Chương : Thật hoài nghi cuộc đời
"Mới nãy là điện thoại của anh Tống ạ?" Trình Phi thấy Trình Chinh cười tới méo cả mặt thì nhoài người qua, tò mò hỏi, "Mau kể cho em nghe nào, anh ấy lại làm chuyện ngu ngốc gì rồi?"
"Chuyện ngu ngốc?" Trình Chinh lặp lại, trong giọng nói mang theo hàm ý sâu xa. Không biết mấy chữ này chọc trúng dây thần kinh buồn cười nào mà hắn lại tiếp tục lăn ra cười, "Ha ha ha, sau này em phải đối xử tốt với anh Tống vào. Yêu thương F.A là trách nhiệm của mọi người đó."
"Lâu lắm rồi em không thấy anh vui vẻ như vậy. Có đôi lúc em thấy hâm mộ anh Tống thật đó." Trình Phi gật gù như hiểu như không, dịu dàng nhìn anh trai đang cười sảng khoái. Cậu bị đôi mắt cười cong cong của anh hấp dẫn.
"Em hâm mộ cậu ta?" Trình Chinh hoảng hồn khi nghe câu này của Trình Phi, tiếng cười cũng tắt luôn. Nhìn anh Hai bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, Trình Phi cảm thấy hơi lạnh sống lưng. Trình Chinh lập tức khuyên bảo em trai mình bằng giọng nói đầy thấm thía, "Em trai à, em còn trẻ, tuyệt đối đừng có sống như anh Tống của em. Chí ít thì anh chỉ mong đường tình duyên của em sẽ không như cậu ta, nếu không anh sẽ lo chết mất."
"Anh Tống có biết trong mắt anh thì anh ấy là người như vậy không?" Trình Phi đã bắt đầu hoang mang về mối quan hệ yêu nhau lắm, cắn nhau đau kiểu này của Trình Chinh và Tống Dương. Cậu luôn có cảm giác bầu không khí giữa hai người họ có chút kỳ quái, nhưng lại không diễn đạt được bằng lời, "Có điều, em thấy anh với anh Tống cũng hợp nhau thật đấy."
"Bọn anh ấy hả? Em chắc chứ?" Trình Chinh nghe thấy lời nhận xét khá nghiêm túc của Trình Phi, thiếu chút nữa lại phì cười, "Tuy yêu cầu của anh không cao, nhưng không phải ai anh cũng chấp nhận được, hiểu chứ? Với cái đầu nhỏ nhắn này của em, đừng có suốt ngày nghĩ tới mấy chuyện này nữa được không?
"Anh phải tin em. Chắc chắn không chỉ mình em có cảm giác đấy. Em thấy anh Tống tốt hơn Hạ Thư nhiều." Trình Phi rất nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại không nhận ra gương mặt đã hơi thay đổi của anh trai, "Tuy Hạ Thư đóng phim rất đỉnh, nhưng anh ta lúc nào cũng ra vẻ khôn khéo, xa cách. Em rất không thích."
"Em không cần thích cậu ta, dù sao thì sau này cũng sẽ không có quá nhiều liên quan tới nhau nữa. Thật ra em không cần ghim cậu ta quá vậy đâu, anh đã chẳng còn gì với cậu ta rồi. Anh biết em muốn tốt cho anh, nhưng mà việc cũng đã qua. Nhìn coi, bây giờ bọn anh còn có thể ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm nữa này." Trình Chinh xoa đầu Trình Phi, nghiêm túc dặn dò.
"Vâng. Tuy em không hiểu chuyện giữa hai người cho lắm, nhưng nếu anh đã nói vậy thì em sẽ nghe." Trình Phi biết khi nào là lúc anh trai mình thật sự nghiêm túc, bởi vậy vội vàng ngoan ngoãn đồng ý.
"Được rồi, cũng đến giờ rồi. Chúng ta ra xem đoàn phim đã xong việc chưa, rồi đi ăn cơm" Trình Chinh không thể tỏ ra cứng rắn thật sự với Trình Phi. Thấy cậu nhóc kéo góc áo, nhìn mình nhận sai, hắn lại đành chủ động thay đổi trọng tâm câu chuyện.
"Dạ dạ, mà anh chọn nhà hàng nào vậy?" Trình Phi vẫn còn tính trẻ con, vừa nói tới ăn liền vui vẻ lại ngay, "Bữa trước em với chị Lâm Nhược ăn ở một nhà hàng ngon lắm, khi nào anh có thời gian, chúng ta cùng đi đi."
"Nhà hàng có thể khiến em khen ngon thì chắc hẳn là khá lắm. Để lần sau chúng ta rủ cả anh Tống của em đi luôn. Hiện tại cậu ta rất cần được yêu thương." Trình Chinh dẫn Trình Phi ra ngoài, còn không quên Tống Dương vừa bị lừa dối.
"Được ạ!" Trình Phi vừa đi theo vừa hưng phấn khua tay mô tả cho Trình Chinh nghe, nhưng rồi lại thấy hắn đột nhiên ngừng lại. Trình Phi nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Hạ Thư và Vương Khải cũng vừa đẩy cửa bước ra. Bốn người cứ như vậy mà nhìn nhau.
"Hi, hai người chuẩn bị đi giờ hả?" Thấy cả bốn người đều biến thành hình JPG, Hạ Thư là người đầu tiên kịp hoàn hồn, cười nói phá tan sự lúng túng.
"Chưa, bọn tôi ra ngoài xem mọi người đã kết thúc hay chưa thôi," Trình Chinh ngẩn người, sau đó tươi cười, "Trong khoảng thời gian này, cảm ơn mọi người đã chỉ dạy, chăm lo cho Trình Phi. Lát nữa ở lại cùng ăn bữa cơm chứ?"
"Được. Tôi còn tưởng là mọi người không định chờ tôi đã đi luôn đấy chứ." Hạ Thư mở miệng trêu ghẹo nửa đùa nửa thật, đồng thời cũng hoạt động các cơ mặt đã cứng ngắc vì nụ cười bị đóng băng quá lâu, "Nếu mọi người không ra, tôi cũng bắt đầu thắc mắc liệu có phải mình bị người ta ghét lắm không."
"Làm gì có chuyện đó. Ảnh đế Hạ người gặp người thích, chúng tôi quên ai chứ làm sao quên cậu được." Trình Chinh không nghĩ tới có một ngày mình có thể nói chuyện với Hạ Thư một cách xã giao như vậy. Tuy rằng hắn có thể nở nụ cười hoàn mỹ, nhưng trong lòng vẫn còn hơi chua chát.
"Ha ha, được Trình tổng đánh giá cao như vậy, tôi thật sự rất vui mừng." Hạ Thư sửng sốt, rồi ngay sau đó, nụ cười trên mặt rõ ràng hơn, tiếp lời Trình Chinh, chẳng kịp để mất tự nhiên nữa, "Đạo diễn Ngô chắc cũng đã xong việc rồi. Mọi người định đi luôn bây giờ hả?"
"Nếu như Ảnh đế Hạ không bận gì thì chúng ta cùng đi đến xem thử? Nếu đạo diễn đã xong việc thì chúng ta có thể xuất phát luôn." Hạ Thư đã chủ động lên tiếng, Trình Chinh cũng không từ chối, mở miệng mời y cùng đi.
"Không có việc gì cả, tôi cũng đang chờ Trình tổng mời cơm đây." Hạ Thư cứ như đã hoàn toàn gạt bỏ khúc mắc. Dường như người đứng đối diện với y bây giờ không phải là người đàn ông đã từng khiến y phải xoắn xít tận mười năm, mà chỉ là một người quen thông thường trong giới.
Vương Khải nhìn biểu cảm của Hạ Thư mà muốn rơi cả cằm. Anh không khỏi hoài nghi có phải hôm nay mình tỉnh dậy sai cách hay không. Anh rất muốn khởi động lại não của mình để xem thử, có phải nó bị hỏng nên quên mất tin tức gì quan trọng, hay có khi chương trình nào đó trong đầu bị rối loạn, khiến anh nhớ nhầm quan hệ của hai người?
Vương Khải chỉ hoài nghi bản thân, còn Trình Phi thì hoài nghi luôn cả cuộc đời. Ai đã đánh tráo anh Hai của mình vậy, mau mau trả lại đây. Còn cả Hạ Thư kia nữa, không phải anh ta là kiểu người lạnh lùng, kiêu ngạo à, hình tượng của anh ta đâu rồi? Mặt mũi của anh ta nữa? Nhanh tỉnh lại đi, ôi mẹ ơi, giấc mộng này đáng sợ quá!
"Đạo diễn, anh đã xong việc chưa?" Lúc đoàn người đi tới chỗ quay, Đạo diễn Ngô đang bàn bạc với phó đạo diễn về chuyện sắp xếp công việc ngày mai. Các nhân viên khác cũng đã chuẩn bị thu dọn để kết thúc, "Mấy ngày vừa qua cảm ơn mọi người đã giúp đỡ Trình Phi. Lát nữa, tôi mời mọi người ăn một bữa cơm."
"Trình tổng khách sáo quá. Việc Trình thiếu tham dự bộ phim này đã là thu hoạch ngoài ý muốn của đoàn phim chúng tôi rồi. Vốn dĩ phải là do chúng tôi mời Trình thiếu ăn cơm mới đúng, không ngờ Trình tổng lại quan tâm đến chúng tôi như vậy. Tôi xin thay mặt mọi người cảm ơn anh." Đạo diễn thấy đám người Trình Chinh đi tới, vội vã trưng ra vẻ tươi cười.
"Đạo diễn Ngô khách sáo rồi. Không biết mọi người đã xong việc hay chưa. Nếu như xong việc rồi, chúng ta có thể xuất phát luôn bây giờ." Trình Chinh cũng lịch sự cười đáp lời.
"Đã xong, chúng ta có thể đi được rồi. Lại bắt Trình tổng chờ chúng tôi nữa thì cũng không phải phép." Đạo diễn thấy Trình Chinh hỏi vậy, cũng không quan tâm chuyện xong việc hay chưa, quay đầu gọi nhân viên công tác, "Còn dở việc gì cũng dừng lại hết đi. Hôm nay Trình tổng mời tất cả mọi người ăn cơm."
Nhân viên công tác nhìn nhau, sau đó đều vỗ tay nhiệt liệt. Trình Chinh thì đã quen với tình cảnh này, bình tĩnh mở lời, "Mọi người khổ cực rồi. Mấy ngày nay, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ Trình Phi. Hôm nay mọi người cứ ăn thoải mái, chơi thoải mái, tôi trả tiền."
"Cảm ơn Trình tổng." Tuy rằng bọn họ đã gặp không ít ông chủ lớn như Trình Chinh, thế nhưng không ngờ Trình Chinh còn để ý tới cả bọn họ. Bất kể hắn có thật tâm hay không, trong lòng mọi người vẫn thấy vui vẻ.