Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

chương 45: ánh trăng trong đêm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chín người cả trai lẫn gái xúm lại ở trên một căn phòng trên tầng hai. Nhìn ba lá bài đang chia về phía mình, Tiên thở nhè nhẹ rồi lật lên. Trời ơi, tí thì Tiên đã xé luôn bộ bài rồi, gì chứ A bích, rô và cơ. Có điểm.

Dần dần hạ bài, ba người thấp nhất sẽ phải cởi cúc áo, và Tiên là một trong ba người đó, Tiên thở dài, cởi chiếc cúc đầu tiên bên tay áo phải.

Nửa tiếng sau.

Ban đầu dù chỉ chơi với thái độ hờ hợt nhưng rồi dần bắt đầu mọi người bị cuốn vào cái trò chơi đáng ghét này. Tiên đã phải cởi chiếc cúc thứ hai từ trên xuống rồi, nhưng nhìn xung quanh mới biết mình còn may chán khi cô nàng Thủy mắt rơm rớm đưa tay lên cởi chiếc cúc thứ ba. Con trai thì khác, họ đã cởi như là gần hết rồi, chả còn gì phải dấu giếm cả, người họ đẹp đương nhiên họ phải khoe rồi.

- Thanh, cởi nốt ra nào, cậu lại tịt rồi, Hạ cậu cũng phải cởi tiếp, tớ chỉ được có ba điểm nhưng chẳng còn gì để cởi nữa rồi.- Anh chàng cắt tiết gà lại hoan hô, anh ta đã cởi hết cúc rồi nên cứ ngồi vui vẻ vì không lo việc thua sẽ phải cởi tiếp.

Thanh đưa tay lên cởi chiếc cúc cuối cùng trên áo. Thủy nhìn cái vẻ nhởn nhơ của tên này, thấy xốn mắt quá, bèn nói:

-Không công bằng, hết cúc áo thì..cởi cúc quần..

-Hoan hô..- Mấy anh chàng đột nhiên vỗ tay, mấy cô con gái thì nhìn Thủy nhưng Thủy vẫn kệ, ra sức ép hắn phải cởi.

-Cởi thì cởi, sợ gì chứ!- Vĩ đưa tay cởi chiếc cúc quần ra..tất cả mọi người đều hoan hô sự dũng cảm của Vĩ, nhưng họ còn choáng hơn khi nghe câu nói tiếp theo của lớp trưởng.

-Nếu còn điểm thấp..cởi nốt phec-mơ-tuya ra!

Vĩ có cảm giác mình vừa đánh rơi cằm xuống đất, cô ta..cô ta có phải con gái không vậy? nghĩ vậy Vĩ nói:

-Nghỉ thôi, không chơi nữa..

Mấy anh chàng xung quanh nghe vậy cũng đồng tình, tất nhiên vì họ cũng không hề muốn cởi phec-mơ-tuya trước mặt con gái thế này nhất là khi..họ chưa hề lấy vợ.

-Nghỉ thì nghỉ- Thủy đưa tay khuy lại áo- Con trai mà chết nhát!

-Vậy cậu thì sao? Thua cũng cởi phec-mơ-tuya chứ?- Vĩ hỏi.

-Nếu tôi thua..-Thủy thản nhiên.

Vĩ (lại) há hốc, cô ta..không phải là con gái, nhất định không phải, có ngu mới nói tiếp với cô ta. Nghĩ vậy Vĩ chỉ lườm một cái rồi bỏ ra ngoài.

Thủy cười ha hả, nhưng nhìn Vĩ ra ngoài thì lại ngừng cười, thở dài một cái. Tiên thấy vậy, vỗ vai Thủy trêu:

-Are you love him?

-Xùy..-Thủy gạt tay Tiên ra khỏi vai, làu bàu- Thích gì chứ? Chỉ đùa nhau thôi.

-Vậy hả?- Tiên cười vẻ không tin, nhưng rồi cũng thở dài- Nghe nói Vĩ có bạn gái rồi, còn rất đẹp nữa.

-Hả?- Thủy ngẩng ngay lên nhìn Tiên- Cậu nói đùa sao? Cậu ta làm gì có bạn gái chứ? Tôi biết mà!

-Oh- Tiên lại cười bí hiểm- See, you lied to me, you love him!

Thủy có cảm giác mình vừa chui vào cái lưới mặc dù biết rằng nó đã được giăng sẵn trước mặt..trời ơi, sao lại thế.

-Yên tâm đi, tôi rất biết giữ bí mật, chỉ là nếu cậu còn gán ghép tôi với Thanh thì tôi cũng không nể nang mà nói rằng: Lớp trưởng oai phong nhà ta đã phải lòng chàng trai được mệnh danh là “quỉ sứ a” này đâu.- Tiên lại cười.

-Cậu..cậu..-Thủy ấm ức nhưng không nói được gì.

-Ha ha..- Tiên đang cười thì nghe tiếng điện thoại.

Baby I’m sorry neowa isseodo nan lonely

Saranghagin naega bujokhanga bwa

Ireon motnan nal yongseohae

I’m sorry ige neowa naui story

Sarangiran naegen gwabunhanga bwa

Ne gyeote isseodo

Baby I’m so lonely lonely lonely lonely lonely

-Alô..-Tiên ngạc nhiên khi thấy Phong gọi.

-Đang làm gì vậy?- Giọng Phong nhỏ nhẹ.

-Hì hì..-Tiên cười- Đang chơi trò chơi ý mà.

-Vui không?

-Tất nhiên là vui rồi, còn cậu đang làm gì vậy?

-Ngắm trăng và nhớ đến cậu..- Phong nói.

-Vậy à?

-Ừ..mà đừng vui quá kẻo lại quên luôn tôi đó- Giọng Phong nửa như đùa, nửa như không.

-Khéo lo, sao quên được…- Tiên nói rồi ngửi thấy mùi hương trầm- Hôm nay là rằm sao?

-Ừ, có chuyện gì không?

-Nhà cậu có hồng trà không?- Tiên cười.

-Hồng trà? Có..trà Dilmah.- Phong nói, rồi lại hỏi- Để làm gì?

-Không có gì, hỏi chơi thôi, ngủ ngon nhé!

-Ừ, ngủ ngon. Tôi rất nhớ cậu đó..

-Tôi cũng nhớ cậu. Bye.

-Ừ..Bye.

Tiên cúp máy, rồi nhìn sang bên cạnh. Mọi người đã đi hết rồi chỉ còn mỗi Tiên và Thanh vẫn đang ngồi ở đây. Thanh vẫn đang nhìn Tiên, thấy vậy Tiên hỏi:

-Sao vậy?

-Không có gì..-Thanh nói, câu nói đầu tiên trong ngày hôm nay.

-Ồ, -Tiên nhìn Thanh rồi nhìn lên đồng hồ- Hơn tám giờ rồi, ra ngoài đi dạo không?

Thanh không nói gì, lát sau mới gật đầu.

-Vậy đi thôi…-Tiên đứng dậy đi đằng trước, Thanh cũng đứng dậy đi theo.

Hai người đi ra ngoài làng, nơi đây có một hồ sen nhỏ, dưới ánh trăng, hồ sen trở nên vô cùng đẹp, nước lóng lánh phản chiếu ánh trăng từ trên bầu trời xuống.

-Nghe Mai nói đây là hồ sen còn lại duy nhất của cả làng này?- Tiên nói rồi thả hai chân xuống hồ, ban ngày chịu sức nóng của mặt trời nên giờ nước vẫn còn hơi ấm.

-Ừ..-Thanh nói rồi ngồi xuống cạnh Tiên.

Hai người cùng ngồi im lặng ngắm nhìn đồng lúa dưới ánh trăng. Mọi thứ đều có cảm giác lòa lòa và có thêm một màn sương mờ phủ lên mọi thứ.

-Vào đêm trăng tròn nhất, sáng nhất, rót trà vào tách sứ trắng rồi hứng dưới ánh trăng. Dùng muỗng bạc khuấy nhẹ, ánh trăng sẽ vỡ ra, rồi hoàng tử hồng trà sẽ xuất hiện thực hiện mơ ước của bạn!- Tiên ngồi đặt hai tay lên đầu gối rồi tự nhiên nói ra. Xong lại bật cười- Cậu đã bao giờ thử làm vậy chưa?

-Tôi chưa từng nghe câu đó bao giờ..-Thanh hơi lắc đầu.

-Đó là một truyền thuyết của Anh, nhưng tôi chưa từng thử!- Tiên lại cười- Có lẽ đó chỉ là một truyền thuyết dùng để dỗ dành trẻ em mà thôi.

-…

Bất chợt, Tiên lại nói:

- Sắp phải thi đại học rồi!

-Ừ..

-Cậu định thi trường nào?

-Mẹ muốn tôi sang Tây Ban Nha du học.- Thanh nói.

-Hả? du học?-Tiên ngẩng hẳn đầu lên- Mà sao lại là Tây Ban Nha?

-Cậu đừng nghĩ Tây Ban Nha không tốt!- Thanh nói- Ở đó có nhiều trường tốt nhất châu Âu đấy, hơn nữa lại được hỗ trợ học phí.

-Cậu đã xem rồi sao?

-Phải, mẹ tôi đã giúp tôi xem trường Salamanca ở đó rồi, tôi cũng đang học thêm tiếng Tây Ban Nha tại trung tâm Cervantez.

-Cậu..sẽ đi thật sao?

-Tôi..cũng không chắc, cứ sau đợt thi đại học này đã, tôi có họ hàng bên đó nên không cần quá gấp gáp.

-Vậy sao?- Tiên hơi buồn buồn.

Thanh nhìn Tiên rồi nói:

-Tôi cũng không chắc là sẽ đi mà, còn xem tôi có muốn đi không nữa, tôi chưa quyết định mà.

-Ờ…Mà hôm nay tôi hơi ngạc nhiên đấy!- Tiên cười.

-Sao?- Thanh nhìn Tiên.

-Hôm nay cậu nói vô cùng nhiều..

-Vậy sao? Cậu không thích tôi nói nhiều?

-A, không phải- Tiên xua xua tay- Chỉ là cảm thấy không quen thôi.

-Ờ..

Hai người cứ ngồi im lặng như vậy, chẳng hiểu sao Tiên thấy buồn buồn..có lẽ vì sắp mất đi một người bạn mà xưa nay vẫn quen thân. Nhưng có sao đâu chứ, Thanh có định hướng cho tương lai như vậy mình phải mừng cho cậu ấy. Tiên nghĩ vậy rồi nở một nụ cười gượng gạo rồi lấy chân hất nước tung tóe. Đến lúc chán rồi thì nằm luôn xuống bãi cỏ nhìn trời nhìn đất nhìn mây.

Thanh nhìn Tiên mỉm cười xong mặt lại xụ xuống. Nếu cậu đi du học, cậu sẽ mất Tiên..nhưng nghĩ lại trước giờ cậu đâu có thổ lộ gì đâu chứ. Nếu bây giờ cậu thổ lộ thì sao ta..thì cô ấy sẽ khó xử phải không? Nếu xuy cho cùng thì cậu là người quen biết Tiên trước nhưng người Tiên thích lại là Phong, cậu nhìn Tiên rồi quyết định ngoảnh đi không nói gì hết. Cậu ngước lên bầu trời, không nhìn Tiên để rồi sẽ phát ra những tiếng nói không hay, khi đó có thể tình bạn cũng khó giữ vì giữa tình bạn và tình yêu chỉ cần một lỗi nhỏ cũng sẽ trở thành cát bụi.

Cũng trong tối hôm đó.

-Mẹ gọi con ạ?- Phong bước vào phòng của mẹ mình. Mẹ Phong đang ngồi trên chiếc ghế xoay trước bàn làm việc.

-Con vẫn còn qua lại với con bé đó phải không?- Mẹ Phong mở lời một giọng nói không dễ nghe chút nào.

-Con bé đó?- Phong nhắc lại- Mẹ muốn nói..ai?

Mẹ Phong ngẩng đầu nhìn Phong:

-Con không cần nói dối, mọi chuyện con làm mẹ đều biết cả, không cần giấu gì hết, giờ nói cho mẹ xem nào, con thích con bé đó ở điểm nào?

Phong cau mày nhìn mẹ mình, hỏi câu này thì cậu trả lời thế nào? Mẹ đùa à? Nhưng cậu vẫn nói:

-Mẹ có thể cho con biết..mẹ yêu bố ở điểm nào không?

Nghe câu này sắc mặt mẹ Phong chợt tái đi nhanh chóng, rồi lắp bắp hỏi lại:

-Con..nói gì?

-Con chỉ muốn biết, mẹ yêu bố ở điểm nào mà thôi.- Phong ngạc nhiên, cứ hễ nhắc đến bố là mẹ lại như vậy.

-Mẹ không thể nói với con được!

-Vậy xin lỗi mẹ, con không thể nói với mẹ được. Con chỉ có thể nói rằng, con yêu Thủy Tiên, mong mẹ hiểu.- Phong cúi đầu rồi xin phép đi ra ngoài- Xin lỗi mẹ, hôm nay con thất lễ hi vọng mẹ bỏ qua cũng như đừng đụng vào cô ấy, chúc mẹ ngủ ngon.

Nhìn cánh cửa phòng bị đóng lại mẹ Phong thở dài. Lại lấy trong ngăn kéo ra một tấm ảnh đã cũ, trong đó có gần hai mươi người đều mặc võ phục trắng, đứng giữa tấm hình là hai người một nam một nữ cùng có một vẻ mặt lạnh lùng như nhau:

-Hoàng Anh, chị đã lấy đi trái tim của anh Nam…nhưng con chị đừng mong lấy đi trái tim của con trai tôi.

Truyện Chữ Hay