năm sau.
h’ đêm.
Một đứa con gái (Đúng không đây???) đang ngồi trước màn hình máy tính. Hai chân vắt vẻo để hẳn lên bàn, tay chống cằm, đầu óc hiện đang treo vào cành cây bên ngoài cửa sổ. Đôi mắt màu nâu vẫn đang nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường. ’ sau:
-Ôi, phút nữa là qua ngày mới rồi, phút nữa là mình bước sang tuổi rồi!!!- đứa con gái đó than thở than thở mãi rồi đập đầu vào bàn tạo nên những tiếng cốp cốp vô cùng vui tai.
(Giới thiệu chút coi) Trần Thủy Tiên, một cô nàng mang nguyên vẹn gien của mẹ mình, đi đâu cũng nghe “Càng lớn càng giống mẹ!” nhưng thật ra cô nàng không thích được khen như vậy cho lắm, cô không muốn giống mẹ. Á, đừng hiểu lầm nhé, mẹ cô là một người giỏi giang, xinh đẹp nhưng tính tình thì lại quá cứng nhắc và nghiêm khắc. Cũng may là tính cô giống bố nên còn đỡ chút chứ thằng em trai cô Trần Thủy Nguyên mới là một bản sao nguyên mẫu của mẹ.
Chính vì muốn thoát khỏi những lời khen như thế nên Tiên nhà ta…thay đổi bề ngoài trái ngược hết với mẹ. Trong khi mẹ để tóc dài thì cô nàng cắt tóc tém, mẹ cô nữ tính thì cô lại không-hề-biết-nữ-tính-là-gì. Cứ coi cái dáng ngồi ở trên thì biết đó. Nhưng mặc dù thay đổi như thế nào thì…vẫn bị nói “Thật giống mẹ!” =,=
Còn ’ nữa sẽ là sang ngày mới, lúc đó cũng chính là thời điểm cô tròn tuổi. Sự kiện này thật đáng ăn mừng nhỉ? Nhưng ngồi suốt từ tối đến giờ vẫn không nghĩ ra nên làm gì để đánh dấu sự kiện này. Chán quá, cô vào zing me chơi lúc.
Vừa vào trang chủ, đập vào mắt Tiên là… oa một cái avatar vô cùng đẹp. Một tên con trai, yes là con trai, tóc đen nhìn vô cùng dễ thương, nụ cười thì…khiến cho các nàng dù có đứng giữa bão tuyết mặt vẫn…ửng hồng ( đủ biết đẹp cỡ nào). Hè hè Tiên ngồi ngắm một lúc, thôi thì, kết bạn với anh ta chơi.
- Kết bạn nhé, mà cho hỏi nhỏ, cái avatar là hình bạn hay anh Hàn Quốc nào vậy?
Vừa kích chuột gửi đi, máy cũng báo hiệu kết bạn thành công thì đồng hồ trên tường điểm tiếng. Ngước lên đồng hồ…h đúng.
-Tuyệt.- Tiên khoanh tay trước ngực rồi nghĩ về cái tin nhắn mình vừa gửi, mặt hơi ngớ ra- Mình có xỗ sàng quá không nhỉ?
Chưa đầy một phút sau, yêu cầu kết bạn đã được đồng ý. Bên góc phải cũng hiện ra là anh ta đang online, Tiên nhảy vào Buzz.
-ThuyNguyen handsome: Buzz
-Foreveronelove: chào, bạn là người vừa kết bạn với mình phải không?
-ThuyNguyen handsome:Yes, giờ trả lời coi.
-Foreveronelove: Ưm đó là tôi đó.
-ThuyNguyen handsome: Eo, sao đẹp trai vậy?
- Foreveronelove: Nè, ThuyNguyen, you cũng là con trai mà, phải không?
-Thủy..Thủy Nguyên?- Tiên ngớ người rồi kiểm tra lại. –trời ơi mình đang dùng nick của thằng em mình.a a a…liệu anh ta có nghĩ mình biến thái không? –Tiên ngồi dựt mái tóc ngắn của mình.
- Foreveronelove: Nè, sao vậy? Avatar của you rõ ràng là con trai mà?
- Foreveronelove: Nè..sao vậy?
- Foreveronelove: Buzz
- ThuyNguyen handsome: hè hè, sorry, tui đúng là con trai, nhưng khen như vậy là bình thường mà.- Tiên cố gắng vớt vát chút thể diện cuối cùng.
- Foreveronelove: Ưm..
- ThuyNguyen handsome: You onl khuya vậy?
- Foreveronelove: You cũng vậy mà!
- ThuyNguyen handsome: Hôm nay đặc biệt nên tôi mới thức muộn vậy thôi.
- Foreveronelove: Dịp gì hả?
- ThuyNguyen handsome: Ừ, vừa bước sang tuổi .
- Foreveronelove: Ồ, tôi cũng .
- ThuyNguyen handsome: Hay nhỉ, thật có duyên.
- ThuyNguyen handsome: À, trùng hợp ý. – Tiên chữa lại.
- Foreveronelove: Ưm.. thôi đi ngủ đây, mai đi học nữa.
- ThuyNguyen handsome: Ừ, mai tôi cũng đi học.
- Foreveronelove: Ừm..bye.
- ThuyNguyen handsome: Ok, g!
- Foreveronelove: g!
Foreveronelove đã Offline.
Nhìn dòng chữ nhỏ hiện ở khung chat, Tiên thở dài:
-Ôi hai thằng con trai nói chuyện điên với nhau…hờ hờ. Lại vào lúc nửa đêm nữa. Một cách đón tuổi mới thật đặc biệt. – Tiên lắc đầu ngán ngẩm chính mình, tắt máy rồi đi ngủ.
Nhưng suốt đêm đó, Tiên nằm lăn qua lăn lại suốt đêm không ngủ được. h sáng lại mò dậy mở máy tính.
-Không ngủ được thì vào bắn gunny vậy. (Ai vào bắn với tui đi, iuanh)
Sáng hôm sau.
Tiên mở mắt nhìn xung quanh, chợt nhận ra mình đang ngủ gục ở bàn máy tính, lập tức bật dậy, nhìn đồng hồ. h ’ sáng.
-Trời ơi, muộn quá, mình phải đi học!
Ngồi dậy tắt máy tính rồi Tiên phi vào nhà tắm làm vệ sinh buổi sáng, nhìn mình trong gương, ôi một quầng thâm quá to….
Bước xuống nhà ăn, mọi người đã có đầy đủ ở đây rồi. Mẹ đang làm bữa sáng, bố ngồi đọc báo và uống cà phê. Thằng em trai của Tiên thì đang làm gì đó trong nhà tắm (Nhà tắm thông với bếp)
-Bố, chào buổi sáng. Mẹ, chào buổi sáng!
-Chào buổi sáng!- Minh buông tờ báo xuống, nhìn Tiên rồi cười.- Đêm qua con mấy giờ ngủ vậy?
-Dạ, hơn..h.
-h bố vẫn nghe tiếng con trở dậy mà?- Minh lại cười, nụ cười mang đầy ẩn ý.
-A, lúc đó con mất ngủ nên dậy một lúc rồi lại ngủ mà.- Tiên cười, nhưng đằng sau nụ cười lại là nỗi sợ hãi sẽ bị xa em lap top iu dấu.
-Ừ, vậy thì thôi.- Minh nói rồi tiếp tục đọc báo.
Nguyên từ nhà tắm đi ra, cu cậu này kém cô tuổi, năm nay cũng sẽ lên lớp . Nguyên mang nguyên vẹn mọi thứ từ mẹ, từ cách nói năng đến bề ngoài, tính cách cũng như được đúc từ một khuôn vậy.
- Hôm nay hai đứa vẫn đi học chứ? –Anh vừa làm bữa sáng vừa hỏi, chỉ còn gần một tháng nữa là nghỉ hè rồi.
-Vâng.- Tiên trả lời.
Anh nhìn Tiên rồi nói.
-Hôm qua ngủ lúc hơn h phải không?
-Dạ?
-Lên lớp không được ngủ gật! –Đây là một câu ra lệnh.
-Vâng, con biết rồi.
Tiên không bao giờ dám nói lí với mẹ. Mẹ ít nói nhưng nói câu nào là cô không thể nói lại, như trường hợp hiện tại, nếu cô nói lại, thể nào cũng bị quạt:
-Thế cả đêm hôm qua không ngủ thì làm gì?
Nếu cô nói mình ngồi ôm máy tính thì dám cá là em máy tính sẽ sớm được chuyển đi chỗ khác và không còn trong tầm kiểm soát của cô nữa nên im lặng vẫn cứ là vàng.
Mọi người đang ăn sáng, Nguyên đứng dậy đầu tiên:
-Con xin phép đi học trước.
-Ừ…-Minh nói.
Nguyên lên phòng lấy cái ba lô, vừa đi ra cửa đã nghe tiếng của Anh:
-Nguyên!
-Sao ạ mẹ?- Nguyên quay người lại hỏi.
-Hôm nay có anh văn đúng không?
-Vâng!
-Con có mang vở bài tập không đấy?
-Vở bài tập? A..-Nguyên lập tức chạy vào phòng mẹ lấy vở, tối qua cậu nhờ Anh kiểm tra bài tập rồi quên luôn. Cũng may là mẹ nhắc.- Con đi học ạ! Chào mẹ.
-Ừ.
Nguyên đi rồi, Minh quay sang hỏi:
-Bài tập thế nào?
-Tốt.
-Thế thì được.- Minh gật đầu.
Tiên ngồi nghe mà khâm phục bố quá đi, mẹ toàn dùng cách ăn nói như vậy với bố nhưng bố không bao giờ giận. Bố yêu mẹ vì cái gì nhỉ?
Thấy Anh đi vào trong nhà vệ sinh, Tiên quay sang hỏi Minh:
-Bố này, ngày xưa mẹ có lạnh lùng vậy không ạ?
-Có- Minh cười.
-Eo, vậy…
-Bây giờ mẹ con đâu còn lạnh nữa..Chỉ là hơi nghiêm khắc mà thôi.
-Vâng.
-Thôi, ăn đi mà đi học, gần h rồi.
-Á, thôi con đi học luôn đây, chào bố.
-Ừ, mới ăn no đừng có chạy….
Anh từ nhà vệ sinh đi ra, chỉ thấy mỗi Minh ngồi đấy, cô cất tiếng hỏi:
-Anh vừa nói chuyện gì với con hả?
-Con hỏi ngày xưa em có lạnh lùng vậy không?
Anh ngồi xuống nhìn Minh, cười rồi hỏi:
-Em vẫn còn lạnh lùng sao?
-So với năm trước thì đỡ hơn rất nhiều rồi.
-Vâng, nhờ anh cả.
Minh cười lớn:
-Tất nhiên là nhờ anh rồi, mà em không phải đi làm à?
-Có, đi bây giờ đây.
Lên đến lớp.
Tiên vứt chiếc cặp lên bàn, ngồi gác luôn chân lên ghế( đã bảo ko biết nữ tính là gì mà) ngoảnh xuống hỏi đứa bạn bàn dưới:
-Hôm nay có gì mà lớp mình ồn ào vậy?
-Không có gì.- tên bạn đó nói- Chỉ là sắp tới trường mình có giao hữu bóng rổ với một trường bạn, hôm nay mấy tên đó đến trường mình làm cái gì đó thôi… chả biết mấy tên đó thế nào mà bọn con gái nhao nhao hết cả lên.
-Ờ..-Tiên đáp lại không hào hứng. Ngồi nghĩ lung tung một lúc thì có một cậu bạn đi qua. Cậu ta là người hiền lành, ít nói nhất lớp. Cậu ta ngồi ngay sau lưng Tiên và bây giờ Tiên đã nhận ra một điều: cô là người duy nhất mà mỗi lần gặp cậu ta đều gật đầu nhẹ một cái.
Như thói quen, vừa nhìn thấy Tiên đang ngồi gác chân lên ghế, cậu ta gật đầu một cái rồi lấy tay đẩy gọng kính, cái kính cận to sụ.
Tiên cũng gật đầu nhẹ một cái rồi ngồi chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giờ ra chơi.
Đội bóng rổ của trường đang tập dưới sân trường, Tiên thì ngồi trên lan can ngoài hành lang. Thật là nhàm chán, sao cái bọn con gái cứ thích mấy tên “Vừa cao ráo, lại dắt bóng khéo!” (Nguyên văn lời bạn Ori) nhỉ? Chỉ được cái mẽ ngoài. “Ớ, nói cho cùng thì chẳng phải đêm qua mình cũng vì cái avatar đó mà làm quen với người ta sao?” Tiên nghĩ thầm và suýt thì ngã từ lan can tầng ba xuống vì cái ý nghĩ ấy, nhưng may là có người giữ tay kéo lại.
-Phù..-Tiên thở phào, tí thì đi gặp ông bà ngoại rồi. Ngoảnh sang nhìn người vừa kéo mình, ồ tên kính cận to ít nói.- Cảm ơn Thanh nhé!
Cậu ta chỉ gật đầu rồi bỏ tay ra khỏi vai Tiên, trước khi bỏ đi nói một câu nhẹ, nhưng mà kiên quyết:
-Tớ hi vọng không nhìn thấy cậu ngồi trên lan can lần thứ hai!
Nhìn cậu ta bỏ đi rồi, Tiên ngớ người:
-Cái trò gì vậy?