Gần đây Hướng Du cảm thấy mẹ mình có điều gì đó rất lạ.
Không nói rõ được là lạ ở chỗ nào, chỉ là phản ứng chậm chạp hơn so với bình thường, thường ngồi thẫn thờ ở một chỗ rất lâu. Người mẹ ngày thường mạnh mẽ quyết đoán dường như đã trở thành một người khác.
Gần đến ngày khai giảng, Hướng Du cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Cô hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Mẹ cô mất một lúc lâu mới hoàn hồn, với vẻ mặt đầy âu sầu đặt tay lên trán: "Không có gì đâu."
"Con thấy mẹ như thế này mới là có gì đấy."
"..."
Trầm mặc một lúc, mẹ Hướng xoa xoa trán thở dài: "Thực ra không sao cả, chỉ là dạo này bố con ít liên lạc với mẹ hơn, mẹ muốn sang thăm ông ấy."
Nghe vậy, Hướng Du bật cười: "Ồ, hóa ra mẹ nhớ bố rồi."
Mẹ Hướng vẫy tay: "Đi đi đi, con nói linh tinh gì thế? Mẹ chỉ đang lo lắng thôi."
Hướng Du nhún vai: "Vậy được rồi."
Cô đề nghị: "Hay là chúng ta đi thăm bố vào kỳ nghỉ Quốc khánh nha mẹ? Lúc đó ở trường cũng vừa hay được nghỉ."
"Con giờ học lớp 12 rồi, làm gì có thời gian đi chơi lung tung?"
Hướng Du cười nói: "Chính vì là lớp 12 nên mới cần đi ra ngoài giải tỏa căng thẳng chứ ạ."
Mẹ Hướng suy nghĩ một lúc, thấy cũng có lý nên đồng ý.
—
Lớp 12 khai giảng sớm, Hướng Du và các bạn chuyển vào tòa nhà ở phía nam. Nơi này nằm ngay cổng sau của trường, bình thường rất ít học sinh lui tới. Hơn nữa bên cạnh là khu dân cư nên không có tiếng ồn ào của xe cộ.
Hướng Du duy trì phong độ ổn định trong kỳ thi khai giảng, đứng thứ 31.
Nhưng khi quay lại nhìn Tống Hoài Thời, cậu ấy cũng không tụt hạng nhiều như kỳ trước, đã trở lại top 5 của ban tự nhiên.
Xem ra việc ôn tập vất vả trong kỳ nghỉ hè cũng có chút hiệu quả.
Tháng đầu tiên của lớp 12 trôi qua trong những trang đề thi chất đống. Hướng Du ngẩng đầu lên từ chồng đề thi, không nhịn được mà thở dài "biển đề vô tận".Đêm trước sinh nhật của Tống Hoài Thời, cô đã dành thời gian viết một bức thư cho anh.
Lời lẽ trong thư rất vui vẻ, nghĩ đến việc hai người đã yêu nhau lâu như vậy mà chưa từng hôn nhau, cô chậm rãi viết một dòng nhỏ ở cuối thư:
"Kết thúc kỳ thi giữa kì, thưởng cho anh chàng đẹp trai một nụ hôn ngọt ngào nhé."
Vào ngày sinh nhật của Tống Hoài Thời, Hướng Du đã tặng anh một mặt dây chuyền, hình một nửa trái tim, trên đó có khắc tên Hướng Du. Cô cũng có một cái màu đỏ, khắc tên Tống Hoài Thời.
Vào thời ấy, món quà kiểu như này cũng không hẳn là phổ biến, nhưng việc các cặp đôi tặng nhau món đồ này luôn khiến họ cảm thấy rất lãng mạn, ngây ngô tin rằng hai người có thể ở bên nhau mãi mãi.
Tống Hoài Thời cũng rất thích, luôn nói đây là niềm tin của hai người.
Khi còn là học sinh suy nghĩ của họ rất đơn giản, chỉ nghĩ rằng chiếc dây chuyền rẻ tiền này sẽ là niềm tin giúp họ bên nhau trong tương lai.
Rất nhiều năm sau, khi Hướng Du tìm thấy mặt dây chuyền ấy trong tủ, lòng cô chẳng còn chút gợn sóng nào. Nhìn mặt dây chuyền chỉ có một nửa này, cô mới cảm thấy bản thân của trước đây ấu trĩ đến chừng nào.
Thế nhưng cô lại rất hâm mộ với chính mình năm mười bảy tuổi.
Sau sinh nhật của Tống Hoài Thời, kỳ nghỉ Quốc khánh đã đến.
Những học sinh lớp 12 "khốn khổ" được hưởng ba ngày nghỉ dài, điều này khiến cả nhóm vui mừng khôn xiết.
Ban đầu Tống Hoài Thời định rủ Hướng Du đi chơi, nhưng Hướng Du lại phải đến thăm ba. Thấy vậy anh cũng dứt khoát đăng ký lớp học thêm ba ngày để học tập. Suy cho cùng, các kỳ thi giữa tháng tháng 9 vừa qua anh đều thi không tốt, thậm chí hai lần thi trước sinh nhật còn rơi khỏi top 10.
Lúc đó, sắc mặt Hướng Du đã rất khó coi.
Tống Hoài Thời cũng hơi lo lắng Hướng Du có thể cảm thấy họ không có tương lai, nhưng thời gian gần đây anh thực sự có chút lơ là. Không giống với trước đây, trong khi những người khác đều đang nỗ lực, nếu anh mà còn buông lỏng bản thân thì chắc chắn sẽ bị họ bỏ lại phía sau.
Sau khi kết quả thi được công bố, anh chợt bừng tỉnh.
Thực ra những thành tích xuất sắc trước đây không hoàn toàn nhờ vào thiên phú mà là nhờ sự nỗ lực của chính anh. Anh quá thực có tài năng, nhưng ở Du Trung lại có quá nhiều người tài giỏi, những người như thế cũng không dừng lại, họ càng hối hả tiến về phía trước.
Ngồi trên chuyến tàu đi đến tỉnh Lâm, lòng Hướng Du tràn ngập sự háo hức.
Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi thành phố Du Hiệp, tuy không phải đi chơi, nhưng được gặp ba cũng đủ khiến cô vui mừng.
Trải qua vài tiếng trên tàu, ba mẹ con xuống ga và bắt taxi đi thẳng đến khu nhà ba Hướng Du sinh sống. Nơi đó cách ga tàu không xa, chỉ đi bộ một lát là đến nơi.
Sau khi xuống xe, mẹ Hướng không biết vị trí chính xác nên cả ba đứng trước cổng khu nhà chờ.
Chờ hồi lâu, Hướng Du nóng nực không chịu nổi, bèn hỏi: "Hay là mẹ gọi điện thoại cho ba đi?"
Mẹ Hướng liếc mắt nhìn con gái: "Cước phí điện thoại đắt lắm, chẳng phải mẹ đã nhắn tin rồi sao?"
Nói là vậy nhưng tay mẹ cô lại lướt qua điện thoại tìm kiếm.
"Ối!" Mẹ Hướng Du kêu lên, thu hút sự chú ý của Hướng Du lại.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
Mẹ Hướng giơ điện thoại lên: "Tin nhắn chưa gửi được."
Hướng Du dở khóc dở cười: "Sao mẹ không kiểm tra trước?"
"Mẹ đâu có ngờ tin nhắn không gửi được chứ?"
Hướng Du: "Vậy nghĩa là ba không biết chúng ta đến đây?"
Mẹ Hướng buông thõng vai, chỉ đành nói: "Gọi điện vậy."
Mẹ lướt ngón tay tìm số của ba Hướng: "Hướng Tùng, Hướng Tùng..."
"Ba!"
Bỗng nhiên giọng nói của Hướng Mộ vang lên bên tai.
Hướng Du lập tức bị thu hút, vừa hỏi "Ở đâu ở đâu?" vừa nhìn theo hướng Hướng Mộ chỉ.
Ánh mắt cô dừng lại ở khúc rẽ không xa, Hướng Du ngay lập tức sững sờ.
Lúc này, mẹ Hướng cũng vừa ngẩng đầu lên: "Ở đâu? Vậy chúng ta trực tiếp..."
Lời nói đột ngột bị cắt ngang.
Ở góc xa, ba đang ôm vai một người phụ nữ và tiến về phía họ. Ánh mắt ông không nhìn phía trước mà cúi xuống, nói chuyện với người phụ nữ ấy.
Hướng Mộ đột nhiên hỏi: "Tại sao ba lại ôm cô kia ạ?"
Hướng Du cảm thấy bức tường thành kiên cố nhất, niềm tự hào trong lòng mình đã bị sụp đổ.
Chưa kịp định thần, mẹ Hướng đã lao thẳng lên.
Hướng Du hoảng hốt, không kịp suy nghĩ gì đã chạy theo.
"Hướng Tùng!"
Ba Hướng ngước mắt lên, trực tiếp đối diện với ánh mắt của mẹ Hướng.
Sắc mặt ông ta bỗng chốc trở nên hoảng hốt, buông tay đang ôm người phụ nữ kia ra.
Ông nhìn thấy thấy Hướng Du và Hướng Mộ đi theo sau mẹ, vẻ mặt hoảng hốt hỏi: "Sao mọi người lại ở đây?"
Mẹ Hướng cười lạnh: "Sao chúng tôi lại ở đây? Chúng tôi không ở đây thì sao có thể nhìn thấy cảnh anh dắt tiểu tam đi dạo?"
Mẹ Hướng liếc mắt nhìn tiểu tam, bà nhận thấy bụng người phụ nữ trước mặt hơi nhô lên.
Mẹ Hướng đột ngột ngẩng đầu lên, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào ba Hướng: "Ông ngoại tình còn làm lớn bụng người khác? Hôm nay ông tốt nhất nên giải thích rõ ràng với tôi!"
Xung quanh không ít người đều nhìn sang.
Ba Hướng chỉ cảm thấy xấu hổ: "Có chuyện gì chúng ta về nhà nói, làm ầm lên ở đây rất khó coi."
"Tôi có gì mà khó coi?" Mẹ Hướng cao giọng: "Người ngoại tình không phải là tôi! Leo lên giường chồng người khác cũng không phải là tôi!"
Người phụ nữ không nói gì, chỉ nép vào lòng ba Hướng.
Ba Hướng gầm lên: "Đủ rồi, muốn làm loạn thì về nhà mà làm! Đừng ở đây làm chuyện mất mặt!"
"Tôi mất mặt? Ông làm những chuyện bỉ ổi như vậy mà còn có mặt mũi mắng tôi?"
"Đây đều là chuyện gia đình, làm ầm lên cho mọi người biết thì được cái gì?"
"..."
Hướng Du kéo Hướng Mộ đứng sang một bên, cô mím môi không nói gì.
Đầu óc cô rối bời, không hiểu sao người ba luôn khiến cô tự hào, luôn là chỗ dựa của cô lại có thể làm ra chuyện này.
Từ đầu đến cuối, ông ta đều cố gắng tranh cãi, nhưng không hề phản bác bất cứ điều gì về người phụ nữ bên cạnh.
Ông ấy thực sự đã ngoại tình.
Người đàn ông mà cô tin tưởng nhất, lời nói của ông chẳng qua chỉ là một màn dối trá.