Đúng như lời Tống Hoài Thời nói, thầy Trình Định đã gọi lớp trưởng và Hướng Du đến văn phòng để thông báo về chuyện này trong buổi tự học tối chủ nhật.
Lớp trưởng là người chỉ làm mà không hỏi, còn Hướng Du cũng đã được Tống Hoài Thời giải thích đại khái về chuyện này nên cũng không thắc mắc nhiều.
Trình Định nói: "Hoạt động này tạm thời được tổ chức vào thứ bảy này, các em về nhớ nói lại với gia đình."
"Vâng."
Sau khi thông báo xong cho hai người bọn họ, Trình Định cũng quay lại lớp học để thông báo.
Đúng như Hướng Du dự đoán, hầu hết mọi người trong lớp đều không sẵn lòng hi sinh kỳ nghỉ của mình để đi tình nguyện.
May mắn thay, hoạt động lần này cũng là tự nguyện, Trình Định cũng không ép buộc họ, chỉ có lớp trưởng và lớp phó là bị bắt phải góp mặt.
Vì vậy cuối cùng chỉ có một nam hai nữ, cộng thêm Hướng Du và lớp trưởng tham gia.
Sau khi xác định được số lượng học sinh, lớp trưởng sẽ dẫn họ đến văn phòng để điền vào mẫu đăng ký.
Hướng Du vừa trở lại chỗ ngồi thì Lục Giai Tuệ đã đi tới bên cạnh.
Cô nghiêng người lại gần, thì thầm: "Trường lại ép cậu đi nữa à?"
Hướng Du nói "Ừ".
Lục Giai Tuệ nói: "Cán bộ lớp thật là khổ, không phải hoạt động này thì lại hoạt động kia."
Hướng Du cười cười, nhưng cũng không để ý lắm: "Có điểm cộng mà."
Du Trung có rất nhiều lợi ích dành cho cán bộ lớp, mỗi năm có năm suất học bổng dành cho mỗi ban, trong đó có hai suất dành cho các cán bộ lớp có đóng góp nhiều nhất.
Hơn nữa, trường còn có quy chế cộng điểm, điểm này sẽ giúp bạn đánh giá các loại học bổng khác nhau của trường. Lớp trưởng được cộng 10 điểm mỗi năm, lớp phó cộng 8 điểm, các cán bộ lớp còn lại cộng 5 điểm.
Hướng Du chính là vì điều này nên khi còn là học sinh lớp 10, cô đã làm lớp trưởng trong một năm để nhận học bổng một năm cùng giấy khen cấp trường.
Những thứ này đều rất có lợi cho hồ sơ của cô.
Vì vậy sau khi nhận những phúc lợi này, cô biết rằng mình sẽ phải tham gia các hoạt động của trường và làm nhiều việc hơn nữa.
Năm lớp 11, để tránh việc học tập bị chậm trễ, cô không tranh chức lớp trưởng mà tranh chức lớp phó, vị trí này tuy không dễ dàng nhưng lại nhẹ nhàng hơn nhiều so với vị trí lớp trưởng. Nhờ vậy nên cô có nhiều thời gian dành cho việc học tập hơn.
Vì vậy, cô không thấy có gì bất công cả.
Cuối tuần Hướng Du ăn sáng xong liền lên đường đến đến địa điểm tập trung để đi trại trẻ mồ côi.
Đêm hôm trước, Hướng Du nhận được tin nhắn của Tống Hoài Thời.
Cậu không có chuyện gì quan trọng, chỉ hỏi về việc đi trại trẻ mồ côi, sau đó hai người trò chuyện một lúc và chơi vài ván game rồi tắt máy.
Có những lúc, Hướng Du cảm thấy bối rối về vị trí của mình trong mối quan hệ này.
Có lẽ cô không nên dừng lại ở mức bạn bè.
Cô không biết liệu đây có phải là cảm giác chung khi thích một người hay không, nhưng Hướng Du luôn cảm nhận được Tống Hoài Thời đối xử với cô có sự khác biệt, như thể anh cũng có tình cảm với cô.
Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong tâm trí Hướng Du rồi tan biến.
Tống Hoài Thời cũng thích cô ư?Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Hướng Du vốn không thân thiết với người khác giới, cô có rất ít bạn là nam và cũng hiếm khi nhận được lời tỏ tình từ con trai.
Cho nên nếu Tống Hoài Thời thật sự thích cô, thì quả là một chuyện vô cùng may mắn.
—
Hướng Du vừa tới cổng cô nhi viện đã thấy Tống Hoài Thời đã đến từ trước.
Anh ấy mặc quần áo thường ngày, áo hoodie đen, quần trắng và khoác trên vai một chiếc ba lô màu đen, trông đơn giản nhưng không nhạt nhoà.
Giống như thói quen trước đây, Tống Hoài Thời đứng tựa người vào cột đèn đường, lướt điện thoại. Bỏ đi vẻ nghiêm túc khi còn ở trường, giờ đây anh lại mang nét lười biếng pha chút lãng tử.
Ngay lúc Hướng Du đang ngơ ngác nhìn Tống Hoài Thời, anh đột nhiên ngẩng đầu, sau đó bắt gặp ánh mắt của Hướng Du.
Anh giơ tay vẫy chào, cất điện thoại rồi đi về phía cô.
Hướng Du cũng tiến đến.
"Tớ tưởng cậu vẫn đang trên đường đến."
Cô nhìn quanh: "Sao cậu đến sớm thế?"
Tống Hoài Thời nói: "Tớ đi nhờ xe của bố, ông ấy đang vội đi làm nên chở tớ đến đây luôn."
Vừa nói anh vừa cởi ba lô ra, lục lọi trong đó: "Cậu ăn sáng chưa?"
Hướng Du gật đầu.
Tống Hoài Thời từ trong túi móc ra hộp đựng thức ăn đưa cho cô: "Ăn thử bánh quy mẹ tớ nướng đi."
Hướng Du không từ chối, mỉm cười nhận lấy: "Cậu thật sự mang bánh do mẹ cậu làm cho tớ à?"
"Cậu thích ăn nên tớ mang thôi", Tống Hoài Thời mỉm cười nói: "Lần trước nghe cậu khen mẹ tớ làm bánh ngon, bà ấy vui cả ngày, cứ đòi sáng tạo thêm món mới rồi mời cậu đến nhà ăn."
Hướng Du không coi câu nói sau của anh là thật mà chỉ xem đó là lời nói khách sáo, nên cười đáp: "Phản ứng của mẹ cậu như vậy chắc chắn là do không được con trai mình khen ngợi."
Tống Hoài Thời giơ tay hét lên "Oan uổng."
Cậu bất lực nói: "Thực ra hoàn toàn ngược lại, mẹ tớ vì nghe quá nhiều lời khen của tớ nên đã trở nên miễn nhiễm, thậm chí bắt đầu nghi ngờ tính chính xác trong lời nói của tớ."
"Hahahahaha, mẹ cậu thật dễ thương."
"Nào, nào, Hướng Du, nói lại lần nữa đi, tớ sẽ ghi âm lời cậu nói cho mẹ tớ nghe. Không chừng bà ấy sẽ kích động đến mức tới nhận cậu là con gái nuôi rồi từ chối đứa con trai là tớ đây."
"Ha ha ha ha ha ha..."
"..."
Hai người chơi đùa ở cửa một lúc thì người của hai lớp tham gia hoạt động cũng lục tục đến. Chờ một lúc, hai giáo viên chủ nhiệm cũng vừa kịp tới.
Tống Hoài Thời thấy thế nói: "Thầy Giang, thầy không được rồi, sao có thể còn đến muộn hơn học sinh của mình chứ?"
Thầy Giang chỉ vào thầy Trình bên cạnh: "Còn chẳng phải do chủ nhiệm lớp 3 sao, lái xe theo bản đồ mà cũng có thể đi lạc được. Thật là ngốc nghếch."
Các học sinh ở một bên đều bật cười.
Trình Định cảm thấy thật mất mặt khi bị bóc mẽ như vậy trước mặt học sinh của mình, liền phản bác lại một câu rồi dẫn học sinh của mình đến phòng bảo vệ. Sợ rằng giây tiếp theo sẽ không nhịn được mà cãi nhau trước mặt học sinh.
Sau khi vui vẻ trò chuyện với hiệu trưởng một chút, cả nhóm bước vào bên trong.
Mấy giáo viên bước ra chào hỏi, sau khi chia thành từng nhóm rồi dẫn mọi người vào lớp.
Hướng Du và một cô gái trong lớp được giáo viên phân thành một nhóm, hai người đi theo giáo viên của cô nhi viện vào lớp học.
Cô vừa bước vào lớp, các em nhỏ trong lớp lần lượt nhìn qua.
Cô giáo bước lên bục nhẹ nhàng nói: "Các em, hôm nay cô mang đến cho các em hai cô giáo nhỏ. Các cô ấy sẽ đồng hành cùng các em cả ngày hôm nay. Mọi người hãy hòa thuận với các cô giáo nhỏ nhé."
"Vâng!"
Giáo viên ở cô nhi viện không nói nhiều, sau đó chia Hướng Du và cô bạn kia mỗi người một nhóm lớn rồi ngồi xuống.
Giáo viên hướng dẫn một cách đơn giản cho Hướng Du cách hòa đồng với các bạn nhỏ, sau đó cầm giấy vẽ minh họa một lần rồi sang hướng dẫn cô bạn kia.
Sau khi giáo viên rời đi, Hướng Du ngẩng đầu liếc nhìn các bạn nhỏ ở bàn trước.
Hầu hết các bạn đều ngoan ngoãn nằm úp xuống vẽ tranh hoặc đọc sách, rất ít khi nói chuyện hay gây ồn ào.
Trong vô cùng ngoan ngoãn.
Hướng Du nhất thời không biết nên làm gì, đành ngồi im nhìn các bạn.
Đột nhiên, một cô bé rón rén bước tới, tay cầm một tờ giấy vẽ, dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng khều vào cánh tay Hướng Du.
"Hửm?" Hướng Du nghiêng đầu mỉm cười, "Sao vậy?"
Cô bé rụt rè liếc nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Chị, chị có thể dạy em vẽ được không?"
"Có thể chứ."
Có lẽ bởi vì lúc đầu còn chưa quen nên động tác của cô gái rất nhẹ, cũng không gây ra tiếng động hay ồn ào nào, chỉ để Hướng Du nắm lấy bàn tay nhỏ của mình mà vẽ.
Có lẽ vì đã có người tiên phong nên chẳng mấy chốc đã có vài đứa trẻ tụ tập xung quanh.
Hướng Du lúc đầu có chút lúng túng, may mà cô giáo nhanh chóng đến giải vây, cô cũng dần dần thích nghi.
Vào giờ ăn trưa, một số bạn học cùng đến hỗ trợ múc cơm.
Hướng Du vốn còn lo các bạn nhỏ sẽ ồn ào, lỡ đụng phải thức ăn này không khéo sẽ bị bỏng. Nhưng ngay sau đó, Hướng Du nhận ra suy nghĩ này hoàn toàn là thừa thãi.
Các bạn nhỏ ngoan vô cùng, vì còn nhỏ không thể múc cơm, nên các bạn ngoan ngoãn ngồi im một chỗ chờ. Sau khi nhận được cơm, các bạn cầm muỗng ăn một cách quy củ, không hề nói chuyện phiếm.
—
"Những đứa trẻ ở đây ngoan thật."
Trong bữa trưa, một người bạn cùng lớp ngồi cạnh Hướng Du nhận xét: "Trong ấn tượng của tôi, những đứa trẻ con thường rất nghịch ngợm, nhưng những đứa trẻ ở đây thì hoàn toàn trái ngược".
Thầy Trình nói: "Trẻ con ở đây chỉ có thể chọn cách trở nên hiểu chuyện sớm hơn những người khác."
Câu nói này đột nhiên khiến Hướng Du cảm thấy rất khó chịu.
Con người với con người quả nhiên là không có sự công bằng.
Trong lúc thất thần, Hướng Du nghe thấy tiếng gọi của Tống Hoài Thời bên cạnh.
Cô định thần lại, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Tống Hoài Thời cười nói: "Sao cậu cứ hay ngẩn ngơ vậy?"
Hướng Du nghe vậy có chút xấu hổ, cô gãi đầu cười: "À, đúng rồi, lớp của cậu thế nào?"
Tống Hoài Thời nói: "Học sinh lớp của tớ tương đối lớn tuổi hơn nên cũng không cần tớ lo lắng gì nhiều, chỉ giúp đỡ bọn trẻ làm bài tập là được."
Cậu lại hỏi tiếp: "Lớp của cậu là nhỏ nhất, việc chăm sóc các em ấy có khó khăn không?"
Hướng Du mỉm cười lắc đầu: "Không có, giống như mọi người vừa nói, bọn trẻ thật sự rất ngoan."
"Vậy thì tốt rồi."
—
Sau khi giành cả buổi sáng chơi cùng các em nhỏ, Hướng Du cũng dần trở nên thân thiết với chúng. Vài đứa trẻ vây quanh bên Hướng Du, miệng gọi "chị Tiểu Du" khiến lòng cô nở hoa, thậm chí còn nảy sinh ý định trở thành giáo viên mầm non trong tương lai.
Cô cùng một nhóm trẻ đang ngồi trong khu vực xếp hình, đột nhiên nghe thấy tiếng hét vang lên trong lớp học, sau đó là tiếng khóc của trẻ em.
Hướng Du đặt khối gỗ xuống, vội chạy tới: "Sao vậy?"
"Thằng nhóc này tè lên người tớ."
Vu Nguyệt Mẫn tức đến mức run rẩy cả người, quần áo dính đầy nước bẩn.
Hướng Du sửng sốt, sau đó nhìn sang cậu bé bên cạnh.
Cậu bé có lẽ cũng nhận ra mình đã sai, khuôn mặt nhỏ co rúm lại, đứng im thin thít không dám nói gì.
Hướng Du vội vàng bảo bọn trẻ đi lấy khăn giấy, sau đó lên tiếng xoa dịu: "Đừng vội, đừng vội, chúng ta đi hỏi cô giáo xem có quần áo sạch nào khác không. Nào, lau khô đi."
Vu Nguyệt Mẫn cầm lấy khăn giấy, liên tục lau người mình, giọng điệu bực bội: "Tớ thật sự buồn nôn, sao lại có đứa trẻ như vậy chứ."
Vừa dứt lời, Hướng Du vội vàng kéo tay áo cô ấy.
Có lẽ nghe thấy tiếng động bên này, cô giáo vừa ăn xong vội vàng chạy đến.
"Có chuyện gì vậy?"
Hướng Du giải thích tình hình cho giáo viên, giáo viên vội dẫn Vu Nguyệt Mẫn đi thay quần áo và nhờ Hướng Du giúp cậu bé kia thay quần.
Giáo viên vừa rời đi, lớp học chợt trở nên yên tĩnh. Bọn trẻ có đứa đứng hoặc ngồi, đều đưa mắt nhìn chằm chằm Hướng Du.
Hướng Du vội vàng nói: "Không sao đâu, các em cứ làm việc của mình đi."
Cô bước đến trước mặt cậu bé, thấy đôi mắt cậu đỏ hoe không nói gì, rụt rè liếc nhìn cô rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
Cô ngồi xổm xuống nắm tay cậu bé: "Không sao đâu, chị dẫn em đi thay quần nhé?"