Tiếng huýt gió vang vọng trong đêm mưa, bóng đen có vóc dáng thấp đang giao thủ với Dạ Ưng nhất thời nghe được âm thanh, thân hình đột nhiên sững lại, cũng không tham chiến, chui ngược vào trong rừng cây.
Mí mắt Dạ Ưng nhảy đến lợi hại, không dám đuổi theo, liều mạng chạy về hướng đám người Long Nghệ.
Bóng đen có vóc dáng thấp ở trong rừng lên xuống vài cái, liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đứng trên một thân cây, bộ dáng như đang nhìn về phương xa. Y nhìn theo hướng nhìn của người này, chỉ thấy Thành Phong Nam, Đức Phúc đang đỡ lấy Long Nghệ, cũng không biết Long Nghệ sống hay chết.
Y do dự một lúc, cuối cùng hỏi, “Sư phụ, ám sát Hoàng thượng như vậy, thật sự được chứ?”
Bóng đen có vóc dáng cao không nói gì, qua hồi lâu mới nâng tay lên nhìn lòng bàn tay của mình, cười nói, “Sao lại không được?”
Người vóc dáng thấp nghe xong sửng sốt.
Bóng đen có vóc dáng cao nói, “Sở Hi Du lần này vào kinh tìm ta, bảo ta giúp hắn chiếm giang sơn Phong quốc. Trước mắt một chưởng này của ta, cũng xem như cho hắn một câu trả lời.” Y tạm dừng một lúc, lại nói, “Một người nguyện đánh một người nguyện chịu. Nếu Hoàng thượng có thể qua được một kiếp này, là phúc hay là họa còn chưa biết.”
Người thấp càng nghe càng thêm mơ hồ, đầu y vốn đã không thông minh, gãi gãi đầu nói, “Nhưng sư phụ luôn không để ý tới thế sự.”
Bóng đen cười nhẹ, không hỏi đến thế sự, nhưng vẫn còn cần người nọ giúp y giải cấm chế Quỷ nhãn trên người mới được.
Chẳng qua những năm nay trị liệu lại không có bao nhiêu khởi sắc, cũng không biết đến khi nào mới thoát khỏi lồng giam này.
Qua hai ngày, mưa phùn liên tục rốt cục ngừng lại. Kỷ Mộ Niên ở trong doanh trướng đợi hồi lâu, mới đứng dậy nhét phong thư mình đã cân nhắc kỹ vào gối đầu giường ngủ, xoay người rời khỏi doanh trướng.
Mưa qua đi, khắp núi đồi xanh biếc thành một mảnh, trong không khí thoang thoảng hơi thở tinh khôi của bùn đất, có vẻ phá lệ tươi mát.
Kỷ Mộ Niên gọi cận vệ tới, nói “Giáo úy đâu?”
Giáo úy có rất nhiều, nhưng cận vệ nghe xong lập tức liền hiểu được Kỷ tướng quân nói giáo úy nào, đáp lại, “Kim giáo úy đến giáo trường thao luyện.”
Kim giáo úy chính là Chung Túc, tên hắn bị kiêng dè, chỉ đành phải lung tung lấy một cái tên để đăng ký quân tịch. Tên cũng rất đơn giản, chỉ tách chữ Chung ra làm hai phần, tên gọi là Kim Trung. (Chữ Chung [ 钟 ] được ghép từ hai chữ Kim [ 金 ] và Trung [ 中 ])
Kỷ Mộ Niên nghe cận vệ đáp, gật đầu khẽ cười cười, bước ra ngoài, đi về hướng giáo trường.
Đại quân Bắc Phong thừa thắng xông lên đến biên giới Nam Sở, rời khỏi Tấn Nam quan, đóng quân ở biên giới cách không xa vùng bình nguyên trống trải. Chỉ đợi lúc nghỉ ngơi hồi phục xong, sẽ cho quân Nam Sở xâm nhập một kích đón đầu cuối cùng.
Giai đoạn nghỉ ngơi hồi phục, Chung Túc thân không có việc bận, cho nên luôn chuyên tâm luyện đao.
Kỷ Mộ Niên cũng nhàn rỗi vô sự, lững thững đi đến, còn chưa đến giáo trường, liền bị người gọi lại.
“Kỷ tương quân!” Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.
Cước bộ Kỷ Mộ Niên dừng lại, quay đầu nhìn về phía người đi tới, thấy là phó tướng Lô Hành, kì quái nói, “Lô tướng quân, sao ngươi lại ở đây?”
Lô Hành thở hổn hển nói, “Mạt tướng đang vội tìm tướng quân.”
Kỷ Mộ Niên thế này mới xoay người lại nhìn Lô Hành, nói “Chuyện gì khẩn cấp như thế?”
Lô Hành đáp, “Đại quân Nam Sở đêm qua lùi đến nơi cách Nhất Tuyến Thiên hai dặm hạ trại.”
“Nhất Tuyến Thiên?” Kỷ Mộ Niên nhướng mày hỏi, trong lòng lại bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.
“Nhất Tuyến Thiên là một khe sâu, địa thế hiểm yếu, là đoạn đường chúng ta phải đi qua để đến biên giới Nam Sở. Đường núi gập ghềnh, nếu đại quân đi qua sơn đạo, e là tướng sĩ tiên phong không dễ trèo lên, mà kỵ binh cũng khó có thể đi về phía trước.” Lô Hành bẩm báo.
Kỷ Mộ Niên nghe vậy nhíu mày nói, “Nam Sở bên kia địa thế xưa nay hiểm trở, đúng là không dễ tấn công.” Y trầm ngâm một lút, theo như lời Lô Hành nói, quả thật có điều băn khoăn nói, “Ngươi dẫn ta đi xem địa hình.”
Hai người vừa nói vừa bước về hướng chuồng ngựa. Kỷ Mộ Niên dẫn theo vài cận vệ tùy thân, theo lời Lô Hành đi về hướng Nhất Tuyến Thiên.
Nhất Tuyến Thiên cách quân doanh ước chừng ba dặm, Kỷ Mộ Niên và Lô Hành đi tới, đi đến trước khe sâu, Kỷ Mộ Niên chỉ thấy phía trước có một quan đạo rộng mở, nhưng trên đường đá tảng chồng chất, vách đá dựng đứng, quả thật khiến cho người ta chỉ có thể nhìn thấy một đường lên trời.
Y ở bên ngoài băn khoăn hồi lâu, nghĩ có nên đi vào quan sát trước hay không, Lô Hành bên cạnh nói, “Nếu quân ta truy kích Nam Sở, chỉ sợ Nam Sở sẽ không bỏ qua địa hình hiểm trở bậc này mà mai phục ở hai ngõ ra vào của Nhất Tuyến Thiên. Nhưng nếu đi đường vòng, cũng phải mất ba bốn ngày mới có thể đến quân doanh ở biên giới Nam Sở.”
Kỷ Mộ Niên nghe xong, yên lặng nhìn khe sâu trước mặt, cuối cùng giữ dây cương nói, “Nam Sở thật sự đã rời khỏi Nhất Tuyến Thiên sao?”
Lô Hành nói, “Tình báo đêm qua, nhất định không lầm.”
Lô Hành là tướng sĩ Chấn võ tướng quân đề bạt lên, đóng ở Tây Nam hơn mười năm, kinh nghiệm lão luyện, Kỷ Mộ Niên cũng không nghi ngờ y, lại hỏi, “Khe sâu này dài bao nhiêu, có bao nhiêu đoạn, có thể cho người đi vào xem xét không?”
“Lính trinh sát đã xem qua vài lần, đã vẽ được bản đồ.” Y nói xong, từ trong vạt áo lấy ra một cuộn giấy màu vàng, đưa cho Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên tiếp nhận cuộn giấy vàng cẩn thận nhìn vài lần, vẫn lo lắng hỏi, “Việc này không thể hàm hồ, ta tự mình đi nhìn xem.”
Lô Hành ở một bên không lên tiếng.
Kỷ Mộ Niên kéo dây cương nói, “Ta vào xem.”
Lô Hành nhíu mày nói, “Kỷ tướng quân, nơi này có thể rất nguy hiểm.”
Kỷ Mộ Liên lập tức lấy trường đao ra, cầm ở phía sau, “Không sao, nếu một mình ta, không gặp phải tuyệt đỉnh cao thủ, vẫn có thể thoát thân.” Dừng một chút, lại nói, “Nếu gặp được chuyện gì ngoài ý muốn, các người hành sự tùy theo tình huống, trở lại trong doanh trại tìm Kim giáo úy.”
Cận vệ bên cạnh nói vâng.
Kỷ Mộ Niên thế này mới lên ngựa, một người một đao một ngựa, đi đến bên trong khe sâu. Y mặc dù tài cao mật lớn, nhưng vẫn không dám tự đại, đi dọc theo vách đá đi tới.
Trong khe sâu bầu trời chỉ còn lại một đường thẳng, càng đi vào bên trong, càng thêm tăm tối. Trên thông đạo hẹp dài, chỉ có tiếng vó ngựa của Kỷ Mộ Niên rung động.
Kỷ Mộ Niên quan sát khắp nơi, ánh mắt dần dần chuyển hướng về phía hai bên vách đá nhô ra, trên vách đá có cỏ dại mọc đầy, nhưng Kỷ Mộ Niên càng nhìn càng thấy cổ quái.
Đợi đến giữa khe sâu, hai bên đã không thể nhìn đến điểm cuối.
Đi thêm một đoạn, tiếng vó ngựa bỗng nhiên hơi trầm xuống, thân hình Kỷ Mộ Niên cũng hơi nghiêng về phía trước.
Cùng lúc đó, y ngửi được một cỗ mùi lưu huỳnh rất nhẹ.
Trong đầu thoáng chốc bừng tỉnh, giữa điện quang hỏa thạch, Kỷ Mộ Niên thả người từ trên lưng ngựa nhảy lên không trung, mặt đất ầm ầm nổ tung, phát ra tiếng vang oanh động.
Trong nháy mắt, bụi khói bốc lên cuồn cuộn, tiếng nổ gần ngai bên tai, khí tức nóng rực ập đến, lực đạo cường đại đánh vỡ thân bằng trên không trung mà Kỷ Mộ Niên đang miễn cưỡng duy trì.
Một đợt tiếng nổ rung trời vừa chấm dứt, ngay sau đó lại tiếp thêm một đợt, hòa vào nhau, giữa khe sâu chỉ thấy sóng nhiệt bốc lên, lửa đỏ như lưỡi hồng phun ra nuốt vào, long trời lở đất.
Kỷ Mộ Niên nỗ lực vận công ngăn trở tầng tầng bạo phác đánh vào, giữa một mảnh khói đặc, y chỉ cảm thấy phía sau lưng truyền đến một trận gào thét bén nhọn, y miễn cưỡng nghiêng đầu, ánh mắt vừa chuyển, liền nhìn thấy một mũi tên màu đỏ thô to phủ đầy móc câu phóng về hướng y.
Mũi tên không ngừng lao tới, trong đôi con ngươi đều bị hình ảnh mũi tên này lấp đầy.
Kỷ Mộ Niên bị hỏa khí cản chân, trong lúc nhất thời không rảnh xoay chuyển thân mình, chỉ đành phải nỗ lực tránh đi mũi tên kia. Y chỉ nghe một tiếng ‘phập’ vang lên, mũi tên mãnh liệt đâm vào đùi phải, từ chân truyền đến một trận đau nhức, cũng không thể ổn định thân mình được nữa, cả người rơi xuống.
Thanh âm nổ tung không ngừng vang lên. Giữa khe sâu phát ra một trận tiếng hò hét.
Kỷ Mộ Niên ngã trên mặt đất, dùng tay ngăn trở bụi đất không ngừng bay đến, một tay giữ lấy chuôi đao, chống đỡ đứng dậy.
Đợi đến khi tiếng nổ đi qua, khói thuốc súng tràn ngập, tản ra một trận khói bụi, Kỷ Mộ Niên ngẩng đầu, chỉ thấy chỗ gờ đá nhô ra trên vách đá, dọc theo sườn núi đứng đầy quân địch Nam Sở. Mỗi binh lính Nam Sở đều trang bị cung tiễn, dây cung đều đang kéo căng, nhắm về hướng một người trong cốc.
Ánh mắt y siết chặt, muốn từ trên đất đứng lên, trên đùi lại truyền đến đau đớn tận tim.
Một người ở phía xa ha ha cười gọi, “Kỷ Mộ Niên.”
Kỷ Mộ Niên ngẩng đầu, liền thấy người nọ ở xa xa, tử y như mây khói, tuy là trên chiến trường, cũng là một thân y phục sạch sẽ, thần thái quý khí, đúng là cao thủ mà không lâu trước đó khi y đốt kho lương Nam Sở gặp phải.
Sở Hi Dù nhìn bộ dáng chật vật của người trong cốc, tâm tình vui sướng nói, “Quả nhiên là truyền nhân Kỷ gia, bản điện hạ an bài từng đợt hỏa khí ở nơi này cho ngươi, ngươi cư nhiên vẫn có thể tiếp tục chống đỡ.” Y càng nói càng vui vẻ, ngón tay chỉ những cung tiễn thủ của Nam Sở mai phục khắp nơi trong sơn cốc, cười nói, “Bản điện hạ thật sự là rất ưu ái Kỷ tướng quân, không biết Kỷ tướng quân có chịu được vạn tiễn xuyên tâm của Sở quốc ta hay không.”
Chung Túc luyện đao xong, trở lại doanh trướng, không thấy bóng dáng Kỷ Mộ Niên, liền cảm thấy có chút kỳ quái.
Trước đó Kỷ Mộ Niên luôn dẫn hắn đi theo bên người, sáng sớm hôm nay dù hắn đi ra ngoài luyện đao, Kỷ Mộ Niên hẳn phải vẫn còn ở trong trướng mới đúng.
Hắn gọi một cận vệ của Kỷ Mộ Niên đi qua hỏi.
Cận vệ cúi đầu đáp, “Kỷ tướng quân đi theo Lô tướng quân ra ngoài thăm dò.”
Chung Túc ‘À’ một tiếng, nghĩ là Kỷ Mộ Niên lâm thời có việc, cũng không nói thêm gì nữa, chuẩn bị trở về trong trướng của mình.
Nhưng thật trùng hợp, hắn vừa mới vào trướng, liền nhìn thấy một người cưỡi ngựa từ bên ngoài trở về, hắn nhìn lướt qua, cư nhiên là vị Lô phó tướng trong miệng cận vệ kia. Hắn hơi dừng lại cước bộ, lại cẩn thận nhìn thoáng qua lần nữa, cư nhiên không thấy bóng dáng Kỷ Mộ Niên.
Lúc này, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một ý niệm cổ quái.
Ý niệm này bắt đầu nảy sinh trong đầu hắn, Chung Túc chợt nghe phía Nam truyền đến một tiếng nổ oanh động, như tiếng sấm nổ tung giữa bình nguyên, sau đó cuồn cuộn không ngừng vang lên.
Chung Túc nghe được thanh âm kia, cho là lúc hỏa khí của Nam Sở nổ mạnh mới sinh ra tiếng vang, sắc mặt hơi đổi, lại kéo cận vệ kia qua hỏi, “Kỷ tướng quân vừa rồi đi về hướng nào?”
Cận vệ chỉ chỉ phía Nam nói, “Hình như ở bên kia, vừa rồi Lô tướng quân cũng từ bên đó trở về.”
Sắc mặt Chung Túc nháy mắt biến đổi.
Cảm giác cổ quái trong lòng càng thêm mãnh liệt, hắn bước nhanh đến trước ngựa của Lô Hành, cũng không để ý tới thân phận địa vị, trực tiếp ngăn Lô Hành lại nói, “Lô tướng quân biết Kỷ tướng quân ở đâu không?”
Bỗng nhiên bị một giáo úy cản đường đi, Lô Hành hơi hơi nhíu chặt mày, nhưng thấy đây là tên tiểu tướng mà Kỷ Mộ Niên vẫn luôn chiếu cố đồng thời dặn dò riêng, y kiềm chế tính tình nói, “Kỷ tướng quân ở Nhất Tuyến Thiên tra xét địa hình.”
Chung Túc nghe xong, đồng tử hơi hơi co lại, “Ta nghe nói Lô tướng quân cũng đi cùng với Kỷ tướng quân, vì sao lại về đây trước?”
Lô Hành mặt không đổi sắc, “Kỷ tướng quân còn đang nghiên cứu địa hình, mệnh lệnh ta về trước xử lý sự vụ trong quân doanh.” Ánh mắt y hơi hơi trầm xuống, nói “Bản tướng biết ngươi là người Kỷ tướng quân sủng ái, nhưng ở trong quân doanh cũng phải biết tốt xấu, ngươi một tên giáo úy lại dám cản đường của bản tướng…”
Thanh âm của y vang vọng, đang muốn trách phạt Chung Túc, Chung Túc lại không đợi Lô Hành nói xong, tự cố tự địa chạy đến chuồng ngựa.
Lúc luyện đao đến giờ đao vẫn còn trên tay, Chung Túc trèo lên yên ngựa, cũng không để ý đến quy củ trong doanh trướng, hung hăng vung roi ngựa, ngựa ăn đau chạy như điên về hướng bên ngoài quân doanh.
Một đường nhanh như chớp điện, Chung Túc dựa theo phương hướng vang lên tiếng nổ giục ngựa phi như bay, một lát sau liền nhìn đến khe sâu Nhất Tuyến Thiên, cũng không dừng lại trước khe sâu một khắc nào, trực tiếp vọt vào trong cốc.
Trong tầm nhìn hôn ám, Chung Túc nghe tiếng gió gào thét bên tai, ở trong cốc chạy vội một lúc, liền nghe được những tiếng ‘vù vù vù’ xé gió.
Hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trong sơn cốc đứng đầy cung tiễn thủ mặc phục sức Nam Sở, hướng mũi tên của những cung tiễn thủ kia, đang có một người một tay chống trên vỏ đao, một tay cầm bảo đao huyền thiết, chém đứt những mũi tên không ngừng phóng tới.
Trên đùi người nọ cắm một mũi tên đỏ thô to, phía sau lưng cũng bị cắm mấy mũi tên, lung lay sắp ngã.
Chung Túc biến sắc, roi trong tay cũng không ngừng lại, giục ngựa nhảy vào giữa mưa tên, giơ đao cản tên, hét lên, “Kỷ Mộ Niên!”
Kỷ Mộ Niên nghe có người gọi mình, nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy một người một ngựa không sợ nguy hiểm, thẳng về hướng mình, khăn đỏ giáo úy tung bay, không phải Chung Túc thì là ai.
Y nhìn rõ ràng mặt Chung Túc, trong lòng kinh hoảng. Nhưng trong giây lát Chung Túc đã chạy đến trước mặt y, lại hét lên một tiếng, “Mau lên đây!”
Vừa nói, Chung Túc vừa một tay giữ cương ngựa, một tay vươn ra, giữ chặt cánh tay Kỷ Mộ Niên, dụng lực kéo Kỷ Mộ Niên ra sau yên ngựa.
Kỷ Mộ Niên mượn lực Chung Túc trèo lên lưng ngựa. Lúc này y đã toàn thân hư thoát, dĩ nhiên chẳng còn sức lực, vừa ngồi trên lưng ngựa, thân hình không vững, liền ngã ra phía sau.
Chung Túc lập tức bắt lấy tay y, thấp giọng nói, “Nắm chặt ta!” Dứt lời, trường đao vun lên, kẹp chặt bụng ngựa, ngăn cản một đợt mưa tên khác, phóng nhanh về phía một nơi khác trong khe sâu.
Kỷ Mộ Niên miễn cưỡng ổn định thân thể, cản mấy mũi tên đang bắn tới, nhưng vẫn không thể chống đỡ được nữa, tựa vào phía sau lưng Chung Túc, phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi rất nhanh thấm ướt sau lưng Chung Túc, mũi Chung Túc ngửi thấy mùi máu tanh, tim như bị đao cắt, trong lúc nhất thời khó có thể mở miệng, chỉ có thể liên tục thúc ngựa, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.
Một đường chạy như điên, đối diện Nhất Tuyến Thiên ánh sáng chậm rãi mở ra.
Sở Hi Du vẫn đứng ở chỗ cao híp híp mắt, chậm rãi vuốt ve cây cung đang cầm trong tay.
Tiểu Vệ thấp giọng nói, “Điện hạ, bọn họ sắp thoát khỏi vòng vây của chúng ta rồi.”
Sở Hi Du cúi đầu nở nụ cười một tiếng, nhìn theo bóng dáng Kỷ Mộ Niên và Chung Túc, cúi đầu nói, “Thoát khỏi?”
Y nói xong lời này, trong mắt hiện lên một tầng huyết sắc, tựa như bộ dáng trước khi bắn chết Hiền Phi.
Tiểu Vệ đi theo Sở Hi Du nhiều năm, nhìn thấy bộ dáng lúc này của Sở Hi Du, lập tức trình lên ba mũi tên.
Sở Hi Du tiếp nhận tên, kéo căng dây cung.
Ba mũi tên lại một lần nữa rời dây, tiếng rít trong không khí phá lệ chói tai, như quỷ khóc sói tru, lao thẳng tới mục tiêu.
Thanh âm này Chung Túc vô cùng quen thuộc, trong lòng chợt lạnh lẽo, mãnh liệt đánh vào mông ngựa, sau đó huy đao đẩy một mũi tên ra, đầu mũi tên và lưỡi đao chạm vào nhau, trên đao bị va chạm mẻ mất một mảnh. Cùng lúc đó, ngựa hí lên một tiếng, chạy vội về phía trước vài bước, cuối cùng chạy ra khỏi khe sâu Nhất Tuyến Thiên.
Sau đó Chung Túc nhận thấy cánh tay khoát trên lưng mình của Kỷ Mộ Niên hơi hơi căng thẳng, người phía sau lại phun ra một ngụm máu tươi. Ngựa cũng theo đó rên rĩ một tiếng, ầm ầm ngã xuống đất.
Chung Túc vội vàng xoay người lại ôm lấy Kỷ Mộ Niên, nhảy khỏi lưng ngựa, chỉ thấy một mũi tên đâm thẳng vào bụng ngựa, có một mũi tên khác, cắm sau lưng Kỷ Mộ Niên, đâm sâu lút cả đầu mũi tên.
Thấy chủ soái bắng trúng tướng lĩnh quân địch, quân Nam Sở hô lên một tiếng hưng phấn. Binh lính đều từ vách đá trên khe sâu chạy xuống, hướng về phía Kỷ Mộ Niên bao vây lại.
Chung Túc cấp bách, khoát một tay Kỷ Mộ Niên lên trên vai mình, mang Kỷ Mộ Niên chui vào trong bụi rậm bên cạnh chạy trốn.
Người phía sau lập tức đuổi giết theo sát.
Chung Túc nương theo cỏ cây che dấu, mang theo Kỷ Mộ Niên chạy trốn. Nhưng hắn mang theo một người, tốc độ chung quy vẫn chậm hơn rất nhiều.
Thấy phía sau tiếng người càng ngày càng gần, Kỷ Mộ Niên hơi hơi mở mắt nói, “Chung Túc, ngươi đi mau đi.”
Chung Túc nhíu nhíu đầu chân mày.
Kỷ Mộ Niên cảm giác thân thể mình càng ngày càng nặng, khó chịu nhắm hai mắt lại nói, “Mục tiêu của bọn họ là ta, ngươi đi sẽ không có ai đuổi theo ngươi.”
Chung Túc vẫn cau mày, mang theo Kỷ Mộ Niên từng bước chạy tới, trầm giọng nói, “Phải đi cùng nhau.”
“Ngươi nếu mang theo ta, cả hai chúng ta đều không đi được.” Thanh âm Kỷ Mộ Niên có chút đứt quãng, vừa mới nói dứt lời, lại phun ra một búng máu, cước bộ loạng choạng, hoàn toàn là do Chung Túc lôi kéo y đi tới, y cười thảm một tiếng nói, “Ngươi nếu trở về, còn có thể giúp ta báo thù. Huống chi, Long Nghệ còn đang ở đó chờ ngươi.”
Cước bộ Chung Túc vẫn không dừng lại, trong lòng đau xót. Hắn biết lời Kỷ Mộ Niên nói là sự thật, nhưng chung quy vẫn không thể buông tha người vừa là thầy vừa là bạn của hắn khi đi vào thế giới này.
Kỷ Mộ Niên hơi hơi hổn hển thở ra một hơi, nói “Lô Hành hẳn là làm phản… Ta sợ hắn chấp chưởng đại quyền trong quân, ngươi nhất định phải trở về ngăn cản hắn.”
Chung Túc nghẹn lời nhìn Kỷ Mộ Niên, không biết nên nói gì.
Kỷ Mộ Niên nói xong một câu, lại hít sâu một hơi, thương thế của y sâu tận phế phủ, nói chuyện đứt quãng, “Hoàng thượng giao cho ta hổ phù, đặt trong cái hộp bí mật giấu dưới gối nằm của ta. Chìa khóa là trâm gài tóc bằng ngân đồng trên đầu ta.” Y dùng hết khí lực, lấy tay bắt lấy búi tóc của mình, kéo trâm cài tóc xuống, nhét vào trong tay Chung Túc, lại nắm lấy tay Chung Túc, cầm huyền thiết bảo đao ngự ban đưa cho hắn, “Nếu những người đó không tin ngươi, ngươi liền đưa thanh đao này ra.”
Y nói xong, dưới chân vấp phải một khối đá, lảo đảo một cái, ngã nhào trên đất.
Chung Túc cũng bị y kéo theo, ngã trên mặt đất, hắn vội đứng dậy đỡ lấy Kỷ Mộ Niên, bị Kỷ Mộ Niên giơ tay một phen đẩy ra.
“Đi mau đi.” Kỷ Mộ Niên hét lên.
Chung Túc cắn răng, đăm đăm nhìn y.
“Đây là quân lệnh.” Thanh âm Kỷ Mộ Niên đã khàn khàn.
Chung Túc bỗng nhiên cảm thấy chóp mũi mình thật chua xót.
“Đi mau…” Kỷ Mộ Niên mở miệng, lại một ngụm máu tươi phun ra, cuộn tròn nằm trên mặt đất.
Chung Túc nhắm chặt mắt, sau đó mở mắt ra nói, “Kỷ đại nhân, cả đời này, Chung Túc cảm tạ ngươi.”
Kỷ Mộ Niên nhắm mắt, nghiêng đầu sang một bên không để ý tới.
Chung Túc đi tới phía trước vài bước, sau đó xoay người, nhanh chóng bái tam bái về hướng Kỷ Mộ Niên đang nằm trên đất.
Kỷ Mộ Niên vẫn không có phản ứng.
Chung Túc lại một lần nữa hung hăng cắn răng, quay đầu chạy về phía trước.
Đợi đến lúc xác nhận Chung Túc đã rời đi, Kỷ Mộ Niên mới chậm rãi mở mắt ra.
Trước mắt là một mảnh hắc ám, trong bóng đêm, y rõ ràng nhìn thấy một người giương mắt cười nói với y, “Mộ Niên, ngươi có bằng lòng cùng ta xuống núi hay không.”
Y nhìn thấy bản thân cúi đầu, chua chát cười nói, “Sư huynh đi đâu, ta liền cùng sư huynh đến đó.”
Những năm sau này, sư huynh đã xa ngoài tầm với, nhưng một lời hứa ngày ấy, lại thành vĩnh viễn.