Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

chương 46: lời cảnh cáo thứ hai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tên mở mắt khi thấy ánh nắng rọi thẳng vào mặt. Không gian xung quanh mang thoang thoảng mùi hương sen thơm mát, mở mắt ra. Trước mặt mình là một hồ sen, xung quanh là một cánh đồng bát ngát những bông lúa chín. Phải mất một lúc Tiên mới nhận ra rằng hôm qua mình ra ngoài này, chắc lúc nằm xuống rồi ngủ quên mất. Nhớ đến đấy tự nhiên Tiên ngoảnh sang bên cạnh. Thanh cũng đang nằm ngủ ở bên cạnh, Tiên cười khì khì, nằm xuống cạnh cậu ta, lấy một tay chống cằm, một tay tò mò kéo cái kính của cậu ta ra, sao đi ngủ mà không bỏ kính ra, không nhột à?

Tay vừa kéo cái gọng kính của cậu ta ra, Tiên giật mình đến độ đánh rơi cái kính xuống đất. Ai mà ngờ khi bỏ kính ra cậu ta lại đẹp trai vậy chứ? Tiên nhặt lại cái kính, đeo thử lên mắt mình. Chỉ cần đeo cái kính này vào là có thể khác vậy sao? Thật đáng ngạc nhiên.

-Eo kính mấy độ đây?- Tiên nói sau khi đeo cái thứ to kềnh này lên mặt. Mắt bắt đầu thấy váng lên phải bỏ kính ra, lúc đó Thanh cũng tỉnh dậy, thấy mọi thứ xung quanh mờ mờ mới hỏi:

-Thủy Tiên, cậu lấy kính của tôi phải không?

-A, xin lỗi- Tiên thấy Thanh ngồi dậy thì đưa kính về phía cậu ta- Chỉ nghịch ít thôi, xin lỗi.

Thanh đeo lại kính rồi nhíu mày nói:

-Sao không gọi tôi dậy?

-Gọi để làm gì?- Tiên hỏi lại.

-Về chứ sao nữa, cậu có mơ ngủ không vậy?- Thanh nói.

-A, ừ lát phải về nhỉ..-Tiên bật dậy, rồi lại nhìn ra cái hồ sen trước mặt- Cậu lấy cho tôi bông sen được không?

-Lấy sen làm gì?

-Cứ lấy đi, sao phải thắc mắc nhỉ?- Tiên làu bàu nhưng Thanh cũng đi xung quanh hồ, với lấy bông sen chưa nở rồi mang lên cho Tiên.

-He he thanh kiu..-Tiên hí hửng cầm lấy, rồi nói- Về đi.

Vừa về nhà Mai, Tiên đã thấy Thủy cùng Mai đang đứng ở cổng nhìn hai người về, Thủy lên tiếng khi thấy hai người đi gần về phía mình:

-Sao rồi? Đêm qua hai người ngủ ở đâu?

-Hở? À, ngủ quên ở hồ sen..-Tiên lấy ngón tay cái chỉ về phía sau mình.

-Sao không nói trước để mọi người nháo nhào đi tìm vậy?- Thủy chỉ trích.

-Mọi người đi tìm sao?

-Không, chỉ suýt nữa thôi..-Thủy cười- Nhưng nhờ tớ nói “Cứ để họ tự nhiên” nên không ai đi tìm nữa….

-Vậy sao?- Tiên cũng cười rồi ngoảnh sang Mai- Mai à, cậu biết Vĩ đâu không?

-Vĩ hả?- Nãy giờ Mai cứ nhìn vào Thanh, thấy Tiên hỏi vậy thì mới nói- Hình như đang ở trong nhà, cậu hỏi Vĩ làm gì?

-Nói cho cậu ta biết cậu ta có fan hâm mộ- Tiên cười ha ha rồi lách người qua Thủy để vào nhà. Thấy vậy Thủy lập tức chạy theo kéo lại, miệng nói:

-Không..không được…

Thấy hai người đi vào nhà rồi, Mai hỏi Thanh:

-Cậu..hai người đi đâu về..vậy?

Thanh nhìn Thủy rồi không nói gì cũng đi vào nhà. Mai nhìn theo đến khi Thanh đi vào đến trong nhà, mới thở dài một cái:

-Cậu không thích tôi sao?

Sau khi về nhà, không thấy có người ở nhà. Tiên vừa mới thay được bộ quần áo thì có người gọi cửa, vừa mở cửa thì lập tức có người chụp khăn vào mũi rồi nhanh chóng đẩy vào cái ô tô đang đậu gần đấy.

Không biết đã ngồi như thế này bao lâu, Tiên cảm thấy cả người rã rời, rồi đột nhiên nghe lờ mờ thấy một tiếng con gái:

-Tạt xô nước đó vào người nó cho nó tỉnh dậy đi!

Cùng với lời nói là một xô nước lạnh buốt được đổ xuống người Tiên. Nó không chỉ là một xô nước bình thường, đó là một xô nước đá mới tan. Tiên giật mình, mở mắt nhưng chỉ thấy một màn đen trước mắt, quanh người mình thì có cảm giác đau rát vì bị trói chặt. Ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy một màu đen ở trước mắt, tai thì lùng bùng không nghe rõ chỉ nghe loáng thoáng tiếng cười của mấy người con gái xung quanh:

-Ha ha..

-Đừng cố nhìn vô ích nữa…

-Thứ thuốc đó sẽ khiến mày mất đi thị giác vài ngày, vì vậy đừng cố nhìn vô ích..

Tai lùng bùng không nghe rõ, mắt thì chỉ là một màn đen, Tiên mở miệng định nói thì cảm thấy mình không nói được cái gì cả.

-Cũng đừng cố gắng nói làm gì, ha ha…

-Chị à, thứ thuốc này tác dụng thật, chị kiếm ở đâu vậy?

-Ha ha..-Lại một tiếng mà Tiên cảm thấy quen quen- Có nói tụi bay cũng không kiếm được đâu..mấy nghìn đô của tao mà chỉ được có ngần đó thôi đấy.

-Oai, đắt thế…

Cố gắng nghe những tiếng đang phát ra xung quanh mình, nhưng không có tác dụng, Tiên cau mày, trong đầu đang nghĩ đến một người.

-Giờ xử lí con nhỏ ra sao hả chị?

-Ưm, tao đang suy nghĩ.. Dù gì nó cũng là chị họ tao.-Lại tiếng nói quen đó vang lên.

-Chị họ mà lại dám cướp anh Phong của chị sao?

-Nó có biết là mấy con bé theo anh Phong lần trước đều bị chị cho tàn đời không mà liều vậy?

-Mày nhiều chuyện quá, tàn đời gì chứ? Chỉ vào phục vụ mấy anh cao to một đêm thì có gì mà tàn đời?- Ngọc cau mày.

-Phục vụ thì không sao, nhưng em nghe nói mấy tên chị kiếm được đó đều là mấy tên nhiễm HIV thì phải.

-Mày có muốn thử không?

-Em nào dám…

-Vậy thì im ngay cho tao nhờ.

-Vâng..

Ngọc đi xung quanh Tiên một vòng, rồi mới nói:

-Thôi được rồi, chị em với nhau ta đây cũng không tính toán gì. Chị cứ ở đây vài ngày đến khi thuốc hết tác dụng thì mò mà về nhé.

Nói rồi Ngọc cũng đi ra phía cửa:

-Về, tụi bay.

-Sao nhẹ vậy chị?- Một đứa thắc mắc.

-Một đứa không có thị giác, không có thính giác, không có giọng nói, ta để nó ở cái nơi tụ tập của bọn lang thang thế này là quá đủ rồi, không thắc mắc nữa..chuồn mau.

-Vâng..

Ngọc đi cùng mấy con bé ra ngoài, trước khi xe lăn bánh còn nhìn về phía cái nhà hoang một lần. Cái nhà hoang đó vốn là nơi tập trung của bọn vô gia cư và bọn không có tính người gì hết. “Như thế là một bài học đủ để chị tránh ra khỏi Phong rồi đó, chị họ” Ngọc nghĩ thầm, rồi cười khẩy một cái xong nói:

-Đi đi, lát bọn chúng về chúng ta có thể gặp rắc rối đó.

-Vâng…

Còn lại một mình trong ngôi nhà này, Tiên bực bội xen lẫn sự hoảng sợ. Vừa rồi dù không nghe được gì nhưng sao bọn chúng lại nhanh chóng bỏ chạy thế, có gì không ổn nữa sao? Nghĩ vậy Tiên kéo tay mình ra khỏi cái dây cuốn quanh người nhưng không được. Nó trói quá chặt. Tiên nhăn mặt vì có cảm giác tay mình đã bị trầy da bật máu. Tại sao lại như vậy chứ? Bên tai Tiên lại nghe loáng thoáng những tiếng nói:

-Hôm nay có được gì không?

-Vài thứ, chỉ là mấy cái chai nhựa nhỏ, chiều tôi nghĩ phải đi xa hơn..

Nghe thấy tiếng loáng thoáng ngày càng gần, Tiên càng ra sức dãy dụa, tay bị xiết mạnh đến nỗi bị đứt da, máu chảy tong tỏng xuống sàn. Lúc Tiên đang loay hoay với sợi dây thì có tiếng mở cửa.

-Kẹt..-Tiếng kêu ọt ẹt của cánh cửa vang lên. Tiên nhắm mắt, lần này thì tiêu thật rồi…

-Ủa, sao lại có người ở đây?- Một giọng nói con trai loáng thoáng bên tai. Cùng với đó là tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Có tất cả ba người cùng bước vào ngôi nhà hoang, hai anh chàng thanh niên cùng với một cô bé khoảng bảy, tám tuổi. Họ đến gần nhìn Tiên một lúc, rồi cô bé níu tay một người con trai:

-Có chuyện gì hả?- Cậu con trai ngoảnh lại nhìn cô bé.

Cô bé đó dùng tay ra hiệu cái gì đó, cậu con trai thốt lên:

-Vậy hả?

Cùng với tiếng nói bên tai, Tiên cảm thấy những sợi dây xung quanh mình dần dần lỏng dần và dần dần rơi xuống. Một bàn tay cầm cổ tay Tiên lên, nhưng Tiên nhanh chóng rụt lại. Cậu con trai đó lên tiếng hỏi:

-Cô là ai? Sao cô lại ở đây?

Tiên nghe loáng thoáng rồi lắc đầu ra hiệu mình không nghe thấy, nhưng cậu đó vẫn hỏi:

-Sao vậy? Nhìn cô…-Rồi cậu ta nhìn xung quanh, xung quanh có một cái xô nước và Tiên thì ướt từ đầu đến cuối- Chắc lại bị bắt cóc hả?

Thấy Tiên ngước ánh mắt ngơ ngác lên nhìn mình, cậu ta lập tức nắm lấy cằm cô, nhìn sâu vào mắt Tiên. Chỉ là một con mắt vô hồn, ngơ ngác…cậu ta thốt lên:

-Cô bị mù?

Lần này Tiên nghe loáng thoáng rõ vì cậu ta ngồi gần, cô mở miệng định nói nhưng nói không ra tiếng, xong lại cảm thấy mình bị bế bổng lên đặt gần một bếp lửa, rồi lại nghe loáng thoáng:

-Ngồi đó hơ cho khô quần áo đi..sao lại bắt cóc một cô gái mù chứ? Bọn chúng hết trò rồi à?

Tiên ngồi lấy hai tay nắm lấy cổ tay. Hai cổ tay rất rát…nhưng một lúc sau thì có một bàn tay cầm tay của Tiên lên, quấn cái gì đó vào chỗ bị thương. Một lúc thì cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. Một lúc sau thì có mùi thức ăn bốc lên, Tiên lại nghe thấy tiếng con trai:

-Bé Mi nói cô đã cho bé sữa trong công viên giải trí, nhưng nó nói lúc đó cô đâu có mù?

Tiên mấp máy môi nói từng từ một, cậu ta nhìn xong cũng đoán được đại khái (Những lời Tiên nói cho vào trong /…/ nhé!)

-/Tôi bị cho uống một thứ gì đó, tôi mất cả thị giác, cả thính giác, cả giọng nói./

-Cô ấy nói gì vậy?- Cậu con trai bên cạnh lên tiếng.

-Hình như là bị ép uống cái gì đó làm mất thính giác, thị giác cũng như giọng nói- Rồi cậu ta đặt tay lên cằm, suy nghĩ- Tôi chưa từng nghe đến thứ này..

-Vậy giờ ta phải làm sao với cô ấy đây?

-Tạm thời cứ để ở đây đi..giờ chỉ có ba chúng ta ở đây, cô ấy ở đây cũng không có sao..

-Nhưng…

-Tôi biết, nhưng chúng ta không thể bỏ mặc cô ấy.- Xong cậu ta đến gần tai Tiên, nói từng từ một- Cô ở đây với chúng tôi vài ngày được không? Hay nhà cô ở đâu?

Tiên có thể nghe thấy những điều cậu ta nói, dù rất nhỏ. Bây giờ về nhà với bộ dạng này sao? Nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra..cả nhà nhất định sẽ loạn lên mất, nghĩ vậy Tiên lại nói:

-/Hãy cho tôi ở lại đây mấy ngày, tôi có mang một chút tiền/ -Tiên nói rồi thò tay vào túi quần của mình, nếu không nhầm thì lần trước vẫn đút tiền tiêu vặt tháng này ở đây. Qủa nhiên là Tiên có đem tiền, lấy ra đưa cho anh ta- /Có thể không nhiều nhưng làm ơn cho tôi ở nhờ đây mấy ngày./

Hai người con trai nhìn nhau. Số tiền này đối với Tiên thì không nhiều, vì chỉ là tiền tiêu vặt nhưng đối với họ thì có thể sống được mấy tháng ý chứ. Thấy vậy cậu con trai đó lại nói:

-Cô cứ ở lại đây..không sao đâu.

Truyện Chữ Hay