Ảnh Hậu Trọng Sinh

chương 83: đăng ký

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ví tiền và thẻ ngân hàng của bọn họ đều đã giao nộp, tổ chương trình sẽ đồng hành cùng họ, chỉ là bọn họ ở khoanh thương gia, còn tổ công tác ở khoang phổ thông.

Trợ lý đạo diễn đi theo Hồ Hân Hân lại đây hỏi, nhẹ giọng khuyên cô ấy nên bỏ vài món đồ đi.

“Tôi thật sự không biết nên bỏ cái gì mà.” Hồ Hân Hân có chút ủy khuất nói: “Tôi có rất nhiều thứ không mang theo rồi.”

“Cô mở ra xem, tôi giúp cô kiểm tra lại một chút.” Trợ lý đạo diễn rất kiên nhẫn khuyên nhủ.

Hồ Hân Hân rốt cuộc bất đắc dĩ gật gật đầu, kéo va ly hành lý đến góc hẻo lánh cùng biên kịch xem xét.

Trợ lý của cô ấy vội vàng đi theo.

Cuối cùng, trợ lý đạo diễn giúp cô ấy bỏ lại hai quyển sách, một cái sạc điện thoại di động, cái sạc tích điện và một chiếc áo khoác.

“Sách cô mang theo bốn quyển giữ lại hai quyển là được rồi, di động không được mang theo, sạc pin và sạc tích điện cũng không có tác dụng gì, còn áo khoác cô đã mang hai cái, bên đó thời tiết cũng bắt đầu nóng lên áo khoác để lại một cái đi.”

Hồ Hân Hân mắt nhìn trợ lý ôm đồ trong ngực, gật gật đầu.

Sạc tích điện và áo khoác của cô đều tương đối nặng, để lại một vài thứ như vậy vừa vặn đủ tiêu chuẩn.

Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Vừa rồi Trang Dực cũng lo lắng Hồ Hân Hân không đồng ý, đứng owrcwowng vị chủ đoàn cho nên hắn mới chủ động đề suất hỗ trợ chia sẻ hành lý, nhưng Chu Hạ Ninh một chút cũng không bằng lòng việc Hồ Hân Hân cất đồ dùng cá nhân chung với đồ dùng cá nhân của Trang Dực, nếu vẫn không có cách nào khác, cô tình nguyện nhường chút không gian trong hành lý của mình cho cô ấy.

Đợi đến khi qua cổng kiểm tra an ninh, Trang Dực lại nhẹ nhàng thở ra.

Hành trình này vừa mới bắt đầu đâu, hắn đã hiểu mọi việc đều không dễ dàng như hắn nghĩ.

Đầu tiên là phải làm dâu trăm họ, thứ hai bọn họ không có tiền.

Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, du lịch bụi cái gì hắn không biết, nhưng hắn vẫn nghĩ quá mức đơn giản, đeo ba lô đi qua cửa an ninh, hắn vừa tìm cửa đăng ký vừa đụng cánh tay Chu Hạ Ninh.

“Em phải giúp anh. Chỗ đó em hiểu rõ hơn anh.”

Chu Hạ Ninh cũng đang ngẩng đầu tìm cửa đăng kí, nghe vậy liếc xéo hắn: “Không phải trước đó anh đã lên lịch trình kĩ lưỡng rồi sao.”

Trang Dực lúng túng sờ sờ mũi: “Lịch trình của anh đều ở trong di động...”

Còn có một việc hắn không muốn nói, lịch trình của hắn căn bản không quan tâm tới vấn đề tài chính, hiện tại hắn phát hiện ra là không có tiền nửa bước cũng khó đi.

“Cũng không biết bọn họ sẽ cho chúng ta bao nhiêu tiền một ngày.”

“Chờ đến đó sẽ biết. Anh suy nghĩ nhiều thứ như vậy không bằng suy xét một chút nữa làm sao có thể đi từ sân bay về khách sạn đi.” Chu Hạ Ninh đưa ra một đề tài thiết thực nhất.

“Em nói rất đúng!” Trang Dực sờ sờ cằm, giật mình nghĩ tới vấn đề quan trọng hàng đầu hiện giờ: “Vừa hay chúng ta ngồi cùng chỗ, trong khoảng thời gian bay nhàm chán tranh thủ thương lượng kĩ một chút nhé.”

Vừa rồi khi đăng ký chỗ ngồi, Trang Dực nhất định phải xếp hàng ngay sau Chu Hạ Ninh, vì để có thể ngồi cạnh Chu Hạ Ninh.

Ba giờ chiều bọn họ tập trung tại sân bay, khi qua cửa an ninh đã gần sáu giờ tối.

Hồ Hân Hân và Tiêu Lâm muốn đi dạo quanh các cửa hàng miễn thuế, bốn người còn lại ngồi chờ gần cửa đăng kí.

Nhưng vừa ngồi xuống, đã có người lại gần thử xin chữ kí và chụp ảnh.

Chu Hạ Ninh nhìn có người giơ di động lên, vội vàng nghiêng người cách Trang Dực khoảng năm sáu mét, thẳng hướng về phía nhà vệ sinh.

Đợi đến khi cô đi ra từ trong toilet, xung quanh Trang Dực và Đào Tử Ý đã có không ít người vây quanh, ngay cả Tiêu Vạn Cầm cũng có không ít các vị trung niên lão niên vây quanh cùng chụp ảnh.

“A, là Chu Hạ Ninh!”

Chu Hạ Ninh dừng bước lại, có mấy người trẻ tuổi nhận ra cô đến.

Tại lễ trao giải Kim Ảnh vừa qua, cô đạt hai giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất và diễn viên phụ xuất sắc nhất, tuy rằng không nổi bật như ảnh hậu ảnh đế, nhưng cũng chiếm không ít giấy mực của truyền thông, độ nổi tiếng cũng không ngừng nâng cao.

Cô bất đắc dĩ, chỉ có thể tươi cười, kí tên, chụp ảnh thỏa mãn yêu cầu của các fans.

Khi Tiêu Lâm đi qua vừa lúc nhìn thấy mấy người bị người người “Vây kín”, không khỏi líu lưỡi.

“Đài Hoa Tân cũng quá keo kiệt rồi, còn không cho chúng ta đi lối VIP nữa chứ.”

Hồ Hân Hân đưa mắt nhìn, từ trong túi xách lấy kính râm ra đeo, lại rút một tờ tạp chí ngay cạnh, che che lấp lấp không nghĩ tới gần chỗ đó.

“Ah!”

Tiêu Lâm bên cạnh lại vang lên tiếng cảm thán.

“Làm sao?” Hồ Hân Hân vội vàng che hơn nửa khuôn mặt.

“Có chiếc máy bay rơi!” Tiêu Lâm chỉ vào màn hình tin tức ở phía trước đang đưa tin, sợ ngây người.

Hồ Hân Hân vội vàng nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy người dẫn chương trình vẻ mặt nghiêm túc đưa tin một chiếc máy bay của nước láng giềng không biết vì nguyên nhân gì bị gặp nạn.

“Trời ạ!” Ánh mắt của cô trừng lớn, dùng sức nuốt nước miếng một cái, “Tôi có thể không lên máy bay không?”

“Chị bơi qua?” Tiêu Lâm phản ứng kịp, liếc xéo cô ấy một cái.

Hồ Hân Hân trừng mắt nhìn Tiêu Lâm, xoay người chầm chầm đi về phía nhóm Trang Dực.

Đợi đến khi các fans được thỏa mãn yêu cầu kí tên chụp ảnh chậm rãi tản đi, sắc mặt Trang Dực lại không tốt lắm.

Chu Hạ Ninh do dự ngồi xuống bên cạnh hắn, vẻ mặt nghiêm túc ngẩng đầu nhìn về tin tức trên màn hình phía trước.

Nghe nói trên đó cũng có không ít người Trung Quốc, trước mắt nhân viên đại sứ quán của Trung Quốc ở nước này đã có mặt tại hiện trường.

Chu Hạ Ninh do dự một chút, cuối cùng cũng không dám ở trước mắt bao người chạm vào tay hắn, chỉ ngồi bên cạnh hắn nhẹ giọng nói: “Anh đừng lo lắng, chiếc máy bay kia rơi là có nguyên nhân.”

Khuôn mặt Trang Dực trắng nhợt vẫn cố cười một cái, nhưng khóe môi không ngừng run rẩy.

“Khẳng định là có nguyên nhân...”

“Anh đừng... lo lắng, em cũng ở đây.” Cô không muốn nói là Trang Dực sợ hãi, lo lắng hắn sẽ thẹn quá thành giận.

Trang Dực quay đầu nhìn cô một cái, sắc mặt dần tốt hơn một chút, hắn chăm chú nhìn cô, trong lòng rất muốn kéo cô vào lòng ôm thật chặt, nhưng rốt cuộc vẫn còn chút lý trí không làm cái gì cả.

“Ừ.”

Loại thời điểm này, Chu Hạ Ninh không biết nên nói cái gì để khuyên nhủ hắn, cũng không thể khiến mọi người đều phát hiện Trang Dực sợ ngồi máy bay được.

Sợ ngồi máy bay, vì sao còn tham gia chương trình cần phải bay qua đại dương như thế này chứ, hơn nữa còn mất hai mươi mấy tiếng đồng hồ, tới tới lui lui cần phải ngồi biết bao chuyến bay nữa.

Trong lòng cô oán thầm, cũng không biết Trang Dực có cảm thấy hối hận hay không.

Trang Dực đương nhiên là có chút hối hận.

Nhất thời xúc động nên hắn đã quên bản thân phải ngồi trên máy bay hai mươi mấy tiếng, đây chỉ là một trong số đó thôi.

Chỉ cần nghĩ như vậy, lại nhớ tới cảnh tượng máy bay tan nát thê thảm trên tin tức vừa rồi, tim hắn như rơi vào hầm băng giữa biển.

Còn không phải sao, nếu lần này rớt xuống, không phải là rớt giữa đại dương ư, ha ha...

Hắn đang miên man suy nghĩ, cánh tay bị người nào đó nhéo một chút, vừa quay đầu, đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Chu Hạ Ninh: “Nhanh lên máy bay.”

Hắn nhìn đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng của Chu Hạ Ninh, nặng nề nuốt nước miếng, cố gắng để tiếng nói bản thân không phát run: “Ừ.”

Chu Hạ Ninh nhìn dáng vẻ cứng ngắc của Trang Dực, có chút đau lòng: “Đợi lát nữa lên máy bay, ngươi có thể ngủ, ngủ một giấc sẽ đến.”

“Được.” Trang Dực tiếp tục cứng ngắc gật gật đầu.

Kỳ thật hắn cũng từng ngồi máy bay thời gian dài như vậy đến nước ngoài, chỉ là trước khi bay không nghe được tin tức như vậy mà thôi, lại thêm việc mỗi lần lên máy bay đều uống một viên thuốc ngủ, thật sự là ngủ một giấc đã đến.

Nhưng lần này, hắn hoàn toàn quên mất việc chuẩn bị thuốc ngủ!!!

Quả nhiên, sắc đẹp làm hỏng việc!

Radio thông báo giờ đăng ký vang lên, Trang Dực và Chu Hạ Ninh chậm rãi đứng dậy, nặng nề thở hắt ra.

Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ thôi

...

Trong lòng Trang Dực không ngừng kêu rên, trên mặt lại tận lực duy trì sự trấn định, nhìn càng thêm nghiêm túc.

Đợi đến khi hắn đầu nặng chân nhẹ lại gần máy bay, đã cảm thấy hô hấp dường như có chút khó khăn.

Chu Hạ Ninh vẫn nhìn Trang Dực, tất nhiên cũng nhìn thấy sắc mặt hắn dần dần trắng bệch, thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh.

Sau khi cất ba lô ngồi xuống, cô khẽ kéo kéo tay áo Trang Dực, thừa dịp mọi người đều vội vàng cất hành lý, ghé vào bên tai hắn hứa hẹn: “Trước khi về nước, nếu có thời gian, em dẫn anh đi gặp mẹ em.”

Trang Dực ngẩn ra, mắt lập tức sáng lên: “Thật sự?!”

Chu Hạ Ninh gật gật đầu.

“Thống nhất rồi nhé, em đừng có lật lọng!” Trang Dực vội vàng nói.

Qua năm mới, hắn biết được mẹ của Chu Hạ Ninh về nước, cũng từng muốn đến chào hỏi mẹ vợ tương lai một chút, nhưng bị Chu Hạ Ninh phản đối.

Lúc ấy hắn thật sự như đưa đám mấy ngày.

Tuy rằng lúc trước Chu Hạ Ninh bị bắt dẫn hắn ra mắt Hạ Thao, nhưng Hạ Thao lại không vừa ý hắn. Huống chi, Chu Hạ Ninh từ nhỏ đã đi theo mẹ, muốn rước được người về nhà, lời nói của Hạ Thao khẳng định là kém hơn lời nói của mẹ cô ấy.

Cho nên, hắn muốn đạt được tiền đồ rộng mở, đạt được sự ủng hộ của mẹ vợ tương lai quan trọng nhất là một bước này.

Trang Dực nháy mắt quên mất chuyện “Bản thân phải ngồi máy bay gần hai mươi giờ, rất sợ đó nga”, chuyên tâm tính kế: “Em nói, anh nên mang lễ vật gì đi gặp mẹ em? Mẹ em thích cái gì vậy?”

Ánh mắt Trang Dực dần có thần thái, hơn nữa càng lúc càng phát sáng.

Nưhng Chu Hạ Ninh không thể không chọc thủng tưởng tượng tốt ddeppj của hắn: “Chúng ta, đều không có tiền.”

Trang Dực sửng sốt, há hốc mồm: “Em nói lần đầu tiên anh đi gặp mẹ vợ, lại đi tay không?!”

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Ngồi bên cạnh Chu Hạ Ninh là Tiêu Lâm, hắn làm thủ tục muộn lên bây giờ mới tới chỗ ngồi.

“Nói vì sao chưa thấy cậu đâu, có phải bị tiếp viên hàng không mê hoặc bước không nổi hay không?” Trang Dực ngẩng đầu liếc nhìn hắn, khôi phục cái mồm nhanh nhảu.

“Làm sao có khả năng!” Tiêu Lâm mở to mắt kháng nghị: “Tiếp viên hàng không ít nhất cũng phải xinh đẹp như chị Hạ Ninh, em mới không đi nổi.”

Tiêu Lâm cười nhìn Chu Hạ Ninh.

Trang Dực nhướn mày, phút chốc đứng dậy.

Chu Hạ Ninh cảm thấy căng thẳng, đang do dự có nên vươn tay giữ chặt Trang Dực hay không.

“Hạ Ninh, anh đổi vị trí với em, vừa rồi em có nói thích ngồi gần cửa sổ mà.” Trang Dực một tay gỡ đai an toàn, cúi đầu nhìn Chu Hạ Ninh.

Chu Hạ Ninh ngẩn ra, sau đó chậm rãi đứng dậy: “Ha ha, được, cám ơn anh.”

Truyện Chữ Hay