Chương : Bị chụp trộm khi đi dạo phố
"Sao vậy? Em còn tiếp tục nhìn anh như thế nữa thì anh sẽ xấu hổ đó." Trình Chinh đã sớm phát hiện ra Trình Phi đang nhìn hắn. Sau khi kí xong một tập tài liệu rồi đóng nắp bút lại, hắn mới ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Trình Phi.
"Chẳng qua là em cảm thấy, anh rất đẹp trai…" Tại sao lại có người không biết trân trọng chứ? Nhưng nửa câu sau Trình Phi không hề nói ra, mà chỉ cười ngọt ngào nhìn Trình Chinh.
"Từ bao giờ miệng lưỡi của em lại ngọt như vậy hả?" Trình Chinh tức giận nhìn cậu ta, nhưng cũng không nhịn được mà nở nụ cười: "Đi dạo phố thôi!"
"À đúng rồi, thời tiết sắp đến lúc giao mùa. Có phải em vẫn chưa mua quần áo mùa thu không, anh dẫn em đi xem?" Ở trước mặt Trình Phi, Trình Chinh lập tức biến thành một bà mẹ, bất kể việc lớn việc nhỏ đều nghĩ thay cho cậu ta hết cả. Có lẽ do hắn quá mức chăm lo, cho nên trên phương diện tự chăm sóc bản thân thì Trình Phi chính là một tên nhóc khờ khạo.
"Quần áo mùa thu thì chắc là em có rồi, Lâm Nhược từng nói nhãn hàng em làm đại diện sẽ tặng mẫu mới cho em." Trình Phi cũng không để ý lắm đến chuyện quần áo, vừa người là được. Nhưng Trình Chinh nói vậy thì cậu ta lập tức vui vẻ: "Hay là cứ mua quần áo đi, quần áo anh mua cho em tốt hơn quần áo bọn họ tặng nhiều."
"Được rồi, sẽ mua cho em… Nhưng quần áo nhãn hàng đại diện tặng cho thì em nhất định phải mặc. Đây là phương thức quảng cáo của bọn họ, nếu em không mặc thì bọn họ biết được sẽ không vui đâu." Trình Chinh nhéo mũi Trình Phi, giúp cậu ta mở cửa xe.
"Anh, lần này chúng ta chỉ đi hai người thôi được không?" Trình Phi biết mỗi lần bọn họ đi ra ngoài thì anh trai đều tìm thêm mấy người bảo vệ cho bọn họ, nhưng như vậy thì kế hoạch của cậu ta sẽ hỏng mất, cho nên trước tiên phải giải quyết những người này đã.
"Bây giờ em đã là một ngôi sao, nếu ra ngoài mà không mang theo vệ sĩ, ngộ nhỡ phát sinh hỗn loạn thì phải làm sao?" Tuy thương Trình Phi, nhưng những chuyện cần có nguyên tắc thì hắn vẫn sẽ không thương lượng.
"Giờ em cũng chưa nổi tiếng lắm, hơn nữa em còn cầm theo cái này." Trình Phi đã sớm nghĩ xong đối sách, cậu ta kéo ba lô sau lưng ra trước người, thần thần bí bí nhìn Trình Chinh.
"Em mang theo ba lô lúc nào vậy?" Trình Chinh lúc này mới phát hiện, thì ra Trình Phi còn mang theo một chiếc ba lô. Có lẽ là thằng bé vẫn đeo sau lưng nên hắn không chú ý tới mà thôi. Hiện giờ nhìn thấy nó, hắn lại có chút hiếu kỳ, không biết rốt cuộc trong đó đựng cái gì?
"Đây là đồ em lấy từ chỗ bạn em, cậu ấy nói ngôi sao muốn lén lút đi ra ngoài thì đều mặc như vậy. Anh nhìn đi." Trình Phi đắc ý lấy từ trong ba lô ra một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, kính râm, khẩu trang đen.
"Em…" Nhìn những thứ quen thuộc này, Trình Chinh không nhịn được mà bật cười. Xài nguyên một bộ này đi một mình ra ngoài đường thì cho dù không phải ngôi sao cũng sẽ bị người ta nghĩ là ngôi sao: "Em mà xài nguyên cả bộ này ra đường thì càng bắt mắt hơn đó. Có chắc là không phải bạn em đang muốn hại em không?"
"Không thể nào, cậu ấy sẽ không lừa em đâu." Trình Phi nghi ngờ nhìn Trình Chinh, muốn xác nhận xem lời nói này của hắn là thật hay đùa.
"Em không muốn bọn họ đi theo đến thế sao?" Vẫn là Trình Chinh chịu thua trước, hắn không thể chịu nổi khi thấy dáng vẻ thất vọng của Trình Phi.
"Thì bị người ta trông chừng cũng hơi mất tự nhiên…" Trình Phi chờ cơ hội này đã lâu rồi, hơn nữa cậu ta cũng phải cảm ơn Hạ Thư. Nếu như không phải nhờ y thì chiều hôm nay cậu ta cũng không được nghỉ, kế hoạch này không biết phải chờ thêm bao lâu nữa.
"Được rồi, nếu em đã không muốn cho bọn họ đi theo thì hôm nay để bọn họ về nghỉ ngơi trước đi. Cũng lâu lắm rồi chúng ta không đi dạo phố riêng với nhau." Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Trình Chinh vẫn đồng ý yêu cầu của em trai. Cho dù bị chụp lén thì không phải là hắn không thể giải quyết, chỉ là sẽ có chút phiền phức mà thôi.
"Cảm ơn anh!"
Trình Phi vui vẻ ngẩng đầu, thơm lên má Trình Chinh: "Anh mau lái xe đi."
Trình Chinh đã sớm quen với mấy trò quậy phá của Trình Phi. Hắn chỉ lườm cậu ta một cái, sau đó thông báo cho vệ sĩ một câu rồi lập tức lái xe rời đi.
Nào ngờ, đi được nửa đường thì bụng của Trình Phi phát ra tiếng kháng nghị không đúng lúc. Trong xe lập tức trở nên yên tĩnh.
"Em chưa ăn cơm à?" Một lúc sau Trình Chinh mới có phản ứng. Lúc Trình Phi tới thì vừa qua thời gian ăn trưa. Hắn còn tưởng rằng thằng bé ăn cơm xong mới tới, nhưng xem ra là hắn đã hiểu nhầm.
"Dạ chưa. Vừa nãy em chạy thẳng từ trường quay tới chỗ anh, trên đường đi có ăn mấy cái bánh ngọt…" Trình Phi biết thời gian mình qua không được hay cho lắm, nhất định là anh trai vừa mới ăn trưa xong. Bởi vậy trên đường đi, cậu ta đã ăn tạm mấy món đồ ăn vặt để chống đói, chỉ là không ngờ…
"Bây giờ em vẫn đang trong độ tuổi phát triển thân thể, vốn dĩ quay phim đã đủ mệt rồi, sao có thể không ăn đúng bữa được? Đợi có thời gian rảnh, anh nhất định phải nói với Lâm Nhược vấn đề này." Trình Chinh còn chưa nghe Trình Phi giải thích xong đã quay đầu xe, lái về phía nhà hàng bọn họ thường tới.
"Chuyện này thật sự không thể trách Lâm Nhược được, là do em muốn gặp anh sớm một chút mà. Nhưng em đoán rằng nhất định anh đã cơm nước xong xuôi rồi nên mới nghĩ ra cách này…" Trình Phi thấy sắc mặt của Trình Chinh không được tốt, tiếng giải thích càng lúc càng nhỏ đi.
"Sau này đừng như vậy nữa, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của em đâu." Trình Chinh đau lòng, vuốt tóc Trình Phi, tăng nhanh tốc độ.
Vậy Hạ Thư thì sao? Em có quan trọng hơn y không? Trình Phi há miệng nhưng cuối cùng cũng không hỏi thành lời. Cậu ta biết cái tên đó là điều cấm kị của anh trai, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
"Ăn cơm xong chúng ta sẽ đi dạo phố, thời gian còn lại của ngày hôm nay, anh sẽ dành cả cho em." Trình Chinh nhìn Trình Phi, ánh mắt hơi phức tạp. Mười năm trước, mức độ ỷ lại của Trình Phi với anh không cao như vậy, mấy năm nay thằng bé lại càng ngày càng tỏ ra dè dặt, cẩn thận.
"Được, được!"
Trình Phi khá hài lòng với sự sắp xếp của Trình Chinh. Nụ cười trên mặt cậu ta cũng rạng rỡ hơn, cảm giác căng thẳng lúc đầu cũng biến mất: "Buổi tối anh chơi game với em đi, lâu lắm rồi chúng ta không chơi."
"Được!" Trình Chinh nghe được nguyện vọng nhỏ bé của em trai, trong lòng lại nghiêm túc suy nghĩ, sau này có phải hắn nên dành nhiều thời gian ở bên Trình Phi hơn hay không?
Sau khi ăn uống xong thì cũng đến giờ cao điểm của tan tầm, trong khu phố đi bộ ở khu vực trung tâm thương mại toàn người là người. Trình Chinh phải tốn chút công sức mới vào được bãi gửi xe.
Khi hai người xuất hiện ở một cửa hàng cao cấp nọ, nhân viên bán hàng cũng không nhịn được mà liếc nhìn hai người đến mấy lần, điều này khiến cho Trình Phi hơi khó chịu.
Bình thường cậu ta không cần quan tâm đến chuyện quần áo của mình, trước là có dì mua, sau lại có anh trai mua, bây giờ là Lâm Nhược. Cậu ta thật sự không có cơ hội nào để tiếp xúc với mấy người bán hàng nhiệt tình như vậy. Cho nên, cậu ta chỉ có thể nhìn Trình Chinh bảo người bán hàng đem tất cả các mẫu mới tới, nhanh chóng chọn lựa vài cái, sau đó dặn dò nhân viên dẫn cậu ta đi thử quần áo.
Tuy Trình Phi muốn anh trai dẫn cậu ta đi thay quần áo, nhưng cuối cùng vẫn xấu hổ đỏ mặt đi theo chị gái bán hàng.
Trình Chinh nhìn theo bóng lưng còn đôi phần non nớt của Trình Phi, đột nhiên nhớ đến Hạ Thư của mười năm trước. Khi đó y cũng nhạy cảm như vậy, chỉ cần trêu chọc một chút thôi là khuôn mặt sẽ đỏ lên như gấc, chỉ tiếc là…
"Anh, anh xem cái này đẹp không?" Trình Chinh bị giọng nói của Trình Phi gọi mà hồi hồn. Thằng bé mới thay quần áo xong, đang nhìn hắn đầy mong chờ. Hắn khẽ lên tiếng, nói cho cậu ta đáp án mà cậu ta muốn, nhưng lại không chú ý đến việc vừa có ánh đèn máy ảnh lóe sáng.
Chờ bọn họ về đến nhà thì cũng đã gần chín giờ, tên nhóc kia đột nhiên nảy ra ý tưởng kì quái, nhất định đòi ăn cơm do anh trai nấu. Nể mặt cậu ta là người thứ hai ăn cơm do mình nấu mà còn khen ngon, Trình Chinh miễn cưỡng đồng ý. Vốn dĩ hắn định lái xe đến nhà hàng, giờ lại vòng ra chợ…
…
Hai người đang hưởng thụ bầu không khí gia đình ấm áp ở nhà mà không biết bản thân đã bị người nào đó khấn tên cả ngày.
"Có phải tôi nên cảm ơn hai anh em nhà họ Trình không nhỉ? Công việc gần đây thoải mái hơn hẳn." Hạ Thư vừa ở nhà chơi trò chơi, vừa báo oán với đồng đội ngốc như heo, tức Vương Khải ngồi cạnh.
"Đại ca, sao cậu lại rảnh rỗi như vậy hả? Không thấy địch đã đánh tới cửa nhà rồi sao?" Nếu như không phải hiện giờ cả hai tay còn đang phải thao tác trò chơi thì Vương Khải thật sự rất muốn đánh Hạ Thư một trận. Thật không biết nếu như người hâm mộ của y biết thần tượng của bọn họ chỉ là một tay chơi game gà mờ thì sẽ có biểu cảm gì.
"Tôi nói này, anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy nữa." Hạ Thư bị ánh mắt của Vương Khải làm cho lạnh sống lưng, y tranh thủ thời gian, quay đầu lại lườm anh ta một cái, nhưng khi quay lại thì đã bị đánh tụt một vạch máu. Hạ Thư tức đến mức chửi thề, nhưng việc giữ gìn hình tượng của làm người của công chúng nhiều năm khiến cho lúc y mắng chửi cũng trông rất nũng nịu.
Nếu như khi bạn mắng một người, đối phương lại nói rằng bạn mắng thật dễ nghe, có thể mắng thêm câu nữa không thì liệu bạn có cảm thấy suy sụp không? Rất may mắn, Hạ Thư chính là người đã gặp phải chuyện này. Kết quả của chuyện này là, Hạ Thư đã không thể mắng chửi người ta được nữa.
"Anh giai ơi, xin anh tập trung vào được không, nếu không… anh rất dễ bị đánh đó. Anh phải luôn nhớ rằng, anh là một người dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm…" Hạ Thư sắp khiến cho Vương Khải phải chửi thề rồi. Thấy ngay cả phần mềm hack cũng không thể cứu vớt được kĩ thuật cùi bắp của đồng đội, Vương Khải thật sự không hiểu y lấy dũng khí ở đâu ra để gọi anh ta là đồng đội heo chứ?
"Tôi vẫn đang tập trung mà. Nhưng nhân vật này không nghe theo sự điều khiển của tôi, tôi cũng đâu còn cách nào…" Không phải là Hạ Thư cố tình hại Vương Khải, chỉ là kĩ thuật của y quá gà, nhân vật không nghe theo sự điều khiển của y. Y cũng cảm thấy đau khổ lắm đó.
"Tôi nhận ra được, cậu thật sự không phải đang đùa với tôi…"
Vương Khải nhìn Hạ Thư một chút, một lúc sau mới xác nhận y thật sự không có ý đùa giỡn. Cuối cùng, anh ta bùng nổ: "Trước đây không phải cậu còn có thể đánh tới cửa thứ hai sao? Sao hôm nay cứ chết mãi ở cửa thứ nhất vậy? Cậu có biết tôi rất mất mặt không hả? Tôi vác theo cái danh hiệu cao cấp như vậy, thế mà lại đứng đây đánh cửa thứ nhất với cậu!"
"Anh còn mắng tôi nữa thì tôi sẽ trừ lương của anh. Người ta chơi game cùng ông chủ là hi vọng có thể khiến cho ông chủ vui vẻ, có thế ông chủ mới tăng lương tăng thưởng cho. Nhưng anh thì lại khác, anh lại muốn ông chủ làm cho anh vui, anh cũng giỏi thật đấy!" Xem ra dùng ngôn ngữ đã không thể áp chế Vương Khải nữa, Hạ Thư không còn cách nào khác, đành phải dùng đòn sát thủ.
"Đã bảo là sau khi tan làm thì không nói chuyện công việc nữa cơ mà!" Vương Khải liếc xéo đầy khinh bỉ, trơ mắt nhìn nhân vật của Hạ Thư chết đi lần nữa. Anh ta im lặng thoát khỏi trò chơi: "Cậu tự chơi một mình đi! Tôi phải về đi ngủ đây, thức đêm mau già lắm."
"Anh không thể nói chuyện dễ nghe hơn tý à? Tôi già đi thì sao anh kiếm được tiền hả? Mau đi đi!" Hạ Thư nhìn thoáng qua thời gian, thấy cũng sắp mười giờ nên không ép Vương Khải ở lại nữa. Dù sao y cũng còn chút lương tâm, cho nên không quên dặn dò anh ta một câu: "Đi đường cẩn thận."
Hạ Thư đang ngáp vì buồn ngủ chắc chắn không biết rằng hiện giờ có bao nhiêu phóng viên đang vì scandal của hai anh em nhà họ Trình mà tăng ca.