Tay anh cầm quả táo tàu đưa đến trước mặt cô. Nhưng ánh mắt của cô không dừng lại ở quả táo, mà là bàn tay của Tống Hoài Thời.
Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, là bàn tay mà những người thủ khống["] sẽ vô cùng yêu thích. Có điều Hướng Du không phải là người thủ khống, cô chỉ yêu bàn tay của Tống Hoài Thời.
["]: người đặc biệt yêu thích bàn tay
Sợ nhìn quá lâu sẽ khiến anh nghi ngờ, Hướng Du chỉ dừng lại vài giây rồi quay đi, mỉm cười nhận lấy quả táo tàu từ tay anh, sau đó nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.
Tống Hoài Thời cũng thu tay lại.
Lục Giai Tuệ chưa kịp nói gì thì anh đã hái thêm hai quả táo đưa cho cô ấy, tiện tay đưa cả khăn giấy.
Lục Giai Tuệ xoa xoa quả táo, nhưng cũng không ăn ngay, vẻ mặt do dự: "Quả táo tàu này có thể ăn được không? Có bị phun thuốc trừ sâu không?"
Tống Hoài Thời mỉm cười, hái một quả khác trên cây, chà chà hai cái lên quần áo của cậu rồi ném vào miệng: "Đảm bảo không độc chết cậu đâu."
Lục Gia Tuệ thấy vậy cũng không còn nghi ngờ gì nữa.
Tống Hoài Thời giải thích: "Vừa nãy chủ của cây táo này đến hướng dẫn chúng tớ cách hái táo, họ nói nếu muốn ăn thì có thể tự hái."
Nghe vậy, Lục Giai Tuệ lại bắt đầu phàn nàn về công việc vất vả của lớp mình.
Cô lải nhải: "Nhìn lớp người ta kìa, đói còn có táo tàu ăn để giải khát. Lớp chúng ta thì sao? Đói thì ăn rác à?"
Lời nói của Lục Gia Tuệ khiến cả đám bật cười, cũng hùa theo vài câu rồi lại tản ra tiếp tục làm việc.
Mặc dù công việc mệt mỏi nhưng dù sao cũng là do nhà trường phân công, nên nhất định phải làm tốt.
Đáng quý hơn là bọn họ còn được các cụ già đến tặng bánh quy và trái cây trong lúc làm việc. Có lẽ do thói quen không nỡ ăn đồ mới của người cao tuổi nên nhìn bao bì cũng không còn mới, chắc hẳn hôm nay các cụ thấy mọi người đến giúp việc nên mang ra chia.
Mọi người nhìn đồ ăn nhẹ trong tay mà không biết nói gì.
Dần dần, những lời phàn nàn của mọi người lắng xuống và bắt đầu làm việc nghiêm túc.
—
Cuối cùng lớp các cô được nghỉ ngơi vào buổi trưa, nhà trường đưa mọi người đến một bãi đá, bên cạnh có dòng suối chảy róc rách.
Hướng Du và những người khác tìm chỗ có bóng râm để nghỉ ngơi.
Lục Giai Tuệ mệt đến mức ngay cả đồ ăn vặt cũng không nuốt nổi, chỉ muốn nằm ườn ra đánh một giấc.
Hướng Du vốn không thèm ăn, nhưng lại sợ không ăn trưa sẽ đau dạ dày nên vẫn cố gắng lấy bánh mì ra nhai tạm mấy miếng.Lục Giai Tuệ nằm một lúc lại muốn đi vệ sinh, nhưng xung quanh không có nhà vệ sinh công cộng nên đành phải xin đi nhờ nhà dân ở gần đó. Tình cờ Khương Vận cũng muốn đi nên hai người đi cùng nhau, để lại Hướng Du một mình giữ hành lý.
Hướng Du ngồi đó ăn mấy miếng bánh mì rồi cảm thấy buồn ngủ, cũng không ăn nổi nữa.
May mắn là họ đã chọn được một vị trí không tồi, cô dựa vào một gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Hướng Du?"
Nghe thấy tên mình, Hướng Du mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Tống Hoài Thời ở ngay trước mặt cô, đôi mắt cũng nhìn cô chăm chú.
Hướng Du giật mình thon thót, sau khi hoàn hồn lại vỗ ngực nói: "Cậu doạ chết tớ rồi."
Tống Hoài Thời nhìn thấy vậy liền lùi lại.
Nhìn thấy Tống Hoài Thời, Hướng Du tò mò hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"
Tống Hoài Thời giơ hộp đồ ăn trong tay lên: "Mẹ tớ làm mấy cái bánh nhân trứng muối, tớ đem đến cho các cậu một ít."
Thấy cậu ấy đưa cho mình, Hướng Du vội vàng đưa tay nhận lấy. Cô không mở ra ăn ngay mà chỉ mỉm cười, cầm trên tay, nói: "Cảm ơn nhé, chờ đến khi hai cậu ấy quay lại, chúng tớ sẽ cùng ăn."
Tống Hoài Thời gật đầu, đưa đồ xong cũng không rời đi ngay mà xoay người ngồi xuống tấm thảm picnic.
Hướng Du có chút kinh ngạc. Cô thực sự không biết tại sao Tống Hoài Thời ngồi đây, hơn nữa lúc này Lục Giai Tuệ lại không có mặt, chỉ còn hai người họ ở cùng nhau.
Chưa đợi Hướng Du kịp suy nghĩ thấu đáo, Tống Hoài Thời đã lên tiếng: "À, đúng rồi, cậu biết chuyện trường đang tổ chức hoạt động từ thiện cho ban cán sự lớp chưa?"
Hướng Du: "?"
Cái gì???
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của cô, Tống Hoài Thời biết cô không biết gì về chuyện này nên bắt đầu giải thích.
Nhằm mục đích phát triển toàn diện cho học sinh, Du Trung luôn chú trọng đến việc rèn luyện đạo đức, trí tuệ, thể chất, nghệ thuật và kỹ năng sống. Ngoại trừ khối 12 tập trung ôn tập, các hoạt động ngoại khóa của trường đều được giao cho học sinh khối 10 và 11.
Hoạt động thiện nguyện này nhằm tận dụng thời gian nghỉ cuối tuần để tham gia làm công tác xã hội tại các trung tâm bảo trợ trẻ em hoặc nhà dưỡng lão. Đây là cơ hội để học sinh rèn luyện năng lực và phẩm chất đạo đức. Tất nhiên, hoạt động này sẽ không diễn ra vào kì nghỉ hè và không được tổ chức trên quy mô lớn. Do đó, trường hướng đến sự tham gia của giáo viên và ban cán sự các lớp 10,11.
Ngoài việc yêu cầu bắt buộc ban cán sự tham gia, nhà trường cũng khuyến khích học sinh của mỗi lớp đăng ký, góp phần vào hoạt động thiện nguyện. Tuy nhiên, không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được rằng, trừ những người thực sự muốn cống hiến, sẽ chẳng ai muốn dành thời gian nghỉ ngơi quý giá của mình để tham gia hoạt động này.
Tống Hoài Thời chia sẻ: "Nghe nói những học sinh tham gia thiện nguyện sẽ nhận được một phần quà, tuy không biết là gì nhưng quà của trường Du Trung luôn có giá trị."
Tống Hoài Thời nói: "Nghe nói lần những học sinh tham gia hoạt động từ thiện sẽ nhận được phần thưởng, tuy không biết là cái gì, nhưng những thứ Du Trung đưa ra chắc chắn sẽ không tệ."
Đây là sự thật, Du Trung là trường trọng điểm, ngoài tỷ lệ trúng tuyển đại học cao còn rất giàu có.
Hướng Du nghe mà không khỏi bật cười: "Không sao đâu, dù sao cũng bị ép buộc đi."
"Đúng rồi, tớ quên nói cho cậu biết," Tống Hoài Thời khẽ sờ mũi, "Hai lớp chúng ta hình như sẽ đi cùng nhau."
"Tớ nghĩ tớ nên đi cùng với cậu."
Hướng Du vô cùng ngạc nhiên.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng được lớp 3 ban xã hội và lớp 8 ban tự nhiên lại có liên quan đến nhau, chứ đừng nói đến việc phải đi chung thế này.
Ngoài việc đều là lớp chọn, giữa hai lớp này có giao thiệp gì với nhau đâu?
Hướng Du lắp bắp hỏi: "Thật trùng hợp vậy sao?"
Tống Hoài Thời ngẩng đầu nói: "Không phải trùng hợp."
"Là chủ nhiệm lớp của các cậu, thầy Trình đã nói với lãnh đạo nhà trường rằng hai lớp chúng ta nên đi cùng nhau."
Hướng Du:??
"Tớ nghe thầy Giang nói rằng ban giám hiệu sẽ đánh giá và chọn ra một lớp xuất sắc nhất trong hoạt động lần này. Tuy chỉ là danh hiệu thôi, nhưng hai thầy giáo đã cá cược với nhau, muốn xem ai sẽ chiến thắng."
Lúc này Hướng Du mới biết hai giáo viên chủ nhiệm của lớp 8 và lớp 3 lại có mối quan hệ tốt đẹp như vậy. Nghe Tống Hoài Thời nói, hai người họ vốn là bạn học cùng trường, nên bao năm qua luôn giữ quan hệ tốt. Tuy nhiên, khi lên lớp 11 Hướng Du mới biết thầy Trình Định nên không biết cũng là chuyện bình thường.
Hướng Du thở dài.
Thôi được rồi, dù cho cô cảm thấy vô cùng bất lực trước mối quan hệ trẻ con của hai thầy giáo, nhưng dường như thầy Trình đã vô tình thu hẹp khoảng cách giữa cô và Tống Hoài Thời.
Hướng Du bỗng cảm thấy có chút cảm kích thầy Trình, nếu lần sau Lục Giai Tuệ có phàn nàn gì về thầy ấy thì cô nhất định sẽ bênh vực thầy vài câu—
Nhờ chủ đề mới này mà bầu không khí giữa hai người trở nên thoải mái hơn, cuộc trò chuyện sau đó khá vui vẻ, không còn cảm giác xa lạ như ban đầu nữa.
Thấy Lục Giai Tuệ vẫn chưa về, Tống Hoài Thời liền mời Hướng Du ăn thử bánh nhân trứng muối do mẹ anh làm trước.
Hướng Du không suy nghĩ nhiều, cẩn thận lấy một cái nhỏ trong hộp ra cắn một miếng.
Thấy cô ăn, Tống Hoài Thời hỏi: "Cậu thấy thế nào?"
Hướng Du bất ngờ mở to mắt, nuốt bánh xuống rồi giơ ngón tay cái ra với cậu.
Cô hiếm khi ăn những món ăn vặt này, trước đây cô cũng chỉ ăn qua loại bánh này vài lần thôi. Nhưng phải nói rằng, bánh do mẹ Tống Hoài Thời làm ngon hơn nhiều so với bánh cô cùng Lục Giai Tuệ mua ở cửa hàng lần trước.
Tống Hoài Thời cười: "Ngon là được, tớ còn sợ mẹ tớ nấu món ăn "hắc ám" độc chết cậu"
Hướng Du nhướng mày: "Không thể nào, rõ ràng là ngon như vậy."
Nụ cười trên mặt Tống Hoài Thời càng đậm hơn, ngay đuôi mắt cũng cong lên.
"Mẹ tớ thích mày mò những thứ này. Tớ ăn đến ngán rồi mà vẫn bị ép ăn đây".
"Bánh nhân trứng muối ngon thế này sao có thể ngán được? Tay nghề của dì thật là lợi hại, lần trước là bánh quy, lần này là bánh nhân trứng muối, tớ thấy còn ngon hơn cả bánh được bán trong cửa hàng."
Nghe Hướng Du khen ngợi một hồi, cậu như vô tình nói: "Vậy thì để tớ mang thêm cho cậu nếm thử."
"Cứ coi như cậu ăn thay tớ đi. Mẹ tớ mà biết có người thích đồ ăn của bà ấy làm đến vậy chắc sẽ vui lắm."
—
Sau khi Hướng Du ăn xong chiếc bánh trong tay, Tống Hoài Thời đưa cho cô một tờ giấy.
Anh cười: "Lau vết dầu trên tay đi."
Hướng Du nghe xong liền nhận lấy và cảm ơn.
Lau tay xong, Hướng Du đậy nắp hộp bánh lại, lúc này Tống Hoài Thời đột nhiên nói: "Tớ mang cho các cậu bốn cái bánh lận."
Hướng Du quay sang nhìn anh.
"Cậu có thể ăn thêm một cái nữa." Tống Hoài Thời nháy mắt với cô: "Lặng lẽ ăn thêm một cái nữa, đừng nói cho bọn họ biết."
Tống Hoài Thời đợi Lục Giai Tuệ quay lại, chào hỏi rồi rời đi.
Anh vừa đi, Lục Giai Tuệ lập tức ngồi xuống, lén lút huých nhẹ Hướng Du, trên mặt mang theo nụ cười tinh nghịch: "Cô nam quả nữ các cậu ở riêng với nhau bao lâu rồi?"
Hướng Du cười tránh né Lục Giai Tuệ, giơ hộp bánh lên cầu xin: "Bánh nhân trứng muối, mỗi người một cái."
Đúng như dự đoán, sự chú ý của Lục Giai Tuệ đã bị phân tán.
Sau khi chia đều ba chiếc bánh nhân trứng muối còn lại, Lục Giai Tuệ lẩm bẩm: "Một cái vẫn chưa đủ ăn."
Nghe vậy Hướng Du cụp mắt xuống, nhìn chiếc bánh trong tay, trong mắt hiện lên ý cười.
Có lẽ, cô là ngoại lệ.