ông lớn chơi đầu tư cổ phiếu chưa?"
Nghe qua, những người này có thể tạo ra đủ loại thuần thoại tài phú, thường thì người nào chơi đến đỉnh cao, sẽ gọi là thần cổ phiếu.
Thích Nguyên Hàm làm bất động sản, không hiểu cái loại cổ phiếu này cho lắm, kiến thức chỉ nắm cơ bản, cổ phiếu của công ty là mời người chuyên môn đến hoạt động.
Cô nói: "Công ty quỹ đầu tư có khác biệt nhất định với cổ phiếu, bên làm cổ phiếu thu mua một công ty quỹ đầu tư tư nhân nhỏ nhoi của chúng ta, cảm thấy không tin được mấy."
Bách Dư Nhu gật đầu, nói: "Tôi có điều tra qua, thần cổ phiếu này là người nước ta, nhưng còn trẻ tuổi đã ra ngoài phấn đầu, phất lên đổi đời, sau đó luôn ở nước ngoài, dạo gần đây có tin tức nói ông ta sắp về nước."
"Về nước làm cái gì?" Thích Nguyên Hàm ngờ vực.
Bách Dư Nhu đẩy một phần tư liệu cho cô.
Cô ấy nói đó là về ông lớn đầu tư kia, họ Đoàn, chơi cổ phiếu từ khi còn mười mấy tuổi, tầm nhìn của ông ta rất tinh ranh, lợi dụng mấy lần khủng khoảng tài chính mà chiếm được rất nhiều cổ phiếu chất lượng cao, thân phận nâng lên từng ngày, sắp được tôn thành thần cổ phiếu rồi.
Hiện tại đã lớn tuổi, hơn chín mấy, ngoài kia đồn rằng sức khoẻ của ông ta không ra gì nữa, đều đang đoán xem ông ta sẽ chia tài sản như thế nào.
Ông ta có một đứa con trai, hai cô con gái.
Con trai đã từng ngồi tù, sau này hình như đã được bảo lãnh ra, nhưng nghe nói là chân của ông con trai có tật gì đó, hai cô con gái còn lại, đều có công việc của mình, nhưng không giỏi trong đầu tư cổ phiếu.
Về việc tại sao ông Đoàn quay về, hình như là muốn lá rụng về cội, thuận tiện tìm người thừa kế, chơi cổ phiếu là một chuyện nguy hiểm, ông ta không muốn mạo hiểm giao cả ra, nghe nói ông ta ưng ý nhất cô cháu gái, về nước để tìm cô cháu gái của mình.
Bách Dư Nhu nói: "Mấy câu chuyện đồn thổi trong giới thượng lưu khá hão huyền, có người nói cháu gái của ông Đoàn, đã lái xe tông gãy chân con trai lớn của ông ta, với lại mỗi lần ông con trai kia ra tù, cháu gái ông ta đều nghĩ cách gϊếŧ chết người này, sau cùng ông con trai lớn nhận ra chỉ có trong tù mới an toàn nhất, nên tự chạy quay về ngồi tù."
Bên trên đều là những tin đồn truyền miệng, không có chứng cứ xác thực, Thích Nguyên Hàm chỉ nghe thôi, không tin hoàn toàn.
Bách Dư Nhu nói: "Đúng rồi, muốn mua công ty của chúng ta, là công ty con của công ty thần cổ phiếu đó."
Thích Nguyên Hàm suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Không đáng tin, rất có khả năng là công ty đội lốt da cừu, chắc là dùng để dụ dỗ chúng ta." Cô phân tích: "Lúc trước chúng ta từng dùng công ty quỹ đầu tư tư nhân để lừa ông cụ, cụ ta cũng có khả năng học sao áp dụng thế, cố ý lòi ra một cái công ty để dụ dỗ chúng ta cắn câu."
Bách Dư Nhu muốn bán công ty quỹ đầu tư đi, bởi vì đối phương ra giá rất cao, đối phương bỏ ra một tỷ.
Lúc đối phương bàn bạc với cô ấy, trong lòng cô ấy cũng cảm thấy không đúng, một tỷ này cầm đi niêm yết công ty cũng đủ, có thể tìm những công ty kinh doanh rất tốt, hoàn toàn không cần đến công ty quỹ đầu tư nhỏ bé như bọn họ.
Với lại đối phương rất sốt sắng, hỏi anh ta có yêu cầu gì không, anh ta chỉ nói một câu, chịu bán là được.
Bách Dư Nhu thở dài, "Tôi cũng thèm một tỷ kia, tưởng là tiền từ trên trời rơi xuống."
Thích Nguyên Hàm nói: "Vào lúc này, tiền rơi xuống cũng đập chết người, không thể tùy tiện nhận lấy."
"Có lý." Bách Dư Nhu gật đầu, "Tôi đang quan sát công ty kia, xem xem rốt cuộc họ muốn làm cái gì."
Thích Nguyên Hàm nói đùa, "Trừ khi công ty chính gửi thiệp mời cho chúng ta, nếu như cứ lấy danh công ty nhỏ ra qua loa với tôi, thì cứ mặc kệ thôi."
Bàn bạc được kha khá, hai người chuẩn bị đến phòng họp, họ phải trả lại mười tỷ kia của ông cụ, không thì, ông cụ lại lôi cái mười tỷ này ra gây chuyện, vậy nỗ lực lúc trước của họ bằng không.
Tốt nhất là giảm bớt sóng gió.
Thích Nguyên Hàm nói với Diệp Thanh Hà: "Lát nữa chị quay lại, em đừng chạy linh tinh."
"Vâng." Diệp Thanh Hà gật đầu.
Thích Nguyên Hàm đi vài bước, quay đầu, lại nhấn mạnh, "Tuyệt đối không được chạy linh tinh." Cô còn lôi ra một lý do rất quang minh chính đại, "Trong công ty tai mách vạch rừng, còn rộng, em ngoan ngoãn chút."
Đóng cửa lại, Bách Dư Nhu quay đầu liếc Thích Nguyên Hàm một cái, nói: "Cô biết đấy, cũng chẳng phải do em ấy mặc như thế này khoa trương bao nhiêu, hay là giống với cô khi được cầu hôn bao nhiêu."
Thích Nguyên Hàm tiếp lời một câu, "Thế giống cái gì."
Bách Dư Nhu khẽ nói: "Em ấy giống với phu nhân của cô."
"..."
Cô ấy mà không nhắc Thích Nguyên Hàm cũng không nhìn ra, Thích Nguyên Hàm xấu hổ cực kỳ, tăng nhanh bước chân đi vào phòng họp.
Cuộc họp về vấn đề thanh toán tiền vốn, mười tỷ này đã kiếm được không ít, theo hợp đồng đã ký lúc trước, họ có thể nhận được một phần lợi nhuận, cộng với phí quản lý và các khoản bồi thường vi phạm hợp đồng.
Tính ra, Thích Nguyên Hàm đã vét sạch khoản lợi nhuận cần có, mặc dù vẫn có hơi tiếc.
Họ bàn bạc xong, công ty quỹ đầu tư tư nhân cũng có tin tức, ông cụ đích thân đến đòi tiền, còn dẫn theo bên truyền thông. Thậm chí, bọn họ còn xúi các ông già bà già ở khu nhà phương Tây đi biểu tình, đe dọa tập đoàn Đường Nguyên cút khỏi khu nhà phương Tây, những người này không hề để tâm đến nhan sắc của Thích Nguyên Hàm nhé.
Với lại Thích Nguyên Hàm cũng không thể xua đuổi họ đi, chỉ sợ chạm cái đẩy cái, ngã xuống cái là không dậy được thật luôn.
Thích Nguyên Hàm đã tự tưởng tượng ra khung cảnh đó, để Bạch Uyển Lộ đi chuẩn bị xe trước.
Đúng lúc này, quản lý bộ phận rủi ro ôm tài liệu chạy đến.
Quản lý vội vã nói: "Thích tổng, công ty Twind đã đăng thông cáo rồi."
Thích Nguyên Hàm nhất thời không phản ứng kịp, Twind là công ty nào, Bạch Uyển Lộ nói: "Là công ty đầu tư đó ạ, công ty chính của GM."
Bạch Uyển Lộ đưa điện thoại cho cô.
Thích Nguyên Hàm nhíu mày, sáp tới xem, sau đó chớp chớp mắt, rất không tin, có hơi hoang mang rồi.
Không phải chứ, tiền từ trên trời rơi xuống thật?
Twind không có tài khoản riêng chính thức ở trong nước, Bạch Uyển Lộ cho cô xem tài khoản, vừa mới đăng ký, nhưng đã chứng nhận hết rồi, có chứng nhận chữ V đấy, rõ ràng là tài khoản chính của Twind.
(Để tránh trường hợp mạo danh và thông tin sai lệch, Weibo đã đưa ra một loạt các quy tắc nghiêm ngặt về các tài khoản được công chúng quan tâm có huy hiệu màu cam (chữ "V"). Trong khi các tài khoản của các tổ chức và công ty có một huy hiệu màu xanh.)
G&W: [Đúng thật là vậy, công ty của chúng tôi cực kỳ hứng thú với tập đoàn Đường Nguyên, sắp tới sẽ tiến hành thu mua công ty quỹ đầu tư của tập đoàn Đường Nguyên, trước mắt đang trao đổi với nhau.]
Chỉ đơn giản vài câu như thế, như thể thuận tay đăng lên vậy, nhưng đã thể hiện rõ thái độ, họ ủng hộ tập đoàn Đường Nguyên muốn tài trợ muốn hợp tác.
Thích Nguyên Hàm nhấn vào Weibo xem.
Cư dân mạng bình luận bên dưới rất khó hiểu, rất nghi ngờ tính chân thực, cái công ty thần cổ phiếu trâu bò này, lập cái Weibo này, đi ủng hộ một công ty bất động sản có tư liệu đen đầy mình.
Thế mà cái tài khoản này rất có cá tính, hoàn toàn không thèm để ý đến thái độ của người khác, còn trả lời bình luận của người ta.
[Muốn hợp tác rồi] [Đường Nguyên rất tốt] [Tôi thích]
Thích Nguyên Hàm mãi mà chưa hoàn hồn.
Trước giờ cô chưa từng vui mừng đến vậy, cô tự nhận thấy vận may của mình rất kém, làm chuyện gì cũng phải dựa vào sự phấn đấu. Không ngờ có một ngày mình cũng dựa vào vận may?
Cô và Bách Dư Nhu nhìn nhau, cô hỏi Bách Dư Nhu: "Đây là thật sao?"
Bách Dư Nhu cũng rất kinh ngạc, vội nói: "Đến bộ rủi ro, xem cổ phiếu thế nào."
"Cổ phiếu của chúng ta đã bắt đầu tăng trở lại." Quản lý rủi ro đến là để nói chuyện này.
"Hửm?" Thích Nguyên Hàm nhìn cô ta.
Quản lý đưa tài liệu cho cô, "Sau khi công ty Twind đăng bài, cổ phiếu của chúng ta đã bắt đầu tăng lên, từ lúc nãy đến bây giờ đã bắt đầu tăng, mà còn càng ngày càng tăng cao, có lẽ sẽ quay về giá thông thường nhanh thôi."
Twind là công ty đầu tư dưới bàn tay của thần cổ phiếu, thần cổ phiếu công khai cho đáp án, dân chơi cổ phiếu còn không chép đán án, thế là ngu rồi.
Thích Nguyên Hàm hoang mang một hồi, nhận lấy tài liệu mở ra xem, cô hỏi: "Nhà họ Chu đã tham gia vào thị trường chính khoán chưa, bọn họ mua cổ phiếu của chúng ta chưa?"
Quản lý lắc đầu: "Chưa, bây giờ bọn họ còn đang gây chuyện ở công ty quỹ đầu tư với công trình, hoàn toàn chưa chú ý đến thị trường chứng khoán."
Thích Nguyên Hàm cười.
Vận may này đập vào đầu cô xoay mòng mòng, cô véo mình một cái, nói: "Cho dù là thật hay giả, số tiền trên trời này rơi vào miệng chúng ta rồi, chúng ta phải cắn một miếng."
Bách Dư Nhu cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng cô ấy kích động nhiều hơn, nói: "Tôi điều tra thêm công ty này nữa."
Thích Nguyên Hàm đến bộ rủi ro, suy nghĩ giây lát lại quay về văn phòng nới với Diệp Thanh Hà một tiếng, bảo nàng chờ thêm một lúc.
Diệp Thanh Hà ồ một tiếng, bày ra dáng vẻ đã ngồi mệt rồi, nói: "Em có thể đi xem cùng chị không, em sẽ không tiết lộ bí mật đâu, chỉ hiếu kỳ thôi."