Chương : Anh trai là của tôi
"Sao vừa nãy chị lại cản tôi?" Ngồi trong xe, Trình Phi bực bội đấm vào lưng ghế dựa, ấm ức nhìn Lâm Nhược đang ngồi ở cạnh ghế lái. Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười kia của Hạ Thư, không hiểu sao cậu ta rất muốn đánh người.
"Tôi không cản cậu, chẳng lẽ cậu định đánh cậu ta thật sao?"
Thông qua gương chiếu hậu, Lâm Nhược nhìn Trình Phi thở hổn hển, không khỏi nói: "Vốn dĩ chúng ta đã không nên gây hấn rồi. Nếu như cậu thật sự đánh anh ta thì cậu tự đi mà xin lỗi. Cậu trẻ à, cậu làm tôi bớt lo tí đi có được không?"
"Vậy chẳng lẽ chị muốn tôi không làm gì cả à?"
Trình Phi cũng không phải người không hiểu lý lẽ, chỉ có điều cậu ta nuốt không trôi cục tức này: "Chị nhìn dáng vẻ giả vờ đạo mạo của anh ta lúc nãy đi, nhìn thế nào cũng khiến tôi thấy ngứa mắt, chẳng hiểu sao anh trai tôi lại thích anh ta nữa!"
"Vấn đề này của cậu, tôi cũng suy nghĩ nhiều năm rồi…"
Lâm Nhược trợn trắng mắt, lại tiếp tục khuyên răn: "Dù sao Hạ Thư cũng lăn lộn trong giới giải trí này hơn mười năm rồi, cực khổ mà cậu ta phải nếm trải còn nhiều hơn cậu ăn cơm nữa đó. Nếu như cậu ta thật sự muốn chơi cậu thì đúng là rất phiền phức. Về sau chúng ta cố gắng đừng đối đầu trực diện với cậu ta, phải dùng đầu óc nhiều hơn."
"Ngay cả chị cũng nghi ngờ năng lực của tôi?" Lần này Trình Phi giận thật sự, cậu ta túm lấy lưng ghế phụ, muốn một câu trả lời.
"Đúng là tôi thấy nghi ngờ năng lực của cậu đó! Sớm biết thế này, tôi đã không ký với cậu rồi. Hiện giờ, cậu còn thiếu rất nhiều kinh nghiệm về đối nhân xử thế, chờ lớn thêm chút nữa thì cậu sẽ hiểu thôi…" Lâm Nhược lắc đầu, muốn giải thích những thứ này với đại thiếu gia chưa từng trải đời thật sự rất khó khăn.
So sánh ra thì Hạ Thư thật sự làm rất tốt câu nói "lõi đời mà lại không lõi đời". Trong giới giải trí này, y có thể có được một chỗ đứng không phải là không có đạo lý. Nếu như không phải y hủy diệt giấc mộng của bản thân thì Lâm Nhược cũng rất muốn thử làm người quản lý của y.
"Cho dù tôi có thiếu kinh nghiệm hay không thì nhất định phải đạt được thành tích, chứng minh bản thân với anh trai tôi…" Dù sao Trình Phi cũng vẫn còn trẻ, tâm tư đơn thuần, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Nhưng Lâm Nhược rất thích sự bốc đồng của cậu ta, hệt như người nào đó năm xưa…
"Được rồi, được rồi. Từ ngày đầu tiên gặp nhau, cậu đã nói thế rồi."
Lâm Nhược nhẹ nhàng vỗ về bàn tay đặt trên ghế dựa của Trình Phi, miệng cười dung túng: "Nếu tôi đã đồng ý với cậu thì nhất định sẽ giúp cậu làm được. Cậu cứ yên tâm làm chính mình thôi..."
"Đúng rồi! Chiều hôm nay không có lịch trình, tôi có thể tìm anh tôi chơi, đúng chứ?" Trẻ con nên giận cũng nhanh mà vui cũng nhanh, nghĩ đến Trình Chinh là cậu ta lập tức tươi cười, đòi đi chơi cùng.
"Được! Vậy chiều nay sẽ cho cậu nghỉ. Nhưng cậu phải nhớ kĩ, hiện giờ cậu đã là một ngôi sao rồi, đừng có gây chuyện cho tôi nhờ, hiểu không?" Từ trước tới giờ, khi Trình Phi đi gặp Trình Chinh thì chưa bao giờ cho Lâm Nhược đi theo. Hết lần này tới lần khác, ông giời con vẫn không có tý ý thức nào về việc, mình đã là nhân vật của công chúng. Điều này chỉ khổ người quản lý như Lâm Nhược, mỗi lần đều phải lo lắng, đề phòng không thôi.
"Tôi biết rồi, lần nào tôi ra ngoài chơi chị cũng dặn, tôi thuộc lòng tới nơi rồi. Chị không tin tôi, chẳng lẽ không tin cả anh trai tôi sao? Chả có vấn đề gì đâu…" Trình Phi nói cũng không sai, mỗi lần ra ngoài cùng Trình Chinh thì cậu ta luôn được anh trai mình lo cho tử tế, ngay cả đám paparazzi cũng như mất hút.
"Cậu nói không sai, có anh trai cậu ở đó thì tôi còn lo lắng gì nữa. Cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời anh cậu là được rồi." Lâm Nhược hoài nghi có phải mình lo lắng thái quá rồi không? Nhà họ Trình thương yêu tên nhóc này như vậy, sao có thể để cho cậu ta có chuyện gì được?
"Vậy lát nữa đưa tôi tới thẳng chỗ anh tôi nhé!" Trình Phi chỉ hận không thể gặp Trình Chinh ngay lập tức. Lần trước hẹn cùng nhau ăn cơm, kết quả vì lịch chụp ảnh cho tạp chí nên đã bị hủy. Nghĩ lại thì cũng một, hai tuần rồi, cậu ta chưa được gặp anh trai.
"Được, cậu gọi điện cho anh cậu trước đi, báo cho anh ấy một tiếng." Trình Phi vốn dĩ muốn làm cho Trình Chinh bất ngờ, nhưng đoán là Lâm Nhược sẽ không đồng ý cho nên chỉ có thể từ bỏ ý định, ngoan ngoãn gọi điện cho Trình Chinh.
…
"Thái độ vừa rồi của anh có gì đó không đúng lắm, có vấn đề gì sao?" Sau chuyện vừa rồi, Hạ Thư cũng không muốn ở lại phim trường nữa. Sau khi trấn an xong nhân viên trong đoàn làm phim, y tẩy trang rồi lập tức lên xe rời đi. Nhìn thấy dáng vẻ khó ở của Vương Khải, Hạ Thư đành lên tiếng trước.
"Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi không ngờ Lâm Nhược lại trở nên khéo ăn khói nói như thế, nhất thời không thích ứng kịp."
Vương Khải vẫn đang ngẩn người suốt từ nãy, giờ mới hoàn hồn. Điều Hạ Thư nói hẳn là chuyện vừa xảy ra khi nãy: "Tôi ổn ngay thôi, không cần lo lắng đâu."
"Con người có cảm xúc này nọ là chuyện quá bình thường. Đừng cảm thấy áp lực quá. Nhiều năm như vậy, chúng ta còn chuyện gì mà chưa gặp đâu chứ, không phải đều vượt qua được sao?" Hạ Thư vỗ vai Vương Khải. Ngay khi Vương Khải đang đắm chìm trong bầu không khí ấm áp thì Hạ Thư lại tự tay hủy diệt anh ta lần nữa :
"Hơn nữa, anh vẫn còn không biết xấu hổ mà khen Lâm Nhược khéo ăn khéo nói hả? Thế thì anh chính là loại miệng đồng răng sắt… Ở trong giới giải trí này nhiều năm như thế, không có chút thủ đoạn thì có thể có cơm ăn sao? Thói quen là được rồi!" Hạ Thư vừa trêu đùa vừa nhìn Vương Khải, khiến Vương Khải nhíu chặt mày lại, có điều, anh ta cũng không xoắn xuýt chuyện lúc nãy nữa.
"Hạ Thư, cậu không thể để cho tôi cảm động được vài giây sao? Cậu làm như vậy thì sẽ rất dễ mất đi tôi đó…" Vương Khải bất đắc dĩ lên án, "Hai người chúng ta không thể làm bạn với nhau một cách bình thường được à? Cậu còn phải kiếm tiền cho tôi nữa đấy?"
"Ha ha… Tôi không muốn thiệt đó…"
Hạ Thư ghét bỏ lùi xa ra: "Xin anh mau chóng tìm một cái cây hái ra tiền khác đi, tôi chỉ muốn nằm im rồi ăn no chờ chết thôi…"
"Thôi đi, mới nghỉ ngơi có một tháng mà cậu đã bắt đầu nghĩ tới chuyện ăn no chờ chết rồi. Chuẩn bị đủ tiền dưỡng già chưa hả?"
Vương Khải thuận thế ngã xuống ghế, dùng vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép nhìn y: "Coi như cậu chuẩn bị đủ rồi thì tôi cũng chưa đủ đâu, cậu cứ tập trung chăm chỉ kiếm tiền cho tôi đi."
"Cái đồ Vương bóc lột!" Hạ Thư liếc xéo Vương Khải tới mức sắp lác cả mắt, y lập tức cắn tay, ấm ức khóc lóc kể lể: "Mỗi ngày anh chỉ biết bóc lột tôi thôi, chẳng suy nghĩ gì đến cảm nhận của tôi cả. Lòng dạ anh thật là độc ác…"
"Được rồi, giữ mấy kĩ thuật này của cậu lại, kiếm thêm cái giải ảnh đế nữa về cho tôi đi!" Nếu không phải không gian trong xe quá nhỏ thì Vương Khải cũng muốn ném luôn đồ yêu nghiệt này ra ngoài. Tuy Tiểu Lý đã quen nhìn bọn họ cãi nhau từ lâu rồi, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
…
"Anh, anh ơi!" Thang máy vừa mở ra, Trình Phi lập tức lao ra ngoài, từ xa đã có thể nghe được giọng của cậu ta. Trình Chinh đang xem tài liệu cũng đành bỏ xuống, đi ra mở cửa cho đứa em trai yêu dấu của mình.
"Anh, em nhớ anh chết mất!" Cửa vừa mở ra đã thấy một bóng đen lao thẳng vào lòng Trình Chinh. May mà hắn sớm có chuẩn bị, nếu không thì đúng là đã bị đẩy ngã rồi: "Anh không biết chứ mấy ngày nay em bận điên luôn."
"Cái tính hấp tấp này của em bao giờ mới có thể sửa được đây?"
Trình Chinh kéo Trình Phi ra, cưng chiều sửa lại mái tóc rối bời vì chạy quá nhanh của cậu em: "Anh biết thời gian này em rất cực khổ, Lâm Nhược đều nói hết với anh rồi. Nếu vất vả quá thì hủy vài hoạt động cũng không sao cả."
"Không muốn, em muốn giống như anh. Lâm Nhược nói giờ em còn kém anh khi đó rất xa." Trình Phi vừa nghe Trình Chinh nói, muốn giảm bớt lịch làm việc cho mình thì lập tức lo lắng, chỉ sợ anh trai không cho ở lại trong giới giải trí nữa. Tuy vẫn không biết bản thân có thích thân phận nghệ sĩ này không, nhưng cậu ta không muốn lại trở về với cuộc sống như trước kia.
"Em đã có chí hướng như vậy thì hãy cố gắng mà làm cho tốt! Mặc kệ em làm gì, anh đều ủng hộ em!" Trình Chinh chưa từng được sống cuộc sống mà mình mong muốn, đương nhiên không muốn cưỡng ép em trai. Hiện giờ tâm nguyện lớn nhất của hắn chính là Trình Phi có thể vui vẻ.
"Được, em nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng." Tính cách vui vẻ, hoạt bát của Trình Phi không biết là thừa hưởng từ ai. Một giây trước còn nghiêm túc cho thấy chí hướng của mình, giây tiếp theo đã biến thành một đứa trẻ to xác: "Anh, đã lâu chúng ta không đi dạo phố rồi, anh đi dạo phố với em đi…"
"Anh có thể đi dạo phố với em, nhưng em phải đồng ý ngoan ngoãn một chút, đừng chạy loạn khắp nơi. Nếu không… có thể Lâm Nhược sẽ tức chết đó." Chỉ cần là yêu cầu của Trình Phi thì chưa có điều gì mà Trình Chinh không đáp ứng, huống chi lại là chuyện nhỏ như đi dạo phố.
"Em biết anh trai của em là tốt nhất mà." Thấy Trình Chinh đồng ý, sự lo lắng trong lòng Trình Phi cũng bớt đi vài phần, nắm đấm siết chặt trong túi quần cũng thả lỏng ra.
"Sao vậy?" Thấy Trình Phi ngẩn người, Trình Chinh tò mò vỗ vai em trai mình một cái. Vậy mà cậu ta lại sợ đến mức giật bắn lên, sau đó ngẩng đầu, mở to đôi mắt vô tội nhìn Trình Chinh.
"Em đang nghĩ gì đó? Sao lại ngẩn người ra như vậy? Anh nói mà cũng không nghe thấy." Nhìn dáng vẻ ngờ nghệch chưa hiểu của em trai, Trình Chinh cảm thấy dáng vẻ này quá khác thường, không khỏi sinh nghi: "Nếu có chuyện gì thì có thể nói ra, anh giúp em xem thử…"
"Không có gì đâu, chỉ là em mới nhận một bộ phim cho nên đang suy nghĩ về vai diễn thôi ạ." Lần đầu tiên Trình Phi nói dối trước mặt Trình Chinh, cậu ta sợ đến mức toát mồ hôi, cũng may là Trình Chinh không tiếp tục hỏi thêm điều gì.
"Mỗi vai diễn cần phải có sự nghiền ngẫm thật kỹ, đợi lát nữa về nhà anh tập lời thoại với em." Trình Chinh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của em trai có phần xoắn xuýt vì quá căng thẳng, không khỏi xoa đầu Trình Phi, dịu dàng an ủi: "Chờ anh giải quyết xong mấy tài liệu này rồi sẽ đưa em ra ngoài, em tự chơi một lúc đi."
Trình Phi thấy anh trai nói vậy thì khẽ gật đầu, sau đó ngồi vào ghế sofa bên cạnh, lấy điện thoại di động ra. Trình Chinh ngẩng đầu lên, thấy Trình Phi ngồi chơi ngoan ngoãn mới yên tâm làm việc.
Sau khi Trình Phi chắc chắn Trình Chinh đang tập trung làm việc, không rảnh mà để ý đến mình thì mới lén lút mở Wechat ra, tìm người liên lạc gần nhất.
"Có ở đó không? Tôi hơi căng thẳng, nếu như bị phát hiện thì phải làm sao?"
"Đừng sợ, cậu cũng đâu có ác ý gì, chỉ là làm cho mọi người biết Trình Chinh là anh trai của cậu thôi mà."
"Đúng vậy, tôi muốn làm cho tất cả mọi người biết tôi có một người anh trai rất thương tôi. Nhất là phải để cho Hạ Thư biết, ai bảo anh ta làm anh trai tôi đau lòng."
"Ừm, Tiểu Phi ngoan lắm. Cậu đừng lo lắng, tôi đã giúp cậu sắp xếp ổn thỏa rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."
"Cảm ơn anh! Hôm nào tôi mời anh ăn cơm nha. Không phải lần trước anh nói có một nhà hàng mới mở, muốn đi ăn thử sao."
"Ăn cơm sao? Đương nhiên là được, nhưng lịch trình của tôi dạo này hơi kín, chờ tôi sắp xếp xong thì sẽ nói cho cậu biết, được không?"
"Được! À, đúng rồi, hôm nay tôi vừa kiếm chuyện với Hạ Thư ở trường quay xong."
"Kiếm chuyện? Cậu không bị bắt nạt đấy chứ? Đừng nhìn Hạ Thư trông hiền lành, lịch sự mà coi thường, anh ta có nhiều thủ đoạn lắm đó, cậu nhất định phải cẩn thận."
"Ừm… Nhìn cái dáng vẻ ra vẻ đạo mạo, nghiêm trang của anh ta là tôi đã bực mình rồi. Lúc đó Hạ Thư chả làm gì tôi cả, nhưng hình như Lâm Nhược không vui…"
"Lâm Nhược cũng vì lo lắng cho cậu thôi. Đợi lần sau tôi sẽ nghĩ cách cho cậu, nhất định khiến anh ta phải ngậm bò hòn làm ngọt…"
"Được! Cảm ơn anh, nhưng nhằm vào anh ta như vậy, thật sự được sao?"
"Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy. Cậu nhớ lại xem trước đây anh ta hại anh trai cậu thành cái dạng gì, chẳng lẽ cậu quên rồi?"
Không! Trình Phi không thể nào quên được dáng vẻ lúc anh trai vừa mới thất tình. Mỗi ngày anh trai đều uống rượu đến tận sáng, vừa nôn vừa gọi tên Hạ Thư. Cuối cùng anh ấy bị chảy máu dạ dày, phải vào viện, làm cho Trình Phi sợ chết khiếp. Từ đó về sau, anh trai bắt đầu thay đổi, thờ ơ với xung quanh hơn. Cho dù anh trai vẫn cưng chiều cậu ta, nhưng cậu ta có thể cảm nhận được đã có rất nhiều thứ thay đổi. Tuy người khác không thể nhìn ra, nhưng cậu ta lại cảm nhận được rõ ràng.
"Vẫn còn ở đó chứ?"
"Tôi chuẩn bị quay phim rồi, lần sau nói chuyện tiếp nhé?"
"Được."
Một lúc sau Trình Phi mới hồi hồn. Thấy tin nhắn của đầu bên kia đã là từ năm phút trước thì cậu ta lập tức cất điện thoại di động đi, ngẩng đầu lên nhìn anh trai mình.