Anh Sẽ Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

chương 32: lời đồn thổi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không ngờ vẻ mặt của Vi Vi càng bất cần hơn, giọng điệu còn chảnh hơn cả anh ta, “Bạn à, tôi đến để cứu rỗi thế giới quan của bạn đây.”

Diễn đàn của trường đã sôi sục hẳn vì người oách nhất trong khoa yêu đương với hoa khôi của khoa, có điều mấy ngày trôi qua, vì chẳng có thêm tin tức nào mới để buôn dưa, nên cuối cùng cũng lắng dần. Thế nhưng một chủ đề xuất hiện tối thứ bảy lại thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người vào đó.

Chủ đề của bài viết đó là – Bùng nổ! Tài nữ nổi tiếng trường ta khiêu chiến mỹ nữ thị phi!

Tin nóng hổi! Hôm nay vô tình dạo ngang blog của một tài nữ nào đó trường ta, phát hiện ra một bài viết mới nhất! Thực ra tôi cũng chỉ liếc sơ qua, ai biết được vừa xem đã thấy sôi sục hẳn, càng xem càng kích động, thế là đem đến đây chia sẻ cùng mọi người.

Địa chỉ blog:

Xin lỗi tôi mặt dày, tôi copy lại toàn bộ rồi.

Sau đó người post topic ấy đã copy lên toàn bộ bài viết có chủ đề là “Ai bảo cậu không có C”, bài viết rất dài, lúc bắt đầu chỉ là vài chuyện vụn vặt, phía sau kể đến chuyện chủ blog chiều hôm qua đi uống cà phê với bạn, tiện miêu tả một hồi về các thứ của quán ấy như cách bài trí, trang hoàng v.v… Sau đó mới đến phần người viết in đậm lên.

Bất giác nhắc đến scandal ồn ào gần đây của trường, không khỏi than thở phiền não.

Bạn A cảm khái: Hay cho những người đàn ông, cho dù anh ta xuất sắc ưu tú siêu phàm thoát tục bao nhiêu, cái anh ta yêu mãi mãi chỉ là khuôn mặt của người phụ nữ.

Cười.

Bạn B lại không phục, chỉ vào bạn C ngồi gần mình: C chẳng phải đẹp hơn à, tài mạo song toàn, vả lại còn quen biết người ta trước.

Bạn C dung nhan xinh đẹp, tài hoa hơn người, tấm lòng với chàng Tiêu có thể xem là si tình, hôm nay lại thua về tay kẻ chẳng bằng mình, tâm trạng thế nào không hỏi cũng biết.

Bạn A đáp: Bạn C thơ ngây quá, thủ đoạn tất không bằng người ta.

Tôi cười chọc bạn C: Này, ai bảo bạn không có C.

Sau đó lại là một tràng bình luận, giữa những hàng chữ toát lên trí tuệ am hiểu nam giới, nhưng dường như thấp thoáng đâu đó nét cảm thương cô lẻ.

Chủ blog tên là Ái Hương Nại Nhi, một người nổi tiếng trong trường, có biệt danh Tài Nữ, bình thường thích viết những bài nho nhỏ đầy cảm xúc về cà phê âm nhạc Tây phương v.v… Nghe nói còn được đăng trên một tạp chí thời trang nào đó nữa.

Nhị Hỷ càng đọc càng tức: “Cái gì mà Tài nữ, đây rõ rành rành là công kích thân thể người khác.”

Vi Vi không lên tiếng, ngón tay điềm tĩnh bấm chuột dời xuống phía dưới. Bài viết đã được post một thời gian rồi, người reply rất đông, kẻ phụ hoạ cũng lại rất nhiều.

Có điều cũng chẳng lấy gì làm lạ, Vi Vi thành tích học tập tuy tốt, nhưng cô xuất thân trong một gia đình bình thường, lại chẳng có tài nghệ gì đặc biệt, thế nên những người ngoài khoa Công nghệ thông tin ấn tượng với cô cũng chỉ dừng lại ở vẻ ngoài xinh đẹp. Bây giờ bị Ái Hương Nại Nhi nói như thế, đa số đều cảm thấy quả nhiên là đúng như thế thật.

Đương nhiên cũng không thiếu người cảm thấy Ái Hương Nại Nhi nhảm nhí và cay nghiệt, càng có nhiều người hơn suy đoán xem người C là ai, còn mở ra một chủ đề để bình chọn nữa, hoa khôi trường Mạnh Dật Nhiên được nhắc đến nhiều nhất.

Hiểu Linh và Ty Ty cũng một bụng tức giận. Hiểu Linh cười lạnh bảo: “Loại con gái này chắc thấy là đàn ông toàn thế giới đều phải yêu cô ta, không yêu thì tức là hời hợt háo sắc, không hiểu nội hàm.”

Ty Ty đề xuất ý kiến: “Chúng ta post bảng thành tích học tập của Vi Vi lên cho cô ta xấu hổ chết đi.”

Vi Vi lúc này mới lên tiếng: “Để ý làm gì, mấy loại bài viết này, người mất mặt không phải là tớ.”

Chưa xem hết các bài viết đáp lại, Vi Vi đã nhấn nút đóng cửa sổ màu đỏ phía trên. Phẫn nộ là khó tránh khỏi, nhưng thấy dáng vẻ Nhị Hỷ Hiểu Linh Ty Ty lo lắng tức giận, Vi Vi lại cảm thấy bình tĩnh hơn. Đáp trả lại là điều hoàn toàn không cần thiết, hiện thực thì khác với trong game, game thì có thể chỉ cần vui vẻ, có thể không kiêng kỵ gì mà đáp trả lại, nhưng hiện thực thì cần suy nghĩ cân nhắc nhiều, sau đó mới lựa chọn cách thông minh nhất. Không trả miếng lại tuy bực bội, nhưng vẫn tốt hơn nhiều là cứ tiếng bấc tiếng chì để người khác chê cười.

Có điều nói đi nói lại thì, Vi Vi vẫn tỏ ra bình thản, cũng là vì bài viết này không gãi đúng chỗ ngứa, chứ nếu đạp phải chỗ hiểm thì cô đã ra mặt cự lại rồi, chuyện này có phải là cô chưa từng làm đâu.

Ra vẻ vô sự chào tạm biệt bọn Ngu Công, Vi Vi đứng dậy vào phòng vệ sinh tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhị Hỷ đuổi theo, vỗ cửa: “Vi Vi cậu đừng giận nhé!”

Đặt khăn bông rửa mặt xuống, Vi Vi nhìn mình trong gương, ánh mắt bình thản lạnh tanh. “Người ta tán dương tớ vừa có tài vừa có sắc, giận cái gì chứ.”

Nhị Hỷ lắp bắp nói: “Vi Vi cậu có bị hoa mắt không, người ta có tán dương cậu tài hoa đâu, rõ ràng nói cậu không có đầu óc mà.”

“Thân ‘tài’ (dáng người) thì cũng là tài mà.” Vi Vi mở cửa phòng vệ sinh ra, “Vả lại, thứ tầm cỡ như đầu óc thì phải cần một người có cùng đẳng cấp như mình mới thừa nhận lẫn nhau được.”

Nhị Hỷ nhất thời không phản ứng kịp, đợi lĩnh ngộ được rồi thì ngước nhìn Vi Vi bằng cặp mắt ngưỡng mộ: “Vi Vi cậu độc thật đấy!”

Có gì đâu chứ, lấy lời của Ngu Công thì là, đến châu chấu đá xe cũng không đạt tới.

Vi Vi làm mặt hề với bạn mình.

Nhị Hỷ hơi hơi bình tĩnh lại, cơn giận vừa nguôi thì trong đầu lại chuyển đến một chỗ khác. Cặp mắt đảo đi đảo lại ở một bộ phận nào đó trên người Vi Vi, Nhị Hỷ hỏi rất xảo quyệt: “Vi Vi, cậu là C thật à?”bg-ssp-{height:px}

Đêm thứ bảy, hạ màn trong lúc Nhị Hỷ bị đánh tơi bời.

Đại Thần vẫn không gọi điện thoại, Vi Vi cũng không hụt hẫng, trước khi đi anh đã nói rồi mà, ngày đầu tiên có lẽ không có thời gian gọi cho cô được.

Ngày thứ hai, trái với dự đoán của cô, sự kiện blog tăng cấp. Nguyên nhân một, do nam sinh của khoa Công nghệ thông tin đã tức giận.

Họ có thể không tức giận được sao?

Khoa Công nghệ thông tin vốn sư sãi nhiều ni cô ít, khó khăn lắm mới có một mỹ nữ cấp trường, vả lại người đẹp này không hề “ngoại tình”, tự sinh tự diệt trong khoa, có dễ dàng hay không nào? Bây giờ lại có người dám ám chỉ cô ấy không có đầu óc?

Bạn mới bị tật ở não thì có, cả nhà bạn đều bị liệt não hết.

Phía trên, là tiếng lòng của toàn bộ nam sinh trong khoa.

Thế là, blog của Ái Hương Nại Nhi bị hack mất. Cùng lúc là dán cả danh sách được học bổng của năm hai khoa Công nghệ thông tin lên, càng tiện hơn, danh sách thưởng của khoa mà Ái Hương Nại Nhi theo học cũng được công bố, bên trong luôn luôn không có tên của Ái Hương Nại Nhi.

Hai bên so găng, tính châm chích mười phần cay độc.

Tối cuối tuần, Nhị Hỷ nửa bò mọp trước vi tính, cảm thán sùng bái: “Nam sinh khoa ta quả thực quá đáng yêu, đàn ông ghê!”

Ty Ty cũng nửa nằm nửa ngồi trước vi tính: “Vi Vi, chuyện này có phải do Đại Thần nhà cậu làm không?”

Vi Vi lắc đầu kiên quyết: “Chắc chắn không phải, anh ấy trước giờ chưa hề làm những chuyện trực tiếp như vậy.”

Hiểu Linh: “…Câu này cậu có thể đừng nói bằng giọng sùng bái được không?”

Vi Vi cười hì hì một lúc. Ty Ty nhớ ra gì đó nên hỏi: “Phải rồi, Đại Thần nhà cậu phản ứng thế nào với chuyện này?”

“Ớ, tớ chưa nói mà.”

Hiểu Linh suýt ngất: “Vừa nãy cậu nói chuyện điện thoại lâu thế mà vẫn chưa nói?”

Vừa nhận được điện thoại là quên luôn mà… Vi Vi bất hạnh quá, vả lại Đại Thần bận lắm có biết không.

Nhị Hỷ vẫn tập trung chú ý vào diễn đàn trường, “Vi Vi, cậu có quen Tào Quang và Lương Khinh Doanh không? Sao họ lại nói giúp cậu nhỉ, ly kỳ thật đấy.”

Tào Quang và Lương Khinh Doanh, chính là nguyên nhân thứ sau sự kiện blog tăng cấp.

Đại học A trước giờ không thiếu tài tử tài nữ, Ái Hương Nại Nhi là thế, mà Tào Quang và Lương Khinh Doanh càng chính xác hơn. Nếu chẳng phải hào quang của Tiêu Nại quá chói lòa, những người này có lẽ càng nổi tiếng hơn nữa.

Tào Quang, tài tử đích thực của khoa Văn học nước ngoài, nổi tiếng với sự chán chường thế gian.

Lương Khinh Doanh, tài nữ hơn cả tài nữ của khoa Trung văn, nổi tiếng bởi tính đanh đá chua ngoa.

Nhưng hai người này hiện giờ lại không hẹn mà cùng post bài biện hộ cho Vi Vi.

Tào tài tử nói: Mùi chua xộc mũi, đố kỵ thì cứ nói, làm gì phải lén lén lút lút trong bóng tối. Học tập lão đây này, lão đây ghen tị với Tiêu Nại đấy, rồi sao!

Tài nữ lại không nhắc đến bài viết kia, chỉ nói đến ấn tượng của mình với Vi Vi, tán tụng Vi Vi là nữ sinh hào hiệp hiếm thấy.

“Cũng không xem là quen biết.” Hai người này lại đánh tiếng, Vi Vi cũng rất bất ngờ, dù gì cô và họ không thể nói là quen thân được.

Quen với Tào Quang, là do một chuyện không vui.

Bạn tài tử khoa Văn học nước ngoài trước giờ luôn đau buồn thế sự, một ngày nào đó đứng ở cổng trường nhìn thấy một người đẹp nổi tiếng của trường bước xuống từ một chiếc xe con lộng lẫy, lúc ấy đã đau lòng thay cho sự trụy lạc của xã hội, thế là lấy ngay di động trong tay ra chụp hình, gửi lên diễn đàn của trường. Có điều anh ta cũng khá biết điều, chỉ post lên một nửa tấm hình, trong đó là đôi chân thon dài mặc quần jeans của người đẹp ấy và chiếc xe nhãn hiệu nổi tiếng nào đó.

Bài viết này vừa đăng lên, vì đề tài khá nhạy cảm nên tài tử viết rất sắc bén, lập tức trở thành đề tài nóng hổi, Vi Vi cũng nghe tiếng nên lên đọc, kết quả vừa nhìn thấy đã lập tức nổi giận.

Vì người trong tấm hình đó là cô.

Lúc ấy cô mới năm nhất, vẫn chưa ham mê chơi game, ngoài giờ học thì làm gia sư cho một cậu bé mười tuổi, cậu bé ấy chỉ có một người thân là bà mẹ “nữ cường nhân” (ý chỉ phụ nữ giỏi giang, thành đạt), một hôm nọ thuận đường nên bà “nữ cường nhân” ấy lái xe đưa Vi Vi đến cổng trường.

Không ngờ một chuyện tình cờ như thế lại bị đồn đại thành vấn đề trụy lạc của nữ sinh trường Đại học A, với tình huống đó thì Vi Vi thực sự phẫn nộ. Nhờ danh tiếng của Tào mà cô biết được nhanh chóng người đứng sau ID ấy là ai, ngày hôm sau đi tìm khắp Học viện văn học để xử tội người ấy.

Tào Quang vừa ra khỏi giảng đường đã thấy Bối Vi Vi, tưởng rằng cô đến cầu xin anh ta tháo bức hình xuống, lúc ấy đã làm một bộ mặt bất cần, vô cùng kênh kiệu hỏi rằng: “Có chuyện gì?”

Không ngờ vẻ mặt của Vi Vi càng bất cần hơn, giọng điệu còn chảnh hơn cả anh ta, “Bạn à, tôi đến để cứu rỗi thế giới quan của bạn đây.”

Truyện Chữ Hay