Sự việc ngoại tình của ba Hướng Du lan truyền khắp nơi.
Suy cho cùng, mẹ Hướng cũng chỉ là một phụ nữ bình dân, ngày hôm đó bà đến khu nhà nơi ba Hướng ở để làm ầm ĩ một phen, sau đó liền dắt Hướng Du và Hướng Mộ về lại Du Hiệp.
Vừa về đến Du Hiệp, bà không nói một lời, đi thẳng đến cửa hàng để tiếp tục làm việc.
Hướng Du muốn khuyên can, nhưng bản thân cũng rối bời không biết nên làm gì tiếp theo.
Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh kéo dài ba ngày, Hướng Du được tận mắt chứng kiến sự vô liêm sĩ đến tận cùng của con người.
Ông bà của Hướng Du cũng từ quê lên, ba Hướng cũng một mình trở về vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ lễ, không đi cùng người phụ nữ kia.
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, gia đình vẫn tiếp tục cãi nhau.
Cô nắm tay Hướng Mộ ngồi trên ghế sofa, mắt dán vào đĩa trái cây trước mặt, bên tai là những lời chửi rủa không ngớt.
"Bao nhiêu năm nay, tôi một mình vất vả lo toan cho gia đình này, dù có mệt mỏi đến mấy cũng không dám dừng lại thở dốc, bởi vì tôi là trụ cột của gia đình. Hướng Tùng, ông có lương tâm không? Tôi là làm trâu làm ngựa cho nhà ông, không có công lao cũng có khổ lao, đúng không? Sao ông có thể làm ra loại chuyện như vậy với tôi?"
Bà nội Hướng cũng hận rèn sắt không thành thép mà đánh ba Hướng mấy cái: "Bao nhiêu năm nay Tiểu Hoà đã chăm sóc nhà chúng ta như thế nào, con không phải không biết, sao con có thể phụ bạc cô ấy mà đi tìm người thứ ba bên ngoài?! Sao tôi lại sinh ra đứa con bất hiếu như này hỡi trời ơi!"
Nói rồi bà nội Hướng rơi nước mắt, Hướng Du vội vàng bước lên đỡ bà, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.
Ông nội Hướng im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Con hãy cắt đứt quan hệ với người phụ nữ đó rồi quay về đây, chúng ta sẽ nghĩ cách giải quyết."
Ba Hướng vội vàng nói: "Ba, Tiểu Huệ đã mang thai bốn tháng rồi. Đứa bé trong bụng cô ấy là cháu trai của ba!"
"Cái loại con dùng thủ đoạn hèn hạ để có được thì không cần!"
Ba Hướng: "Ba!"
Bà nội Hướng lau nước mắt: "Hai đứa Hướng Du và Hướng Mộ sau này sẽ ra sao đây? Chúng ngoan ngoãn biết bao nhiêu. Hướng Du được Tiểu Hòa dạy dỗ thành một đứa trẻ hiểu chuyện, học hành cũng chẳng khiến ai phải lo lắng, hàng xóm láng giềng gặp tôi đều phải khen ngợi vài câu. Nó cũng là con gái của anh đấy! Bây giờ, nó đang học lớp 12, giai đoạn học hành quan trọng nhất, sắp thi đại học rồi! Anh để nó gặp chuyện như vậy, anh bảo nó phải làm sao bây giờ, hả?"
Hướng Du cúi đầu xuống, không nói gì.
Ba Hướng: "Con cũng không muốn để chuyện này xảy ra trước kỳ thi đại học của Hướng Du, vốn định đợi sau khi Hướng Du thi xong sẽ về giải quyết rõ ràng."
Hướng Du cảm thấy buồn nôn, lần đầu tiên cô thấy người ba mà mình luôn tin tưởng thật đáng ghê tởm.
"Tôi với Tiểu Huệ là thật lòng yêu nhau."
"Yêu? Hướng Tùng, ông còn mặt mũi nói lời này à?"
"Tiểu Hòa, bà đừng như vậy, chúng ta ngồi xuống nói chuyện tử tế đi. Đúng là tôi sai, tôi xin lỗi. Mấy năm trước, nhà máy luôn gặp khó khăn, chính Tiểu Huệ đã luôn bên cạnh, cùng tôi vực dậy nhà máy. Hai năm qua chúng tôi nương tựa lẫn nhau, tôi thật sự yêu cô ấy."Mẹ Hướng lau nước mắt, cười lạnh: "Lại là yêu."
Tinh thần của bà dường như suy sụp, không còn đủ sức để tranh cãi với Hướng Tùng. Bà nhẹ giọng: "Thôi được, từ bỏ thì từ bỏ. Hướng Tùng, chúng ta ly hôn đi."
—
Kỳ nghỉ kết thúc, Hướng Du nhanh chóng trở lại trường.
Nhưng từ khi trở lại, trạng thái của cô không tốt chút nào.
Mọi người đều nhận ra vẻ u sầu của Hướng Du, Lục Giai Tuệ cố gắng trò chuyện với cô nhưng Hướng Du không chịu mở lòng, đành thôi.
Với Tống Hoài Thời, Hướng Du cũng ngầm kháng cự và xa cách.
Mỗi lần nhìn thấy Tống Hoài Thời, cô lại nhớ đến ba mình.
Hai người đàn ông mà cô tin tưởng nhất.
Ngay cả người ba mà cô tin tưởng bao năm cũng có thể không do dự bỏ rơi cô, quên đi những lời ông đã hứa, bỏ qua những lời thề non hẹn biển.
Thế còn Tống Hoài Thời thì sao?
Liệu tương lai và tình cảm mà anh nói có bao nhiêu phần thật lòng?
Người ba ruột như ông ấy còn có thể dễ dàng từ bỏ cô, huống hồ là Tống Hoài Thời.
Tình yêu ở cái tuổi này vốn đã dễ lung lay, có thật lòng có hời hợt, mấy ai thật sự đi đến cuối cùng?
Rõ ràng, nó quá đỗi mong manh.
Nhận ra sự kháng cự của Hướng Du, Tống Hoài Thời muốn tìm cơ hội để nói chuyện thẳng thắn với cô. Nhưng Hướng Du từ chối, lấy lý do sắp đến kỳ thi tháng để bảo Tống Hoài Thời tập trung học hành. Cô giải thích là gần đây có chút mệt mỏi nên tâm trạng không được tốt.
Tống Hoài Thời không nói gì thêm, hoặc nói đúng hơn là anh không biết phải nói gì.
Sau khi đi học được một tuần, Hướng Du nhận được tin mẹ cô ngất xỉu. Cô vội xin nghỉ phép để đến bệnh viện thăm mẹ.
Mẹ Hướng đang nằm trên giường bệnh, trông rất tiều tuỵ.
Bác sĩ nói bà ngất xỉu vì làm việc quá sức.
Vừa nhìn thấy Hướng Du, mẹ Hướng đã trách móc: "Con về làm gì? Đừng vì chuyện nhỏ mà chạy qua chạy lại. Con đã học lớp 12 rồi, việc học tập phải được ưu tiên hàng đầu."
Hướng Du chỉ biết im lặng gật đầu, không dám cãi lời mẹ.
Một lúc sau, ánh mắt mẹ cô dừng lại trên trần nhà, trở nên mơ hồ.
Hướng Du vốn tưởng rằng bà lại cảm thấy không thoải mái, vừa định hỏi, lại nghe thấy mẹ thở dài, khàn giọng nói: "Không ngờ mẹ và ba con đã đi đến bước đường này rồi."
Hướng Du ngẩn người.
"Ba con và mẹ ngày trước thật sự là vì yêu mà cưới. Khi còn trẻ, ông ấy dành hết tâm sức để theo đuổi mẹ, vì mẹ mà chạy đôn chạy đáo. Cho dù mẹ chỉ ốm nhẹ, ông ấy đã lo lắng không yên. Khi ấy ánh mắt của ba con nhìn mẹ luôn chứa đựng tình yêu không thể che dấu."
"Tiểu Du, ba mẹ đã từng yêu nhau, nhưng trên đời thứ bất ổn nhất chính là tình yêu."
"Ông bà ngoại con lúc nào cũng nghĩ ba con rất tốt, rất quý ông ấy. Bà ngoại con còn thường xuyên khen ba con, nói ông ấy là người đáng tin cậy."
Một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt mẹ Hướng.
"Thì ra ngay cả bà ngoại cũng có lúc nhìn sai."
—
Người đến đón Hướng Du là ba cô. Bầu không khí thoải mái trước đây giữa hai ba con giờ đã hoàn toàn biến mất
Ba cô lái xe phía trước, còn cô ngồi phía sau, cả hai đều im lặng, Hướng Du cũng xem như đang ngồi cạnh một người xa lạ.
Ba cô nhìn cô qua gương chiếu hậu, miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hướng Du quay mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy.
Khi xe gần đến trường, ba bỗng gọi tên cô: "Tiểu Du."
Giọng ông khàn khàn, mang theo chút dè dặt.
Hướng Du tưởng mình sẽ không thể kìm được nước mắt, tưởng mình sẽ mềm lòng, nhưng không phải vậy.
Cũng may là cô đã không làm vậy.
Cô không quay đầu lại nhìn ông, vẻ mặt lạnh lùng.
Ba Hướng thở dài nói: "Hai ngày trước ba và mẹ con đã làm thủ tục ly hôn rồi."
Huớng Du không nói gì.
Hướng Tùng nói: "Ba biết con giận ba, nhưng thế giới của người lớn thực sự có rất nhiều điều bất đắc dĩ không thể tránh được. Ba và mẹ con, đã không còn cảm giác như xưa rồi."
"Vậy" Hướng Du quay đầu nhìn ông, "Đây là lý do ba ngoại tình sao?"
Giọng cô lạnh lùng, không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì.
Ba Hướng mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì.
Hướng Du tiếp tục: "Thực ra không phải là không còn cảm giác như trước, suốt bao năm qua, chỉ có ba thay lòng, mẹ vẫn như xưa."
Mẹ vẫn luôn rất yêu ba.
Cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Là ba đã thay đổi."
Ba Hướng nói: "Người lớn sau khi trải qua những va đập của cuộc đời thường thay đổi, trên đường đời, chúng ta sẽ gặp đủ kiểu người, có thể vào một khoảnh khắc nào đó, con người ta sẽ thay đổi."
"Ai cũng sẽ thay đổi, chỉ là cách thay đổi của mỗi người khác nhau."
Hướng Du hỏi: "Ba có cảm thấy mình sai không?"
Cô đột nhiên không muốn gọi người đàn ông này là "ba."
Ba cô ngẩn ra một lúc, rồi chậm rãi nói: "Ba có lỗi với mẹ con."
"Ba chỉ biết nói xin lỗi thôi sao?"
Ba Hướng trầm ngâm không nói gì.
Hướng Du nhìn ông, ánh mắt trở nên đờ đẫn.
"Con chỉ không hiểu tại sao, người mà con tin tưởng nhất lại có thể phá bỏ đi những lời hứa với chúng con, biến mọi thứ trở nên vô nghĩa như vậy."
"Ba đã làm tan vỡ niềm tin con xây dựng suốt mười bảy năm qua chỉ trong một đêm."
"Bây giờ con không dám tin bất cứ ai nữa, vì ba."
"Ba, con có chút...hận ba."
"Là ba đã từ bỏ gia đình này."