Nghe được lời này, tảng đá lớn trong lòng Hướng Du cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Cô chạy vất vả chỉ để cho Tống Hoài Thời thấy cô giành được vị trí đầu tiên, giờ đây cuối cùng cô cũng đã thành công.
Trong nháy mắt, cô buông lỏng sức lực, cả người nửa nằm nửa ngồi dựa vào vòng tay anh.
Hướng Du không còn sức lực để xấu hổ hay suy nghĩ về vấn đề "nam nữ thụ thụ bất thân", lúc này cô đã hoàn toàn không còn sức để nói chuyện nữa.
Quả nhiên là người già rồi.
Chờ một lúc, các bạn cùng lớp của Hướng Du vội vàng chạy tới vây quanh cô hỏi han.
Hướng Du không còn sức để trả lời, đành nằm đó hết gật rồi lắc đầu.
Tống Hoài Thời thấy các bạn cùng lớp tới, nhanh chóng để bọn họ chăm sóc cho Hướng Du: "Hiện tại cô ấy không còn sức nói chuyện nữa, các cậu nên đưa cô ấy đi nghỉ ngơi trước đi."
"Ồ, bọn tớ làm liền."
Tống Hoài Thời đưa cốc cho bọn họ: "Đây là nước đường, lát nữa để cô ấy uống một chút."
Sau khi các cô gái đưa Hướng Du đi, Tống Hoài Thời liền đến gặp trọng tài để hỗ trợ.
Các bạn tình nguyện viên cùng lớp nhìn thấy anh đi tới, bọn họ rối rít trêu chọc hành động vừa rồi của anh: "Tống công tử thấy thế nào khi ôm người đẹp vào lòng, có động tâm không?"
Tống Hoài Thời mỉm cười đẩy hắn ra: "Đừng nói nhảm."
—
Hướng Du ở khu vực nghỉ ngơi trong lớp, mất một lúc mới lấy lại tinh thần, mặt dần đỏ lên trông thấy.
Lục Giai Tuệ đút cho cô một ngụm nước đường, không khỏi khâm phục nói: "Tiểu Du, cậu thật lợi hại, lại giành được giải nhất rồi."
"Tớ vừa kiểm tra kết quả, thời gian của Hướng Du ngắn hơn so với người đứng đầu ở nhóm trước. Đa số đều thuộc nhóm thứ ba của trường, nhưng xem ra có một ít trong top 3."
Hướng Du mỉm cười không nói gì.
Khương Vận đưa cho cô một tờ giấy: "Thời gian của người về nhì trong cuộc thi rất sát với cậu, nghe nói cô ấy là vận động viên thể thao mới chuyển đến trường trong học kỳ này. Lần này chắc không dễ dàng đâu nhỉ?"
Hướng Du gật đầu: "Tớ thật sự cố hết sức đó."
Khi còn là học sinh lớp 10, cô đã đứng hạng nhất, nhà trường cho rằng cô có tiềm năng nên đã được đội thể thao của trường thuyết phục tham gia đội tuyển. Nhưng cả cô và mẹ đều cho rằng việc học hành quan trọng hơn nên đã từ chối.
Vào thời điểm đó, trong đội tuyển thể thao của trường có rất ít nữ sinh chạy đường dài nên cô đã chạy về đích và giành vị trí thứ nhất, một nửa nhờ may mắn, một nửa nhờ sức lực. Nhưng năm nay thì khác, học sinh thể thao ngày càng nhiều, đội tuyển thể thao của trường dậy từ sáng sớm để tập luyện, Hướng Du làm sao có thể vượt qua điều này?
Trên thực tế, top 3 cũng rất không chắc chắn, bởi vì nhóm thứ nhất và thứ hai hầu như đều là học sinh văn hóa, mà nhóm thứ ba có một số trong đội tuyển thể thao, Hướng Du thực sự không chắc mình có thể chạy nhanh hơn bọn họ hay không.
Hơn nữa, cô được người khác cho biết rằng thời gian của cô chậm hơn rất nhiều so với năm ngoái, cho nên việc lọt vào top 3 thực sự là một chặng đường dài, nhưng top 6 thì có thể.
Nhưng điều đó đối với Hướng Du không quan trọng, dù sao mục tiêu của cô vẫn là về nhất trong cuộc thi và đứng đầu trước mặt Tống Hoài Thời.
Mục tiêu này hiện đã đạt được!
Cho nên bây giờ Hướng Du đã rất vui rồi.
—
Kết quả của cuộc thi được công bố vào buổi sáng, Hướng Du không lọt vào top ba nhưng lại giành được vị trí thứ tư.
Lục Giai Tuệ và những người khác sợ Hướng Du không vui nên cứ vây quanh cô.
"Không sao đâu, chỉ là một cuộc thi thôi."
"Đúng đúng, Tiểu Du, cậu vốn đã rất giỏi rồi. Ba người đứng đầu đều là người trong đội tuyển của trường, thời gian huấn luyện của bọn họ còn nhiều hơn cậu, cho nên kết quả này của cậu đã rất tốt rồi."
"..."Mặc dù Hướng Du nói với họ rằng cô không bận tâm lắm nhưng bạn bè cô vẫn cảm thấy cô đang ngại ngùng không muốn thừa nhận.
Sau đó Hướng Du trở nên vô cảm
Thôi được rồi, ai muốn an ủi thì an ủi đi.
Buổi chiều trời vẫn khá nóng, thêm vào đó không có môn thi nào liên quan đến họ, vì vậy Hướng Du và các bạn tìm một chỗ mát mẻ để nghỉ ngơi nói chuyện.
Lục Gia Tuệ nhắc đến việc Tống Hoài Thời sắp có một phần thi nhảy cao và hỏi Hướng Du có muốn đi xem không.
Hướng Du do dự một lúc rồi vẫn lắc đầu.
Thấy Hướng Du không có ý định đó, Lục Gia Tuệ cũng không nhắc lại nữa mà chuyển sang chủ đề khác.
Hướng Du lơ đãng lắng nghe nhưng tâm trí đã bay đến tận sân thể thao rồi.
Cô thực sự muốn đi xem nhưng cô chỉ muốn lặng lẽ xem một mình. Cô không muốn đem chuyện với Tống Hoài Thời đánh trống khua chiêng.
Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, Hướng Du lấy cớ đi vệ sinh rồi một mình chạy đến sân thi đấu nhảy cao.
Sân thi đấu nhảy cao khá đông người, ngoài nhảy cao thì ở đây còn có những môn thi khác.
Hướng Du đi theo đám người đi loanh quanh một lúc lâu mới tìm thấy Tống Hoài Thời dưới mái hiên của khu vực đăng ký.
Cậu ấy mặc áo phông trắng, trước bụng đeo thẻ số.
Tống Hoài Thời đang đứng dựa vào bàn trò chuyện với người khác, khóe miệng anh ấy nở nụ cười lười biếng, không hề có chút căng thẳng nào trước khi thi đấu.
Hướng Du tìm một chỗ đông người qua lại ngồi xuống, phía trước cô ấy có một cô gái cầm ô che nắng, vừa hay có thể che chắn cho Hướng Du.
Khoảng vài phút sau thì cuộc thi bắt đầu, mấy người trước nhảy xong thì đến lượt Tống Hoài Thời.
Hướng Dụ nín thở, lòng cô ấy cũng theo đó mà căng thẳng.
Nhìn thấy Tống Hoài Thời bước chạy đà sau đó nhảy lên, lật người nhảy qua thanh ngang, cơ thể vẽ một đường cong trong không trung.
Xung quanh vang lên tiếng hò reo, Hướng Du thở phào nhẹ nhõm.
"Độ cao này đối với Tống Hoài Thời vẫn khá là đơn giản".
Cuộc thảo luận của các nam sinh bên cạnh đã thu hút sự chú ý của Hướng Du, cô quay sang nhìn thoáng qua.
Mấy nam sinh cười đùa bình luận: "Nếu nhảy không qua được thì Tống Hoài Thời coi như bỏ đi rồi đúng không?"
"Chậc chậc, năm ngoái cậu ta đã phá kỷ lục, không biết năm nay có thành công không."
"Tớ không chắc có thể phá kỷ lục hay không nhưng hạng nhất thì chắc chắn rồi. Ở Du Trung không ai có thể so sánh với Hoài Thời."
Hướng Du hơi kinh ngạc, cô không ngờ Tống Hoài Thời lại lợi hại đến vậy.
Cô liếc nhìn về phía Tống Hoài Thời, trọng tài đang mỉm cười vỗ vai anh, sau đó bắt đầu chuẩn bị cho độ cao mới.
Bước chạy đà, nhảy lên và vượt qua một cách suôn sẻ.
Hướng Du chỉ cảm thấy bây giờ ở trong mắt mọi người Tống Hoài Thời vô cùng tỏa sáng.
Do lo lắng đám người Lục Giai Tuệ sẽ ra ngoài tìm mình nên cô không xem hết trận đấu của Tống Hoài Thời mà lặng lẽ rời đi trước.
Trở lại chỗ dưới bóng râm, Lục Giai Tuệ thấy cô quay lại liền hỏi: "Sao cậu đi lâu thế?"
Hướng Du nói dối mặt không đổi sắc: "Tớ quay lại lớp học một chuyến."
Lục Gia Tuệ nhìn cô một cái, nửa cười nửa không, sau đó kéo dài giọng nói "ồ".
Hướng Du mím môi mỉm cười.
Cô không biết Lục Giai Tuệ có đoán được cô đến xem Tống Hoài Thời hay không, nhưng có đoán được cũng không quan trọng.
Nhóm người trò chuyện cho đến khi buổi thi đấu kết thúc, tiếng còi vang lên bên tai báo hiệu phải phải tập trung ở sân vận động để công bố kết quả thi đấu.
Hướng Du đứng dậy phủi phủi bụi trên quần.
Đột nhiên Lục Giai Tuệ đi tới vỗ nhẹ vai cô, mắt nhìn điện thoại mà không nhìn cô: "Lát nữa cậu có muốn ăn một bữa thịnh soạn với Tống Hoài Thời không? Mẹ nuôi của tớ mang theo rất nhiều đồ ăn ngon."
Hướng Du dừng lại, sau đó nhẹ giọng nói: "Tớ với cậu ấy không thân nên đi chung thì ngại lắm, cậu đi đi."
Đúng vậy, mối quan hệ của cô và Tống Hoài Thời thật ra chẳng mấy thân thiết.
Mấy lần gặp mặt tuy cũng trò chuyện được vài câu nhưng có thể nhìn ra sự xa cách trong lời nói của đối phương.
Từ lời nói và hành động của Tống Hoài Thời, cô có thể nhận ra anh rất dịu dàng, nhưng bên dưới lớp bọc dịu dàng này vẫn có chút cảm giác xa cách.
Họ vẫn chưa thân thiết đến mức đó.
Lục Gia Tuệ nhún vai: "Điều này thì có gì quan trọng, Tống Hoài Thời nói lần này mẹ cậu ấy mang theo rất nhiều đồ ăn để tớ có thể dẫn bạn bè đi cùng."
Cô ấy cúi đầu nhìn điện thoại lẩm bẩm: "Nếu mấy người không đi thì đồ ăn sẽ bị dư, Tống Hoài Thời đành phải gọi mấy bạn nam trong lớp đến ăn cùng, vậy thì trong đám chỉ có một mình tớ là con gái."
Hướng Du nhìn thấy cảnh này không biết phải nói gì.
Lục Giai Tuệ ôm lấy cánh tay cô bắt đầu làm nũng: "Tiểu Du Tiểu Du ~ chúng ta cùng đi nhé! Sẽ tiết kiệm được một bữa ăn đó."
Hướng Du không thể kiềm lòng trước vẻ nũng nịu của Lục Giai Tuệ nên cuối cùng đành gật đầu đồng ý.
Cô liếc nhìn điện thoại trong tay Lục Giai Tuệ, nhắc nhở: "Nhanh cất nó đi, sắp đi đến sân trường rồi. Nếu bị giáo viên phát hiện cậu mang theo điện thoại thì cậu toi đời."
Lục Giai Tuệ nghe vậy lập tức cất điện thoại, sau đó vui vẻ chạy tới tìm Khương Vận.
Khương Vận nhìn thấy Hướng Du đồng ý rồi thì cũng không ý kiến gì nữa, dù sao ăn ở đâu cũng là ăn.
—
Tống Hoài Thời và những người khác đã bày ra một cái bàn trên tầng hai của căn tin.
Hướng Du vừa bước tới liền có cảm giác kì lạ. Sao nó lại hơi giống một bữa tiệc hẹn hò vậy?
Những chàng trai đó cũng không hoàn toàn là xa lạ, ít nhất Hướng Du vẫn nhận ra một người là Từ Tuyên Lâm.
Từ Tuyên Lâm vừa nhìn thấy Hướng Du đã rất nhiệt tình, vội vàng đứng dậy chào hỏi: "Hướng Du, lại đây ngồi đi."
Hướng Du: "..."
Lục Giai Tuệ thấy thế liền thì thầm với cô: "Chuyện gì vậy? Cậu và Từ Tuyên Lâm..."
Hướng Du vội vàng nói: "Tình cờ quen biết thôi."
Từ Tuyên Lâm đưa Hướng Du ngồi đối diện anh ta: "Mọi người còn muốn ăn gì thì bảo Tống Hoài Thời đi mua. Hôm nay Tống công tử giành được giải nhất nên cậu ấy mời khách."
Thấy anh ta nhiệt tình như vậy, Lục Giai Tuệ khẽ nhướng mày: "Cậu uống nhầm thuốc à Lâm Lâm. Từ khi nào mà cậu và Tiểu Du của chúng tôi có quan hệ tốt như vậy?"
Từ Tuyên Lâm: "Đây là phép lịch sự cơ bản nhất đối với bạn học mà."
Lục Gia Tuệ: "Cút đi, sao không thấy cậu đối xử với tớ tốt như vậy?"
Tống Hoài Thời ở một bên nhìn hai người họ cãi nhau, cười phá lên rồi kéo Từ Tuyên Lâm đứng dậy: "Đi, đi, đi mua đồ ăn vặt với tớ."
Anh quay lại hỏi Hướng Du và những người khác: "Các cậu còn muốn ăn thêm gì nữa không?"
"Mua đại thêm một hai món nữa là được."
"Thế là đủ rồi."
Hướng Du xua tay: "Không cần đâu."
Tống Hoài Thời gật đầu, thúc giục Từ Tuyên Lâm đi mua đồ.
Từ Tuyên Lâm bất mãn hét lên: "Tại sao phải là tớ đi chứ?"
Tống Hoài Thời: "Muốn ăn thì đi nhanh."
Từ Tuyên Lâm: "..."
"Đi thì đi."
—
Bảy chỗ ngồi chỉ có sáu người nên sẽ thừa ra một ghế. Sau khi Từ Tuyên Lâm mua đồ về, Tống Hoài Thời liền kéo anh ta ngồi đối diện với Hướng Du, còn mình thì ngồi bên cạnh.
Anh ở phía bên trái của Hướng Du, thấy anh ngồi một mình ở ngoài như vậy thì trong lòng cô có chút lạ lẫm.
Mặc dù cô biết con trai không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng Hướng Du cảm thấy để Tống Hoài Thời ngồi một mình ở ngoài như vậy thì trong lòng cũng không thoải mái.
Sau bữa ăn cũng không còn thừa lại bao nhiêu, Tống Hoài gói mấy cái bánh quy còn dư lại vào hộp cơm, đưa cho Lục Giai Tuệ mang về làm bữa tối.
Dọn dẹp xong, đám người đi đến căn tin, Tống Hoài Thời lười không muốn vào xếp hàng nên đứng đợi ở cửa. Hướng Du cũng không mua nên cũng không vào.
"Hoài Thời" một nam sinh móc trong túi ra huân chương ném cho Tống Hoài Thời, "Cậu tự giữ đi, nhét vào túi quần của tớ cộm lắm."
Tống Hoài Thời cầm trên tay, không cho vào túi. Chiếc huy chương lắc lư trong tay anh, nhẹ nhàng đung đưa.
Hướng Du nhìn chằm chằm vào huy chương trong tay anh như người mất hồn.
Tống Hoài Thời cười nói: "Sao cậu lại nhìn chằm chằm vào thứ này?"
"Tớ bị mất tập trung."
"Nhân tiện" Tống Hoài Thời hỏi, "Kết quả chạy 1500m của cậu thế nào rồi? Với tốc độ của cậu chắc phải đứng trong top ba đúng không?"
Tống Hoài Thời nói buổi trưa có đến phòng giáo viên mà cũng không biết điểm chạy của cô là bao nhiêu.
Hướng Du mỉm cười: "Cũng không tệ, đứng thứ tư."
Tống Hoài Thời sửng sốt.
Hướng Du nhún vai: "Bởi vì ở nhóm thứ ba hầu hết học sinh đều trong đội tuyển thể thao, hai nhóm đầu của chúng tớ không tính là gì, thành tích của tớ cũng không tệ!"
Cô nghiêng đầu cười: "Nếu làm tròn lên thì tớ cũng được tính là người đến đầu."
Tống Hoài Thời gật đầu.
Trong chốc lát, hai người rơi vào im lặng. Hướng Du cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày trắng trước mặt, đầu óc rối bời đến mức không biết mình đang nghĩ gì.
Đột nhiên, cô cảm thấy một bàn tay chạm vào đầu mình, sau đó một sợi dây được đeo vào cổ cô.
Hướng Du cúi đầu nhìn thấy đó là một tấm huy chương vàng.
Khi cô ngẩng đầu nhìn Tống Hoài Thời, chỉ thấy anh đang đứng bên cạnh, một tay chống tường, đầu hơi nghiêng, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung.
"Huy chương vàng nhảy cao trông khác với cái của cậu nhưng vẫn có thể coi là huy chương vàng."
Tặng cho cậu huy chương đầu tiên.