Anh Sẽ Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

chương 33: ngõ hẹp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vi Vi như có linh cảm nên quay đầu lại, phía bên kia đường, Tiêu Nại đang bước về phía các cô. Ánh đèn đường của buổi chiều tà tỏa lên toàn thân anh một màu lung linh huyền hoặc.

Thực ra sau này hồi tưởng lại, Vi Vi cũng cảm thấy câu nói của mình thật kinh khủng, nhưng đã đi tác chiến đơn độc thì khí chất là rất quan trọng. Về sau ư, Vi Vi viện cớ có việc, nhờ Tào Quang thay cô dạy cho cậu nhóc ấy một tiết tiếng Anh cơ bản.

Lần này không cần giải thích gì thêm nữa, tất cả đều trong sáng như gương.

Vì chuyện này rất dễ đồn đại vang xa nên Vi Vi chẳng nói với ai, cả đến đám bạn trong phòng cũng vậy. Chuyện đã qua lâu rồi, Vi Vi cũng sắp quên lãng, kể tóm tắt lại với bạn cùng phòng, Hiểu Linh kinh ngạc kêu lên: “Phim thần tượng, Tào Quang có phải có ý với cậu không, sao các cậu không tiến triển thêm nhỉ?”

“Trực giác thôi.” Vi Vi trầm tư: “Ủa, chẳng lẽ tớ biết sau này có người còn tốt hơn ư?”

Mọi người dần dần bị sét đánh.

Ty Ty hỏi: “Vậy Lương tài nữ sao cũng nói giúp cậu?”

Vi Vi cũng không dám chắc chắn lắm: “Người này, có phải là cằm rất nhọn, thấp hơn tớ một chút, tóc dài xoăn đến tận thắt lưng không?”

Vi Vi miêu tả dựa vào chút ấn tượng hiếm hoi còn sót lại trong đầu.

Ty Ty gật đầu: “Đúng thế, chính là cô nàng.”

Vi Vi “ồ” lên một tiếng, vẻ mặt đăm chiêu thất thần.

Nhị Hỷ lắc lắc cô: “Đừng có giả vờ, nói mau, làm sao cậu quen biết cô ta?”

Vi Vi đáp: “Tớ… hình như giúp cô ấy trả giá thì phải.”

Bọn Nhị Hỷ toát lên vẻ mặt như bị nghẹn.

“Dạo trước tớ đi cửa hàng điện tử mua thẻ nhớ, thấy cô ấy cũng mua đồ trong cửa hàng đó, ông chủ thấy cô ấy không rành, thế là lấy hàng xài rồi ra lừa, nhìn là biết ngay đồ cũ rồi, lại còn đòi giá đắt hơn năm mươi tệ, tớ hình như đã từng thấy cô ấy trong trường, biết rằng là bạn học cùng trường nên tất nhiên không thể để bạn mình bị lừa.”

“Cho nên cậu đã giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha?”

Vi Vi gật gật đầu, đắc ý nói: “Cuối cùng hai bọn tớ cũng mua được giá gốc.”

Ty Ty kinh ngạc: “Cậu trả giá kinh thế á?”

“Hề hề, tớ bóng gió bảo sẽ đi tố cáo ông chủ…”

Hiểu Linh như vỡ lẽ: “Cuối cùng tớ cũng hiểu vì sao cô ta nói cậu hào hiệp, ra là hiệp của hiệp đạo (kẻ cướp)”

Vi Vi cứ tưởng những lời đồn đại này rồi thì hai ba ngày sau sẽ tự sinh tự diệt, nhưng mỗi lúc lại mỗi nóng bỏng kịch liệt hơn, không tránh khỏi phiền muộn.

Chiều thứ hai có kiểm tra, Vi Vi thi xong thì ở lại học thêm một chốc nữa rồi mới trở về. Vào phòng thấy Nhị Hỷ vẻ mặt kỳ lạ khác thường, phản ứng tức khắc của Vi Vi là: “Diễn đàn chắc không có bài viết mới nữa đấy chứ?”

Nhị Hỷ cười hề hề: “Không có không có, vừa nãy Tiêu Đại Thần gọi điện tìm cậu, anh ấy về rồi.”

Á, về sớm hơn dự tính?

Cặp mắt Vi Vi sáng lên, cô mở túi ra, định tìm card điện thoại để gọi cho Tiêu Nại. Nhị Hỷ vội ngăn lại, lên tiếng vẻ khẩn cầu: “Vi Vi ơi, ban nãy nói chuyện với Tiêu Đại Thần, tớ không cẩn thận đã bộc lộ lời trái tim muốn nói mất rồi.”

Vi Vi ngừng tay lại, bỗng có dự cảm không lành: “… Cậu đã nói gì hả?”

Nhị Hỷ ấp úng: “Tớ hỏi anh ấy, sao vẫn chưa mời bọn mình đi ăn.”

“Cậu cậu cậu…”

Vi Vi bị cô bạn giáng cho một đòn sét đến không nói nổi nên lời.

“Cậu vô sỉ quá đấy!” Hiểu Linh ngồi một bên tiếp lời với vẻ khinh thị.

Vi Vi hít thở sâu, nâng cao cột chống sét của mình lên thêm một cấp: “… Cậu nói đi.”

“Tớ còn nói, tính toán tới lui chi bằng dứt khoát, ngày mai vừa may không có kiểm tra, hay là hôm nay mời đi ăn vậy.”

Vi Vi nhìn cô, im bặt hồi lâu: “… Nhị Hỷ, cậu không sợ bị tiêu chảy hả?”

Đúng lúc này, cửa phòng lại bị mở ra, Ty Ty xông vào, giơ cao chiếc túi trong tay lên: “May quá, tớ mua được rồi!”

Hiểu Linh hoan hỉ cướp lấy chiếc túi: “Bao nhiêu tiền đấy?”

“Một trăm hai, có điều không phải chiếc lần trước, nhưng tớ thấy chiếc này đẹp hơn!”

Hiểu Linh nhanh tay đã lôi món đồ trong túi ra, giũ thẳng, ngắm nghía trên dưới một lượt rồi gật đầu hài lòng: “Tốt lắm tốt lắm, kiểu dáng đoan trang dịu dàng hơn lần trước, con gái nhà lành chắc sẽ thích lắm đây.”

Xoay sang Vi Vi: “Đúng không?”

Vi Vi ngắm chiếc váy màu đỏ trong tay cô bạn, lại nhìn vẻ mặt của họ, trong lòng dội lên một cảm giác bất an lạ thường: “Cái này chắc không phải là…”

“Không sai!” Hiểu Linh thừa nhận không hề do dự, “Mua cho cậu đấy, bọn mình không phải là người ăn không của người khác, Đại Thần mời ăn, không thể không đáp lại, tặng cậu chiếc váy này.”

Ty Ty phụ họa: “Lần trước Đại Chung nhà Hiểu Linh mời bọn mình ăn, cũng tặng áo ngủ cặp đó thôi.”

“Chuyện vô duyên thế cậu đừng nhắc đến có được không hả?” Hiểu Linh lườm cô một cái, lại nói với Vi Vi, “Cuối kỳ rồi, nhà không tiếp tế nữa, đây là tiền bọn mình cực khổ ăn rau để dành lại, cho nên hôm nay cậu nhất định phải mặc.”

Nhị Hỷ nhìn đồng hồ, cuối cùng lắp bắp: “Vi Vi nhanh lên, Đại Thần nói năm giờ rưỡi đợi bọn mình ở cổng Tây, sắp trễ giờ rồi này.”

Vi Vi bó tay đảo nhìn các bạn cô một lượt, lặng lẽ rút card điện thoại trong túi ra, nhấn số, tín hiệu chỉ vang lên một tiếng là đã có người nghe máy.bg-ssp-{height:px}

“Vi Vi.”

Không biết anh đang nghe điện thoại ở đâu, trong ống nghe có tạp âm, và giọng nói của Tiêu Nại cũng loáng thoáng không rõ, “Anh đang định gọi cho em đây, đường kẹt xe quá, có lẽ phải muộn hơn nửa tiếng nữa mới đến được trường.”

Anh vẫn đang ở trên xe?

“… Mấy giờ anh về thế?”

“Ba giờ rưỡi.”

Ba giờ rưỡi? Vậy tức là, Đại Thần vừa xuống máy bay đã gọi cho cô ngay, sau đó bị Nhị Hỷ túm lại bắt dẫn đi ăn?

Vi Vi chần chừ một lúc: “Vậy tối nay hay là…”

“Vi Vi, việc này lẽ ra em phải nhắc anh sớm hơn.” Tiêu Nại ngắt lời cô, trong giọng nói như có hơi hướm trách móc, đầu dây bên kia hình như có người đang nói gì đó với anh, Tiêu Nại dừng lại một chốc rồi bảo: “Được rồi, lát nữa nói sau, anh cúp trước đây.”

Thế mà… lại bị trách móc? Trách cô không nhắc nhở anh từ sớm rằng phải mời bạn cùng phòng cô đi ăn?

Vi Vi nắm lấy điện thoại ngơ ngẩn một hồi, quay đầu lại nhìn thấy các bạn cô đang mở to mắt chăm chú, trên mặt bọn họ rõ ràng đang viết “Tớ muốn ăn - tớ muốn ăn - tớ muốn hôm nay phải được ăn”, lại nhìn về phía chiếc váy kia, Vi Vi thở dài, đưa tay ra.

“Váy mang lại đây.”

Chiếc váy mới mua quả thực đẹp hơn chiếc lần trước nhiều, màu sắc cũng nhã hơn, Vi Vi mặc vào toát lên nước da như ngọc, mắt sáng ngời ngời, nhưng lại có một kiểu đẹp trai bất ngờ, nét đẹp của con gái và vẻ đẹp của con trai này kết hợp lại với nhau, hào quang tỏa sáng chói mắt đến thất thần lạc phách.

Vi Vi rất thích chiếc váy này, nhưng trước khi đi vẫn chần chừ, tại sao cứ phải mặc đồ mới đến gặp anh chứ… Song vướng mắc này khi ra tới cổng Tây, nhìn thấy người ấy đang đứng trầm mặc bên xe, thì đã bị ném ra sau gáy rồi.

Vi Vi theo phản xạ rảo bước nhanh hơn, nhưng mới đi được vài bước đã chậm hẳn lại.

Bởi vì người ấy đột ngột ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt dường như trong tích tắc đã từ bình thản sang nóng hừng hực, chăm chú đến độ khiến cô bối rối.

Nhưng khi đến gần thì Tiêu Nại đã tỏ ra bình thường trở lại, sức nóng rừng rực ban nãy, dường như chỉ là ảo giác của Vi Vi, đã biến mất không thấy đâu nữa.

Cho dù là thế, Vi Vi đi trên đường vẫn thấy hoảng hốt, cho đến khi Nhị Hỷ nói muốn đến một nhà hàng nào đó, mới tỉnh táo trở lại.

“Đó là nơi nào?”

“Hê hê, một nhà hàng Pháp, hôm nay khai trương.”

Vi Vi nghi ngờ nhìn cô. Đối với món ăn Pháp, Vi Vi từ sinh lý cho đến tâm lý đều không mấy ưa thích, nhớ rõ bạn cùng phòng cô cũng vậy, sao tự nhiên lần này lại đòi đi ăn.

“Không được, tớ không muốn đi.”

“Đi đi đi đi.” Nhị Hỷ kiên quyết bất ngờ.

Hiểu Linh Ty Ty cũng nói đỡ: “Đổi khẩu vị, thỉnh thoảng đi ăn thôi mà.”

“Nhưng mà…” Vi Vi vẫn phản đối.

Tiêu Nại nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe các cô tranh chấp, lúc này cười nói: “Vi Vi, chúng ta chủ tùy ý khách đi.”

Chủ tùy ý khách…

Vi Vi lại đứng hồn rồi >o

Năm sáu giờ là giờ cao điểm nhất của thành phố B, xe chạy hết một tiếng đồng hồ mới đến được nhà hàng mà Nhị Hỷ nói, vì xung quanh không có chỗ đậu xe nên Tiêu Nại đưa các cô đến cửa nhà hàng rồi tự mình lái xe đi tìm chỗ dừng.

Vừa xuống xe, Nhị Hỷ đã ngó dáo dác tứ phía, sau đó ánh mắt dừng lại ở một nơi nào đó, kêu nho nhỏ: “Woa, bọn họ đến thật kìa.”

Hiểu Linh cũng tỏ vẻ hứng chí: “Ngất, thật à, chúng ta không phí tiền rồi.”

Vi Vi nghi ngờ nhìn các bạn mình, Nhị Hỷ kéo tay cô, thì thầm: “Vi Vi, nhìn vào bên trong kìa, vị trí bàn gần cửa sổ góc phía Tây ấy.”

Vi Vi nhìn theo hướng chỉ của bạn, bất ngờ nhìn thấy mấy người có vẻ quen quen, hình như là Mạnh Dật Nhiên? Cô ta đang ngồi với mấy cô gái trang điểm tinh tế khác nữa.

Nhị Hỷ thì thào: “Ngồi kế bên Mạnh Dật Nhiên là Ái Hương Nại Nhi.”

Vi Vi sững sờ nhìn cô gái đó, người ngồi trong rõ ràng cũng chú ý đến chỗ cô đứng, cũng đang nhìn về phía này, vẻ mặt có phần khó đoán.

Vi Vi nhìn vẻ mặt của đám bạn mình, tất cả đều đã có lời giải thích.

Thảo nào bắt cô phải trang điểm cho thật đẹp.

Thảo nào phải đòi cho được đến nhà hàng này.

Thì ra là thế.

Vi Vi cố nén giọng hỏi: “Sao các cậu biết họ cũng đến đây ăn?”

Nhị Hỷ cười ranh mãnh: “Thực ra tớ cũng không dám chắc, khi blog của cô ta chưa bị hack thì tớ cũng ghé thăm đó rồi, thấy cô ta nói nhà hàng này hôm nay khai trương, tớ liền nghĩ không chừng cô ta sẽ tới, nên thử xem thế nào.”

Vi Vi bó tay: “Cậu muốn làm gì?”

“Xì, chẳng cần phải làm gì cả, chúng ta đã thắng rồi có biết chưa?” Nhị Hỷ rất đắc ý nhìn về phía bên kia đường, gương mặt lộ ra nét cười gian tà.

Vi Vi như có linh cảm nên quay đầu lại, phía bên kia đường, Tiêu Nại đang bước về phía các cô. Ánh đèn đường của buổi chiều tà tỏa lên toàn thân anh một màu lung linh huyền hoặc.

Truyện Chữ Hay