Chương : Chụp ảnh
Cậu không khỏi rùng mình.
“Nam thần... anh Lục, có thể chụp ảnh chung cùng chúng em không?” Có một fan hâm mộ không kiềm chế được mà hỏi vậy. Bình thường Lục Tư Nguyên không chụp ảnh cùng fan, cũng từ chối chia sẻ hình ảnh trong cuộc sống, hình ảnh ngày thường được lan truyền ra ngoài chỉ có vài tấm ít ỏi. Càng như thế, những tấm ảnh được phát tán càng quý giá, được coi như thánh vật, được lưu trữ rất nhiều, các fan càng muốn chụp ảnh chung cùng anh.
Không ngoài dự đoán, Lục Tư Nguyên lắc đầu.
Cô gái dẫn đầu đảo mắt, đột nhiên chớp mắt nói với Lăng Hàm: “Anh Lăng, nếu mọi người đã có duyên gặp gỡ trên cầu, hay là cùng chụp chung một tấm nhé?”
Sau đó liếc Lục Tư Nguyên: “Đóng chung một bộ phim cả mà, chụp chung đi.”
Giọng nói có phần nũng nịu.
Lăng Hàm không có cách nào phản bác lại con gái, nhất là khi các cô ấy làm nũng, cậu là kiểu chỉ thích mềm chứ không thích cứng rất điển hình. Trước ánh mắt mong chờ của các cô, cậu đành cắn răng quay đầu nói với Lục Tư Nguyên: “Hay là... chụp một tấm?”
Thấy Lục Tư Nguyên nhướn mày, cậu vô thức rụt rè: “... Một tấm ảnh tập thể?”
Dù sao chụp cùng bao nhiêu người như thế, làm một mẻ luôn.
Vô số đôi mắt sáng ngời đồng loạt hướng về phía Lục Tư Nguyên.
Lục Tư Nguyên cười khẽ, chậm rãi nói: “Yêu cầu của cậu, làm sao tôi nỡ từ chối chứ?”
Lăng Hàm nghe câu này mà da đầu tê dại, cậu liếc mắt nhìn fan với vẻ chột dạ, sợ họ nghe ra điều gì đó. Nhưng trên thực tế cậu đã nghĩ nhiều rồi, làm sao fan có thể suy đoán nhiều như thế chỉ vì một câu nói?
Hai mắt của các fan dường như sắp bắn ra tia sáng xanh, họ phấn khích hô lên: “Mau mau mau, mau lấy máy ảnh, nhanh nhẹn lên!”
Có thể chụp ảnh cùng nam thần là chuyện hạnh phúc cỡ nào chứ! Bắt buộc phải nắm bắt thời cơ!
Lúc này có một cô gái dường như mê trai đến mờ mắt, rõ ràng thấy mặt mũi Chu Thành đen sì sì, khí thế áp đảo, nhưng vẫn dám bắt chuyện với tinh thần không sợ chết: “Anh có muốn chụp cùng không?”
Chu Thành lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, thốt ra một chữ vô cùng dứt khoát: “Không!”
Cô gái kia sợ đến mức nhanh chóng cút thẳng, trái tim mê trai vỡ vụn như cám.
Người trên cầu nghe nói sắp được chụp chung, mừng rỡ bắt đầu sắp xếp, nhưng sau đó xuất hiện thêm vấn đề, vì tất cả mọi người đều muốn đứng bên cạnh nam thần, nếu không ngại mất thể diện trước mặt nam thần, Lăng Hàm cảm thấy họ có thể xắn tay áo lên đánh nhau. Thấy cô gái kia hai mắt sắp xanh lè, Lăng Hàm thấy hơi hối hận vì đề nghị ban nãy.
“Chúng tôi sắp phải về rồi, mau lên.” Lục Tư Nguyên nói thêm, chẳng hề bận tâm đến việc các fan có cảm thấy thái độ của anh quá tệ hay không, trong mắt người hâm mộ, nam thần nên là dạng lạnh lùng ngạo mạn như vậy đấy.
“Đứng chỉnh tề rồi.” Người trên cầu không dám tranh giành nữa, vội vàng xếp hàng gọn ghẽ. Trong lúc hoảng loạn, có cô gái suýt nữa ngã xuống, Lăng Hàm giơ tay đỡ cô ấy lên, trùng hợp phát hiện ra cô ấy chính là người dẫn đầu ban nãy.
Fan hâm mộ kia đỏ mặt, thẽ thọt nói “cảm ơn” rồi nhanh chóng chen vào giữa Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên!
Chính giữa luôn!
Động tác này không chỉ khiến đám đông há hốc miệng mà cũng khiến Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên sững sờ.
Có tiền lệ, các cô gái khác cũng nhao nhao đòi chen vào giữa, thấy Lăng Hàm sắp bị chen bật ra ngoài, một bàn tay từ bên cạnh vươn tới đột nhiên túm cánh tay cậu, kéo cậu lùi về sau một bước.
Lăng Hàm quay đầu nhìn ngay thấy Lục Tư Nguyên đanh mặt đứng bên cạnh, còn cô gái vốn đang đứng giữa hai người biến thành đứng trước, mặt mũi mờ mịt.
“Mau chụp đi.” Giọng điệu của Lục Tư Nguyên càng thêm mất kiên nhẫn.
Cô gái dẫn đầu vội vàng xin lỗi, tuy còn nhỏ tuổi nhưng tố chất không tệ, bị Lục Tư Nguyên đuổi tới phía trước thì vội vã sắp xếp cho các cô gái đứng ngay ngắn, còn mình lùi ra ngoài rìa, chắc vì áy náy với hành động ban nãy.
Lăng Hàm bị giày vò đến mức đầu óc quay mòng mòng, rất rất rất hối hận với đề nghị vừa rồi, chuyện đến nước này chỉ có thể ngậm họng giả câm. Khi cậu tưởng rằng mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc thì vấn đề khác lại nhảy ra: Tất cả mọi người đều muốn chụp cùng nam thần, ai sẽ chụp ảnh đây?
Hay lắm, đây là một vấn đề cực kì sâu sắc.
Đám đông có mặt ở đó chìm vào suy nghĩ miên man, không ai ho he gì.
Lăng Hàm cuống lên, vốn vì có lòng tốt nên đề nghị, cuối cùng lợn lành chữa thành lợn què, khiến ai cũng bối rối. Cũng không thể trách cậu được, lúc trước mỗi khi ra ngoài, minh tinh nào cũng dẫn theo trợ lý, họ sẽ cười như gió xuân, còn các trợ lý đóng vai khó tính khó ở. Thế nhưng hôm nay trùng hợp làm sao, vì lý do cá nhân mà cả Lăng Hàm lẫn Lục Tư Nguyên đều không dẫn theo trợ lý, không thể nào giữ được trật tự, khiến sắc mặt ai cũng khó coi.
Cậu không thể coi lời mình nói như bông đùa nhảm nhí, nếu đã hứa với các fan sẽ chụp ảnh, chắc chắn phải tìm cách mà làm được, hơn nữa bản tính cậu làm việc gì cũng mong chăm sóc được cho tất cả mọi người, lòng dạ mềm lắm, cho nên không muốn làm con gái thất vọng.
Đang không biết nên làm thế nào thì một cô gái đưa ý kiến: “Anh đẹp trai bên kia có thể chụp ảnh giúp chúng em được không?”
Lăng Hàm quay đầu nhìn lại, thấy cô gái kia đang nói chuyện với Chu Thành.
Đúng rồi, Chu Thành đã tỏ ý rõ ràng, từ chối chụp ảnh cùng họ, hiện tại anh ta đang rất rảnh.
Lăng Hàm bỗng chốc tìm được phương án giải quyết, nhanh chóng bước tới nói với Chu Thành: “Anh làm ơn chụp cho chúng tôi một tấm đi!”
Mặt mũi Chu Thành càng xám xịt hơn, khí chất trên người giống như con sói đang nổi giận, vợ mình đã chạy theo người khác rồi, còn muốn mình may áo cưới cho vợ theo trai nữa.
Lăng Hàm căn bản không nhận ra được thay đổi trong cảm xúc của Chu Thành, bởi vì từ đầu đến cuối mặt mũi Chu Thành vẫn u ám như vậy, trong mắt cậu, gương mặt ấy chẳng có thay đổi gì, cũng không thấm nổi cảm xúc trong đó.
Bây giờ ý nghĩ duy nhất trong đầu cậu là mau chóng chụp cho nhanh rồi giải tán, vô hình trung, đôi mắt hướng về phía Chu Thành tràn ngập chờ mong, dường như có thể dùng ánh mắt cún con để hình dung.
“Bảo người bên cạnh anh ta chụp đi.” Giọng điệu của Lục Tư Nguyên vẫn đều đều.
Thực ra Lăng Hàm nên tìm người bên cạnh Chu Thành mới phải, dù gì thì để một cậu ấm như Chu Thành chụp ảnh cũng không ổn thỏa lắm, nhưng cậu thân thiết với Chu Thành hơn, vô thức cầu cứu anh ta. Sau khi nghe Lục Tư Nguyên nhắc nhở, Lăng Hàm cũng ý thức được hành vi của mình, quay người hướng về phía trợ lý đứng bên cạnh Chu Thành.
“Để tôi chụp cho!” Chu Thành cười rất khí phách, thể hiện phong độ khoan dung rộng lượng của mình. Cho dù bà xã chạy theo thằng khác thì sao? Cho dù bà xã đã chạy còn bắt anh ta chúc phúc thì thế nào? Anh ta vẫn có thể mỉm cười chúc phúc họ nhé.
Đây chính là khí phách.
Lăng Hàm thấy anh ta đồng ý mà chần chừ, nhưng nhanh chóng hạ quyết tâm dùng dao sắc chặt đay rối, giải quyết mọi chuyện cho xong. Vì thế cậu nhận lấy một chiếc máy ảnh khá ổn trong tay fan đưa cho Chu Thành.
Chu Thành nhận lấy một cách kiềm chế, nói với đám đông: “Mọi người chuẩn bị xong chưa?”
Lăng Hàm vội vàng chạy về giữa, đang định nói đã chuẩn bị xong thì một bàn tay hạ xuống bờ vai cậu, mò về phía trước, nhanh chóng lướt qua cần cổ để đáp xuống bên vai khác của cậu.
Cơ thể Lăng Hàm cứng ngắc lại, động tác này thân mật quá mức rồi đấy nhé!
Cậu rất mong bàn tay đó là của fan hâm mộ, nhưng hiện thực tàn khốc làm sao, bàn tay đó quả thực là của Lục Tư Nguyên. Lăng Hàm đành giả bộ làm như mình không chú ý tới.