"Tôi chỉ muốn biết, vì sao cô lại xuất hiện ở đây?"
Tăng Nhĩ Ngọc đã còn mặc cho người ta bắt chẹt như trước kia. Sau khi bà nghe Tống Nhu nói ra lời này, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ sau mấy giây đã bình tĩnh lại.
Bây giờ bà là chủ nhà họ Tống, tuyệt đối không thể để những kẻ tiểu nhân gian trá lừa dối trót lọt.
"Bà chủ, cô cả mang thai nên ông cụ mới phải dẫn cô ta về." Người giúp việc thấy bầu không khí áp lực như thế nên lấy hết can đảm tiến lên giải thích.
Mang thai?
Ánh mắt Tăng Nhĩ Ngọc quan sát Tống Nhu, hình như cô ta béo hơn so với lúc mới rời khỏi nhà họ Tống, nhưng...
Bà nghiêng đầu, hỏi người giúp việc kia: “Thật sự có thai rồi sao? Hay cô ta chỉ tìm một lý do để lại quay về nhà họ Tống?"
Người giúp việc giật mình ngẩn người, không biết nên trả lời thế nào.
Lúc này, ông cụ Tống nghe được tiếng động bên ngoài thì chống gậy đi ra: “Nhĩ Ngọc à, con đừng lúc nào cũng suy nghĩ tới điểm xấu của người khác."
Tống Nhu cúi đầu, làm ra dáng vẻ vô cùng uất ức. Nếu là trước kia, cô ta chắc chắn đã sớm nhe nanh múa vuốt mà lý luận với Tăng Nhĩ Ngọc, theo dáng vẻ trước mắt này thì cô ta thật sự đã thay đổi rất nhiều rồi.
"Ba, không phải con muốn suy đoán về cô ta như vậy, mà trước đây đã nói rõ ràng, nhà này do tôi tới quản lý, mà cô ta đã bị chính miệng ngài đuổi ra khỏi nhà họ Tống. Bây giờ để cho cô ta trở lại nhà họ Tống, có phải là không mấy thích hợp không? Con hiểu, dù sao cô ta cũng là cháu gái của ngài, ngài đau lòng cô ta, nhưng cũng không cần phải nhất quyết đưa về nhà họ Tống chứ? Tìm ở bên ngoài một nơi yên tĩnh, không phải càng thuận tiện cho cô ta dưỡng thai sao?"
"Chuyện này..."
"Ông nội, ông không cần phải nói nữa, cháu biết ý của dì rồi. Đây là cháu sai trước, cháu đi là được rồi." Tống Nhu đi tới hai bước và nói muốn rời khỏi nhà họ Tống, nhưng bỗng nhiên lảo đảo ngã xuống..."Nhanh! Mau xem con bé thế nào!" Ông cụ Tống sốt ruột đi tới, bảo người giúp việc đỡ Tống Nhu lên, sau đó liếc nhìn Tăng Nhĩ Ngọc với ý tứ sâu xa và lắc đầu rời khỏi đó.
Tăng Nhĩ Ngọc lắc đầu, đi vào phòng của mình. Bà biết Tống Nhu sẽ không dễ dàng thay đổi tính cách, hơn nữa lần này trở về đã chuẩn bị đầy đủ, không chỉ học được cách che giấu suy nghĩ thật sự, còn có đứa trẻ... Ông cụ Tống để ý nhất chính là người thừa kế tương lai của nhà họ Tống. Bây giờ trong tay Tống Nhu có con át chủ bài có thể bắt chẹn được ông cụ Tống, đại khái sự bình yên của nhà họ Tống sẽ dừng ở đây.
Ông cụ Tống lập tức gọi bác sĩ gia đình qua, xác định Tống Nhu và đứa trẻ không có gì đáng ngại liền thu xếp cho cô ta nghỉ ngơi, sau đó mới một mình đi tới trước mặt Tăng Nhĩ Ngọc.
"Nhĩ Ngọc, bây giờ tình hình trong nhà như vậy, ba biết ba không nên mở miệng nói gì, nhưng con bé tiểu Nhu... nó chỉ có một mình làm sao lo cho đứa bé được? Con để cho con bé trở lại nhà họ Tống đi."
"Không phải ba đã dẫn cô ta về rồi sao? Con nói gì có quan trọng không?"
Sau khi Tăng Nhĩ Ngọc nói xong liền xoay người rời khỏi đó, dù bà có nói gì đi nữa cũng chẳng ăn thua gì.
Sau đó, bà gọi điện thoại Tống Như.
"Tiểu Như, Tống Nhu được ông nội con dẫn về nhà họ Tống rồi, con có biết chuyện này không?" Tăng Nhĩ Ngọc cảm thấy tâm trạng rất phức tạp. Mẹ con bọn họ chịu bao nhiêu cực khổ mới đi tới ngày hôm nay, nhưng Tống Nhu chỉ lau nước mắt vài cái ở trước mặt ông cụ Tống liền trở về nhà họ Tống, thực tế này làm cho Tăng Nhĩ Ngọc không có cách nào tiếp nhận được.
Dường như người trong cả thế giới đều đang làm khó mẹ con bọn họ.
"Vâng, Tống Kiệt có nói qua với con rồi."
"Mẹ vừa mới biết Tống Nhu bởi vì mang thai nên được đưa về nhà họ Tống, mẹ thấy cô ta muốn dựa vào đứa trẻ trong bụng để lại làm cho nhà họ Tống loạn hết cả lên."
"Mẹ, mẹ đừng quá khẩn trương, thả lỏng một chút, vẫn đi tới công ty làm việc như bình thường, cách xa Tống Nhu một chút là được rồi. Con và Gia Cửu cũng sẽ không bị trúng kế của cô ta đâu, mẹ yên tâm đi."
Tăng Nhĩ Ngọc nghe Tống Như trấn an thì thở dài ngồi ở bên giường, cố ép cảm xúc trong lòng xuống: “Vậy được rồi..."
Bà ngoại trừ tiếp nhận cũng không có lựa chọn nào khác.
"Mẹ đừng tranh cãi với cô ta, cũng không cần để ý tới cô ta, cô ta chính là muốn lợi dụng nước mắt và đứa trẻ trong bụng để gây xích mích cho mối quan hệ giữa mẹ và nhà họ Tống đấy. Mẹ cứ xem cô ta như không khí là được rồi."
Tăng Nhĩ Ngọc nhớ lại dáng vẻ hai mắt đẫm lệ vừa rồi của Tống Nhu liền gật đầu nói: “Được, mẹ hiểu rồi. Trước kia là mẹ quá mềm yếu, mới làm cho mọi chuyện trở nên hỏng bét như vậy. Về sau mẹ sẽ không như vậy nữa, mẹ sẽ cố gắng chăm sóc bản thân, chống đỡ cái nhà này và bảo vệ tốt cho con."
"Được... Mẹ, con có chuyện muốn nói cho mẹ biết." Tống Như vừa cười vừa nói: “Sau khi mẹ nghe xong thì đừng quá kinh ngạc đấy."
"Chuyện gì? Chẳng phải những tin tức kia đều xuất hiện mỗi ngày sao? Còn có chuyện gì mà mẹ không biết nữa à?"
"Mẹ có cháu ngoại rồi." Tay của Tống Như tự nhiên đặt lên trên bụng, khẽ nói.
"... Cái gì?" Tăng Nhĩ Ngọc sửng sốt, sợ mình vừa nghe nhầm: “Con nói gì?"
"Con nói mẹ sắp làm bà ngoại, có cháu ngoại rồi." Tống Như dịu dàng nhắc lại một lần nữa.
"Nhưng trên tin tức không phải là..."
"Sau này con sẽ giải thích với mẹ về những tin tức đó sau. Bây giờ tạm thời không nói chuyện tôi có thai cho người khác biết được, chờ thời cơ đến mới công khai sau." Tống Như cẩn dặn Tăng Nhĩ Ngọc: “Mẹ, bây giờ không còn sớm nữa, mẹ nghỉ ngơi đi."
"Được, mẹ hiểu rồi. Con nhanh đi ngủ đi, cố gắng chú ý sức khỏe nhiều hơn đấy."
Sau khi cúp máy, Tăng Nhĩ Ngọc rất vui mừng.
Tống Như dựa vào trên sô pha, đặt điện thoại sang một bên và hơi nghiêng người ngả vào trong lòng của Dương Gia Cửu: “Tống Nhu tốn nhiều công sức như vậy để trở lại nhà họ Tống, chắc chắn đã sớm không kìm chế được nữa rồi. Sợ rằng chuyện đầu tiên cô ta muốn làm chính là đuổi mẹ em ra ngoài."
"Em yên tâm, cô ta sẽ chẳng tính kế được ai đâu." Dương Gia Cửu nhẹ nhàng xoa bóp cho Tống Như.
Tống Như gật đầu. Có Dương Gia Cửu ở đây, cô còn phải lo lắng nữa sao?
Đêm khuya, hai người đang nằm ở trên giường đôi, nhưng Tống Như luôn cảm thấy khó chịu trong người, ngủ không được. Bỗng nhiên có hai bàn tay từ bên cạnh ôm lấy thắt lưng của cô: “Em đừng cử động nữa."
"Sao vậy?" Cô vừa quay đầu, đúng lúc bắt gặp đôi mắt của Dương Gia Cửu nhìn tới, trong mắt anh rõ ràng đầy ham muốn nhưng cố ép xuống.
"Anh không muốn tổn thương đến em và con, em ngoan ngoãn ngủ đi." Cơ thể của cô dịch lại gần trêu chọc cho Dương Gia Cửu không có cách nào bình tĩnh được, trên người giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt...
Cánh tay anh ôm thật chặt lấy Tống Như, không để cho cô có thể cử động loạn nữa.
Tống Như bỗng nhiên hiểu rõ ý của anh, mặt thoáng cái liền đỏ lên: “Vậy.. nếu không chúng ta ngủ riêng đi?"
"Không cần, chỉ cần em ngoan ngoãn ngủ, đừng cử động loạn là được rồi." Dương Gia Cửu kiên trì nói, anh đang cố gắng hết sức khống chế cảm xúc trong lòng.
"Nhưng còn tới mấy tháng nữa em mới sinh con, anh tính cứ chịu đựng như vậy à?" Tống Như cũng không biết giải quyết như thế nào.
Dương Gia Cửu không trả lời mà ôm cô chặt hơn một chút. Anh vốn không phải là người có ham muốn mãnh liệt như vậy, nhưng sau khi ở cùng với Tống Như, lúc nào anh cũng không khống chế được ham muốn.
Tống Như ngoan ngoãn gật đầu và vùi ở trong ngực anh, nhanh chóng chìm vào trong giấc mộng đẹp.
Thấy cô ngủ say, Dương Gia Cửu rón rén đi vào phòng tắm và tắm nước lạnh, lúc này mới làm cho mình bĩnh tĩnh lại được. Sau khi trở lại phòng ngủ, nhìn người đang ngủ say trên giường, khóe miệng anh cong lên đầy hạnh phúc.