Bố Giản đã nghĩ tới rất nhiều tình huống, cảnh tượng khi bản thân mở cửa ra sẽ thấy. Trên thực tế, khi nhận điện thoại của bác bảo vệ, trên đường phóng xe về, ông thiếu chút nữa bị chính sự tưởng tượng của mình hù chết.
Nhưng cho dù cả nhà bị càn quét sạch sẽ, cũng không chấn động bằng cảnh tượng trước mắt ông lúc này!
Duy Duy của ông, cùng một người đàn ông ngồi bên bàn ăn, trên bàn có hai cái bát còn nóng, đứng từ ca cũng có thể ngửi thấy mùi thơm! Duy Duy còn tự tay gắp thức ăn, đút vào miệng tên kia!
Trời đất đảo điên rồi! Vào nhà ông ăn cuớp, còn dám bắt con gái rượu của ông nấu cơm cho nó?!
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị ông dập tắt ngay lập tức, không đúng, nếu mà ăn trộm thì không thể như thế này được, vậy cũng quá hống hách rồi!
Có nghĩa là… Là người quen của Duy Duy?
Ánh mắt ông lộ vẻ nghi ngờ, Giản Duy rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, đứng lên nói: “Cái đó, bố mẹ, không có ăn trộm, bác Trương hiểu lầm rồi, đây là… Là bạn của con…”
Miệng thì nói nhưng trong lòng cô đã sụp đổ rồi. Người tính không bằng trời tính, không nghĩ tới bố mẹ lại đột ngột trở về! Bây giờ là tình huống gì đây, yêu đương vụng trộm bị bắt sao?
Nếu biết từ sớm, còn không bằng để Giang Ngật bị coi là trộm bắt đi!
“Bạn?” Bố Giản chau mày, cánh tay đang giơ cây chổi chậm rãi bỏ xuống, ánh mắt của ông dừng lại trên người Giang Ngật.
Cậu thanh niên ngoài hai mươi, mặc áo T-shirt trắng đơn giản cùng quần jean, cũng khó che giấu được ngoại hình tuấn tú và khí chất xuất chúng của mình, đúng là nhìn không giống ăn trộm.
Chỉ có điều…
Bố Giản nói: “Hinh như cậu rất… Vẻ ngoài hơi quen? Chúng ta đã gặp qua sao?”
Giản Duy nghe mà da đầu tê rần. Thôi xong! Bố nghe mình nhắc tới Giang Ngật cũng được bảy tám năm, căn bản không thể nào giấu diếm được ông!
Phải giải thích thế nào khi người trên poster bỗng nhiên biến thành người thật!
Quả nhiên, một giây sau hai mắt của bố Giản như lóe sáng, vừa mừng vừa sợ: “A, cậu là cái người, cái cậu thần tượng mà Duy Duy thích kia, cậu tên… tên…”
“Giang Ngật.” Một thanh âm bình tĩnh truyền đến.
Từ nãy đến giờ mẹ Giản vẫn đứng bên quan sát, rốt cuộc lúc này mới lên tiếng: “Cậu là Giang Ngật sao?”
Giang Ngật hít sâu một hơi, cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng. Lời nói của Giản Duy đã cho anh biết hai người kia là ai, bây giờ là tình huống gì.
Anh lễ phép trả lời: “Vâng, chào cô chú, cháu là Giang Ngật.”
Bố Giản không thể tin vào mắt mình: “Cậu thật sự là Giang Ngật? Tại sao cậu ở đây? Ở nhà tôi?!”
Ông càng nói càng hưng phấn, bởi vì nhiều năm bị Giản Duy tẩy não, từ lâu Giang Ngật ở trong lòng ông đã trở thành sự tồn tại chẳng kém gì Vương Tổ Hiền, coi anh như thiên vương siêu sao. Giờ phút này người thật đột ngột xuất hiện trước mắt, ông còn theo bản năng muốn kéo con gái sang.
Mau lên! Thần tượng của con đang ở trong nhà! Mau xin chữ ký đi!
Bố Giản vừa nghĩ thế rồi cũng thật sự tính túm Giản Duy lại, nhưng mà ánh mắt lơ đãng trượt xuống, lại nhìn thấy tay của con gái mình đang nắm tay Giang Ngật.
Động tác đột ngột dừng lại, bố Giản sửng sốt mất mấy giây mới chậm rãi ngẩng đầu: “Duy Duy, con mới vừa nói, đây là bạn của con, hai đứa là bạn như thế nào? Đợi đã, hai đứa…”
Dường như ông vừa nghĩ ra điều gì đó, hai mắt mở to, miệng thì hít vào một hơi.
Mẹ Giản bình thản nói: “Giải thích đi.”
Bà không hề tức giận, nhưng mặt mày lại lạnh lùng, tự mang theo một khí thế không cho cãi lại. Giang Ngật bị khí thế nữ vương này đánh cho ngoan ngoãn, vô thức trả lời lại, nhưng chợt nhận ra không phải mẹ Giản hỏi mình.
Từ lúc nãy Giản Duy đã cúi gầm mặt, như con chim cút muốn giấu mình. Nghe được lời mẹ nói, cô càng co người lại, phải mất một lúc lâu mới dám ngẩng đầu lên, dưới cái nhìn soi mói của mọi người trong phòng nở một nụ cười vô tội: “Cái đó, bố mẹ, giới thiệu với bố mẹ một chút, đây là Giang Ngật, bạn tốt của con, cũng là bạn trai… của con…”
Bố Giản: “…”
Giản Duy tuyệt đối không hề nghĩ tới, lần đầu tiên Giang Ngật xuất hiện ở trước mặt bố mẹ, sẽ là cục diện như thế này.
Năm phút sau, mọi người cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cùng nhau ngồi xuống ghế, tiến vào giai đoạn hỏi thăm ba đời tổ tông. Nói là nói như thế, trên thực tế, Giản Duy và bố Giản đều duy trì một sự im lặng đến kì dị, phòng khách yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy mẹ Giản cùng Giang Ngật, một người hỏi một người đáp.
“Cho nên, hai người quen biết từ khi Duy Duy mang Tròn Ung Ủng đi đóng phim?”
Giang Ngật gật đầu, “Vâng.”
“Sau lễ giáng sinh năm đó thì hẹn hò?”
“Đúng rồi ạ.”
Mẹ Giản có vẻ ngạc nhiên: “Vậy đến bây giờ cũng đã hơn một năm.”
Lần này Giang Ngật vừa định mở miệng, lại bị Giản Duy cướp lời: “Là con không cho nói. Từ lâu A Ngật đã muốn gặp bố mẹ, là con không chịu đồng ý…”
Cô thể hiện sự bao che quá rõ ràng, mẹ Giản cười lạnh, đáp: “Vậy thì con giỏi, con giỏi lắm rồi. Biết là có nói ra chúng ta cũng không muốn gặp.”
Mẹ trả lời vô tình như thế, Giản Duy nghe mà suy sụp. Từ nãy đến giờ chính là như vậy, mẹ đặt ra câu hỏi về tình hình gia đình của Giang Ngật, trưởng thành đã trải qua những gì, công việc hiện tại, những chuyện đó rõ ràng chỉ cần lên baidu là biết hết, còn có rất nhiều điều cô đã từng nhắc đến rất nhiều lần, nhưng mẹ vẫn nhất quyết muốn Giang Ngật tự nói. Hơn nữa thái độ còn lạnh lùng, quả thực khiến người ta hoài nghi là bà đang cố ý gây khó dễ.
So sánh hai bên, thì ngược lại Giang Ngật trông rất ung dung. Đêm nay gặp mặt lại biến thành mớ lộn xộn thế này là ngoài dự đoán của anh, có lẽ bố mẹ của Giản Duy còn bị chấn động hơn cả anh. May là mẹ của người yêu còn chịu ngồi đây hỏi mình, Giang Ngật vốn đang lo lắng bà sẽ trực tiếp đánh đuổi anh ra ngoài!
Nhưng Giản Duy không biết anh đang nghĩ gì, nhìn anh vẫn ngồi nghiêm chỉnh, bộ dạng chuyên tâm nghe dạy bảo, cô cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy! A Ngật không đấu lại mẹ mình đâu!
Cô dứt khoát quay sang, tìm viện binh, “Bố, bố nói một câu đi. Không phải buổi chiều bố muốn con tìm bạn trai sao? Bố xem con nghe lời chưa, buổi tối đã dẫn người đến cho bố…”
Vốn tưởng rằng lời nói này có thể đổi lấy sự ủng hộ của bố, ai ngờ ông lại khoát khoát tay, đau xót: “Bố không muốn nói chuyện.”
Giản Duy: “…”
Có thể nói tâm trạng của bố Giản hiện giờ khá là phức tạp.
Ông còn chưa hết khiếp sợ khi thấy sự xuất hiện của Giang Ngật ở nhà, lại biết được một sự kiện khác còn khiếp sợ hơn. Bây giờ ông quả thực có chút kính trọng với sức hành động của con gái nhà mình.
Cái gì gọi là nói ra ắt có kết quả! Cái gì gọi là nói được làm được!
Lúc mười mấy tuổi nói thích cậu ta muốn gả cho cậu ta, tất cả mọi người chỉ coi là con bé nói đùa, không nghĩ tới nhiều năm về sau, nó thật sự đem thần tượng mang về nhà!
Bản thân là fan bạn trai của Vương Tổ Hiền, ông cảm thấy xấu hổ! Vô cùng xấu hổ!
Sau đó, bạn trai…
Đúng, đúng là mấy tiếng trước ông muốn giới thiệu bạn trai cho Duy Duy, nhưng khi con bé thật sự dẫn bạn trai đến trước mặt ông, ông lại cảm giác tim mình như bị kim châm thật sâu!
Đứa con cưng mà ông che chở nâng niu trong lòng bàn tay, Duy Duy nhu thuận của ông, cứ thể bị thằng con trai khác bắt cóc? Đã vậy còn ở lúc ông chẳng hề hay biết, hai đứa nó đã hẹn hò được hơn một năm, còn nhân lúc vợ chồng ông ra ngoài mà ở nhà hò hẹn?
Cậu ta còn uống canh gà ông hầm cho Duy Duy!
Đến ông còn tiếc không dám uống!
Rất nhiều suy nghĩ cùng xuất hiện một lúc, cuối cùng làm cho ông trở nên tiêu cực chống cự, từ chối tỏ thái độ.
Đầu Giản Duy như muốn nổ tung, mẹ cô lại nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Theo lời tôi đã nói, cậu Giang, tôi cũng không hy vọng Tiểu Duy hẹn hò với cậu.”
Cả Giản Duy lẫn Giang Ngật đều sửng sốt.
“Tiểu Duy thực sự là một đứa trẻ rất đơn thuần, làm người nghiên cứu khoa học thì không cần quá hào nhoáng, mà công việc của cậu nhất định sẽ phải chịu rất nhiều sự chú ý, tôi không nghĩ rằng cuộc sống như vậy sẽ thích hợp với con bé. Hơn nữa nó từ nhỏ đã coi cậu là thần tượng, tình cảm đối với cậu quá đặc biệt, tôi có lý do để nghi ngờ nó có thật sự hiểu rõ, rốt cuộc tình cảm mà bản thân đối với cậu là gì hay không…”
Giản Duy trở nên nóng nảy: “Mẹ, mẹ không thể nói như thế, con đương nhiên biết rõ tình cảm mà mình đối với Giang Ngật là gì…”
Mẹ Giản liếc một cái, khiến cho tiếng nói của Giản Duy mắc lại trong cổ họng.
Bố Giảncũng bị lời nói này nhắc nhở, chậm rãi ngồi thẳng người, trên mặt toát ra sựlo lắng hàng thật giá thật.
Cản trở ba lần liên tiếp, cuối cùng cũng làm cho Giản Duy cảm thấy chán nản.
Sự phản đối của mẹ làm cho cô thấy khổ sở, nhưng cô càng giận chính mình hơn, không phải như vậy, cảnh tượng mà cô nghĩ đến không phải như vậy. Đáng nhẽ cô phải sớm giải quyết mọi chuyện, rồi mới dẫn A Ngật tới trước mặt bố mẹ. Anh phải nhận được sự hoan nghênh của gia đình cô, mà không phải giống như bây giờ, ở đây cùng cô nghe những lời răn dạy.
Anh ấy tốt như vậy, chỉ cần mình lo liệu chu toàn một chút, bố mẹ đều sẽ thích anh ấy …
Đột nhiên Giang Ngật cầm tay cô, cái nắm tay vừa đủ để cô cảm nhận được.
Giản Duy quay đầu, Giang Ngật không hè nhìn cô, mà là nhìn bố mẹ của Giản Duy, “Thưa cô, cô nói rồi, để cháu nói hai câu có được không ạ?”
Mẹ Giản gật đầu, “Mời nói.”
Giang Ngật hít sâu một cái, “Cháu là thật sự rất thích Tiểu Duy. Như cô chú đã biết, nghề nghiệp của cháu khá đặc thù, lúc trước quyết định cùng hẹn hò với Tiểu Duy, cháu cũng trải qua rất nhiều trăn trở đấu tranh. Cháu chưa từng nói với cô ấy, nhưng vào lúc cháu quyết định nắm tay cô ấy, chính là hy vọng cùng cô ấy làm bạn cả đời. Cháu hiểu cô chú có rất nhiều lo lắng, nhưng xin hãy tin tưởng, tấm lòng muốn bảo vệ Tiểu Duy của cháu và cô chú đều như nhau. Cháu sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, cũng sẽ đối tốt với cô ấy mãi mãi.”
Giọng nói của anh thể hiện sự chân thành tha thiết, mẹ Giản lại chỉ cười: “Lời hay ai cũng nói được, cậu định làm thế nào để chứng minh bản thân có thể làm được?”
Giang Ngật cũng cười: “Cô cũng nói, lời hay ai cũng nói được. Dĩ nhiên điều mà cháu muốn chứng minh không thể chỉ dùng miệng mà nói được, mà phải xem sau này cháu sẽ làm được những gì.”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bước vào nhà, anh không dùng giọng điệu kính cẩn vâng lời để nói chuyện, mẹ Giản không tỏ thái độ gì, bố Giản có chút lo lắng nhìn hai người.
Một lát sau, mẹ Giản chau chau mày, nói: “Cậu không có, tôi lại có đấy. Chỉ cần cậu rút khỏi giới giải trí, tôi sẽ đồng ý để cậu hẹn hò với con gái tôi.”
Lời vừa nói ra khiến căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Giản Duy vừa định lên tiếng, đã bị bố cô ngăn lại.
Xung quanh là áp lực nặng nề, Giang Ngật cùng mẹ Giản đối mặt, một hồi lâu sau anh nói: “Cháu biết, cô là người giảng đạo lý, sẽ không thực sự đưa ra yêu cầu như thế với cháu. Nhưng cháu vẫn là muốn thành thực trả lời cô, ít nhất thì trước mắt cháu không thể làm được. Cháu thực sự yêu thích sự nghiệp của cháu, hy vọng có thể phát huy sở trường ở lĩnh vực chuyên nghiệp, không thể vì Tiểu Duy hoặc là nguyên nhân khác mà từ bỏ. Cháu tin tưởng Tiểu Duy cũng không muốn cháu làm như thế, cũng giống như cháu sẽ không yêu cầu cô ấy sau khi hẹn hò với cháu, thì nhất định phải ở nhà, từ bỏ việc học và nghiên cứu mà cô ấy vô cùng đam mê.”
Anh dừng một chút, lại nói: “Quan trọng nhất là, lúc trước là vì Tiểu Duy, cháu mới có dũng khí, chủ động hơn về mặt sự nghiệp, nhờ vậy mới có thành tựu như ngày hôm nay. Tình yêu của cô ấy đã khiến cháu trở thành người tốt hơn, bây giờ cháu không muốn, mà sau này cháu cũng không muốn phá hoại điều tốt đẹp này…”
Trên đỉnh đầu là chiếc đèn màu trắng, nghe chàng thanh niên nói xong một hơi dài như thế, bố mẹ Giản Duy nhất thời không biết nói gì.
Giang Ngật nắm tay Giản Duy, trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng bờ môi mím chặt vẫn tiết lộ anh đang căng thẳng. Mẹ Giản cường thế khiến người ta bất ngờ, may mà trước kia anh có nghĩ tới, người thân của Giản Duy có khả năng sẽ phản đối.
Những lời ban nãy không phải là nói dối, lúc anh mới hẹn hò với Giản Duy cũng đã suy tính đến tương lai.
Mẹ Giản quay đầu, cùng bố Giản liếc mắt nhìn nhau. Rốt cuộc trên mặt hai người cũng xuất hiện sự nhẹ nhõm.
Giang Ngật mừng thầm, đang định tiếp tục cố gắng thì người nào đó ngồi kế bên lại òa khóc, chẳng khác gì bom nguyên tử chui qua tim anh, “A Ngật! Em không biết! Anh yên tâm, em sẽ không để cho anh từ bỏ đâu! Cả đời này em sẽ là fan của anh, cả đời này em cũng muốn đối tốt với anh!”
Giang Ngật: “…”
Bố Giản, mẹ Giản: “…”
Lần gặp phụ huynh ngoài ý muốn này cứ thế kết thúc một cách vội vã, đến cuối cùng bố mẹ cô cũng không tỏ thái độ gì, chỉ có điều lúc Giản Duy chủ động nói muốn tiến Giang Ngật ra tới cửa, hai người họ cũng không cản, cô cảm thấy đây là dấu hiệu tốt.
Đêm khuya, cô nằm ở trên giường mà trong đầu cứ nghĩ đi nghĩ lại về chuyện hồi tối. Lời thổ lộ lúc sau của Giang Ngật, giờ nghĩ lại cô còn cảm thấy tim đập thình thịch!
“Lúc quyết định nắm tay cô ấy, chính là hy vọng cùng cô ấy làm bạn cả đời …”
“Nhờ có tình yêu của cô ấy, khiến cháu trở thành người tốt hơn…”
Giản Duy hưng phấn chui vào trong chăn lăn qua lộn lại, ở trong một lát thấy bí bách quá lại chui ra, chỉ lộ mỗi cái đầu ở bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy bố đẩy cửa vào.
Đầu giường bật ngọn đèn nhỏ, Giản Duy chớp mắt, bố ngồi xuống mép giường: “Ghé xem con đã ngủ chưa.”
Giản Duy hiểu, bố đến đây cũng là đại diện cho cả mẹ. Từ hồi nhỏ đã là vậy, mỗi lần xảy ra chuyện lớn, lúc nào cũng là bố dễ tính đến tâm sự với mình.
Cô ngoan ngoãn chờ đợi, quả nhiên, bố nhìn cô hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”
Giản Duy gật đầu thật mạnh, dường như rất sợ bố không nhìn thấy được sự quyết tâm của mình.
Ông xoa đầu cô, thở dài: “Duy Duy của bố lớn thật rồi, lúc nào cũng cảm thấy con vẫn còn bé, thế mà đã dẫn bạn trai về nhà rồi .”
Giản Duy nhỏ giọng nói: “Bố, con thật sự rất thích anh ấy…”
Ông cười cười: “Bố biết rồi. Cậu thanh niên kia rất được, quan trọng nhất là đối tốt với con, cửa này của bố liền qua. Còn mẹ của con, tạm thời còn chưa quyết định, nhưng chắc là cũng sẽ không quản nhiều. Yên tâm, kể cả mẹ con còn có ý kiến, bố cũng sẽ ủng hộ con…”
Giản Duy mừng rỡ, trực tiếp xoay người ngồi dậy. Ông nhìn cô cười, trong mắt là sự ấm áp vui vẻ, bỗng nhiên cô lại thấy thương cảm, duỗi tay ôm lấy ông, gác cằm lên vai ông, “Bố mẹ yên tâm đi, con sẽ sống thật tốt, anh ấy… Anh ấy cũng vậy.”
Nói đến phần sau, người nào đó vẫn không kìm nén được sự ngượng ngùng của thiếu nữ, càng khiến bố Giản cảm khái.
Ánh mắt hướng về phía sau, dừng lại ở tấm áp phích đang treo trên tường. Ông đã nhìn nó nhiều năm, nhưng giờ nhìn thấy lại có cảm xúc hoàn toàn khác. Lúc trước tận mắt thấy Giản Duy đem nó dán lên, ai có thể đoán được người trên poster một ngày kia sẽ xuất hiện ở trong căn phòng này?
Bố Giản nghĩ đến một chuyện khác, nghiêm túc nói: “Đúng rồi, hỏi con một chuyện.”
“Dạ?”
“Bạn gái trong truyền thuyết kia của Giang Ngật, chính là con?”
Giản Duy cho rằng ông đang lo lắng Giang Ngật bắt cá hai tay, vội vàng gật đầu một cái: “Vâng, là con, người mà anh ấy nhắc đến ở lễ trao giải cũng là con.”
Bố Giản vỗ vai cô, giọng nói đầy thương cảm, “Duy Duy à, con đúng giỏi hơn cả bố! Bố không bằng con!”
Giản Duy: “…”
Ông lại thở dài một cái, đau thương đứng dậy rời đi, bước chân có chút nặng nề.
Giản Duy từ bóng lưng của ông phán đoán, có lẽ… Là đi gặp gỡ Vương Tổ Hiền trong mộng đi.