Chương : Fan hâm mộ
“Trời tối rồi, tôi cũng nên quay về thôi.” Lăng Hàm nói.
Người kéo tới càng lúc càng đông, hơn nữa còn chen chúc về phía cây cầu, Chu Thành không thể phái người độc chiếm cây cầu nhỏ được nữa, đành phải gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
Vừa đi chưa được mấy bước, có người chạy tới, nhìn thấy họ, lập tức hô ầm lên: “Lăng Hàm cũng ở đây này!”
Đám du khách vốn đang tập trung bên phía Lục Tư Nguyên, nghe thấy tiếng hô, có vài người ở vòng ngoài không chen nổi vào trong lập tức chuyển mục tiêu, ào ào nhào qua bên này góp vui.
Tuy rằng Lăng Hàm rất muốn chạy thoát thân, nhưng càng những lúc thế này càng không thể làm vậy, cậu nhanh chóng gắn nụ cười lên mặt, vẫy vẫy tay với đám đông.
“Có thể ký tên cho tôi không?”
“Có thể chụp ảnh chung với tôi không?”
Thấy minh tinh gần gũi như vậy, đám đông mặt mũi sáng ngời, ào ào kéo tới vây quanh Lăng Hàm, có phần khó khống chế mà chen chúc về phía cậu. Chu Thành bỗng chốc bị đẩy sang một bên, có mấy cô gái còn vây quanh anh ta xin chữ ký, chắc các cô cũng không biết ai với ai, nhưng cảm thấy “đã đẹp trai còn ở bên cạnh minh tinh chắc hẳn cũng là minh tinh, xin ký tên chụp ảnh trước đã”.
Nhưng Chu Thành không phải Lăng Hàm, không phải nghệ sĩ, vốn dĩ không cần phải hòa nhã với đám đông như Lăng Hàm, sau khi bị tách ra khỏi Lăng Hàm, mặt mũi anh ta xám xịt hẳn, trừng mắt với mấy cô gái kia như hung thần ác sát, làm các cô sợ muốn tè ra quần.
Lăng Hàm liếc thấy gương mặt u ám kia, vội vàng bước tới cứu vãn tình thế: “Xin lỗi, người này là bạn của tôi không phải người trong giới giải trí.”
Mấy cô gái kia đành phải thôi, lại tíu tít quấn lấy Lăng Hàm đòi chụp ảnh chung.
Tuy bị tập kích bất ngờ nhưng Lăng Hàm không tức giận lắm, một minh tinh như cậu rất hưởng thụ cảm giác được người ta theo đuổi, hơn nữa đã sớm tự giác ngộ, cho nên cậu ứng phó rất điêu luyện. Chuyện gì cũng có hai mặt, nếu nổi tiếng, tất nhiên sẽ gặp phải một số phiền phức nhất định. Lăng Hàm không cảm thấy bị mạo phạm, đa số họ chỉ là người bình thường, trong lúc kích động không kiềm chế được nên mới vây quanh mình, nếu như nhận thức được điều này để tiếp nhận một cách chân thành sẽ có hiệu quả rất tốt trong việc vỗ về cảm xúc của cả hai bên.
“Ai muốn chụp ảnh chung hay ký tên thì cứ từng người một, không cần chen lấn.” Lăng Hàm dùng giọng nói ôn hòa nhất.
Một đám người bỗng chốc được vỗ về, nhận ra hành vi của mình không ổn nên ngoan ngoãn xếp hàng.
Lăng Hàm cúi đầu ký tên cho họ.
Chu Thành sầm mặt: “Chúng ta đi thôi.”
Lăng Hàm không ngẩng đầu lên, mỉm cười đáp lại: “Anh đi trước đi.”
Chu Thành bị vây quanh cũng không biết làm thế nào, muốn nổi giận cũng không bộc phát được, mấy người mặc đồ đen canh giữ bên cạnh cũng luống cuống.
Tiếng người ồn ào và tiếng thét chói tai càng lúc càng nhiều, đám đông bên đó đột nhiên bắt đầu ào ào di chuyển. Lăng Hàm ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lục Tư Nguyên đứng giữa đám đông như hạc giữa bầy gà đang từ từ tiến về phía mình.
Anh rất cao ráo, liếc mắt thoáng qua cũng nhận ra anh giữa đám đông, càng không bàn tới dung mạo tuấn tú và khí chất nho nhã cao quý ấy.
Lục Tư Nguyên không ôn hòa như Lăng Hàm, anh đi theo hình tượng cao quý lạnh lùng khinh khỉnh. Đã thế gần đây fan hâm mộ như một đám thích bị ngược đãi, thần tượng càng lạnh nhạt họ càng điên cuồng, cho dù Lục Tư Nguyên tỏ vẻ bực bội, họ cũng vẫn lẵng nhẵng đi theo, không dám tiếp cận quá gần, nhưng không muốn cách quá xa, vì thế mới có cảnh một tấc xung quanh Lục Tư Nguyên trống rỗng mà bên ngoài một tấc ấy thì chi chít đầu người.
Cây cầu không rộng, Lăng Hàm còn lo lắng những người ở vòng ngoài sẽ lọt xuống sông.
Nhìn thấy cảnh ấy, không hiểu sao Lăng Hàm nảy ra cảm giác vừa đau lòng vừa thỏa mãn rất khó hiểu. Đau lòng vì cậu thấy mình và những fan hâm mộ có đôi mắt tràn ngập sao sáng kia không khác gì mấy, chỉ có nhìn nam thần chứ không thể đến gần; mà thỏa mãn vì dù gì mình cũng từng ngủ với nam thần, tốt hơn mấy người đến cả vạt áo của anh cũng không dám chạm vào nhiều!
Lục Tư Nguyên bước tới, bình tĩnh nói với Lăng Hàm: “Cậu cũng ở đây à.”
Nói như thể không biết cậu ở đây vậy.
Lăng Hàm im lặng trong chốc lát, sau đó nở một nụ cười trông rất thương mại: “Trùng hợp ghê.”
Mặt mũi Chu Thành càng xám xịt.
Lục Tư Nguyên từ từ bước tới, những người bên cạnh Lăng Hàm tự động tách ra nhường đường cho anh, để anh tiến tới bên cạnh Lăng Hàm. Anh mặc đồ rất thoải mái, tay phải đút túi quần, dáng vẻ đúng kiểu dạo chơi.
Một cô gái trong số đó đột nhiên kêu lên: “Hai người hình như đang quay phim cùng nhau, đúng không?”
Đây đúng là một câu hỏi thừa thãi vô cùng, người ta vượt ngàn dặm đường chạy tới thị trấn nhỏ cũ nát này để ngắm Lục Tư Nguyên, không phải vì biết anh đang quay phim ở đây à? Càng phải biết người quay phim cùng anh là ai, dù sao thì bộ phim này tuyên truyền nát mặt diễn viên, đoàn phim khoe ảnh trường quay lên Weibo không thừa một khoảng trống.
Nhưng mọi người cứ như mất trí nhớ tập thể, rào rào lấy chuyện này làm câu bắt chuyện, có ý định nói thêm vài câu với nam thần, cho dù nam thần trả lời tí ti thôi cũng được. Thế mà nam thần vẫn lạnh lùng như thùng tiền trong nhà băng, họ đành tìm đường vòng cứu quốc, bắt chuyện sang người có vẻ dịu dàng lễ độ hơn là Lăng Hàm.
Lăng Hàm dùng đầu gối cũng biết mấy cô gái mặc áo đồng phục fandom Lục Tư Nguyên này đang chứa cái gì trong đầu, nhưng vẫn vui vẻ nói chuyện với các cô, cam tâm tình nguyện làm chiếc lốp xe dự phòng cho các cô. Các cô hứng khởi không thôi, vốn dĩ không dám tiến gần Lục Tư Nguyên quá, có Lăng Hàm đứng giữa dàn xếp, bất tri bất giác được gần với nam thần hơn. Họ đến gần quá khiến Lục Tư Nguyên nhíu mày rất khẽ, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của Chu Thành, anh bình tĩnh hơn hẳn.
Trong mắt đám đông đang có mặt ở đó, Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm là hai ngôi sao sáng lòe lòe, Chu Thành chẳng qua chỉ là người qua đường trông bảnh bao; cho nên khi Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm xuất hiện, những người đó sẽ vây quanh hai người kia mà ngó lơ Chu Thành. Chu Thành bị đẩy ra khỏi vị trí bên cạnh Lăng Hàm, xung quanh anh ta có vài vệ sĩ cao to lực lưỡng, dù muốn tiến tới nhưng lại cảm thấy chen chúc cùng một đám con gái rất mất giá, mặt mũi anh ta đen như đáy nồi.
Lăng Hàm đã mệt vì phải đối phó với vô số người, căn bản không thể để ý tới tình hình của Chu Thành, thậm chí không biết Chu Thành đã bị đẩy ra.
“Cảnh sắc nơi này rất đẹp.” Giọng nói của Lục Tư Nguyên đột nhiên vang lên, Lăng Hàm kinh ngạc quay đầu lại, nhận ra Lục Tư Nguyên đang nói chuyện.
Nhưng nói câu này trong tình huống như vậy... rất kỳ quặc.
Lăng Hàm chưa kịp nghiền ngẫm ý tứ trong câu nói của Lục Tư Nguyên thì những người xung quanh đã ào ào phụ họa, bày tỏ đồng tình.
“Đẹp quá đi mất!”
“Không ngờ nơi này có cảnh đẹp như vậy?”
“Chưa bị phát triển theo hướng công nghiệp hóa, cảnh đẹp tự nhiên đấy!”
“Nam thần cũng tới đây ngắm cảnh sao?”
Lăng Hàm: “...”
Dáng vẻ tung hô mất não khiến người ta không dám nhìn thẳng, ban nãy có một cô gái buột miệng “đẹp thì đẹp nhưng hơi nhỏ” lập tức bị cô gái có vẻ là người dẫn đầu lườm cho một cái, vội vàng nín thinh.
Lăng Hàm biết cô gái trừng mắt kia muốn nói gì: Lời nam thần nói là thật, lời nam thần như thánh chỉ, lời nam thần nói không được cãi!
Fan hâm mộ não đổ bê tông điển hình đây mà. Lăng Hàm nghĩ, nếu như Lục Tư Nguyên lên tiếng ra lệnh cho những người này nhảy từ trên cầu xuống, chắc đại đa số sẽ nhảy luôn không cần do dự gì.
Lăng Hàm đột nhiên cảm thấy hơi áp lực, nếu để các cô ấy biết mình từng ngủ cùng nam thần của họ, còn từ chối anh, không biết có bị đánh thành đầu heo không.