Năm giờ tan học, Doãn Thường Lăng nhìn địa chỉ, cậu vẫn còn thời gian về nhà tắm rửa thu dọn rồi đi.
Xe của tài xế dừng ở cổng trường từ lâu, Doãn Thường Lăng về nhìn quần áo cả tủ, tuỳ tiện nhìn vài cái rồi chọn ra bộ thích hợp nhất.Không phải là trước đây từng đến nhiều nơi như thế này, mà là mỗi lần nhìn Đổng Hãn dẫn người khác đi dự tiệc, cậu đều ảo tưởng rằng người đó là mình, cậu sẽ dốc lòng chọn lựa quần áo, rồi ở nhà chờ Đổng Hãn say khướt trở về.
Đúng là ti tiện.
Doãn Thường Lăng nhìn mình trong gương, người trong đó vẫn còn đầy vẻ non trẻ, chưa bị mài giũa ra góc cạnh, cặp mắt biết cười, trong đó tràn ngập kỳ vọng đối với tương lai.
Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ hận Đổng Hãn, hận người này khiến cậu đánh mất thanh xuân đáng quý nhất, nhưng khi gặp anh ta thật, cậu đã chẳng còn dao động tình cảm mãnh liệt như vậy nữa rồi.
Chỉ hy vọng kiếp này đừng dây dưa chút nào với bất cứ ai trong số họ nữa.