Đánh bậy đánh bạ cũng giải quyết được một vấn đề khó nên tâm trạng của Giản Duy rất khoái trá. Cô vốn định yên tâm ở nhà chờ đến ngày diễn ra buổi hòa nhạc, nhưng buổi tối ngày thứ hai Giang Ngật lại gọi điện thoại đến, hẹn cô buổi sáng gặp nhau dưới lầu.
Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng sáng sớm Giản Duy vẫn bò dậy, thay váy mới, sấy tóc, lại tốn một tiếng trang điểm tỉ mỉ, cuối cùng lại phát hiện toàn bộ đều uổng phí vì vẫn phải đeo khẩu trang lên rồi mới đi ra ngoài được. Cô võ trang đầy đủ, lúc xuống lầu còn thấy ân hận. Nhưng mà sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của Giang Ngật thì cô lại không nhịn được mà cười ra tiếng.
Giang Ngật đợi cô dưới lầu. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần dài, khẩu trang, kính râm đều là màu đen, còn đội mũ lưỡi trai màu đen, tựa vào hành lang bên cạnh. Giản Duy lén lút quan sát bốn phía, xác định không có ai thì một lúc sau lao vào ngực anh, vui mừng nói: “Giang hải tặc, bắt được anh rồi.”
Cô dùng sức lao tới, Giang Ngật lui lại hai bước, trở tay ôm lấy cô: “Cô bé hư, là anh bắt được em.
Giản Duy ngửa đầu, anh bỏ kính râm, lộ ra cặp mắt xinh đẹp. Cô lại nghĩ tới đêm hôm đó, ngay trước mặt bố mẹ, cô cũng không nhịn được, cứ như vậy nhào vào lòng anh.
Cô không nhịn được cười: “Anh còn dám đến, không sợ lại chạm mặt bố mẹ em sao?”
“Nếu chạm mặt thì gặp một lần, lần này anh đã có chuẩn bị rồi.”
Giọng nói kiên định, giống như người lúc ấy bị hù sợ không phải là anh vậy. Sau đó anh còn thông qua cô hỏi tình hình bố mẹ, Giản Duy hé miệng cười, quyết định không vạch trần anh: “Anh tìm em có chuyện gì không?”
Giang Ngật nhíu mày: “Sáng sớm anh gọi em ra còn có thể có chuyện gì? Đương nhiên là hẹn hò rồi.”
Lúc Giản Duy đang sững sờ, Giang Ngật đã nắm tay cô định dắt đi. Giản Duy vội vàng kéo anh lại: “Hẹn hò, anh nghiêm túc chứ?”
“Hai chúng ta hẹn hò, có gì kì lạ sao?”
Bình thường thì không có gì kì lạ. Nhưng ngày mai là buổi hòa nhạc rồi, mà hôm nay anh lại tìm cô để hẹn hò?
Giang Ngật nhìn ra suy nghĩ của cô, cười một tiếng: “Tất cả đã được chuẩn bị xong rồi. Chỉ đi nửa ngày thôi, không có việc gì đâu.”
Giản Duy vẫn không yên lòng. Giang Ngật bất đắc dĩ, vừa vuốt cằm cô vừa cười tủm tỉm nói: “Nói thật, đây chính là lần đầu tiên hai chúng ta cùng nhau về nhà, không nên đi dạo một vòng sao?”
Anh đang nhắc nhở Giản Duy. Đúng thật, quen nhau hai năm, mỗi lần ăn tết anh đều ở đoàn làm phim, thỉnh thoảng có lúc anh về Thành Đô, còn cô lại ở Bắc Kinh. Đây đúng là lần đầu tiên hai người cùng nhau về cố hương.
Giang Ngật vẫn chờ cô. Giản Duy kìm nén vài giây, cuối cùng vẫn thuận theo trái tim mình, nắm lấy tay Giang Ngật chạy ra ngoài: “Được được được, chúng ta hẹn hò đi!”
Bởi vì thân phận của Giang Ngật đặc thù, hai người khi đi ra đường luôn trốn trốn tránh tránh. Nhưng mà cho dù chỉ là lái xe đi dạo, tại thành phố mà cả hai cùng nhau lớn lên, cũng có rất nhiều niềm vui mà những nơi khác không có.
Quán ăn vỉa hè mà cả hai đã từng ăn, con đường đến trường mà cả hai đều từng đi qua, cả một công viên du xuân mà cả hai đã từng đến. Giang Ngật thích nhất tiệm lẩu của ông lão kia, Giản Duy và Lại Hiểu Sương cũng đã đi qua nhiều lần. Họ đều ghét trung tâm thương mại nào đó rất khó đón xe, lần nào cũng phải chờ rất lâu. Bọn họ còn từng uống say tại cùng một quán rượu…
Cuối cùng, hai người đến trường cũ của Giản Duy. Cũng chính lúc này, Giang Ngật mới biết anh và Giản Duy từng học chung trường phổ thông.
Giản Duy gật đầu: “Đúng vậy, anh vẫn là đàn anh của em. Chỉ có điều em là học sinh lớp chọn, anh…”
Học sinh dốt – Giang Ngật: “…”
Giản Duy nhảy qua cái chủ đề làm tổn thương người ta này, chống cằm nói: “Nhưng thật đáng tiếc. Thời điểm em nhập học thì anh đã tốt nghiệp. Thời gian của chúng ta vừa vặn không khớp nhau, bằng không thì còn có thể biết nhau đó!”
Giang Ngật trầm mặc. Nếu như thời gian nhiều hơn một năm, cô có lẽ không biết anh, nhưng anh nhất định biết cô. Thiếu nữ thiên tài mười bốn tuổi nhảy lớp hai lần, khẳng định sẽ nổi danh toàn trường. Anh lúc đi học cũng thích náo nhiệt, cũng trêu cợt các cô bé học lớp dưới, có lẽ sẽ còn cùng các nam sinh hư bên cạnh cùng nhau chạy tới lớp mười xem…
Giang Ngật cầm tay cô, trong lòng chợt thấy tiếc hận.
Mấy ngày nay, anh thường xuyên có loại cảm nhận thế này. Đêm đó ở nhà của Giản Duy, thấy phòng ngủ của cô, nghĩ đến cô thời còn thiếu nữ, mà anh thì không có tham dự và cuộc sống của cô vào thời điểm đó. Hôm nay lái xe cùng cô qua phố lớn ngõ nhỏ Thành Đô, anh không kiềm chế được mà cảm khái duyên phận thật kì diệu. Có lẽ ngay trong thành phố này, bọn họ đã vô số lần lướt qua nhau, nhưng vẫn không thể quen biết đối phương.
“A Ngật, em cảm thấy thật thần kì.”
Giản Duy bắt lấy tay Giang Ngật, ngửa mặt nhìn anh nói: “Trước kia, mỗi lần nghĩ đến bản thân cùng anh lớn lên ở cùng một thành phố, em đều cảm thấy rất vui vẻ. Em rất hay ảo tưởng, biết đâu ở một nơi nào đó em và anh đều đã từng đi qua, bốn bỏ năm lên thì chính là cùng đi! Nhưng em lại không nghĩ tới, thật sự có một ngày, có thể cùng anh ở đây xác nhận lại mọi thứ…”
Cô ôm lấy Giang Ngật, đem mặt vùi sâu vào trong ngực anh.
Cô gái trong sáng lại yên tĩnh, nhu thuận này đã lấp đầy sự hối tiếc của anh rồi.
Anh nghĩ tới tấm áp phích kia, lại khẽ cười. Sao lại không có tham dự? Trong thời thanh xuân của cô, quá trình cô trưởng thành, vẫn luôn có sự xuất hiện của anh.
Mà bất luận hai người đã lướt qua nhau bao nhiêu lần, thì cuối cùng cả hai vẫn được ở bên nhau.
Hai người đi chơi đến hai giờ chiều, rốt cuộc cũng cảm thấy phải trở về.
Giang Ngật muốn về sân vận động, đêm nay anh còn phải diễn tập. Giản Duy nghĩ đến buổi hòa nhạc, rất tự nhiên liên tưởng đến một việc khác: “Đúng rồi. Suýt nữa thì quên hỏi, chuyện anh nói muốn tự sáng tác bài hát, thế nào rồi?”
Đây cũng là một trong những điểm làm cho Giản Duy cảm thấy hứng thú với buổi hòa nhạc lần này. Trọng điểm là ngay từ đầu không phải là Giang Ngật chủ động nói cho cô biết, mà do cô từ báo chí mới biết được, không khỏi sinh ra một cảm giác đang bị giấu giếm một bí mật lớn.
Giang Ngật chân thành nói: “Đêm mai đã là buổi hòa nhạc rồi. Nếu hôm nay anh vẫn chưa viết xong, thì đoán chừng là xong đời rồi!”
Ngón tay Giản Duy nghịch nghịch tóc mình, muốn nói lại thôi. Giang Ngật nhíu mày: “Muốn nghe trước?”
Giản Duy gật đầu. Giang Ngật ra hiệu cô xích lại gần, sau đó trước ánh mắt và cõi lòng đầy mong chờ của cô, nói: “Không cho em nghe.”
Mình! Biết! Ngay! Mà!
Trong khoảng thời gian này, Giản Duy đã thử rất nhiều lần, Giang Ngật lại giống như thừa nước đục thả câu đến nghiện, nói thế nào cũng không tiết lộ trước. Giản Duy rất buồn bực, nhưng cũng cảm khái thế sự đổi thay. Khi không ở cùng một chỗ, anh còn chủ động hát cho cô nghe “Đầy sao”. Bây giờ ngay cả tư cách nghe ca khúc mới sớm hơn cô cũng không có!
Nhưng mà mặc cho cô phàn nàn đến thế nào, Giang Ngật cũng không bị lay chuyển, lái xe đưa cô trở về sân vận động. Lúc Giản Duy đi vào còn cố ý phát cáu để chọc anh. Kết quả khi Giang Ngật vừa đẩy cửa phòng tập ra, Giản Duy thấy rõ bên trong, thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Ánh đèn chiếu sáng cả phòng tập, bốn chàng trai anh tuấn đang đứng trong đó. Bọn họ vốn đang nói chuyện, khi nghe được tiếng mở cửa đều quay đầu lại. Một người trong số đó là trai đẹp với làn da ngăm đen, mỉm cười rồi nói: “Ồ, người nào đó rốt cuộc cũng trở về.”
Là Lữ An Kiệt – một ca sĩ nổi tiếng toàn quốc, cũng là người sở hữu nhiều tác phẩm tiêu biểu được lan truyền rộng rãi. Nhưng Giản Duy lại biết tới Lữ An Kiệt vì một nguyên nhân khác.
Anh chàng là quán quân cuộc thi hát năm đó Giang Ngật tham gia.
Cô nhìn về phía những người còn lại, quả nhiên đều là thí sinh tranh tài năm đó. Hạng ba – Lục Bác, hạng tư – Aaron, hạng sáu – A Phi, còn thêm hạng nhì Giang Ngật. Những người này có quan hệ với nhau tốt nhất trong cuộc thi năm đó, còn từng tạo ra vô số CP (couple), được vô số người ủng hộ.
Giản Duy chớp mắt mấy cái: “Đây là, có ý gì?”
Giang Ngật: “Anh vì đêm mai mà chuẩn bị một bất ngờ, thế nào, thích không?”
Giản Duy đã hiểu. Thường thì buổi hòa nhạc đều sẽ mời một số khách quý. Những người này hẳn là khách quý mà Giang Ngật mời tới. Báo chí không đưa tin, hẳn là vì anh muốn giữ kín bất ngờ đến phút chót.
Cô nhìn họ rồi lại nghĩ tới những năm gần đây. Cho dù nhiều chuyện đã xảy ra, mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, nhưng vẫn có vô số fan hi vọng có thể nhìn thấy những chàng trai năm đó đoàn tụ.
Đây chính là tình cảm thuộc về mùa hè năm đó, tình cảm mà các cô gái năm đó đã từng ôm ấp.
Cô mỉm cười, nói ra suy nghĩ từ nội tâm: “Bọn họ nhất định sẽ rất cao hứng.”
Bốn người nhìn thấy Giản Duy, nhưng ngoài dự đoán là trên mặt họ đều không có sự kinh ngạc, ngược lại chỉ cười tủm tỉm, dường như sớm đã biết cô sẽ xuất hiện ở đây. Aaron – người có mái tóc vàng, tướng mạo và phong cách có điểm giống như hoa mỹ nam của Hàn, chủ động tiến lên, nắm chặt tay cô: “Chào chị dâu, tôi là Aaron. Nghe đại danh chị đã lâu, vẫn luôn đặc biệt hướng về…”
Giản Duy: “…”
Giang Ngật đạp anh ta một cú: “Nói vớ nói vẩn cái gì đó!”
Lữ An Kiệt nói: “Lão A nói bậy sao? Vậy cũng hết cách. Cậu gọi bọn tôi đến, sau đó bỏ lại bọn tôi chạy đi hẹn hò với bạn gái. Bọn tôi ngoài nói vớ nói vẩn thì còn có thể làm gì?”
Giản Duy nhìn đi nhìn lại. Xem ra Giang Ngật đã sớm kể về sự tồn tại của mình cho họ. Hơn nữa từ đoạn đối thoại vừa rồi có thể nhìn ra, mặc dù những năm nay ít liên lạc, nhưng quan hệ giữa bọn họ vẫn rất tốt. Giang Ngật rất tin tưởng những người anh em này, bọn họ cũng vì nhận lời mời của anh, mà gác lại công việc trên tay, sắp xếp lại thời gian để đến góp mặt trong buổi hòa nhạc lần này.
Vừa nghĩ như thế, Giản Duy cũng có thiện cảm đối với bọn họ, bèn cười nói: “Chào mọi người, tôi tên là Giản Duy, chắc mọi người cũng biết rồi. Nhưng tôi cũng biết mọi người, nên không cần tự giới thiệu đâu.”
Nụ cười ngọt ngào, tự nhiên của Giản Duy làm cho tất cả đều cảm thấy thoải mái, sảng khoái.
Người năm đó độc lập nhất, bây giờ cũng tự mình thành lập ban nhạc Rock’ N’Roll – A Phi tiến lại gần, thân thiết để tay lên vai Giản Duy: “Đúng vậy, A Ngật có nói qua cô chính là fan hâm mộ của cuộc thi “Tìm kiếm ngôi sao” năm đó. Cục cưng à cho tôi hỏi một chút nhé, ngoại trừ anh ta, cô có yêu mến chúng tôi không?”
A Phi vừa nói thế, tất cả mọi người đều nhìn hết về bên này. Từ vẻ mặt của họ có thể nhìn ra là rất mong chờ! Kể cả ca sĩ nổi tiếng cả nước Lữ An Kiệt!”
Dưới những ánh mắt như vậy, Giản Duy lại chẳng hể biến sắc mà đáp rằng: “Xin thứ lỗi, tôi là độc duy. Tôi không nhằm vào ai, nhưng tất cả những người ngồi đây đều là fan của mọi người.”
Mọi người: “…”
Lữ An Kiệt không nhịn được cười, đồng thời nháy mắt với Giang Ngật. Giang Ngật liền bế bổng cô lên, Giản Duy bị dọa đến giữ váy. Anh đem cô đặt ở cái bàn giữa phòng tập.
Giản Duy: “Làm, làm gì?”
Giang Ngật: “Chẳng phải em muốn nghe hát sao? Bây giờ sẽ thỏa mãn em.”
Giản Duy vui vẻ: “Anh đồng ý hát cho em nghe trước rồi sao?”
“Không phải là ca khúc anh viết, là bài hát hồi đó năm bọn anh hợp xướng, bây giờ trình bày lại lần nữa, mời cô Giản nhận xét.”
Mọi người mỉm cười, đều cầm lấy nhạc cụ của mình. Giang Ngật là đàn ghita, Lữ An Kiệt là bass, Aaron đứng trước keyboard, A Phi thì đến bên giá đỡ trống, cuối cùng Lục Bác thấy chẳng còn thừa lại gì, nhún nhún vai, từ trong túi lấy ra một cái kèn harmonica.
Giản Duy: “Mọi người…”
Âm nhạc chợt nổi lên.
Giang Ngật dùng ngón tay thon dài của mình chạm vào dây đàn, âm thanh du dương uyển chuyển truyền khắp phòng tập. Anh gác chân, ngồi trên sàn nhà đầy nắng, ngửa đầu nhìn Giản Duy một cách dịu dàng tình cảm.
Dường như Giản Duy cũng bị mê hoặc, ngơ ngác nhìn thẳng vào anh.
Giang Ngật nhẹ nhàng hát:
“Vì sao lại say mê em,
Anh tự hỏi mình
Anh có thể từ bỏ bất cứ điều gì
Thế nhưng hôm nay lại khó có thể rời đi…”
Aaron ấn vào bàn phím, đá lông nheo, vừa nhìn bằng ánh mắt đắm đuối đa tình vừa hát:
“Em không quá xinh đẹp
Nhưng em đáng yêu đến vô cùng
Cô bé lọ lem
Cô bé lọ lem của anh.”
A Phi hơi rũ mắt, lúc anh hát, trên mặt luôn luôn lơ đãng bộc lộ sự u buồn:
“Anh đã tổn thương trái tim em
Anh lúc nào cũng thật tàn nhẫn,
Anh muốn em đừng coi là thật
Bởi vì anh không đáng tin.”
Lữ An Kiệt tiến đến bên người Giản Duy, vén tóc cô lên:
“Em xinh đẹp như vậy
Hơn nữa em còn cực kỳ đáng yêu
Cô bé lọ lem
Cô bé lọ lem của anh.”
Giản Duy cứ ngồi yên tại chỗ, có làn gió khẽ lướt qua mái tóc dài của cô.
Chín năm trước, vào đêm chung kết toàn quốc, hai thí sinh đã bị loại là Aaron và A Phi trở lại sân khấu. Năm người họ cùng nhau thể hiện bài hát này, làm fan hâm mộ điên cuồng.
Mà bây giờ, bọn họ đang vây quanh cô, như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, biểu diễn bài hát “Cô bé lọ lem” vô cùng ý nghĩa này vì cô.
“Em xinh đẹp như vậy
Em đáng yêu đến vô cùng
Cô bé lọ lem
Cô bé lọ lem của anh.”
Họ cùng nhau hát, mỗi gương mặt đều đẹp trai chết người, thanh âm ôn nhu nhưng bên trong lại mang theo chút khàn khàn, thể hiện sự chân thành thâm tình.
Sau đó, bốn người kia lùi lại. Giang Ngật vừa gẩy đàn ghita vừa chậm rãi đi đến trước mặt Giản Duy. Những người khác đều không nói gì, chỉ yên lặng đệm nhạc cho anh.
Giang Ngật nhìn cô, trước mắt lại hiện lên đêm giáng sinh năm đó, cả những cách trở mà anh đã từng trải qua. Lúc đó, anh còn chưa biết được tương lai của mình sẽ gặp được một người như cô.
“Có lẽ em chưa từng nghĩ đến anh sẽ đau lòng
Nếu đây là giấc mơ, anh nguyện say mãi không tỉnh
Anh đã từng nhẫn nại, chờ đợi như thế
Có lẽ là đang chờ em đến, có lẽ là đang chờ em đến…”
Tiếng nhạc dần nhỏ đi, thay vào đó là giọng nói trầm thấp của Giang Ngật, cứ lặp đi lặp lại: “Cô bé lọ lem, cô bé lọ lem của anh.”
Rốt cục, cả không gian đều yên tĩnh. Anh mỉm cười hỏi: “Thích không? Cô bé lọ lem của anh.”
Giản Duy trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên từ trên bàn nhảy xuống, làn váy cũng tung bay. Giang Ngật đặt ghita xuống, đón lấy cô.
Người đàn ông ôm cô xoay một vòng, xung quanh đều là tiếng vỗ tay chúc mừng.
Giữa ánh đèn vàng rực rỡ, Giản Duy nhắm mắt lại, ghé vào lỗ tai anh nói: “Nếu đây là mơ, em nguyện say mãi không tỉnh…”