"Khu vực đăng ký ở ngay kia, tớ có thể tự mình đến đó."
Hướng Du chỉ vào văn phòng kiểm tra cách đó không xa, không cần Lục Giai Tuệ và Khương Vận đưa cô đến đó.
Lục Giai Tuệ: "Không sao đâu, chúng tớ rảnh rỗi nên đến đó chơi với cậu một chút."
Khương Vận cầm máy ảnh ở một bên: "Tiểu Du cứ yên tâm, tớ nhất định sẽ chụp cho cậu những bức ảnh đẹp nhất."
Hướng Du né tránh ống kính của cô ấy, từ chối: "Không cần đâu, lúc chạy bộ tóc tai rối bù thì chụp cũng chẳng đẹp được.".
Cô cứ lùi về phía sau mà không chú ý có người phía sau.
Trong lúc thất thần, lưng cô trực tiếp đụng phải một người
Hướng Du vội vàng quay đầu lại định xin lỗi, nhưng chưa kịp nhìn rõ người, bên tai đã nghe thấy giọng nói của Lục Giai Tuệ: "Tống Hoài Thời?"
Hướng Du ngẩng đầu lên, nhận ra người mình đụng phải chính là Tống Hoài Thời. Lúc này cô xấu hổ cúi đầu không dám ngẩng lên, lại thấp giọng xin lỗi.
Tống Hoài Thời nhìn thấy người quen liền tới chào hỏi, sau đó liếc nhìn dãy số trên áo của Hướng Du hỏi: "Muốn chạy 1500m à?"
Hướng Du không ngẩng đầu lên nên không biết có phải Tống Hoài Thời đang hỏi cô hay không, ngay lúc cô đang do dự có nên gật đầu không, Lục Giai Tuệ đã bước tới vỗ vai cô: "Là Tiểu Du muốn chạy."
Hướng Du ngẩng đầu nhìn Tống Hoài Thời đang cười trêu chọc Lục Giai Tuệ: "Tớ biết kẻ lười biếng như cậu sẽ không tham gia trò này."
Lục Giai Tuệ lập tức dựng tóc gáy, lao tới đuổi theo đánh cậu ta.
Tống Hoài Thời vừa trốn vừa cười, chạy một vòng sau đó lại vòng ra sau lưng Hướng Du, mỉm cười cầu xin tha thứ: "Được được được, tha cho tớ đi, tớ không dám chọc cậu nữa."
Lục Giai Tuệ khịt mũi hừ lạnh một tiếng.
Cô ấy liếc nhìn sang, đột nhiên nói với Hướng Du: "Tiểu Du, tớ lấy nước đường cho cậu, cậu cứ đi đến khu vực đăng ký trước đi."
Nói xong, cô kéo Khương Vận bỏ chạy.
Hướng Du đương nhiên hiểu ý của Lục Giai Tuệ, muốn cô nắm lấy cơ hội ở một mình với Tống Hoài Thời.
Nhưng trong tình huống này, cô không biết phải mở lời thế nào.
Đang lúc cô đang nghĩ nên nói gì để xoa dịu bầu không khí thì Tống Hoài Thời đã lên tiếng.
"Cậu định chạy à?"
Hướng Du vội vàng trả lời: "Ừm."
"Chạy là một cự li dài yêu cầu thể lực, cậu nên chạy giữ sức, đừng vội vàng."
Hướng Du gật đầu: "Tớ biết chừng mực mà."
Tống Hoài Thời lấy từ trong túi đồng phục ra một miếng chocolate: "Đây."
Anh mỉm cười đưa cho Hướng Du: "Ăn một miếng trước khi chạy đi."
Hướng Du sửng sốt, hồi lâu mới nhận kẹo từ tay cậu ấy.
Cô nhìn viên chocolate trong tay mình: "Sao cậu còn mang theo chocolate bên người thế?"
Tống Hoài Thời nhún nhún vai: "Tớ sợ đói."
Tống Hoài Thời đang làm tình nguyện viên ở vạch đích, lúc này đang rảnh nên đã dẫn Hướng Du cùng mình đến phòng đăng ký.
Hướng Du vốn muốn bảo cậu ấy không cần dẫn cô đi, nhưng mặt khác, cô lại muốn ở bên cạnh Tống Hoài Thời lâu hơn chút.
Không muốn làm phiền anh ấy, nhưng lại muốn được gần anh thêm một chút.Hướng Du theo Tống Hoài Thời đến khu vực kiểm tra thì tình cờ gặp Từ Tuyên Lâm.
Từ Tuyên Lâm vừa nhìn thấy Hướng Du liền bước nhanh tới chào hỏi.
Nhìn thấy sự nhiệt tình của người khác, Hướng Du cũng không thể tỏ ra quá lạnh lùng nên mỉm cười chào hỏi mọi người.
Từ Tuyên Lâm: "Cậu chạy à?"
Hướng Du cảm nhận được ánh mắt của cậu ấy dò xét trên người cô từ trên xuống dưới.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, Tống Hoài Thời đã đưa tay ra che mắt, đẩy cậu ta ra: "Không phải tớ đã bảo cậu đừng nhìn chằm chằm vào người khác sao?"
Hướng Du sửng sốt, cô không nghĩ tới Tống Hoài Thời có thể quan tâm đến những chi tiết nhỏ như vậy.
Từ Tuyên Lâm giãy nảy đáp: "Nhất thời quên mất."
Anh ta quay đầu lại nhìn Hướng Du, trêu chọc nói: "Cơ thể nhỏ nhắn như vậy mà có thể chạy được Tớ tưởng các cô gái không ai thích chạy đường dài như vậy."
Quả nhiên là không có ai, Hướng Du là bị ép buộc.
Ban đầu, Ủy ban Thể thao muốn Hướng Du tham gia ở nội dung chạy nhưng Hướng Du sống chết không chịu nên Ủy ban Thể thao đành phải bất đắc dĩ từ bỏ nội dung chạy nữ.
Đối mặt với lời trêu chọc của Từ Tuyên Lâm, Hướng Du chỉ cười nhạt: "Thân thể nhỏ, nỗ lực lớn."
—
Hướng Du đi kiểm tra, chỉ còn Từ Tuyên Lâm và Tống Hoài Thời ở đây.
Từ Tuyên Lâm cũng không phải là người trầm lặng, Hướng Du vừa rời đi liền kéo Tống Hoài Thời đến thì thầm vào tai anh: "Này, Hướng Du cười lên thật xinh đẹp, tớ cảm giác như chính mình đã rung động rồi."
Tống Hoài Thời liếc hắn một cái: "Cậu? Rung động rồi?"
Từ Tuyên Lâm đẩy vai vào anh: "Tớ nói nghiêm túc đó, ngay từ lần đầu nhìn thấy Hướng Du, tớ đã bị cô ấy thu hút."
Tống Hoài Thời im lặng.
Từ Tuyên Lâm: "Tớ quyết định sẽ bắt đầu suy xét nghiêm túc về tình cảm của mình."
Tống Hoài Thời khóe miệng giật giật: "Đại ca, hôm nay mới là ngày thứ hai hai người gặp nhau."
Từ Tuyên Lâm: "Thời gian là vấn đề sao? Yêu từ cái nhìn đầu tiên không được sao? Tớ đối với Hướng Du là nghiêm túc đấy."
"Cậu cũng nói những lời tương tự với mấy cô bạn gái trước đây đó thôi."
Từ Tuyên Lâm: "..."
"Đây chẳng phải là bản chất của tra nam sao? Không bao giờ nhận thức được bản chất của chính mình"
Anh ta sắp nghe không nổi nữa rồi.
"Tớ nói thật đấy, Hướng Du không giống với những cô gái cậu chơi bời trước đây đâu. Cậu đừng có động tâm, cậu quá lươn lẹo."
Nói xong Tống Hoài Thời duỗi lưng, đi về phía vạch đích.
Từ Tuyên Lâm đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ mãi mới nghĩ ra cách trả lời.
Anh ta đâu có tồi đâu? Anh chỉ là một người có quan điểm riêng về tình yêu thôi! Anh ta chỉ muốn cho tất cả những cô gái yêu mến anh ta một người bạn trai dịu dàng và chu đáo thôi mà!
Từ Tuyên Lâm chỉ yêu đương hơi nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa anh ta là một kẻ cặn bã.
Anh không thừa nhận điều đó!
Đúng vậy, Tống Hoài Thời không phải thật sự cho rằng Từ Tuyên Lâm là một người tồi tệ.
Nếu anh ta sẵn sàng từ bỏ hậu cung giai lệ của mình thì cũng có thể theo đuổi được một cô gái tốt. Anh ta có ngoại hình đẹp trai, thành tích học tập cũng tốt, gia đình lại khá giả, ngoại trừ việc miệng anh ta hơi hư hỏng.
Nếu không sao có thể theo đuổi được nhiều người như vậy.
Nhưng điều kiện tiên quyết là anh ta phải chấp nhận hồi tâm chuyển ý.
Hơn nữa Tống Hoài Thời cũng không muốn Từ Tuyên Lâm theo đuổi Hướng Du.
—
Sau khi hoàn thành thủ tục đăng ký, Hướng Du ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, nhìn vào lòng bàn tay.
Có một miếng chocolate hình vuông nằm giữa lòng bàn tay, vì bóp lâu nên sờ vào vẫn thấy ấm, chocolate đã hơi mềm.
"Này," một đôi tay đè lên vai Hướng Du: "Nhìn gì thế?"
Hướng Du vừa ngẩng đầu lên, không đợi cô lên tiếng, Lục Giai Tuệ đã cầm chocolate trong tay cô lên: "Chocolate? Ai đưa cho cậu đấy?"
Hướng Du im lặng nhận lại thanh chocolate từ tay Lục Giai Tuệ, mặt hơi đỏ lên: "Không của ai cả, là của tớ."
Khương Vận đứng sang một bên và nói: "Ăn một chút chocolate trước khi chạy để bổ sung năng lượng cũng tốt lắm"
Hướng Du gật đầu, cẩn thận dùng tay xé bao bì bên ngoài.
Lục Giai Tuệ nhìn qua, thở dài: "Sao cậu lại cẩn thận với chocolate như vậy?"
Cô ấy dừng lại vài giây rồi đột nhiên nói: "Có phải là Tống Hoài Thời tặng cái này cho cậu không?"
Hướng Du giật mình.
Suy đoán của cô ấy có cần chính xác đến vậy không??
Thấy Hướng Du không lên tiếng, Lục Giai Tuệ lập tức đồng ý suy đoán này: "Tớ đoán đúng rồi!"
"Này", cô ấy đụng nhẹ Hướng Du: "Hai người tiến triển đến đâu rồi?"
Hướng Du buồn cười nói: "Không có nhiều như cậu nghĩ đâu, người ta chỉ tiện tay cho mình thôi."
Thấy cô ấy không chịu trả lời, Lục Gia Tuệ đành phải từ bỏ việc dò hỏi. Hướng Du thấy Lục Gia Tuệ bỏ cuộc, trong lòng lúc này thở phào nhẹ nhõm.
Bị Lục Gia Tuệ quấn lấy quả là một chuyện rất phiền não.
—-
Trước khi chạy, Hướng Du đứng dậy khởi động và chuẩn bị vào đường đua.
Điểm bắt đầu và điểm kết thúc của đều ở cùng một vị trí, Hướng Dụ vừa chạy lên đã nhìn thấy Tống Hoài Thời đang đứng ở phía trong cùng duy trì kỷ luật.
Cô mím môi, cúi đầu đi về phía cuối.
Khi chậm rãi di chuyển đến rìa, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của Tống Hoài Thời, anh mỉm cười: "Đừng căng thẳng, đi thôi."
Nụ cười trên môi anh khắc sâu vào lòng Hướng Du, cô trở nên bối rối một lát, chỉ kịp gật đầu rồi quay đi.
Tiếng còi vừa vang lên, Hướng Du vội vàng thu lại ánh nhìn, khi tiếng súng phát lên, cô lập tức chạy ra ngoài. Cô không lao về phía trước quá xa mà chạy vững vàng ở giữa.
Phía trước có mấy người dẫn đầu chạy rất nhanh, Hướng Du đoán chừng nếu bọn họ không giảm tốc độ, sau một vòng nữa sẽ kiệt sức dần mà tuột lại phía sau.
Quả nhiên chỉ sau một vòng, tốc độ của những người dẫn trước đã chậm lại, cô không lựa chọn tăng tốc mà chậm rãi bám theo những người phía trước, chạy với tốc độ không đổi.
Cuộc thi này hơi khác một chút so với năm đầu tiên ở trường trung học. Khi còn là học sinh năm nhất trung học, mỗi ngày cô đều dậy sớm chạy bộ, điều này đã thành thói quen nên đối với cô không thành vấn đề.
Nhưng khi lớp 11, cô không duy trì thói quen dậy sớm chạy bộ, ngày càng lười biếng, chỉ trước một tuần thi đấu mới bắt đầu chạy bộ mỗi ngày, nhưng kết quả vẫn không được tốt như hồi còn là học sinh năm nhất trung học. Nên việc chạy bộ bây giờ khó hơn rất nhiều so với hồi năm ngoái.
Cô còn phát hiện người dẫn đầu trong đường chạy này dường như không giống người khác. Cô ấy không vì lúc bắt đầu dùng sức quá nhiều mà bây giờ chậm lại. Tốc độ của cô ấy quả thực là chậm hơn lúc đầu một chút, nhưng vẫn ổn, nhìn qua vẫn có vẻ đang giữ năng lượng.
Hướng Du có linh cảm lần này mình có thể sẽ không giành được vị trí thứ nhất.
Sau vòng thứ ba, Hướng Du nghe thấy Tống Hoài Thời vừa chạy vừa hét "Cố lên".
Xung quanh có rất nhiều tiếng reo hò, nhưng cô chỉ nghe thấy lời này của Tống Hoài Thời. Bất kể có nói với một mình cô ấy hay không, cô vẫn rất phấn khích và dần dần tăng tốc độ lên.
Cô ấy thực sự muốn giành một vị trí thứ nhất, chứng minh cho Tống Hoài Thời xem cô có thể.
Khi cô vượt qua vạch đích ở vòng thứ tư, thính lực của cô đã mờ đi rất nhiều, nhưng cô vẫn nghe thấy Tống Hoài Thời nói: "Kiên trì một chút, chỉ còn một vòng nữa."
Ở vòng cuối cùng, Hướng Du bắt đầu tăng tốc.
—
Lục Giai Tuệ nhìn Hướng Du chạy càng lúc càng nhanh, cả người giống như vừa uống phải thuốc, giống như một con ngựa ô.
Khi cô liếc mắt nhìn thấy Tống Hoài đứng bên cạnh, trong lòng cô nảy ra một ý.
Tống Hoài Thời đang chú ý đến cuộc thi, bỗng nhiên cảm giác được có thứ gì đó được nhét vào lòng mình.
Anh nhìn xuống và thấy Lục Giai Tuệ nhét một chiếc cốc vào tay anh.
Tống Hoài Thời ngước mắt nhìn cô ấy: "Cậu làm gì thế?"
Lục Gia Tuệ chỉ tay ra ngoài sân: "Tớ đau bụng, phải đi vệ sinh. Lát nữa cậu đón Tiểu Du thì cậu đưa cái này cho cậu ấy giúp tớ."
Tống Hoài Thời: "???"
Anh chưa kịp nói gì thì Lục Giai Tuệ đã kéo Khương Vận bỏ chạy.
Tống Hoài Thời: "..."
Anh ấy không phải là không muốn đón, có điều người ta là một cô gái, hơn nữa hai người cũng không thân lắm, anh đi tiếp đón thì Hướng Du chắc chắn sẽ không thoải mái.
Nhưng Lục Gia Tuệ đã chạy rồi, anh ấy cũng không thể mặc kệ. Tống Hoài Thời thở dài một hơi, đành phải lên đường.
Anh thầm nghĩ, quả thật là một nhiệm vụ khó khăn rồi. Tống Hoài Thời ngước mắt lên, nhìn thấy cách đó không xa có người chạy tới.
Tai anh tràn ngập tiếng cổ vũ: "Cố lên", không ít người kích động đến mức muốn xông lên đường đua, chỉ có một vài tình nguyện viên chạy tới ngăn cản.
Tống Hoài Thời cúi đầu nhìn cốc nước trong tay, chính là cốc anh đưa cho Hướng Du.
Theo tiếng cổ vũ ngày càng lớn, người về nhất cũng ngày càng gần.
Hướng Du với người kia ngang tài ngang sức, khoảng cách giữa họ cũng rất gần. Ngay cả Tống Hoài Thời nhìn trực diện cũng không biết ai mới là người về nhất.
Cuối cùng, Hướng Du đã vượt qua vạch đích, hơn người kia vài bước.
Ngay khi Hướng Du vượt qua vạch đích, cả người cô ngã xuống đất.
Tống Hoài Thời vội vàng tiến lên đỡ lấy Hướng Du, đưa cô đi sang một bên vài bước.
Hướng Du cả người dựa vào vòng tay anh, gắng gượng ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên nở một nụ cười: "Tớ là người đến đầu tiên."
Tống Hoài Thời đột nhiên cảm thấy một nơi nào đó trong lòng mình mềm nhũn, anh mỉm cười:
"Ừ, cậu là người về nhất."