Trên quan đạo từ kinh thành đến Tấn Nam quan, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới. Bên ngoài xe ngựa thật đơn giản, người bên ngoài nhìn thấy chỉ là một thùng xe bằng chất gỗ bình thường, bánh xe bằng gỗ bình thường, ngựa bình thường cùng một mã phu cũng bình thường nốt.
Diện mạo mã phu rất phổ thông, là một khuôn mặt nếu ném trên đường, liếc mắt nhìn một cái liền quên mất.
Trong xe truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của một người, “Dạ Ưng, đã nhiều ngày rồi, sao còn chưa đi đến đâu hết vậy?”
Người đánh xe có chút bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn về phía thùng xe, ghìm cương ngựa nói, “Hồi Hoàng thượng, Thành thái y nói thân thể người không khỏe, xe không thể quá xóc nảy, đi chậm một chút mới tốt.”
“…” Lòng Nghệ trừng mắt.
Sau đó y vén màn xe lên, cả giận nói, “Dạ Ưng, từ lúc nào ngươi cũng bắt đầu nghe lời hai người bọn họ nói vậy?”
Dạ Ưng bộ dạng phục tùng lễ phép nói, “Hoàng thượng, thân thể người xương cốt còn chưa tốt, đây là suy nghĩ vì long thể.”
“…” Long Nghệ tiếp tục trừng, biểu tình kia tựa hồ nuốt một quả hạch nhân thật to rồi bị nghẹn.
Sau đó y quay lại bên trong xe, lạnh lùng liếc mắt nhìn Đức Phúc, Thành Phong Nam ngồi một bên, thản nhiên nói, “Chỉ trách trẫm dạo này quá dung túng các ngươi, lời ai nói cũng muốn lợi hại hơn so với trẫm.”
Lời này vừa nói ra, Đức Phúc đã vội vã từ chỗ ngồi đứng bật dậy, định dập đầu xuống, ai ngờ vừa thẳng người đã đụng vào đỉnh xe ngựa. Đỉnh xe lắc lắc lư lư, Long Nghệ vừa hơi ngồi không vững, thiếu chút nữa đã ngã khỏi xe ngựa.
Dạ Ưng nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ lấy bả vai Long Nghệ nói, “Hoàng thượng cẩn thận.”
“…” Long Nghệ một hơi nghẹn tại cổ họng, thật vất vả mới ổn định thân thể, oán hận liếc mắt trừng Đức Phúc một cái.
Bộ dạng Đức Phúc phục tùng vâng lời, nhào vào bên trong thùng xe ngựa nói, “Hoàng thượng thứ tội, nô tài sao dám vượt qua Hoàng thượng.”
Long Nghệ trở mặt xem thường, mặc cho Đức Phúc quỳ rạp trên sàn xe, tự cố tự địa ngồi vào trong xe, rót một chén trà, mới thanh thanh cổ họng nói, “Đứng lên đi.”
Đức Phúc lúc này mới đứng dậy chờ ở một bên.
Long Nghệ lại trừng Thành Phong Nam.
Thành Phong Nam ôm hòm thuốc trước ngực, hạ thấp người nói, “Hoàng thượng, thần chỉ là quan tâm thân thể Hoàng thượng, không phải cố ý gây khó xử cho người.”
Long Nghệ lúc này mới thu hồi tầm mắt, nói với Dạ Ưng ngồi bên ngoài bức màn, “Dạ Ưng~”
Y đem chữ ‘Ưng’ kéo thật dài, người bên ngoài cho dù võ công cao cường, nhưng lúc ngày nghe được cũng không khỏi trong lòng nảy lên một trận chột dạ, khiêm tốn lên tiếng đáp, “Thần chỉ nghe Hoàng thượng.”
Long Nghệ thế này mới cảm thấy mỹ mãn ngồi thẳng thân thể, phấn chấn nói, “Đẩy nhanh tốc độ hơn cho trẫm, trong vòng ba ngày đi đến Tấn Nam quan!”
Hoàng đế nhất ngôn, tứ mã nan truy. (Một lời của hoàng đế, bốn ngựa khó theo)
Dạ Ưng được lệnh của Hoàng đế, đem hết toàn lực ra thúc ngựa. Thứ nhất phải đảm bảo tốc độ, thứ hai phải đảm bảo thùng xe vững vàng, để cho Hoàng đế ngồi thoải mái, chỉ qua một ngày, cũng đã là mồ hôi ướt đẫm.
Chẳng qua lần này Hoàng thượng xuất cung, ít người biết đến, dẫn theo cũng chỉ là thân tín của mình, xét về mặt hộ vệ mà nói, cũng chỉ dẫn theo một mình Dạ Ưng y.
Trách nhiệm bảo hộ thánh giá rất trọng đại, y phải chuẩn bị hoàn toàn tinh thần.
Đợi đến lúc chạng vạng, xe ngựa đến một khách điếm gần quan đạo. Dạ Ưng chỉnh lý vật dụng trên xe ngựa, sau đó theo Long Nghệ cùng nhau tiến vào khách điếm.
Trong khách điếm đang có vài bàn khách nhân khác, Long Nghệ chỉ chọn một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống.
Điếm tiểu nhị đi ra chào hỏi, Đức Phúc dặn dò vài câu, liền đứng ở phía sau Long Nghệ.
Dạ Ưng nhìn chung quanh một vòng, chỉ thấy trước mặt Long Nghệ tại một bàn cách đó không xa, có hai người đang ngồi, một cao một thấp. Hai người đều mang theo mũ trùm đầu, không lộ ra gương mặt thật của họ.
Trực giác của ảnh vệ khiến Dạ Ưng nhíu nhíu mày, cúi đầu nói nhỏ bên tai Long Nghệ vài câu.
Long Nghệ thế này mới nhìn về phía hai người kia. Trên bàn của hai người đặt những món rau xanh bánh bao bình thường phổ thông, ngay cả lúc ăn, hai người cũng không cởi mũ trùm đầu xuống, ngược lại vén khăn che mặt trước mũ trùm đầu lên, từng ngụm từng ngụm cho vào trong miệng ăn.
Người thấp ăn khá nhanh, có thể nói là ăn như lang như hổ, người cao ngược lại ăn rất chậm rãi, hơn nữa rất thanh nhã lịch sự.
Long Nghệ cũng thấy cổ quái, nhìn bên ngoài sắc trời tối dần, nghiêng đầu hỏi, “Nơi này còn cách Tấn Nam quan xa không?”
Dự Ưng nói, “Nếu dựa theo tốc độ hôm nay, đại khái một ngày rưỡi nữa là có thể đến nơi.”
Long Nghệ nghe vậy, sầu lo biến mất, vui vẻ nở nụ cười, lấy một bầu rượu, tự mình rót đầy một chén, hơi hơi nhấp một ngụm nói, “Vậy hôm nay chúng ta sẽ không ở lại khách điếm, thừa dịp đêm tối cố theo kịp lộ tuyến, trẫm cũng muốn sớm một chút gặp Tiểu Túc.”
Y nói xong, lại ra lệnh cho Đức Phúc đóng gói thức ăn, chuẩn bị lại một lần nữa lên đường.
Đức Phúc tất nhiên là ứng lời, cầm thức ăn nóng đi theo phía sau Long Nghệ. Thành Phong Nam cũng đi theo ở phía sau, ánh mắt lại như có như không xem xét về hướng hai thân ảnh một cao một thấp bên kia.
Sau đó trong mắt y tràn đầy kinh ngạc, kinh nghi bất định.
Đoàn người đến vội vàng, đi cũng vội vàng, nhưng ra tay hào phóng, lão bản của khách điếm cũng không so đo cái gì.
Ngồi lên trên xe ngựa, Dạ Ưng một lần nữa thúc ngựa lên đường. Xe ngựa lộc cộc chạy về phía trước, ước chừng qua hai canh giờ, sắc trời hoàn toàn tối đen. Tiếp qua một lúc, Dạ Ưng chỉ cảm thấy trên không trung có chút hơi lạnh rơi vào trên mặt, trong tầm nhìn tuy là mờ hồ, nhưng cũng đoán được lúc này hẳn là đổ mưa.
Qua không bao lâu, mưa liền bắt đầu tí tách rơi xuống.
Trong xe đã thắp đèn, ánh lửa leo loét, lay động không ngừng.
Long Nghệ đi một ngày đường, tuy là ngồi nhưng cũng thấy vừa mệt vừa uể oải, hơi nghiêng người tựa vào tọa ỷ (ghế ngồi) nhắm mắt dưỡng thần. Đức Phúc tận chức tận trách, giúp Long Nghệ đuổi bướm đuổi muỗi bay tới. Mà Thành Phong Nam cũng ngồi một bên trầm mặc không nói.
Trong đầu xoay chuyển mấy vòng, nhìn dung nhan say ngủ của Hoàng đế, vẫn đang đắn đo suy nghĩ xem nên nói như thế nào về chuyện lạ trước đó.
Trong lúc y đắn đo do dự, phía trước Dạ Ưng bỗng nhiên ‘xuy~’ một tiếng, có vẻ như ghìm lại dây cương, ngựa đang đi đột nhiên dừng lại, hí dài một tiếng. Người trong xe không kịp trở tay, hơi ngã nhào về phía trước.
Long Nghệ bị tình huống xuất hiện ngoài ý muốn của xe ngựa làm cho nháy mắt bừng tỉnh, hai mắt híp lại thành một đường, hỏi ra bên ngoài, “Làm sao vậy?”
Câu này được hỏi ra, qua một lúc lâu, Dạ Ưng mới thấp giọng trả lời, “Hoàng thượng, có người chặn đường.”
Long Nghệ nhíu mày, vén màn xe ngựa lên nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong bóng đêm có một bóng người đang đứng, thấy không rõ gương mặt, vóc dáng thấp bé, đầu lại rất lớn, hẳn là đang đội mũ trùm đầu, đúng là người thấp đã gặp trong khách điếm lúc nãy. Chỗ y đứng là ngã rẽ trên quan đạo, người này trong tay cầm một thiết côn (gậy sắt), chắn ngang giữa đường, chặt chẽ ngăn chặn hướng đi về phía trước của đám người Long Nghệ.
Trong lòng không biết vì nguyên nhân gì, tâm hơi hơi siết chặt.
Long Nghệ nâng cao giọng hỏi, “Huynh đệ phía trước có chuyện gì muốn nói sao?”
Y tập trung thị lực, nhìn thẳng về thân ảnh trong bóng đêm.
Thân ảnh kia lắc đầu, không nói chuyện.
Dạ Ưng yên lặng siết chặt bao kiếm bên hông.
Long Nghệ nhíu mày, lại nói, “Huynh đệ, chúng ta có việc gấp, thỉnh ngươi nhường đường một chút.”
Thân ảnh kia vẫn không nói chuyện, bất động đứng đó.
Tâm Long Nghệ dần dần trầm xuống, đang muốn nói, người thấp kia bỗng nhiên chuyển động.
Người nọ tốc độ rất nhanh, cơ hồ lướt trên mặt đất mà lao tới, thiết côn chạm mặt đất, phát ra tiếng vang ‘keng keng’’ chói tai, trong nháy mắt đi đến trước mặt Long Nghệ, trong mỗi côn mang theo luồng gió đầy uy vũ, ầm ầm nện xuống.
Long Nghệ không dự đoán được biến cố này, trên mặt nhất thời biến sắc.
Đầu côn cách trước mũi Long Nghệ chừng một thước, một thanh trường kiếm thuận đà đâm tới, cản trở một kích của thiết côn. Dạ Ưng cúi thấp người, trên cổ tay phát lực, đẩy thiết côn của người kia ra.
Trong nháy mắt điện quang hỏa thạch này, cho dù là người thường phản ứng chậm chạp, cũng biết có người ám sát. Đức Phúc, Thành Phong Nam nhanh chóng rời khỏi thùng xe, bảo bộ hai bên Long Nghệ.
Dạ Ưng cùng người thấp kia qua lại mấy chiêu, cảm thấy đối phương nội lực thâm hậu, không khỏi âm thầm lo lắng, ánh mắt thoáng nhìn phía sau xe ngựa, giữa cây cối nơi quan đạo có một đạo bóng đen như quỷ mị đi tới, tốc độ nhanh đến kinh người, lập tức quát, “Đi mau, nơi này để ta ứng phó!”
Thành Phong Nam cũng thấy thân ảnh của người nọ, nghĩ đây hẳn là người có vóc dáng cao lớn thần bí trong khách điếm, trong lòng không khỏi trầm xuống, vội vã kéo dây cương nói, “Hoàng thượng, ngồi cho vững.”
Y vừa mới nói xong, liền vung roi lên, hung hăng đánh vào mông ngựa. Ngựa ăn đau liền chấn kinh, bắt đầu chạy như điên trên quan đạo.
Người vóc dáng cao thấy xe ngựa chạy về phía trước, tốc độ dưới chân nháy mắt nhanh hơn, ‘vèo’ một cái lẻn đến trên nóc xe ngựa, tiếng gió vù vù, khiến Thành Phong Nam kinh ngạc mở to mắt nhìn.
Bốn mắt giao nhau, người trong mũ trùm đầu nhìn Thành Phong Nam hơi hơi cử động, hai tay giương ra lợi trảo, chộp về phía Thành Phong Nam.
Thành Phong Nam vội vàng lấy một gói thuốc bột, y còn chưa kịp có phản ứng, đã cảm thấy bản thân bị người ta nhấc lên, cả người bị tung lên không trung, ngã thật mạnh vào giữa bụi cỏ trên quan đạo.
Bụi cỏ ướt sũng đầy bùn đất, Thành Phong Nam vội vàng giãy dụa đứng lên, thất tha thất thểu đuổi theo hướng xe ngựa ở phía trước.
Bóng đen kia giải quyết Thành Phong Nam rồi, sau đó vén màn xe ngựa lên. Y vừa vén màn lên đã bị người ôm lấy hai chân, Đức Phúc túm chặt ống quần y, nói “Hoàng thượng, Hoàng thượng đi mau!”
Trong mắt Long Nghệ trầm xuống.
Bóng đen kia cũng không để ý tới Đức Phúc, một bàn tay xuất ra một trảo, chộp thẳng tới chỗ Long Nghệ.
Uy lực một trảo này của y so với trảo đánh vào Thành Phong Nam trước đó có lực đạo lớn hơn rất nhiều. Long Nghệ nhanh chóng giơ tay đụng đến cuộn vải đặt phía sau tọa ỷ. Trong cuộn vải chính là cán thương dài hai thước, Long Nghệ ấn vào cơ quan của cán thương, cán thương nhất thời bay vọt lên, lộ ra đầu thương bén nhọn.
Bóng đen tựa hồ biết Long Nghệ sẽ sử dụng binh khí, nghiêng người né tránh trường thương của Long Nghệ, bổ tới hướng bàn tay cầm thương của Long Nghệ.
Tay Long Nghệ hơi hạ xuống, sau đó nâng ngược mũi thương lên trực chỉ về hướng quai hàm của bóng đen đâm lên. Một chiêu này tuy không thể đâm thủng yết hầu đối phương, nhưng cũng hất đi khăn che mặt trên mũ trùm đầu của bóng đen kia.
Hai bên giao thủ, bóng đen vẫn không lùi bước, thả người bay lên, phá vỡ đỉnh xe ngựa, như đại bàng giương cánh, Đức Phúc chịu không được lực đạo của bóng đen, một tay vồ hụt, ngã ra trên đất. Bóng đen thừa dịp này, tung ra một chưởng về hướng Long Nghệ.
Chưởng phong lẫm liệt hòa với nội lực thuần hậu, khiến cho y phát của Long Nghệ cũng phải bay lên. Ánh mắt Long Nghệ đột nhiên siết chặt, vọt người lên, cầm thương đâm về hướng lòng bàn tay của bóng đen.
Chưởng hướng của bóng đen đột nhiên thay đổi, bắt lấy đầu thương, chân khí của hai người chạm nhau, lực đạo kềm giữ lẫn nhau, Long Nghệ chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến đau đớn, miệng vết thương cũ lại một lần nữa tái phát.
Hơi thở của y có chút hỗn loạn, bóng đen lại tựa hồ đã sớm dự liệu, chưởng bên trái mạnh mẽ tung ra, hai tay Long Nghệ vẫn đang giữ chặt thương, vội vàng rút một tay ra ngăn đỡ, nhưng cuối cùng cũng muộn một bước, một chưởng của bóng đen đã đánh vào giữa ngực Long Nghệ.
Một chưởng này bao hàm hơn mười năm tu vi của y, chỉ trong một kích tất thắng. Long Nghệ thét lớn một tiếng, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, cả người bị một lực đạo cường đại đánh vào, trường thương rời khỏi tay, cả người cũng rơi thật mạnh trên đất.
Mưa vẫn từng giọt từng giọt rơi xuống, ướt đẫm khuôn mặt. Bóng đen đáp xuống đất, lẳng lặng nhìn thân ảnh ở phía xa.
Long Nghệ nằm ở trên đất, vẫn không nhúc nhích, cũng không có phản ứng.
Nếu luận theo uy lực của một chưởng vừa rồi, Long Nghệ hẳn là chết không thể nghi ngờ.
Bóng đen yên lặng nghĩ trong lòng, rồi đi từng bước về phía trước, đang định nghiệm chứng Long Nghệ đã thật sự mất mạng hay không. Y vừa nhấc chân, đã nghe một người hô lên, “Không được động!”
Ánh mắt bóng đen nhìn về một hướng, ở đó có một người toàn thân lầy lội, ánh mắt đang gắt gao nhìn y, ngực phập phồng thở phì phò.
Y cũng theo đó dừng lại cước bộ.
“Trên người ta có Ngũ Độc tán…” Trong lòng Thành Phong Nam cũng không nắm chắc, đi đến bên cạnh Long Nghệ, bảo hộ Hoàng đế, thở gấp nói, “Ngươi vừa rồi túm lấy y phục của ta, trong lòng bàn tay có vết đen, nếu vết đen lan tràn tới tay chân, không chết cũng tàn phế. Nếu hiện tại trở về bức độc ra ngoài, may ra còn kịp.”
Bóng đen nhìn Thành Phong Nam, bỗng nhiên nở nụ cười. Nhưng trên đầu y vẫn đang đội mũ trùm đầu có khăn che mặt phủ xuống, Thành Phong Nam nhìn không đoán ra bộ dáng mỉm cười của y. Y theo như lời Thành Phòng Nam đã nói, nhìn lòng bàn tay, quả nhiên có một vết đen mơ hồ.
Y nhìn thoáng qua vết đen kia, lại giống như nhìn thấy một chuyện hứng thú, tiếp tục cúi đầu cười, sau đó liếc mắt nhìn Thành Phong Nam một cái, đề khí vận khinh công, thét dài một tiếng, ẩn vào trong cây cối trên quan đạo.
Trong bàn tay Thành Phong Nam tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng ngồi xuống, nâng thân thể Long Nghệ lên.
Đức Phúc nghiêng ngả lảo đảo khập khiễng chạy tới, nhìn thấy Long Nghệ hai mắt nhắm chặt, không nói một tiếng tựa vào trên tay Thành Phong Nam, không biết là sống hay chết, không khỏi hoảng kinh thất sắc gọi, “Hoàng thượng!”
Thanh Phong Nam đưa tay ấn mạnh vào mạch môn của Long Nghệ, Long Nghệ đang hôn mê tay đột nhiên co giật, toàn bộ thân mình nghiêng sang một bên, ‘phụt’ một tiếng phun ra một búng máu.
Đức Phúc vội vàng đỡ lấy thân thể Long Nghệ gọi, “Hoàng thượng, Hoàng thượng người không sao chứ.”
Long Nghệ lại ho khan vài tiếng, một lúc sau mới hơi hơi điều hòa lại hô hấp, “Không chết được.”
Đức Phúc không biết là vui hay buồn, trong mắt cư nhiên có ngấn lệ từng giọt từng giọt ứ đọng.
Long Nghệ khó chịu nhíu mày, lại bồi thêm một câu, “Bất quá thiếu chút nữa là chết rồi.”
“…” Nước mắt Đức Phúc tràn lên càng nhanh.
Long Nghệ nhắm mắt, không nói gì, chỉ là cau mày.
Thành Phong Nam lúc này mới yên tâm, tỉ mỉ kiểm tra mạch đập của Long Nghệ, nhíu mày nói, “Một chưởng này tổn thương ngũ tạng lục phủ của Hoàng thượng, phải nhanh chóng trở về kinh trị liệu mới được.”
Long Nghệ nghiêng đầu không nói.
Thành Phong Nam nói, “Hoàng thượng, xem tình thế vừa rồi, hai người kia nhất định là nhận thức Hoàng thượng, cho nên mới đến ám sát.” Y dừng lại một chút, “Hành tung của chúng ta đã bị bại lộ, tiếp tục đi chỉ sợ sẽ càng thêm nguy hiểm.”
Long Nghệ vẫn không nói lời nào.
Thành Phong Nam tiếp tục can gián, “Tấn Nam quan là biên cảnh, Hoàng thượng lần này đi nguy hiểm đến cực điểm.”
Y nói xong câu này, qua hồi lâu, Long Nghệ mới mở mắt nói, “Tấn Nam quan là biên cảnh, quả thật rất nguy hiểm.”
Thành Phong Nam nghĩ Long Nghệ đổi tính, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng một câu tiếp theo, khiến trái tim của người thân là thái y này nhảy dựng lên.
“Nhưng Tiểu Túc ở đó, trẫm nhất định phải đi.” Long Nghệ thở ra một hơi, lại nói.