Từ trong quán cà phê đi ra, Thích Nguyên Hàm sảng khoái từ đầu đến chân.
Thích Nguyên Hàm hít sâu một hơi, khí lạnh thông vào mũi, cô đi đến bên cạnh Diệp Thanh Hà, vỗ vào vai của Diệp Thanh Hà, nói: "Đi thôi."
"Thế bà già kia tìm chị có việc gì thế?" Diệp Thanh Hà khinh bỉ liếc nhìn Khương Lâm Nguyệt vẫn chưa rời khỏi chỗ ngồi một cái, rất bất lịch sự mà nói ra, kể từ khi nàng chửi Khương Lâm Nguyệt lần trước, không hề sửa đổi lại.
Thích Nguyên Hàm nói: "Bàn hợp đồng, nhưng mà, chị từ chối rồi."
"Từ chối đúng đấy, không thì sau này giẫm chết bà ta ngại lắm." Diệp Thanh Hà giận dữ nói.
Thích Nguyên Hàm nhớ đến lời đánh giá của Thẩm Dao Ngọc về Diệp Thanh Hà lúc trước, nàng không trưởng thành, nói chuyện rất ấu trĩ.
Đúng vậy, nàng có hơi không biết trời cao đất dầy là gì, nhưng nàng nói chuyện rất đúng ý của Thích Nguyên Hàm, những lời Thích Nguyên Hàm ngại nói ra, đều nhường nàng nói hết.
Kỳ thực, ở bên nàng rất thoải mái.
Thích Nguyên Hàm mím môi, cảm thấy nhẹ nhõm, đi ngang qua tiệm bánh ngọt, cô nói: "Vào mua gì đó đem về ăn đi, bỗng nhiên muốn ăn đồ ngọt."
"Thật á?" Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn cô.
Thích Nguyên Hàm gật đầu, gật xong mới thấy sai sai, cô vừa muốn lắc đầu, tay của Diệp Thanh Hà đã bay đến, Diệp Thanh Hà ép cô lên cửa kính của tiệm bánh ngọt gần đó.
Thích Nguyên Hàm ngẩn tò te, trong tiệm bánh ngọt còn một đống người kìa, nàng làm như vậy cũng không biết phân biệt ở đâu ra đâu nữa, nhiều người nhìn như vậy!
Diệp Thanh Hà chẳng hề xấu hổ mà nhìn đôi môi cô, nói: "Há miệng, em đút cho chị ăn."
Thích Nguyên Hàm dạy bảo nàng, "Làm gì thế! Bỏ ra!"
Diệp Thanh Hà nghiêng người xuống, chạm vào môi cô, nói: "Ngọt không?"
Khuôn mặt của Thích Nguyên Hàm lập tức đỏ ửng, không thở nổi.
"Không nếm được vị ạ?" Diệp Thanh Hà khẽ hỏi cô, hơi thở phả vào khuôn mặt của Thích Nguyên Hàm, ấm áp hơn ngọn gió đông lúc nãy, nàng lại nói: "Hay là, hôn thêm nhé."
Thích Nguyên Hàm lắc đầu, nhỏ tiếng thương lượng với nàng, "Em đừng nghịch nữa nha, rất nhiều người đang nhìn đó."
Diệp Thanh Hà thật sự có hơi không biết điều, cứ không chịu tránh ra, hai tay của Thích Nguyên Hàm đẩy nàng, dùng rất nhiều sức mới đẩy được nàng ra, Diệp Thanh Hà lại nhanh chóng bắt lấy tay cô, sau đó đẩy cửa tiệm bánh ngọt, dường như đã quên sạch chuyện vừa rồi, hỏi cô: "Muốn ăn gì?"
Thích Nguyên Hàm muốn chạy thật sự, lại sợ Diệp Thanh Hà cứng rắn kéo cô quay lại, đến lúc đó giằng co kéo nhau lại để người ta nhìn thấy còn xấu hổ hơn.
Cô chỉ đành đi vào cùng, cả đống người trong phòng dừng lại động tác, như thể cỗ máy bị đơ, nhìn chằm chằm vào cô.
Thích Nguyên Hàm cho rằng ngay tại chỗ này mình đã đắc đạo thành Phật, cô nỗ lực giữ bình tĩnh, chỉ hận bản thân tính sai rồi, vừa rồi không đợi mũ.
Diệp Thanh Hà rất cẩn thận chọn món, nói: "Sô cô la tươi matcha này trông có vẻ ngon, chúng ta mua mấy hộp về đi. Chị ăn không?"
Thích Nguyên Hàm nói thầm trong lòng, ăn ăn ăn, ăn cái đầu cô.
Ngoài mặt, cô thản nhiên nói: "Ăn, mua đi."
Diệp Thanh Hà xách một cái giỏ, cho đến khi đựng đầy giỏ, thì ra tính tiền.
Nhân viên quán cứ nhìn chằm chằm hai người họ, sau khi gói hàng xong, còn rất thăm dò mà nói: "Hai chị...có cần làm một thẻ tích điểm không ạ?"
Diệp Thanh Hà lắc đầu, "Không cần, chúng tôi không thường xuyên đến đây."
Kiểu rất kiêu ngạo kiểu rất lý lẽ hùng hồn.
Lúc đó nhân viên thu ngân này đã kinh ngạc ngây người, trước giờ cô ta chưa từng thấy người phụ nữ nào phách lối như vậy. Trời ơi thương với, cửa kính tiệm của họ trở nên không thuần khiết nữa rồi.
Diệp Thanh Hà nắm lấy tay của Thích Nguyên Hàm mà đi ra, có lẽ là do Thích Nguyên Hàm đã bị nàng ghẹo quá nhiều, cũng bị ép làm rất nhiều chuyện khác người, lúc đầu thì mặt nóng tim đập nhanh, cảm thấy ngượng ngùng, bây giờ thì... khóe miệng cô động đậy, hé nở một nụ cười.
Sau đó, cô nhân lúc Diệp Thanh Hà không chú ý, giơ chân lên đạp một cái, trong chốc lát giày da màu đen của Diệp Thanh Hà có thêm một dấu giày, Diệp Thanh Hà cúi đầu, mím môi, nàng hít sâu một hơi, nói: "Chị ơi, mới mua ạ."
Thích Nguyên Hàm nhìn sang, cố ý làm ra vẻ mặt áy náy, nói: "Xin lỗi, chị không nhìn thấy, xin lỗi nhé, làm sao nào?"
"Đền chứ sao. Chị đền đi." Nàng như quỷ đòi nợ, từng bước ép đến gần Thích Nguyên Hàm, trong lòng Thích Nguyên Hàm gào to không hay rồi, muốn chạy, Diệp Thanh Hà cực kỳ nhanh, nàng ngả người ra trước, cong một chân lên, dồn ép Thích Nguyên Hàm vào cột đèn đường.
Ở đây nhiều người qua lại, xe cộ tấp nập, rất ồn ào, chỉ có giây phút này cả đoạn đường như yên lặng, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hai người họ, có người còn hỏi: "Đang quay phim đấy sao, chị gái ngầu quá đi."
Diệp Thanh Hà hỏi Thích Nguyên Hàm, "Còn giẫm không? Chị gái hư hỏng."
Thích Nguyên Hàm đỏ bừng mặt, Diệp Thanh Hà giống hệt ác bá.
Đợi đến khi Diệp Thanh Hà buông lỏng sự giam cầm với cô, cô hít sâu một hơi, cô tức Diệp Thanh Hà không biết điều lắm, nhân lúc Diệp Thanh Hà không phát hiện ra, cô nhanh chóng giẫm thêm cái nữa, giẫm xong Thích Nguyên Hàm liền nhanh chân bỏ chạy, Diệp Thanh Hà lập tức đuổi theo. Bởi vì Thích Nguyên Hàm quá rụt rè, nên lần nào cũng bị nàng bắt được.
Cô giẫm, nàng ép.
Cuối cùng, cô có chạy đằng trời, bị ép vào góc tường.
Người phụ nữ này. Tuyệt thật đấy!
Người đàn ông ngồi ở trong xe kia nhìn thấy cảnh này, khóc như đưa đám, hắn nói với Khương Lâm Nguyệt ngồi ở ghế trước: "Mẹ, con không nhìn nổi nữa, tim con đau lắm."
Khương Lâm Nguyệt nghiến răng nói: "Đau anh cũng phải nhịn cho tôi! Mở mắt to lên mà xem, quên sạch sẽ hai đứa đó cho tôi!"
...
Lúc Thích Nguyên Hàm đi làm lại, lại xảy ra một chuyện, càng ngày càng đông người tập trung ở khu nhà phương Tây, buổi sáng có một đám đàn ông đến đòi phá tường, công nhân cản lại, hai bên xảy ra tranh chấp.
Bọn họ không những đánh công nhân phải đau, lại còn ngã lăn quay ra đất trước, nói là người của tập đoàn Đường Nguyên dùng bạo lực đuổi người.
Chuyện này tuyệt đối là do ông cụ cố ý tìm người đến, muốn gắn thêm tội bạo lực cho họ, cái mác của nhà tư bản ác độc, nếu như không kịp thanh minh làm rõ , sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty họ sau này, muốn cứu vãn cũng không được nữa.
Thích Nguyên Hàm rất bình tĩnh, cô không sợ hãi, lập tức để công nhân bên mình đi quay video, gọi một đám người tin tưởng được đến, giúp đăng video về khu nhà phương Tây, nhờ tài khoản kinh doanh dẫn đầu, sau đó mời cảnh sát phát biểu cảm nghĩ của mình.
Video hai bên đăng lên cùng lúc, ông nói ông phải, bà nói bà hay, không như lúc trước im im bị chửi nữa.
Thích Nguyên Hàm lại cử người đến bệnh viện, giải quyết chuyện bên công nhân, gần đến tết, công nhân bị thương rất thiệt, phải đi an ủi người thân rồi đền bù cho họ.
Chiêu này của ông cụ ác đấy, nếu như cô không đỡ nổi, cổ phiếu hôm nay phải rớt nữa.
Cô làm xong những chuyện này, chiều đến nơi rồi, người rất mệt mỏi, có hơi không chịu nổi, cô đi lấy thuốc, vừa mới rót ly nước, Thẩm Dao Ngọc đã đến.
Đang trên đầu sóng ngọn gió, cô ấy chạy đến đây Thích Nguyên Hàm không tiếp đãi cô ấy nổi, nếu như bị người ta quay được, cư dân mạng chắc chắn lao vào Thẩm Dao Ngọc.
Khi cô ấy gỡ khẩu trang xuống, Thích Nguyên Hàm trách móc cô ấy, "Cậu chạy đến đây làm gì, sợ bản thân bị bôi đen chưa đủ hả? Lát nữa tớ gọi người chở cậu về."
"Cậu từ từ hẵng mắng tớ, tớ nói với cậu, tớ liên lạc được với quản lý Diệp rồi, mặc dù cô ấy không nói thẳng ra là giúp tụi mình, nhưng cô ấy rất ám chỉ mà nói ra một cách, tớ thấy rất có tác dụng, có thể giúp cậu chuyển hướng dư luận."
"Quản lý Diệp? Diệp Dung?" Thích Nguyên Hàm hỏi.
Cô ấy gật đầu như giã tỏi.
Thích Nguyên Hàm nói: "Cậu gọi điện cho cô ấy, cô ấy liền giúp cậu luôn?"
Đồng ý nhanh như vậy, Thích Nguyên Hàm lại cảm thấy không tin cậy được.
Thích Nguyên Hàm không tiếp xúc nhiều với ngành giải trí, chỉ từng nghe về quản lý Diệp này, tính cách của quản lý Diệp hoang dã, mặc xác tài sản không thèm thừa kế, chạy đến giới giải trí làm quản lý.
Sau đó, người mà cô ấy nâng đỡ, đều là ảnh đế ảnh hậu, thủ đoạn ghê gớm vô cùng.
Thẩm Dao Ngọc khẽ nói: "Làm gì có chuyện cô ấy trực tiếp giúp tớ, là tớ đến ngồi lì ở công ty cô ấy hai ngày, lúc gọi điện cho cậu, tớ đang nằm rạp ở tòa nhà công ty họ đó, ngồi mãi đến hôm nay, cô mấy mới chỉ cho chiêu."
Cô ấy nói rồi cười lên, rất ngốc nghếch, "Nhưng cũng tính là thành công rồi!"
Thích Nguyên Hàm khẽ chua xót trong lòng, cô siết viên thuốc trong tay, đi đến cạnh thùng rác mở lòng bàn tay ra, Thích Nguyên Hàm quay lại nói: "Cậu ngốc thế, chạy đến chỗ người ta ngồi mấy ngày, để người khác chụp được..."
"Chụp thì chụp, đúng lúc tớ có thể hét vào camera đó, nhà họ Chu là một lũ ngu ngốc, con mẹ nó chỉ biết chơi xấu, sớm phá sản đi." Thẩm Dao Ngọc phẫn nộ chửi người.
Cô ấy vừa chạy từ đó về đây, đầu bù tóc rối, chửi lại rất có tinh thần, trong lòng Thích Nguyên Hàm khó chịu, cô bảo Thẩm Dao Ngọc đi tắm rửa trước.
Thẩm Dao Ngọc lắc nói: "Không vội, tớ nói với cậu làm như thế nào , cậu thử cách này xem sao."
"Hửm?" Thích Nguyên Hàm ngờ vực, cô cũng hiếu kỳ, quản lý trong giới giải trí có thể chỉ cách gì cho cô đây.
Thẩm Dao Ngọc nói: "Cậu soi gương đi là biết."
Thích Nguyên Hàm ngây người, "Làm cái gì? Đơn giản thế thôi hả?"
Thẩm Dao Ngọc nói: "Quản lý Diệp nói, đối với những người phụ nữ như cậu, thì phát truyền hình trực tiếp tại chỗ, ra vẻ đáng thương, thái độ thành khẩn chút, là xong chuyện."
"Ý là gì?" Thích Nguyên Hàm không hiểu.
Thẩm Dao Ngọc nói: "Cô ấy chỉ nói với tớ một câu này thôi đó."
Nghe có vẻ giống trò trẻ con.
Làm gì có chuyện chỉ cần một buổi trực tiếp là có thể giải quyết được vấn đề này.
Thẩm Dao Ngọc nói: "Nếu như cậu nghĩ như vậy, là cách nghĩ của cậu bị hạn chế đấy, trên đường đến đây tớ đã suy xét về câu nói của cô ấy."
"Hửm?" Thích Nguyên Hàm ngồi đối diện cô ấy, nghe cô ấy nói.
"Rất nhiều người đều cho rằng tổng giám đốc của tập đoàn Đường Nguyên là một người đàn ông, nhưng cậu là gái xinh đấy! Nữ cường đấy! Cậu nhìn cái bản mặt này của cậu xem, đẹp bao nhiêu tuyệt vời bao nhiêu, có thể đánh bại biết bao nhiêu con người trong giới giải trí. Ngành giải trí có một đống nghệ sĩ nổi danh bê bối thế, còn có thể nổi. Là bởi vì fan cuồng sắc đẹp, cậu ra vẻ thảm hại cái, rất nhiều người sẽ ủng hộ cậu."
Thích Nguyên Hàm không biết cách tỏ vẻ thảm hại, cô có khổ đau đến mấy cũng chỉ biết gắng gượng.
Cô cho rằng mình không cần xin lỗi, đây vốn có phải lỗi của họ đâu, rõ ràng là người ngoài đến kiếm chuyện, cố ý đánh công nhân của họ. Nếu như cô cúi đầu, tổn thương công nhân bao nhiêu?
Cô không làm được chuyện này.
Thẩm Dao Ngọc nói: "Đây chỉ là một thủ đoạn công tác quần chúng, mặc dù là chiêu ngành giải trí thường dùng, nhưng quy luật giống nhau, khán giả đều là làn sóng cư dân mạng. Bây giờ cậu có lôi bằng chứng gì ra, cư dân mạng cũng che mắt bịt tai, không nghe thấy không tin tưởng, không bằng cậu cứ dùng cách này xem sao."
Nghe có vẻ có lý.
Thích Nguyên Hàm nhíu mày, nói: "Để tớ suy nghĩ đã."
Thẩm Dao Ngọc đáp một câu được.
Thích Nguyên Hàm nói cảm ơn với cô ấy, rồi kéo cô ấy lên, đẩy vào trong phòng tắm, nói: "Cậu đi tắm mau, sau đó đánh một giấc."
Cũng không biết là cô ấy đã đợi bao lâu, người lôi thôi lếch nhếch cả ra, còn đâu dáng vẻ của minh tinh? Khi Thẩm Dao Ngọc nói đến vế phía sau, giọng nói đã khản đặc: "Nguyên Hàm, tớ cuối cùng cũng xem như giúp cậu được ít việc."
Thích Nguyên Hàm chua xót mắt, nói: "Bảo cậu đừng lo nghĩ rồi, cậu còn như vậy..." Cô đẩy Thẩm Dao Ngọc vào phòng tắm, "Sửa soạn bản thân chỉnh tề lại."
Thẩm Dao Ngọc vừa đóng cửa vừa nói: "Cậu đừng luôn ra dáng chị gái mà dạy bảo tớ, tớ lớn tuổi hơn cậu đấy, đôi khi cậu là người trong cuộc mê muội, không chừng nghe một tên gà mờ như tớ, lại có gặt hái ngoài ý muốn."
Thích Nguyên Hàm cười ra tiếng, "Sao cậu lắm lời thế nha."
Chuyện phát trực tiếp này, Thích Nguyên Hàm phải bàn bạc với công ty, phân tích mặt lợi và hại, buổi trực tiếp nói cái gì, phải làm gì. Họ đối mặt với hàng ngàn cư dân mạng, chỉ cần nói sai một câu, là sẽ có người bắt bẻ soi mói, vậy buổi trực tiếp của cô sẽ thành đại hội phê phán, và họ sẽ trở thành một trò cười.
Còn ông cụ nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này, đẩy cô vào chỗ chết.
Suy đi tính lại, Thích Nguyên Hàm vẫn quyết định, dùng cách này đấu chọi, lấy khí thế, không thể để thế giới ngoài kia khinh thường tập đoàn Đường Nguyên của họ.
Với lại bắt buộc phải làm cho rõ, mấy ngày nay cộng dồn lại, cổ phiếu của họ đã rớt %, chỉ cần ông cụ nổ súng thêm lần nữa, họ khó mà chống đỡ được.
Cô nói với những người ở dưới: "Đã dùng đến cách phát trực tiếp thì phải lợi dụng cơ hội này thật tốt, chơi một vố thật đau. Lúc phát trực tiếp, các bạn là lính đánh thuê trên mạng, phải đăng tất cả các chứng cứ lên màn hình, cho dù là bắt họ nhìn, cũng phải chọc thẳng bằng chứng vào mắt họ."
"Đã hiểu." Các lãnh đạo cấp cao thi nhau gật đầu.
Thích Nguyên Hàm nói: "Còn nữa, bây giờ các bạn hãy thu tập các tài liệu đen của nhà họ Chu, cho dù là thật hay giả, ghi chép lại hết cho tôi, lúc trực tiếp thì đăng hết lên."
Bàn bạc xong, Thích Nguyên Hàm lấy điện thoại nhắn tin cho Diệp Thanh Hà, nói cho nàng biết chuyện mình phải phát trực tiếp, tạm thời buổi tối có khi không về.
Diệp Thanh Hà không trả lời cô, cô đợi một lúc, lại gọi điện cho Diệp Thanh Hà, phát hiện ra Diệp Thanh Hà đã tắt máy.
Thường ngày điện thoại của Diệp Thanh Hà hoạt động hai tư trên hai tư, cô có hơi lo lắng, chắc lần này ông cụ không nhắm vào Diệp Thanh Hà đâu nhỉ.
Bất giác, tim cô thót một nhịp, gọi mấy cú liên tiếp.
"Thích tổng, Thích tổng? Lại xảy ra chuyện gì rồi sao?" Lãnh đạo cấp cao bên cạnh gọi vài tiếng, rất căng thẳng mà hỏi cô.
"Không sao." Thích Nguyên Hàm xoa ấn đường.
Lãnh đạo cao cấp hỏi: "Chúng ta tự phát trực tiếp, hay là mướn người đến?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Mọi người tiết lộ tin tức cho phóng viên đi, đến lúc đó chắc chắn sẽ có truyền thông đến giành giật tin tức, các bạn chọn một phương tiện truyền thông từng hợp tác với chúng ta, quan hệ tốt ý."
Sáu giờ chiều, họ bắt đầu phát trực tiếp.
Nhưng mãi cho đến sáu giờ chiều, cô cũng không nhận được tin nhắn trả lời của Diệp Thanh Hà, tim cô đập kịch liệt, gọi thư ký đến, bảo cô ấy đến nhà mình xem.
Đúng lúc thư ký có việc đến tìm cô, nói: "Bách tổng bảo tôi đến thông báo với chị, có người muốn mua công ty quỹ đầu tư của chúng ta."
Thích Nguyên Hàm chỉnh đốn quần áo, khuôn mặt trầm xuống, nói: "Không bán, ai đến hỏi thì bảo cút."
Công ty cô còn chưa đến lúc vỡ nợ đâu? Bây giờ đã muốn mua công ty của cô có phải vội vàng quá hay không. Thích Nguyên Hàm lại nói: "Cô ghi hết tên của những người đó vào sổ cho tôi."
Thư ký lại nói: "Không phải, chị hiểu lầm rồi, công ty này muốn thu mua lại công ty quỹ đầu tư của chúng ta, là một công ty nước ngoài."
"Công ty nước ngoài?" Thích Nguyên Hàm nhíu mày, có phần ngờ vực, lần này cô không quyết định luôn, e sợ là ông cụ đang gài bẫy, đội lớp da công ty nước ngoài đến thu mua công ty của cô, cuối cùng nuốt chửng luôn công ty chính của cô.
Cô cầm lấy máy tính bảng của thư ký mà xem, lướt một hồi, không được kết quả gì, nói: "Để cho Bách tổng xem trước, cô ấy xem xong thì gửi tài liệu cho tôi."
Bạch Uyển Lộ đáp một tiếng vâng, lại nói: "Chị có cần trang điểm không, trang điểm kiểu mềm yếu một tí, lát nữa quay sẽ có hiệu quả hơn, tôi gọi thợ trang điểm đến cho chị."
"Không cần." Thích Nguyên Hàm lắc đầu, không nhờ cô ấy, với tình hình hiện tại, nếu như cô trang điểm, những người kia còn soi mói lớp trang điểm của cô.
Quản lý Diệp kia kiến nghị rằng, mặc mộc.
Dù sao đối phương cũng là quản lý, có thể nghe theo.
Thích Nguyên Hàm nhìn bản thân trong gương, nhìn góc độ nào cũng khó chịu, bình thường cô để mặt mộc thì không sao, những lúc quan trọng như thế này, cô thật sự không muốn để bản thân trông quá yếu đuối.
Cô sờ đến thỏi son, tô son cho mình.
Chuyện tập đoàn Đường Nguyên phát trực tiếp xin lỗi, ông cụ nhanh chóng nhận được tin tức, cụ ta rất giỏi trong việc điều khiển dư luận, già cằn cỗi như cụ ta thì đã lệch sóng với mạng mẽo rồi, cũng chỉ có cụ ta có thể xoay chiều mạng như vậy.
Hiện tại trong phòng trực tiếp đều là lính đánh thuê trên mạng, lính đánh thuê giúp Thích Nguyên Hàm thanh minh, đồng thời đăng những tài liệu đen của nhà họ Chu bọn họ.
Ông cụ cảm thấy không cần sợ hãi, chỉ cảm thán nói: "Những năm này người trẻ tuổi đúng là bốc đồng quá, nếu như nó có thể giữ bình tĩnh, ngược lại tôi còn có vài phần lo sợ đấy."
Cụ ta phân tích rất hiện thực mà tàn nhẫn, nói: "Mâu thuẫn giai cấp luôn luôn tồn tại, cho dù nó có quỳ xuống xin lỗi, cũng không lấy được một chút lòng cảm thông của cư dân mạng, thậm chí một số người còn bám lấy chuyện nó xin lỗi, nói nó là xin lỗi kiểu tỏ vẻ thảm hại, bạch liên hoa, loạn thành một đống."
( Bạch liên hoa: Bạch liên hoa là danh từ để chỉ những cô gái sở hữu vẻ ngoài có vẻ vô hại, luôn tỏ ra vô tội, ngây thơ, luôn miệng "Em không biết gì hết"/"Em không hiểu"/"Em rất yếu ớt" )
Chú quản gia nghĩ thầm, ngài còn biết cả "Bạch liên hoa" nhể, ngài đúng là độc địa.
Đợi một lúc, chú ta cùng ông cụ nhìn qua màn hình, quả nhiên trên khung bình luận đều đang mắng chửi tập đoàn Đường Nguyên, chửi lính đánh thuê mạng này là chó của nhà tư bản.
[Chết đi! Còn không biết ngại mà đi phát trực tiếp kiếm tiền!]
[Đường Nguyên ơi, xem da mặt mình dày bao nhiêu đê!]
[Các anh chị em đang xem trực tiếp ơi, mọi người chửi văn minh lên, không thì chửi nhiều quá bị khóa nick, chúng ta lại để nhà tư bản đắc lợi đó.]
[Vậy tôi chúc tập đoàn Đường Nguyên x Cả đại gia đình thăng thiên. Hihi.]
[qjsg!qjsg!]
(qjsg = 全家死光: Chết cả nhà đê!)
[Nghe nói tổng giám đốc tập đoàn Đường Nguyên hay lăng nhăng, bóc lột nhân viên của mình, thích chơi quy tắc ngầm, lão cáo già đấy.
Đúng với dự đoán của ông cụ, toàn là những lời sỉ nhục, cư dân mạng hoàn toàn không thích cái trò này.
Ông cụ nằm trên ghế, thư thả điềm tĩnh, bên cạnh còn đun một ấm trà nóng, như thể đếm đến giờ, cụ ta mở mắt ra hỏi: "Nguyên Hàm xuất hiện chưa?"
Trợ lý bên cạnh gật đầu, "Sắp rồi ạ."
Ông cụ nói: "Lát nữa nó ra, cậu đọc mấy lời cư dân mạng nói, cho tôi nghe."
Tập đoàn Đường Nguyên không phải phát trực tiếp bình thường, mà hình thức như họp báo, bây giờ trước ống kính còn chưa có ai, nhưng không ngăn được những lời mắng chửi càng ngày càng nhiều của cư dân mạng.
Trợ lý đáp một tiếng vâng, anh ta đọc hai câu ở trong thanh bình luận, "Nhà tư bản chết đi! Buồn nôn!"
"Còn dấu mặt phát trực tiếp, khoe con mẹ mày."
Chửi đến đoạn cao trào, Thích Nguyên Hàm đi lên từ cầu thang bên cạnh, cô mặc bộ vest màu đen, bộ vest nữ kiểu dáng thông thường, thắt eo, cô buộc tóc sau đầu, để mặt mộc.
Trước khi cô xuất hiện, nhân viên đã nói với cô tình trạng của buổi trực tiếp, hiệu quả không tốt cho lắm, mấy lãnh đạo cấp cao còn bàn xem hay là thôi đi, tránh để cô bị chửi.
Thích Nguyên Hàm là người đã nói là làm, cô đi thẳng đến bậc trung tâm, dáng người cô cao gầy, đứng trước ống kính, còn phải chỉnh độ cao của micro.
Cô cúi người, giọng nói dịu dàng: "Tôi là Thích Nguyên Hàm, người phụ trách của tập đoàn Đường Nguyên, đến thanh minh làm rõ về chuyện đánh người bị thương ở dự án nhà Phương Tây."
Giọng điệu cô đúng mực, rõ ràng dễ nghe, "Trước mắt chúng tôi đã giao nộp cảnh camera quay được cho cảnh sát, không phải là do công nhân của chúng tôi ra tay trước, thế nên chuyện này tôi tuyệt đối không xin lỗi. Hy vọng một số người đừng đục nước béo cò, nhân chuyện này mà ác ý bôi đen."
"Tại đây, tôi hy vọng tất cả mọi người đừng xử lý theo cảm tính, tôi biết rằng mọi người rất quan tâm đến dự án khu nhà phương Tây, hiện tại nhà nước đang làm công tác kiểm tra, sẽ thông báo kết quả với mọi người nhanh thôi."
"Lát nữa tôi sẽ trình chiếu bản thiết kế nhà phương Tây lên màn hình trực tiếp, Đường Nguyên chúng tôi tuyệt đối không hề phá hoại đồ vật của tổ tiên, mỗi một góc nhỏ chúng tôi đều tận tâm phục hồi."
Thích Nguyên Hàm nói xong, cô cúi người một góc.
Hai ngày nay cô đang bệnh, cơ thể ốm yếu, đôi môi hơi trắng bệch, lúc đến đây cô đã son nhẹ cho có màu.
Khi cô phát biểu, vẻ mặt nghiêm túc, cho dù cô có khuôn mặt dịu dàng, nhưng bây giờ nhìn cô, có một loại khí chất nhấm nhuần trong tính cách, cô đưa điện thoại cho phóng viên quay phim, bảo bọn họ giúp truyền hình ảnh lên.
Cô cách rất gần ống kính, chỉ với một thiết bị nhỏ nhoi như vậy, lại có hàng ngàn người theo dõi, cô nghiêng mặt đi. Thích Nguyên Hàm rất không quen cái cảm giác ống kính chĩa vào người cô, cô luôn khiêm tốn, không thích xuất hiện một cách khoa trương.
Mấy giây sau, Thích Nguyên Hàm quay mặt lại, nắm lấy mic, ánh mắt sắc lẹm, dường như đang nhìn người nào đó trong ống kính, nói: "Nếu như ông còn dám đụng đến người của tôi, đừng trách tôi không nể mặt, sự nhẫn nại của tôi có hạn."
Thích Nguyên Hàm nói xong khẽ gật đầu, "Xin lỗi, tôi đã phát cáu."
Ông cụ nhắm mắt lại, ngồi ở trên ghế bập bênh, liên tục lắc đầu nói: "Quá sắc bén, có ai xin lỗi kiểu vậy không, như thể đi đánh trận vậy, so với khí thế hùng hồn của nó, nước mắt có tác dụng hơn nhiều."
Trợ lý nhỏ tiếng nói: "Bây giờ vẫn đọc ạ?"
Ông cụ gật đầu, "Đọc, xem cách cư dân mạng dạy nó làm người!"
Trợ lý liếc thêm một cái, vội nói: "Bây giờ không còn gì hay để đọc nữa, tình thế có hơi biến động."
Ông cụ như thể không nghe thấy, "Biến động mới tốt, không biến động tôi còn sợ đấy."
Trợ lý chỉ đành nhìn màn hình, đọc vài lời bình luận cũng xem như là hài hòa, "Nói có lý đấy, tôi thấy thái độ của cô ấy rất chân thành. Có khi là có người hãm hại, mấy ông già tư bản kia, biết dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu này nhất rồi."
"Cô gái này mắt đã ửng đỏ, còn rất có khí thế, tôi cho rằng cô ấy thật sự bị vu oan đấy! Nhà nước còn chưa công báo kết quả, thì con mẹ nó đừng kêu gào linh tinh nữa, vừa nhìn là biết có uẩn khúc!"
"Nếu như tập đoàn Đường Nguyên thật sự có vấn đề, chị ấy sẽ tự tin, sẽ khí thế như vậy sao, tôi đứng về phe chị gái này, đợi chờ lộn ngược dòng!"
"X ngu ngốc, không phải là cô thấy cô ấy đẹp, nên nói giúp cô ấy sao, tuyệt đấy, mặt mộc quốc dân là đây chứ đâu, ngành giải trí hết thời nhé."
"Chà Chà Chà, bị cô phát hiện rồi nhỉ? Vậy tôi nói thật thôi, không giả vờ nữa, tôi thèm nhan sắc của chị ấy, tôi hà tiện. Thích Nguyên Hàm, nhan sắc của chị gϊếŧ chết em aaaa!"
"Tôi tưởng tổng tài bá đạo ngoài hiện thực toàn mặt rỗ đầu hói bụng bia, lần đầu tiên nhìn thấy nữ tổng tài bá đạo đẹp như vậy."
Trợ lý nhìn màn hình điện thoại, đọc đến nghiện, anh ta nghiêm túc, rất du dương trầm bổng mà nói: "Thích Nguyên Hàm, với khí phách nói chuyện của cô, tôi ủng hộ cô!"
Vừa rồi, khuôn mặt của Thích Nguyên Hàm tràn ngập màn hình, đôi mắt của cô, nét nghiêng của cô, nốt ruồi lệ tươi đẹp kia, đôi ngươi mắt nhẹ nhàng ngước lên, khi lấy hơi, yết hầu chuyển động lên xuống, đều thu hết vào ống kính, truyền đến đôi mắt của quần chúng.
Quần chúng trong buổi trực tiếp đều chết vì vẻ đẹp này, lý trí bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ hoạt động, sau đó, một đội là Sherlock Holmes có lý trí, một đội thì không còn lý trí mà đồng thanh gào thét:
[Chị ơi chơi em đi!]