Thời gian bay quá dài quả thật rất nhàm chán, Chu Hạ Ninh hiện tại ngủ không được, lại lo lắng cho Trang Dực nên miên man suy nghĩ, lôi kéo Trang Dực bàn bạc chuyện sau khi xuống máy bay.
“Đặt khách sạn nào?”
Khách sạn năm sao Trang Dực đã đặt trước.
Trang Dực ngẩng đầu liếc nhìn Chu Hạ Ninh đang rất nghiêm túc, hơi hơi nhếch môi cười cười đầy ẩn ý với cô.
Ba ngày trước, hắn đã đặt phòng khách sạn, lúc ấy vẫn thương lượng cùng Chu Hạ Ninh.
“Khách sạn gần đại học Havard, ngày mai chúng ta vừa hay có thể đi thăm quan Harvard.”
“Không tệ, em không vào được Harvard, ít nhất có thể đến thăm quan một ngày. Ha ha.” Tiêu Lâm ở bên cạnh thính tai bu lại, hưng trí bừng bừng hỏi: “Từ sân bay đến đó mất bao lâu vậy? Chúng ta đến đó hình như vào buổi tối.”
“Nếu không đến trễ, hai giờ sáng sẽ hạ cánh.” Trang Dực quay đầu, liếc nhìn hắn.
“Vậy còn phải trả tiền phòng thêm một buổi tối rồi!” Tiêu Lâm lập tức kinh hô.
Tổ chương trình đã tuyên bố, bọn họ là du lịch bụi, xuống máy bay sẽ cho bọn họ kinh phí, nhưng bọn họ phải tiết kiệm các khoản.
Trang Dực gật gật đầu, nhìn Tiêu Lâm thuận mắt hơn rất nhiều.
“Không sai, nhập vai thật nhanh.”
“Đó là đương nhiên.” Tiêu Lâm hất cằm, rồi lại lập tức lại xụ mặt: “Trời ạ, thật sự muốn em phụ trách chi tiêu sao? Em cảm thấy vấn đề này rất khó đó!”
“Cậu rất thích hợp.” Chu Hạ Ninh lướt qua Trang Dực, cười nói.
Tiêu Lâm da mặt dày:không ngừng gọi “Chị chị, mẹ mẹ” nhanh chóng làm quen với mọi người.
“Cám ơn chị đã khích lệ!” Tiêu Lâm lập tức cười đáp lại.
Trang Dực ngồi tại vị trí, hai tay ôm ngực, quay đầu liếc Chu Hạ Ninh, vươn tay đẩy đầu cô lại.
“Vẫn nên bàn bạc đến khách sạn như thế nào thôi.”
“Xem kinh phí đã. Nếu nhiều, thì gọi taxi, nếu ít thì đi phương tiện công cộng.” Chu Hạ Ninh lại thò đầu ra lý trí đề nghị.
“Chị nói thật đúng!” Tiêu Lâm cũng gật gù, cách Trang Dực cao lớn ở giữa, giơ ngón tay cái với Chu Hạ Ninh.
Trang Dực quay đầu, lại thò tay ấn đầu Chu Hạ Ninh về vị trí cũ.
Tiêu Lâm dừng một chút, quay đầu hoài nghi nhìn Trang Dực.
Trang Dực không thèm để ý, Chu Hạ Ninh bĩu môi trừng mắt nhìn hắn một cái.
Nửa đường, Chu Hạ Ninh ngủ mất.
Trước khi đi vào giấc ngủ, cô hơi do dự nhưng dưới tấm chăn lông vẫn thò tay qua nắm lấy tay phải của Trang Dực.
Trang Dực lập tức xoay đầu lại, trong ánh mắt ẩn hàm ý cười.
Chu Hạ Ninh cảm thấy trên mặt có chút nóng, quay đầu, dựa vào ghế nhắm mắt ngủ, tay của hai người vẫn nắm chặt không buông.
Trước khi lên máy bay, Trang Dực luôn cảm thấy hối hận bản thân quá vọng động, nhưng hiện tại, hắn lại bắt đầu chờ mong chuyến du lịch này!
Khi máy bay hạ cánh Chu Hạ Ninh đã tỉnh lại, thời gian bay dài, tư thế ngủ lại không thoải mái, khiến cho cả người cô đều không thoải mái.
Trang Dực thừa dịp Tiêu Lâm còn đang ngủ, vụng trộm vươn tay xoa bóp cho Chu Hạ Ninh.
Chu Hạ Ninh quả thực thoải mái mà hưởng thụ, híp mắt nhìn Trang Dực nhẹ giọng nói thầm: “Anh đa từng học qua à? Mạnh hơn chút...”
Trang Dực nhếch môi, nhìn dáng vẻ biếng nhác của Chu Hạ Ninh, nhịn không được nhích lại gần cô hơn, một tay mát xa cổ, một tay chậm rãi bóp vai cho cô.
“Ai nha, eo của em cũng thật mỏi, ngồi quá lâu.” Chu Hạ Ninh cau mày, giọng nói rất nhẹ.
Trang Dực khẽ cười một tiếng, tay phải lại bắt đầu dời xuống, đầu cũng nhích đến gần tai cô, nhẹ giọng thổi khí: “Còn chỗ nào nữa?”
Chu Hạ Ninh vừa định nói “Đùi”, thì giật mình nhưng chóng dừng lại.
Cô chậm rãi ngồi ngay ngắn, thò tay tóm lấy bàn tay của Trang Dực kéo lên vai mình: “Vẫn cứ bóp vai thôi.”
Trang Dực có chút tiếc nuối thở dài, sau đó tiếp tục giúp cô mát xa.
“Có mệt hay không?”
“Mệt.” Chu Hạ Ninh giật giật cổ.
Đã lâu không ngồi chuyến bay dài như vậy, quá khó chịu rồi.
“Khi quay về nhất định phải bắt bọn họ mua khoang hạng nhất.” Trang Dực thấy Chu Hạ Ninh cau mày, động tác trên tay càng chuyên chú hơn.
“Đúng vậy, mệt chết em. May mắn bọn họ không mua khoang phổ thông cho mình.” Tiêu Lâm cũng đã tỉnh lại, khép hờ mắt, chỉ nghe thấy Trang Dực nói.
“Vì kinh phí, bọn họ phải keo kiệt một chút.” Hắn rất không vừa lòng đứng lên, vận động cẳng chân, lại lần nữa ngồi xuống, cài dây an toàn.
Máy bay bắt đầu giảm độ cao.
“Lần đầu tiên em đến Mĩ đấy, đáng tiếc bên ngoài tối đen như mực, cái gì cũng không thấy.” Hắn tò mò nhìn ngoài cửa sổ.
Hiện tại là rạng sáng, trời lại nhiều mây, ngay cả ánh đèn cũng nhìn không rõ.
“Lần này cậu có thể vui chơi.” Trang Dực cũng ngồi dậy, gấp xong cái chăn đặt trên đùi.
Hành trình lần này của bọn họ sẽ từ phía bờ Đông sang đến bờ Tây, ngang qua toàn bộ nước Mĩ, cuối cùng từ San Francisco bay trở về Thượng Hải.
Máy bay hạ cánh an toàn, Trang Dực nặng nề thở ra một hơi, vẻ mặt cũng thoairmais hơn.
Đến khi máy bay dừng hẳn, hắn đứng dậy lấy balo của Chu Hạ Ninh trước, sau đó mới cầm lấy balo của mình.
Động tác của Tiêu Lâm rất nhanh, hưng phấn chạy đến chỗ ba người Tiêu Vạn Cầm: “Mẹ nuôi, các chị, nhanh xuống máy bay thôi!”
Chu Hạ Ninh nhẹ thở một hơi, trong lòng cũng có chút mong đợi.
Xuống máy bay nhận hành lý, tổ chương trình bắt đầu tuyên bố quy tắc trò chơi.
“Từ hôm nay trở đi, mỗi người trong các bạn mỗi ngày sẽ nhận được kinh phí đôla, toàn bộ đội du lịch có đôla, đây là số tiền của ngày hôm nay, tôi giao cho Tiêu Lâm.”
Tiêu Lâm giơ tay chào, sau đó cười hì hì nhận phong bì.
“Kinh phí mỗi ngày của các bạn sẽ bao gồm ba bữa, thăm quan các địa điểm du lịch, đi lại, cư trú, tất cả phí dụng đều nằm trong đó. Từ giờ trở đi chúng tôi sẽ không để bất cứ ai giúp đỡ các bạn, đương nhiên vẫn đặt an toàn của các bạn lên hàng đầu, hiện tại các bạn cần làm chính là thuận lợi đến khách sạn, nghỉ ngơi một lát, trong hai ngày, đi thăm quan được năm địa điểm du lịch ở Boston, trong đó bao gồm đại học Havard, Massachusetts Institute of Technology và ba giáo đường, sau đó đi tới New York.” Liêu Bản giơ tay lên, mắt nhìn đồng hồ: “Hiện tại chúng ta cần chỉnh lại thời gian, thời gian ở Boston chậm hơn Bắc kinh mười ba giờ, bây giờ theo giờ địa phương là hai giờ sáng.”
Chu Hạ Ninh đã lâu không đeo đồng hồ, lần này cũng là gần sát nút mới mượn Chu Thừa Phó một cái, cái đồng hồ nam to bản đeo trên cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô khiến nó càng trở nên tinh tế.
“Của ai?” Trang Dực cau mày, nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay cô.
“Em họ.” Cô nhẹ giọng trả lời một câu.
“Được rồi,hiện tại chúng ta cần thương lượng một chút làm thế nào để tới được khách sạn thôi.” Tiêu Vạn Cầm che miệng ngáp một cái, vẻ mặt có chút tiều tụy.
Chu Hạ Ninh cũng cảm thấy mệt chết đi được, nhưng vẫn lấy từ trong ba lô quyển sổ tay: “Chúng ta có thể đi tuyến xe buýt Silver Line, sau đó ngồi tàu điện ngầm, nhưng không biết bây giờ còn hoạt động không. Sau đó là đi bộ, sẽ tốn tầm đôla.”
Tất cả im lặng nhìn về phía Chu Hạ Ninh.
Tiêu Lâm giơ ngón tay cái về hướng cô: “Chị thật trâu bò.”
“ Được, bắt đầu hành động, Tiêu Lâm, cậu và Hồ Hân Hân đi hỏi một chút xem thời gian tuyến xe buýt Silver Line hoạt động, tôi và Chu Hạ Ninh đi xem một chút đón taxi ở đâu.”
Trang Dực lời nói vừa dứt, Tiêu Lâm lập tức ý kiến: “Em phản đối! Em và chị Hân Hân đều không giỏi ngôn ngữ, trao đổi nhất định sẽ gặp khó khăn, em đi cùng với chị Hạ Ninh.”
Đào Tử Ý và Tiêu Vạn Cầm ngồi cùng nhau, nghe vậy thì hứng thú liếc nhìn Trang Dực.
“ Được, vậy tôiđi cùng Tiêu Lâm.” Chu Hạ Ninh không dám nhìn Trang Dực, đảy hành ký tới chỗ Tiêu Vạn Cầm, sau đó cùng Tiêu Lâm đi hỏi thăm.
Hỏi thăm được tuyến buýt Silver Line đã dừng hoạt động, nhưng nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu hoạt động trở lại.
Trang Dực tổng hợp lại ý kiến của mọi người, quyết định lần đầu tiên thì xa xỉ một chút.
“Gọi taxi đi. Hôm nay quá muộn rồi, nhanh chóng tới khách sạn nghỉ ngơi một chút, tầm hai mươi phút là sẽ tới khách sạn rồi.” Trang Dực vung tay lên, nhấc hành lý của hắn và Chu Hạ Ninh lên xe đẩy hành lý: “Tiêu Lâm, cậu hỗ trợ xách hành lý đi.”
Sân bay lúc rạng sáng rất hiu quạnh, nhưng bên cạnh bọn họ đều có mấy cái máy quay phim, khiến người qua đường liên tiếp quay đầu.
Chu Hạ Ninh đi theo bên cạnh Trang Dực, bướcvề phía đón taxi vừa hỏi thăm được, bắt đầu thích ứng với cái gọi là chương trình truyền hình thực tế.
Chỉ là không nhìn không để ý máy quay là được.
Đi ra khỏi cửa sân bay thì Trang Dực ngừng lại, quay đầu nhìn Chu Hạ Ninh đi theo phía sau, khẽ cười với cô.
Boston tháng , gió đêm mang theo hơi ẩm, nhưng tâm tình cô lại bắt đầu ấm áp chộn rộn.
Tha hương ở đát khách khiến cho tâm tình con người sục sôi, Chu Hạ Ninh cũng nhìn hắn, hơi hơi nhếch môi.
Hai người đón hai chiếc xe taxi, bắt đầu xuất hiện vấn đề bất đồng ngôn ngữ, Trang Dực không thể không sắp xếp Chu Hạ Ninh và Tiêu Lâm cùng đi một chiếc xe.
Tiêu Lâm là cu ly, Chu Hạ Ninh là phiên dịch, mà hắn, kiêm cả cu ly lẫn phiên dịch.
“Uhm, Hạ Ninh, em và Tiêu Lâm đi một xe đi.” Khi Trang Dực nói lời này, ánh mắt không nỡ nhìn chằm chằm Chu Hạ Ninh, trong lòng không ngừng rỉ máu!
Sắp xếp như vậy đã thể hiện rõ hai mươi mấy tiếng nữa; trừ khi đi tàu điện ngầm và xe bus, hắn và Chu Hạ Ninh không thể ngồi chung trên một chiếc xe.
Tiêu Lâm lôi kéo Tiêu Vạn Cầm ngồi chung một chiếc xe, Chu Hạ Ninh và Tiêu Vạn Cầm ngồi phía sau, Tiêu Lâm kéo cửa lái phụ, đường hoàngnói một chuỗi tiếng anh với tài xế taxi.
Đó là tên khách sạn và địa chỉ, hắn vừa học bằng cách học thuộc.
“Tôi nghỉ một chút, khi nào đến mấy đứa nhớ gọi nhé.” Tiêu Vạn Cầm đã có tuổi, lên xe thì cảm thấy thật mệt mỏi, dựa vào lưng ghế nhắm hai mắt.
Chu Hạ Ninh và Tiêu Lâm cười liếc nhìn nhau, ăn ý quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Chu Hạ Ninh cũng mệt mỏi, nhưng lại không ngủ được, trong lòng yên lặng tính toán, có lên liên lạc với mẹ hay không.
Xe chạy gần hai mươi phút đã đến khách sạn Trang Dực đặt trước.
Tiêu Lâm đang dọn hành lý, Chu Hạ Ninh và Tiêu Vạn Cầm xuống xe, ngẩng đầu nhìn căn nhà hai tầng trước mặt.
Đây là một motel đơn giản kiểu Mĩ, toàn nhà hai tầng, tường ngoài sơn màu vàng nhạt và màu nâu gỗ, dưới ánh đèn, thoạt nhìn rất ấm áp.
“Cũng không tệ lắm.” Tiêu Vạn Cầm ngẩng đầu đánh giá.
“Đúng vậy.” Chu Hạ Ninh mím môi cười nhẹ.
Cô thấy nơi này được đánh giá tốt, sạch sẽ mà quan trọng nhất là được chuẩn bị bữa sáng.