Chương : Con đường dài nhất anh từng đi là con đường tới cái bẫy của em
"A lô, Trình tổng? Anh đang ở bên ngoài? Tôi qua đón anh sao? Được, chúng tôi chờ anh." Lâm Nhược thấy Hạ Thư chủ động bắt chuyện với Trình Phi, rất sợ y chọc giận tiểu tổ tông nhà mình. Cô vừa định qua xem tình hình thì Trình Chinh gọi điện tới.
"Tiểu Phi, lát nữa Trình tổng ghé qua. Chúng ta sẽ nán lại thêm, chờ anh ấy tới rồi cùng đi." Thấy Lâm Nhược đi tới, Hạ Thư biết ý nhường lại không gian cho bọn họ, "Ảnh đế Hạ cũng chờ chung đi. Trình tổng nói muốn mời mọi người trong đoàn làm phim đi ăn, dặn tôi giữ anh lại."
"Được thôi, Trình tổng mời khách, không đi là không nể mặt anh ấy rồi. Có điều giờ tôi cần phải đi tẩy trang đã." Hạ Thư vẫn còn hơi khó chịu khi nhìn thấy Lâm Nhược, nhưng người ta đã đến chào hỏi y như thể chẳng có vấn đề gì nên y cũng không thể biểu hiện ra mặt. Nụ cười của cô ta vẫn đơn thuần hệt như lần đầu hai người gặp mặt.
"Vậy ảnh đế cứ làm việc của mình trước đi. Lúc nào chuẩn bị đi thì tôi sẽ đến gọi anh." Lâm Nhược thấy trên khuôn mặt của Hạ Thư thoáng có chút lúng túng nên cũng không nói thêm gì nữa, vội vã kết thúc câu chuyện.
"Vậy thì làm phiền cô." Cho dù Hạ Thư có tốt tính tới đâu, y cũng không bày ra nổi vẻ mặt tươi cười khi đối mặt với Lâm Nhược. Y hơi nhếch khóe miệng coi như chào hỏi, sau đó bước về phòng nghỉ.
"Anh ta có vẻ hơi ngứa mắt chị." Trình Phi đứng bên xem trò vui, vô cùng thành thật vạch trần cuộc đối thoại gượng gạo của hai người.
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế. Vì sao anh ấy ghét tôi, cậu còn không biết chắc?" Lâm Nhược thấy Trình Phi nhìn mình với vẻ mặt dò xét, có phần bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cậu. Cô ta cố tình khiêu khích, "Cậu nghĩ là người ta không ghét cậu chắc. Cậu còn là người cướp Trình tổng của người ta đó."
"Ai thèm cướp người của anh ta. Anh Hai mãi mãi là người của tôi, đây là sự thật không ai thay đổi được." Cuối cùng Trình Phi cũng thông minh được một lần. Cậu ta hoàn toàn không để ý tới sự khiêu khích của Lâm Nhược, chỉ bình tĩnh liếc nhìn cô, lặng lẽ chỉnh lại trang phục diễn của mình rồi bước đi.
"Nè, tốt xấu gì cậu cũng phải phối hợp với tôi tý chứ." Lâm Nhược hơi thất vọng nhìn cậu ta. Thật không hiểu bình thường mỗi khi nhắc tới Hạ Thư là cậu ta lại nổi khùng lên, sao bỗng dưng lần này lại lý trí thế, "Làm tôi quê quá!"
"Hai người đang đùa gì vậy?" Bọn họ đang nghiêm túc tranh luận bên này, Trình Chinh đã cười bước tới, "Tiểu Phi, mau đi tẩy trang. Chúng ta còn chuẩn bị đi ăn cơm."
"Anh, anh tới rồi!" Trình Phi đang cố tình làm mặt lạnh để trêu Lâm Nhược, nghe thấy giọng của Trình Chinh liền tung tăng chạy tới, "Lát nữa chúng ta đi ăn gì? Ăn món Hồ Nam được không? Hay ăn món cay Tứ Xuyên?"
"Dừng. Trên mặt em toàn là phấn, đừng có cọ vào quần áo của anh." Ngay khoảnh khắc Trình Phi định nhào vào lòng Trình Chinh, cậu đã bị anh trai mình phũ phàng vươn tay ra chặn lại, "Mau đi tẩy trang, còn ăn gì thì chúng ta bàn sau."
"Anh Hai, anh không thương em." Nụ cười trên mặt Trình Phi như bị đông cứng lại, cậu ta nhìn anh trai mình bằng ánh mắt khó tin, vẻ đau lòng hiện rõ mồn một, làm Lâm Nhược đang đứng bên cạnh cũng đơ mất nửa giây.
"Chiêu làm nũng này không còn tác dụng đâu. Nhanh đi tẩy trang, nếu không tối nay đừng hòng được ăn cay." Anh em với nhau nhiều năm như vậy, sao Trình Chinh còn không biết mấy chiêu trò của Trình Phi. Hắn thẳng tay ném cậu vào phòng nghỉ.
"Trình Phi không gây ra chuyện gì chứ?" Giao Trình Phi cho nhân viên hóa trang xong, Trình Chinh cố ý gọi Lâm Nhược lại. Cho dù nói thế nào, hắn cũng không tin là Trình Phi nhận bộ phim này mà không có ý đồ gì khác.
"Không có, Tiểu Phi ngoan lắm. Hơn nữa cậu ấy cũng học được rất nhiều thứ từ Đạo diễn Ngô. Anh cứ yên tâm đi." Lâm Nhược thoáng nghĩ tới trận cãi nhau hôm đầu tiên. Cô lại liếc nhìn Trình Chinh, xác định hắn không biết chuyện đó mà chỉ thuận miệng hỏi thăm, cô mới thấy yên lòng.
"Vậy là tốt rồi. Đạo diễn Ngô cũng là người làm việc chuyên nghiệp," Nghe Lâm Nhược báo cáo, Trình Chinh gật đầu, đồng thời không quên dặn dò: "Hạ Thư cũng ở đây, có chuyện gì thì cố gắng giao tiếp với nhau nhiều hơn. Tốt nhất không nên để xảy ra vấn đề gì gây ảnh hưởng xấu."
"Anh yên tâm, chuyện này tôi tự có chừng mực. Tôi sẽ trông coi Tiểu Phi thật cẩn thận." Đại khái Lâm Nhược cũng hiểu được mục đích Trình Chinh khi tới nơi này, nhưng cô ta không tiện nói thẳng ra. Cô ta chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của hắn, đợi sau khi về sẽ dạy cho Trình Phi một bài.
"Anh, em chuẩn bị xong rồi, khi nào chúng ta đi?" Sức mạnh của dân phàm ăn quả là không thể khinh thường. Chỉ trong chốc lát, Trình Phi đã quay lại, còn không quên lải nhải chuyện ăn uống, "Đã nghĩ ra ăn ở đâu chưa? Nếu như chưa nghĩ ra, chúng ta lại ai về nhà đó thôi."
"Nhà hàng đã chọn rồi, chờ đạo diễn hô kết thúc thì đi. Anh nghe nói em cố tình đòi vào đoàn phim này. Hôm nay, em liệu mà cảm ơn Đạo diễn Ngô và Hạ Thư đã quan tâm, chỉ bảo cho mình đi." Trình Chinh cố ý nhắc tới Hạ Thư, thấy Trình Phi không có phản ứng đặc biệt nào khác mới yên lòng.
Những việc mà Trình Phi với Lâm Nhược làm lúc trước, hắn đều biết. Lý do hắn chưa từng can thiệp nhiều là vì năm đó Hạ Thư đột ngột đòi chia tay, hắn vẫn thấy nghẹn tức, nên cũng muốn dạy cho y một bài học. Nhưng một lần là đủ rồi, sau này hắn vẫn mong rằng Trình Phi có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình để đối đầu với Hạ Thư.
"Là nhà hàng nào vậy? Nếu như không có món cay thì em không chịu đâu," Nhắc tới cũng lạ, Trình Chình chỉ hơi cay một tí thôi cũng không ăn được, Trình Phi thì lại không cay là không thích. "Vâng, vâng, lát nữa em chắc chắn sẽ cảm ơn sự chỉ bảo của bọn họ. Nhất là Hạ Thư, trước em nhìn anh ta là thấy ngứa mắt, không ngờ tiếp xúc nhiều rồi thì lại thấy, con người anh ta cũng không tệ lắm. Chỉ có điều cả ngày cứ mang cái vẻ ta đây, trông hơi bị ghét."
"Thấy em như vậy thì anh yên tâm. Anh còn lo em thiếu suy nghĩ rồi gây ra chuyện gì rồi bắt anh đi chùi mông giúp đấy. Mấy ngày hôm nay, anh chết không biết bao nhiêu nơ-ron thần kinh chỉ vì em rồi đấy, cho anh sống yên bình mấy hôm đi." Trình Chinh giả vờ xin tha.
"Xin lỗi anh nhé, làm anh phải lo lắng cho em nhiều vậy." Dù biết Trình Chinh chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng nghĩ tới những chuyện mà mình đã gây ra trong mấy ngày hôm nay, cậu ta cũng thấy hơi xấu hổ.
"Rồi rồi, khách sáo với anh làm gì. Bao nhiêu năm nay anh chạy theo sau chùi mông cho em cũng đâu ít. Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, bớt gây rắc rối đi là anh thấy vui rồi." Trình Chinh thấy em trai mình đỏ mặt xấu hổ, cố ý tỏ ra ghét bỏ mà cười ha hả.
"A lô, không phải đang đi nghỉ phép cùng người đẹp à? Sao còn có thời gian rảnh gọi điện cho anh thế?" Trình Chinh định dỗ dành Trình Phi tiếp thì Tống Dương gọi điện tới.
"Trình Chinh, em muốn về nhà. Em vừa bị dính một vạn điểm sát thương, không thế nào sống tiếp được nữa." Nghe Tống Dương kêu khóc thảm thiết ở đầu bên kia, Trình Chinh ghét bỏ, lập tức giảm âm lượng điện thoại xuống.
"Nói đi, có chuyện gì. Nói ra để anh đây cười một phát." Tuy rằng ghét bỏ vạn phần, nhưng Trình Chinh vẫn lo lắng khi thấy Tống Dương khác thường như vậy. Hắn còn tưởng là Đồng Đồng làm gì cậu ta.
"Trình Chinh à, có phải anh không còn yêu em nữa không," Tống Dương làm màu, cố tình sụt sịt lên án, "Đã bảo là đi nghỉ với nhau rồi, ấy thế mà Đồng Đồng còn đưa Diệp Thế Tân theo, nói cậu ta là bạn trai mình. Cô ta gọi em đi cùng là vì sợ bị chụp ảnh lại thì khó giải thích. Dù sao Diệp Thế Tân cũng là thần tượng nổi tiếng."
"Làm thế nào mà hai người họ lại thành một đôi rồi? Nhưng mà yêu đương trong giới cũng chỉ là chơi chơi thôi, cậu đừng đau lòng. Tới ngày nào đó chắc cậu sẽ được nâng từ cấp dự bị lên chính thức thôi." Trình Chinh vất vả kiềm chế nhưng vẫn phải bật cười. Tống Dương tức quá tắt luôn điện thoại.