Đám người Trương Huệ Lan kéo nhau ra khỏi nhà kho. Tôi cố gắng cử động cơ thể… hai chân không làm điểm tựa được, không còn cách nào khác, tôi dùng tay chống người, cố trườn về phía Ngô Giang, phải làm anh ấy tỉnh lại trước khi chỗ này bốc cháy.
- Thư, em có sao không? –Ngô Giang đột nhiên mở mắt nhìn tôi.
Anh ấy không sao, ơn trời, tôi cứ tưởng chúng đánh anh ấy ngất rồi. Ngô Giang bị trói tay và chân nên chỉ ngọ nguậy được cơ thể, anh ấy nghiêng người, cố lăn về phía tôi.
- Chân em sao rồi?
- Em không sao.
Ngoài việc hình như chân bị gãy thì đúng là tôi không sao. Thật ra lúc bị Trương Huệ Lan đánh tôi chỉ thấy đau đớn, thêm vài phần căm hận nữa, nhưng tuyệt nhiên không muốn khóc. Lúc này Ngô Giang chỉ hỏi một câu mà sống mũi tôi đã cay cay, mắt cũng rơm rớm nước.
Nền đất thô ráp làm phần da trên cánh tay bị tróc, vừa đau vừa xót. Chiếc áo sơ mi mỏng manh cũng thấm vết máu từ cánh tay. Tôi thật sự sắp phát điên lên rồi, không thể ngờ lại có ngày mình bị rơi vào tình cảnh này, giống như con cá sắp bị nướng cháy.
Lê được đến chỗ Ngô Giang, hai tay tôi cũng run lên tê dại, may mà bọn chúng chỉ trói tay anh ấy bằng băng dính nên tôi có thể sờ rồi bóc ra được, nếu dùng dây thừng thì chưa chắc tôi đã cởi nổi. Hình ảnh trước mắt đột nhiên mờ ảo không rõ ràng, tôi dụi mắt, cố gắng kéo lớp băng dính ra.
Mồ hôi vã ra như tắm, mùi xăng nồng nặc trong không khí càng làm tôi luống cuống.
Nhiệt độ tăng cao một cách bất thường, khói xuyên qua những khe hở tràn vào bên trong nhà kho. Tôi nhìn qua một ô cửa, lưỡi lửa to lớn đỏ rực đang liếm lên những bức tường cũ kỹ. Nhà kho này chắc đã được xây cách đây mấy chục năm, mái, cánh cửa, khung cửa… tất cả đều ọp ẹp tàn tạ, rất dễ bắt lửa.
Hai tay của Ngô Giang được giải phóng, anh ấy tự mình tháo dây trói ở chân rồi đỡ tôi ngồi dậy.
Lửa rất nhanh đã lan rộng, không khí tràn ngập khói và mùi xăng. Đầu óc tôi trở nên choáng váng, hình ảnh trước mắt dường như vặn vẹo biến đổi, tôi lắc đầu thật mạnh, cố bình tĩnh lại.
Mặt đất bỗng nhiên nứt ra thành những khe nhỏ, vô vàn con rắn màu đỏ chui lên từ những kẽ nứt ấy, chúng đang trườn về phía tôi, cái lưỡi thò ra thụt vào đầy vẻ đe doạ.
Tôi sợ hãi nhắm mắt lại, là ảo giác, chắc chắn là ảo giác, sao chuyện này có thể xảy ra được!
Mở mắt ra, không có con rắn nào cả, chỉ có ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội. Có lẽ quá nóng nên tôi sinh ảo giác rồi.
- Anh, mau đi thôi!
Ngô Giang sờ lên chân tôi, trầm giọng nói:
- Không được, bọn chúng vẫn ở bên ngoài, nếu bây giờ chạy ra thì sẽ lại bị chúng ném vào thôi.
Anh ấy nói đúng, Trương Huệ Lan vẫn chờ ở ngoài kia, cho dù chúng tôi chạy ra khỏi nhà kho thì cũng bị tay chân của mụ ta bắt lại, mà không chừng lúc ấy Ngô Giang còn thê thảm hơn bây giờ.
Tôi bất lực nhìn ngọn lửa càng lúc càng to, từng thứ trong nhà kho đang dần chìm trong ngọn lửa nóng rực. Ra ngoài cũng chết, không ra cũng chết… thật sự không còn cách nào sao?
Tôi hoảng sợ túm lấy tay Ngô Giang, ngước mắt lên nhìn anh ấy.
Những con rắn đỏ rực đang quấn trên cổ Ngô Giang, giương đôi mắt đỏ như hai hòn máu nhìn tôi. Rất nhiều, rất nhiều rắn, chúng bò đầy trên mặt đất, một số đã leo lên người Ngô Giang, từ từ vươn đến phía tôi.
- A…a…cút đi, cút đi! –Tôi gào lên, đưa tay gạt chúng xuống, không thể để chúng cắn anh ấy.
Những con rắn trên mặt đất tụ lại với nhau thành một khối khổng lồ. Cái khối màu đỏ rực nhung nhúc những con vật không chân ấy đang tiến dần đến chỗ tôi, không ngừng uốn éo.
Mọi hình ảnh xung quanh tôi ngày càng vặn vẹo méo mó, nhoè nhoẹt không rõ ràng, chỉ có cái khối rắn nhung nhúc kia…
Tôi thét lên như điên, nhoài người với lấy một chiếc chân ghế lăn lóc trên nền khua khoắng muốn gạt bỏ những con rắn. Bên tai tôi vang lên tiếng kêu của Ngô Giang.
- Thư, em làm sao thế, bình tĩnh lại!
Tôi sợ hãi nói với anh ấy.
- Rắn, rất nhiều rắn! –Ngón tay tôi run rẩy chỉ về phía khối rắn đang di chuyển. –Thật kinh tởm, chúng đang đến đây, chúng sẽ cắn chết chúng ta! Phải làm sao bây giờ… em sợ lắm…
Bên cạnh tôi… không phải là Ngô Giang… Tôi đang dựa vào chính cái khối rắn khổng lồ kia. Những con rắn đu đưa vươn người quấn lên tay tôi, thè cái lưỡi chẻ ghê tởm của chúng về phía tôi.
- Em làm sao thế?
Tiếng nói của Ngô Giang vang lên từ trong cái khối đỏ kì dị. Chắc chắn anh ấy bị chúng vây kín rồi, phải cứu anh ấy ra, nếu không chúng siết chết anh ấy mất.
Tôi cố kìm cảm giác muốn nôn mửa trong ngực xuống, vươn tay thọc vào giữa đám rắn tìm Ngô Giang.
Lũ rắn chết tiệt! Phải cứu anh ấy ra!
Những con rắn quấn chặt hai tay tôi, không cho tôi cử động, tiếng nói của Ngô Giang lại vọng ra.
- Em làm sao thế, em nhìn thấy gì? Bình tĩnh lại đi, là anh đây, anh là Giang, em có nhận ra anh không?
Đúng là anh ấy ở bên trong, tôi dồn hết sức giãy dụa, muốn thoát ra khỏi những con rắn đang quấn tay mình.
Tay tôi bị bóp mạnh, chạm vào vết thương đau đớn. Tôi thở hổn hển, hoảng hốt nhìn xung quanh.
Ngô Giang… là Ngô Giang, không có con rắn nào cả… những hình ảnh lại bắt đầu vặn vẹo…
Khốn kiếp, chuyện quái gì thế này, tôi bị điên mất rồi…
Là Trương Huệ Lan, nhất định thứ thuốc mà ba ta tiêm vào người làm tôi sinh ra ảo giác!
Ngô Giang ôm lấy tôi.
- Nhanh lên, anh vừa nghe thấy chúng nổ máy xe đi, giờ chúng ta ra khỏi đây!
Chúng bỏ đi à? Sao lại bỏ đi chứ, nhà kho này còn chưa cháy hết cơ mà, người đàn bà kia không sợ tôi còn sống mà chạy ra sao?
Tôi cào lên vết thương trên tay mình, đau đớn làm đầu óc tôi tỉnh táo được một chút.
Lửa đã lan rộng vào bên trong nhà kho, khắp nơi đều là những bức tường lửa nóng hầm hập.
Thế này cho dù có chạy ra được cũng bị bỏng không ít… mà tôi còn không chạy nổi nữa.
Ngô Giang loạng choạng đứng dậy, bước ra nhặt một tấm bạt cũ đầy bụi bẩn dưới đất, giũ cho bụi bay bớt rồi phủ lên người hai chúng tôi, lấy tay tôi khoác lên vai mình, muốn đứng dậy. Tôi chớp mắt, lại thấy những con rắn bò lổm ngổm trên người Ngô Giang.
Có một số chất gây nghiện sinh ra ảo giác rất khủng khiếp, tôi có thể sẽ mất hết lý trí, phát điên lên…
Nếu chỉ có một mình thì Ngô Giang may ra sẽ chạy ra được khỏi đám cháy, nếu còn mang theo tôi, tôi sẽ trở thành gánh nặng của anh ấy…
Hễ hình ảnh xung quanh trở nên vặn vẹo là tôi lại cào thật mạnh lên vết thương, những vết trầy trên cánh tay đã bị móng tay móc sâu xuống, máu rỉ ra thấm ướt áo sơ mi.
Tôi biết rõ mình không chống cự được bao lâu nữa, chỉ một lúc nữa tôi sẽ hoá điên, không kiểm soát nổi suy nghĩ của mình, thậm chí có thể làm Ngô Giang bị thương. Không biết chúng tôi đã bị giam bao lâu, anh ấy lại bị chúng đánh, ngay cả bước đi còn không vững, sao có thể mang cả tôi theo…
- Anh đi đi! –Tôi gạt chiếc bạt ra, nhắm mắt lại, cố gắng tin rằng không có con rắn nào đang đu đưa trước mặt mình.
- Em có ý gì?
- Giang, chân em không đi được. Nếu anh mang em theo, cả hai chúng ta đều sẽ không ra được khỏi đám cháy. –Tôi bấm mạnh hơn nữa lên vết thương, cố gắng giữ lấy chút tỉnh táo cuối cùng. –Anh đi đi! Em xin anh, đi một mình đi!
- Không! Cả hai chúng ta sẽ cùng ra khỏi đây, anh sẽ không bỏ em lại, đừng nói những câu ngu ngốc đấy nữa!
Tiểu thuyết thường viết về thứ tình yêu đồng sinh cộng tử, có người nào lại không muốn có được tình yêu như thế trong đời. Nhưng khi rơi vào hoàn cảnh này tôi mới hiểu, có thể cùng sống, nhưng sao lại phải cùng chết… chỉ cần anh ấy còn sống.
Anh ấy sẵn sàng chấp nhận nguy hiểm cũng không bỏ mặc tôi, chỉ cần biết thế tôi đã rất mãn nguyện, không cần phải cùng chết ở đây.
- Đi đi… em xin anh…! –Mắt tôi đã ẩm ướt.
Tôi mở mắt ra, hình ảnh từ nhoè nhoẹt dần trở nên rõ ràng… không thấy Ngô Giang đâu cả, toàn là rắn, chúng kết lại thành những bức tường xung quanh tôi, nhung nhúc quấn lấy chân tay tôi. Giữa những con rắn nhỏ, một cái đầu rắn khổng lồ thò ra, hai con mắt đỏ rực màu máu, nó thè cái lưỡi dài nhớp nháp về phía tôi. Cả người tôi run rẩy cố lùi lại, nhưng phải lùi đi đâu đây? Tôi đã bị vây vào giữa chúng, càng lúc chúng càng ép tới gần.
Được rồi, cùng lắm thì chết thôi! Chúng muốn cắn xé tôi, tôi sẽ liều mạng cùng chúng.