Lúc còn nhỏ, có một lần tôi phải vào bệnh viện vì bị thương ở mắt. Thực ra tôi cũng nghe bác sĩ nói vết thương không đến nỗi nghiêm trọng, vài ngày là khỏi nên không lo lắng lắm. Không nhìn thấy gì đối với một đứa thích nghịch như tôi thì hơi bất tiện, mà cũng có thể coi là một loại trải nghiệm mới. Tôi thử dò đường bằng cách sờ lên tường, ngửi mùi đoán thức ăn, sờ mặt đoán người… nói chung khá thú vị.
Lúc không có hộ lý bên cạnh, tôi tự mình lần mò ra khỏi phòng bệnh, muốn đi xuống vườn hoa bệnh viện chơi, không ngờ thay vì đi tới chỗ thang máy lại ra nhầm cầu thang thoát hiểm, suýt chút nữa là ngã lộn cổ xuống, may mà được một người ôm lại.
- Em nhỏ, em không thấy đường phải gọi người đi cùng chứ!
Không thấy mặt, nhưng giọng nói trầm ấm rất dễ nghe, chắc chắn là nam giới, không nhiều tuổi lắm.
- Chú ơi, cháu không nhỏ đâu ạ, cháu mười tuổi rồi.
- Gọi anh thôi!
Tôi nghe được tiếng cười vui vẻ của người ấy, sau đó tôi được dắt xuống vườn hoa bệnh viện. Bàn tay người ấy to hơn tay tôi rất nhiều, lại ấm áp nữa. Có những ai từng nắm tay tôi nhỉ, có mẹ, tay mẹ mềm mại nhưng rất lạnh. Tay ông ngoại thì nhăn nheo, tay cậu cũng to và mềm nhưng cậu lại hay bị toát mồ hôi tay. Còn bố… không bao giờ nắm tay tôi.
Mẹ và ông ngoại dặn không được tuỳ tiện đi theo người lạ, nhưng mà người này vừa mới giúp tôi, chắc không phải là người xấu. Bàn tay anh ấy không giống tay bất kì ai tôi từng nắm, vừa to vừa ấm, không có mồ hôi, da tay cũng rất mịn, còn có vài vết chai nhỏ nữa. Tay của bố có phải cũng giống thế không?
Tôi liến láu nói chuyện cùng anh xa lạ trong thang máy, hỏi anh ấy bị bệnh gì, có thể xem phim kiếm hiệp và phim Hàn nhiều nên trong đầu tôi toàn là gãy xương, trúng độc, ung thư… Kết quả anh ấy chỉ vào viện mổ ruột thừa.
Anh ruột thừa ra viện trước tôi hai ngày, sau đó tất nhiên là chẳng bao giờ gặp lại nữa. Tôi không nhớ gì nhiều về anh ấy, chỉ có bàn tay ấm áp là không quên được.
Năm thứ ba đại học, tôi tham gia đoàn tình nguyện của trường lên một bản vùng cao. Nói ra thì thật xấu hổ, mục đi tình nguyện của tôi không được trong sáng lắm. Nguyên nhân chủ yếu khiến tôi tham gia là vì một trong những tiêu chí quan trọng để xét duyệt học bổng đặc biệt kì tới là phải tham gia hoạt động ngoại khoá. Có thể là vì tâm địa đen tối nên không được trời phù hộ, lúc cả đoàn xuống ô tô để leo qua ngọn núi lên bản thì gặp mưa to, tôi không cẩn thận ngã trầy trụa khắp người, vào đến bản liền lên cơn sốt.
Đau đầu, cả người mệt mỏi, cổ họng khô khốc, tôi sốt li bì suốt hai ngày, đến khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một bệnh viện nhỏ dưới thị trấn. Trong cơn sốt, đầu óc mơ màng, tôi chỉ cảm thấy có ai nắm tay mình, bàn tay rất ấm… Người duy nhất lúc đó ở bệnh viện trông chừng tôi là Nguyên Bảo. Cô y tá còn trêu tôi thật may mắn, có một anh bạn trai sẵn sàng cõng tôi đi mấy cây số đường núi xuống thị trấn, tình trạng của tôi lúc ấy mà không được hạ sốt nhanh thì rất nguy hiểm. Nhìn Nguyên Bảo ngủ gà gật trên ghế chờ, lần đầu tiên tôi suy nghĩ một cách nghiêm túc về việc nên chấp nhận tình cảm của anh ấy, chỉ là có một chuyện hơi kì lạ. Khi Nguyên Bảo nắm lấy tay tôi, tôi đột nhiên có suy nghĩ người ở bên cạnh tôi hôm ấy không phải Nguyên Bảo, bàn tay của anh ấy… rất khác.
Bỗng nhiên Nguyên Bảo biến mất, mọi hình ảnh bắt đầu biến dạng.
Rắn, lửa cháy nóng rực, khói mù mịt, cảm giác khó thở, khung cảnh vặn vẹo, tiếng gọi của Ngô Giang… mọi thứ lẫn lộn đan xen trong đầu tôi, không cách nào phân ra đâu là thực đâu là ảo.
Hoảng loạn, đau đớn, tức giận… những cảm xúc dồn nén liên tục khiến tôi cũng không điều khiển nổi chính mình. Không biết mình đang làm gì, suy nghĩ gì… chỉ muốn mau chóng thoát ra khỏi mớ hỗn độn này.
Mở mắt ra, trần nhà màu trắng, không gian yên tĩnh, trên đầu giường có một chai truyền, từng giọt dung dịch trong suốt nhỏ xuống ống dẫn. Tôi mơ mơ màng màng, tình cảnh này rất giống cái buổi sáng tôi tỉnh dậy trong bệnh viện khi đi tình nguyện.
Hôm qua… hôm qua…
Ngô Giang!
Tôi giật mình hoảng hốt muốn ngồi dậy lại bị một người giữ nằm yên.
- Đừng sợ, cô an toàn rồi!
Một phụ nữ trẻ xuất hiện trước mắt tôi, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Tôi an toàn rồi, còn Ngô Giang thì sao, anh ấy đâu?
- Chồng tôi đâu? –Miệng tôi khô khốc, chỉ mấp máy được vài từ.
- Yên tâm, vẫn còn sống, bị bỏng là chính nên nằm ở khoa bỏng rồi.
Cô ta cầm một cốc nước có ống hút tới, nâng người tôi dậy để cho tôi uống nước.
- Phải nói là cô rất may mắn đấy. Lửa cháy to như thế mà cô gần như không sao, à, nếu không kể đến hai cái chân bó bột và bị tiêm M và vài vết bỏng nhẹ trên tay.
Tôi hút mấy ngụm nước, cảm thấy cổ họng đã dễ chịu hơn liền dừng lại, vội vã hỏi.
- Anh ấy thế nào, có nặng lắm không? Tôi muốn gặp anh ấy!
- Gặp anh ta? Bằng cách nào với hai cái chân què của cô, cô định bay chắc?
Nghe cô ta nói xong tôi mới ngạc nhiên nhìn về phía chân mình. Đúng là bị bó bột cả hai chân.
- Ba tuần sau sẽ tháo bột, sau đó cô nhớ trong một tháng đừng chạy nhảy lung tung!
Chưa nhìn thấy Ngô Giang an toàn, tôi không thể yên tâm nằm đây được.
- Làm phiền cô giúp tôi tìm một chiếc xe lăn đến đây được không, tôi muốn đi thăm chồng tôi một lúc.
- Tôi đã sơ cứu rất kịp thời nên cô có thể yên tâm và nằm xuống đi, vùng bỏng của chồng cô hơi rộng nhưng chưa nghiêm trọng đến mức mất mạng, ít nhất thì vài ngày tới anh ta có thể đến thăm cô, còn cô thì không đi thăm anh ta được đâu.
- Gãy chân vẫn có thể di chuyển bằng xe lăn mà, tôi sẽ không sao…
Cô ta đột nhiên quát lên.
- Cô có tin tôi sẽ lấy băng dính dán miệng cô lại không. Im đi, tôi bực mình rồi đấy!
Tôi cũng rất tức giận, tôi chỉ muốn thăm Ngô Giang, chuyện đó có gì sai sao? Anh ấy vì tôi mà bị bỏng, chắc chắn là vô cùng đau đớn, bây giờ không biết như thế nào rồi.
- Giúp tôi với, tôi muốn gặp y tá khác! –Tôi hét lên, hy vọng ai đó bên ngoài có thể nghe thấy.
Cô gái lạ nhíu chặt lông mày, nghiến răng phun ra từng chữ.
- Tôi mà biết cô khó bảo như thế thì đã mặc xác cô nằm lại ở cái nhà kho cháy dở đấy rồi.
Tôi giật mình nhìn cô ta. Nói như vậy… lẽ nào cô ta đã gặp tôi và Ngô Giang ở nhà kho mà Trương Huệ Lan bắt giam chúng tôi?
Thấy tôi im lặng, cô ta lại quay về dáng vẻ tao nhã ban đầu.
- Chưa giới thiệu nhỉ, tôi là Thanh Nguyệt.
Tôi gật đầu.
- Tôi là Diệp Thư. Hôm đó cô đã cứu chúng tôi à?
Cô ta nhún vai.
- Cũng có thể coi là thế. Tôi lái xe đến đấy đúng lúc chồng cô ôm cô lao ra khỏi biển lửa, tôi phải mất cả thùng nước khoáng trên xe để sơ cứu vết bỏng của anh ta. Phải công nhận chồng cô rất giỏi, cô giống như phát điên, cắn, xé, cào cấu anh ta lung tung như vậy mà anh ta cũng mang được cô từ trong đó ra, gặp phải tôi thì tôi sẽ mặc kệ cô biến thành thịt nướng.
Tôi mím môi, nắm chặt chiếc chăn mỏng đắp trên bụng. Lúc ấy tôi bị ảo giác đến điên rồi, chẳng còn phân biệt được gì nữa, chắc chắn đã làm anh ấy bị thương.
Thanh Nguyệt im lặng một lát, giọng nói bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.
- Có một tin này muốn báo cho cô biết. Trương Huệ Lan bị cảnh sát bắt rồi, còn bố cô… ông ta đã tự sát. Tôi đã kiểm tra thi thể của ông ta, thật sự là chết rồi.
Sao? Bố tôi chết rồi, còn là tự sát chết? Không thể nào, sao ông ta lại chết được, ông ta độc ác mưu mô như thế, sao có thể tự mình tìm đến cái chết được.
- Ông ta đã lao ô tô xuống dòng sông mà mẹ cô chết đuối, nói đơn giản thì ông ta cũng chết như mẹ cô vậy. Bao nhiêu năm ôm hận, giờ đã trả thù thành công rồi, cô có vui không?