Vì lúc đi hơi tắc đường, Doãn Thường Lăng đến muộn hơn dự kiến những mười lăm phút, may mà cậu ra ngoài sớm, mọi chuyện vẫn nằm trong dự đoán, không đến muộn.
Mà tâm trạng tồi tệ do bị tắc đường đã bị xua tan bởi nguyên một bàn toàn bánh ngọt dâu tây, dâu tây ướp lạnh, bánh quy kẹp kem dâu tây vân vân.
“Thế nào? Thích không?” Giả Dị Gia không biết thòi từ đâu ra, hỏi đầy chờ mong.Doãn Thường Lăng cầm một quả dâu, nhét vào miệng, gật đầu, “Ngon, đủ tình anh em.”
“Hi hi~ Tôi đặc biệt chuẩn bị năm mươi bàn đồ ngọt theo khẩu vị của mọi người đấy! Ghê chưa?”
Giả Dị Gia kéo Vương Đông Kỳ đang gặm dứa ở bên cạnh, “Tôi đã bảo Thường Lăng là một người rất thân thiện mà.”
Vương Đông Kỳ nhét một miếng dứa vào miệng cậu ta, “Còn phải nói à! Không uổng chúng ta nhớ lâu như vậy.”
Doãn Thường Lăng: “???”
Sao bạn cấp ba của cậu đều… kỳ quái vậy???