Ảnh Đế Thành Song

chương 36

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Rosaline Nguyễn

Beta: Chiêu Anh Trương (Chanh)

Thứ tư, vào lúc buổi chiểu tại Cannes, vào ban đêm tại Bắc Kinh, các bạn học của Lục Dĩ Quyến đều ngồi trước máy tính.

Triệu Tuyết Huyên click vào biểu tượng QQ đang nhấp nháy không ngừng, tất cả mọi người ở trong đều đang tự giễu, “Thật sự là say rồi!! Tớ cho tới bây giờ chưa bao giờ xem qua thảm đỏ Cannes nhàm chán, vì Lục Dĩ Quyến, dâng ra lần đầu tiên trong đời!!”

“Haha… tớ cũng thế! Việc gì cũng chỉ xem kết quả thôi, ai quan tâm đến thảm đỏ chứ. Hiện nay thảm đỏ quả thật là càng ngày càng rẻ mạt, người nào cũng có thể bước lên được… haha.”

Mười ngón tay Triệu Tuyết Hiên lướt nhanh trên bàn phím, tham gia vào nhóm học sinh đang bàn bạc, “Không tồi, có vài người đẹp trông cũng vui tai vui mắt. Chỉ cần đừng đứng ở trung tâm thảm đỏ dọa người là được rồi.”

“Ôi ôi ôi! Tạ Sâm cũng đến kìa. Liệu Lục Dĩ Quyến có đến không ta?”

“A! Tạ Sâm dắt theo bà xã đó!”

Bà xã của Tạ Sâm là nữ minh tinh nổi danh trong nước Vương Hi Vận, ba lần đoạt giải Ảnh Hậu, nhiều lần thủ vai nữ chính trong những tác phẩm Tạ Sâm sản xuất. So với phần lớn diễn viên xuất hiện lúc trước, là nhân vật hàng đầu của nền điện ảnh Trung Quốc. Hai vợ chồng Tạ Sâm vừa lên sân khấu liền ngay lập tức hấp dẫn hầu hết sự chú ý của cánh truyền thông. Thậm chí ngay cả phóng viên nước ngoài luôn giữ thái độ lạnh nhạt với minh tinh Trung Quốc cũng đều hướng máy ảnh về phía Tạ Sâm.

Dẫu sao, ngoại trừ tiếng tăm bên ngoài, Tạ Sâm còn là người được đề cử năm nay.

Bất quá, Tạ Sâm cùng Vương Hi Vận không định lưu lại thảm đỏ lâu lắm. Sau khi nhìn về mọi phía cười lễ độ một lát, hai người liền nắm tay nhau đi lên bậc thang, tiến vào hội trường.

Nhưng vào lúc cánh phóng viên trong nước vừa ngơi tay chuẩn bị xem lại ảnh vừa chụp lúc trước, thì lại có một chiếc xe dừng lại ở đầu thảm đỏ.

Cửa xe mở ra, người bên đường vây lại tứ phía. Bỗng nhiên có tiếng người la lớn một tiếng, “Dung Đình!”

Cái tên này tựa như một chốt mở, tất cả nhiếp ảnh đang nghỉ ngơi đều nhanh chóng giương máy ảnh trong tay lên, nhắm ngay lối vào thảm đỏ.

Quả nhiên, Liên Hoan Phim Cannes năm nay, nhận được sự chú ý nhất là sự có mặt của người Trung Quốc.

Không ít học sinh nước Pháp hâm mộ tiến lên, muốn một lần nhìn mặt thần tượng ở phạm vi gần.

Nhất thời, dẫu là người ngước ngoài cũng hô lớn vài tiếng Trung, “Dung Đình! Ở đây! Dung Đình!”

Trong một khắc, xung quanh đều phát ra âm thanh “”.

Hạ Cừ: “Hahaha… chính là chồng của tớ đấy. Mê đảo hàng vạn cô gái, mọi người đều đồng lòng ái mộ.”

Triệu Tuyết Huyên: “= = là Nam Phiếu phải không? Lại nói… Nam Phiếu cậu ấy vì sao cứ ở trong xe mà không ra?”

Giờ phút này, không riêng gì fan cuồng phim ảnh, ngay cả phóng viên hiện trường Trung Quốc đều chú ý đến, Dung Đình đã ở trong xe lâu lắm rồi.

Kỳ lạ? Xảy ra vấn đề gì rồi sao?

Trong chiếc xe màu đen, Thiệu Hiểu Cương ngồi ở ghế phó lái mang khuôn mặt ảo não, “Này, cậu có ổn không đấy?”

Lục Dĩ Quyến gấp đến mức toát mồ hôi, “Bây giờ thì ổn, bây giờ thì ổn.”

Một lát sau, cậu cuối cùng cũng ngẩng đầu, thở phào một hơi rồi hướng đến nơi hò reo Dung Đình vang dội nhất, bước xuống xe.

Cậu vòng qua đuôi xe, đi đến bên cạnh Dung Đình, nhìn vào mắt của hắn, “Tốt lắm, đi thôi!”

Dung Đình một bên vừa mỉm cười máy móc, vừa nhìn cậu, “Vừa rồi làm sao vậy? Nửa ngày không xuống xe.”

Lục Dĩ Quyến tươi cười so với Dung Đình càng rạng rỡ hơn, “Tự giẫm phải chân mình nên giày bị bẩn.”

“…….”

Thảm đỏ khai mạc thảm đỏ không lâu lắm. Hơn mười phóng viên Trung Quốc rải đều khắp mọi ngóc ngách. Đã được Thiệu Hiểu Cương nhắc nhở trước, Dung Đình hướng về phía Lục Dĩ Quyến hơi hơi ra dấu, hai người liền cùng nhau đi về phía truyền thông nước nhà.

Nhất thời, âm thanh máy ảnh, ảnh đèn nhấp nháy, internet trực tiếp Liên Hoan Phim cũng chụp lấy hình ảnh Lục Dĩ Quyến cùng Dung Đình mang khuôn mặt tươi cười sóng vai đi tới.

Dung Đình một thân tây trang đen, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, chiều cao cm, khiến hắn ở giữa đám đông đàn ông phương Tây trở nên khác biệt, mang một chút càn rỡ. Nhưng so với những ngôi sao nam trầm lặng bình thường, bề ngoài của Dung Đình hôm nay lộ ra vài phần không giống người bình thường.

Hắn mang một chiếc cà vạt đan xen ba màu vàng, trắng, đen nổi bật trên nền áo sơ mi trắng như một dải màu sắc.

Cùng lúc đó được máy quay chú ý đến, người mới được đi vào, được chú ý nổi bật bởi chiếc cà vạt màu đen Tưởng Châu, “Người có tên trong danh mục đề cử đúng là không giống với người thường. Ngay cả hoa văn trên cà vạt cũng phải khoa trương hơn người khác.”

Song, dẫu nơi này là sân khấu của Dung Đình, nhưng sự chú ý của mọi người rất nhanh liền dừng lại trên người Lục Dĩ Quyến.

Khác với khí chất trầm ổn của Dung Đình, đây rõ ràng là khí chất thanh xuân tươi trẻ, phấn chấn, toàn thân tản ra ánh sáng mặt trời đầy mị lực. Lục Dĩ Quyến cười tươi rói, dường như hoàn toàn không quan tâm người khác có nhận ra cậu không, cũng không để ý máy quay đang hướng đến cậu hay Dung Đình, tự nhiên đi bên cạnh Dung Đình. Nếu không có dòng thông tin cá nhân vừa hiện ra trên màn hình, chắc không ai dám tin Lục Dĩ Quyến là người mới ra đời, thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học.

Hôm nay Lục Di Quyến khoác trên người chính trang. Cũng như Dung Đình, cậu mặc tây trang Dior Homme màu đen. Điều khác biệt duy nhất là cổ áo cậu có họa tiết bất quy tắc màu vàng. Bỗng dưng cổ áo tây trang lại xuất hiện sắc màu trang trí, rất không phù hợp với người phương Đông da vàng, rất dễ biến đại minh tinh đô thị thành tên nhà quê quê mùa. Duy chỉ có người có ngươi có làn da trắng nõn như Lục Dĩ Quyến, trong bộ quần áo phẳng phiu vừa người, tất cả như làm nền cho cậu, biến cậu từ một chàng sinh viên ngây ngô trở thành một nhân vật cao sang quyền quý.

Hợp tác cùng công ty giải trí trong nước Thanh Điểu, tác gia Fsrain nổi tiếng nhanh chóng nhận được lệnh quay trở lại hiện trường hưng phấn chụp.

Hắn lựa chọn hai góc độ hoàn mỹ nhất, trưng ra sự uyên bác của mình, bình luận: “Đây là Lục Dĩ Quyến, người may mắn được Tạ Sâm lựa chọn năm trước, cũng chính là người được yêu thích nhất trên thảm đỏ hôm nay. Trên người cậu ấy là trang phục mùa xuân mới của Dior Homme, cổ áo có họa tiết hình học màu vàng sáng tràn ngập hơi thở nước Pháp. Thiết kế trang nhã rất phù hợp cho một tiểu thịt tươi chưa được tuổi, các bạn có thể nhìn thấy viền áo được viền bằng các ngôi sao, nhìn cậu ấy đi bên cạnh Dùng Đình, làm tôi muốn nói với tiểu thịt tươi: Đến đây với chú nào!!”

Đánh giá như vậy, lập tức đưa tới các nhóm “Tiểu chuồn chuồn” công kích nhưng cũng không ít fan trung thành đang dần thừa nhận: “Tiểu thịt tươi làm cho Đình của tôi trở nên thành thục hơn nhiều QAQ lúc đầu Đình của tôi cũng là tiểu thịt tươi nha … Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chỉ có thể trên bãi cát cùng sóng trước nữa vỗ vỗ mà thôi”

Nhưng bỏ qua những yếu tố này, bạn học của Lục Dĩ Quyến lại chú ý đến một điểm khác.

Hạ Cừ Tiệt gửi tấm ảnh Lục Dĩ Quyến chụp chung với Dung Đình đến diễn đàn, “Ngọa tào, Lục Dĩ Quyến cùng Dung Đình mặc đồ đôi phải không??? Cà vạt cùng cổ áo đích thực giống nhau nha!!!”

“Ngọa tào, đúng thế thật!”

“Chờ Lục Dĩ Quyến trở về, tố ép cậu ấy khai ra!!”

Triệu Tuyết Hiên: “Nè… Chẳng lẽ mấy cậu không cảm thấy, Lục Dĩ Quyến và Dung Đình vốn nên mặc đồ đôi sao? Chẳng lẽ các cậu không thấy áp phích của bọn họ?”

Lúc này, sau khi đi hết thảm đỏ, Lục Dĩ Quyến như trút được gánh nặng trên vai, đang sóng vai cùng Dung Đình đứng ở điện ảnh cung lô mễ ai ngươi phòng khách ngoại, nhìn vào các poster của các bộ phim tham gia dự giải

Ở phía tay trái, hàng thứ tư

《 đồng độ sinh 》

Là psoter phim của hai người với một bức tường màu xám cùng với một chiếc cửa sổ màu trắng nho nhỏ

Trong hình màu lạnh là màu chủ đạo, chỉ có duy nhất một gam màu ấm là chiếc cửa sổ sọc, bên trong cửa sổ có một ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn nhưng dường như lại chiếu sáng cả thế giới. Dưới cửa số là Dung Đình đang cúi đầu ôm hôn Lục Dĩ Quyến một cách thâm tình

Chỉ là cái màu trắng kia lại như đang phân cách hai người. Hai người như đang ở hai thế giới khác nhau.

Đi tới trước poster, Lục Dĩ Quyến nhịn không được mà đỏ mặt, cậu vội ho một tiếng, “Khụ, không nghĩ tới là Tạ đạo lại chọn hình này …”

Dung Đình liếc mắt về hướng thiếu niên, lúc này bên tai cậu đã hơi hồng lên, đôi bàn tay đã có chút co lại đan vào nhau, Dung Đình không khỏi mỉm cười, quay sang nhìn tấm poster một lần nữa, chú ý hình ảnh hai người trong tấm poster, “Tấm này rất tốt, hai người sau màn đêm, còn có thể hiện là anh so với em cao hơn.”

Một câu trêu chọc nhàn nhạt, lại đem tâm trạng xấu hổ của Lục Dĩ Quyến kéo lại, cùng lúc đó đem sự thương cảm của cậu từ nội dung vở kịch biến mất, “A này, em cũng không có thấp được không? Rõ ràng là do anh phát dục quá độ.”

Dung Đình vươn tay, tùy ý hướng tới trên vai Lục Dĩ Quyến mà đặt xuống, dễ dàng thể hiện lên sự khác biệt về chiều cao của người, hắn cười như không cười đáp: “Khuyết tật thứ cấp.”

“Nè nè nè!” Lục Dĩ Quyến không phục trừng mắt, cậu định tiếp tục cãi, nhưng bỗng nhiên mắt cậu híp lại, bất động thanh sắc mà lôi măng-sét của Dung Đình.

Dung Đình theo ánh mắt của cậu mà quay đầu lại, thì thấy một khuôn mặt quen thuộc đang theo hướng hai người mà đi tới

Đó chẳng phải là giám khảo của Cannes, đạo diễn trứ danh của Anh quốc, Scott Williams

“Well, Mr. Rung” William nghiễm nhiên là vì Dung Đình mà đến, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười tà, hơi lộ ánh mắt khiêu khích khi rơi vào Dung Đình, “How do you do?”

Hey, ngài Rung. Cậu thế nào?

(Editor: Tên Dung Đình phiên âm ra là Rung Ting; Lục Dĩ Quyến là Lu Yizhen)

“How do you do Mr. Williams?” Dung Đình theo như lễ phép mà nắm tay ông bắt lấy, sau đó giới thiệu Lục Dĩ Quyến bên người, “This is my cooperative actor Mr. Lu.”

Còn ông thì sao ngài Williams. Đây là diễn viên hợp tác của tôi cậu Lu

Lục Dĩ Quyến nhanh chóng đưa tay mình ra, “How do you do?”

Mặc dù biết biết bản thân mình không có danh khí cũng như là cho dù giám khảo đã xem qua danh sách diễn viên chính nhưng William rất có khả năng vẫn chưa biết cậu là ai, thế nhưng mà Lục Dĩ Quyến không nghĩ tới Williams một chút cũng không có ý muốn nhìn cậu, đầu ngón tay tùy tiện đưa ra chạm vào tay cậu lung lay một chút, rồi lực chú ý liền nhanh chóng dời về trên người Dung Đình.

Cứ như là đã trải qua mấy trăm năm, Williams dùng một loại ánh mắt như là đang giành co để đánh giá Dung Đình, khóe miệng cười cùng với bầu không khí trong hội trường hoàn toàn không thích hợp, “Đây không phải là lần đầu tiên ở Cannes, đúng không? Cậu biết không, tôi vẫn luôn nhớ kỹ cậu, cậu là diễn viên Trung Hoa tương đối xuất sắc trong những năm gần đây.”

Vừa tới đã nghe được lời tán thưởng như vậy, Dung Đình và Lục Dĩ Quyến trao đổi ánh mắt, lúc này mới hướng William mỉm cười một cách khách khí mà cũng vô cùng xa cách mà trả lời: “Phi thường cảm ơn ngài đã tán dương”

Williams biết tiếng Anh của Dung Đình không tốt nhưng cũng không trách tội, chỉ hỏi thẳng: “Tôi có thể chiếm dụng thời gian riêng tư của cậu được không? Tôi có một vài điều muốn nói, nếu như cho phép, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút.”

Đuôi lông mày của Dung Đình chậm rãi nhướn lên, lộ ra thần sắc không xác định được hiếm thấy.

Xuất đạo nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn bị đạo diễn nước ngoài chủ động tiếp cận. Bởi vì công ty mấy năm trước đã huấn luyện nên tiếng Anh của Dung Đình so với các diễn viên khác thì cao hơn thế nhưng cũng chỉ là để giao tiếp vài câu, nếu William cùng hắn giao lưu về điện ảnh thì hắn sợ là phải xin lỗi.

Nhưng mà, không đợi hắn từ chối, Lục Dĩ Quyến bỗng nhiên nở nụ cười, cậu dùng tiếng Trung nhỏ giọng nhắc nhở Dung Đình, “Williams ít khi mời ai vào phim của mình, đây là cơ hội khó được, không nên bỏ qua, em ở bên trong đợi anh.”

Nói xong, không đợi Dung Đình đáp lại, Lục Dĩ Quyến chủ động hướng Williams tạm biệt.

Trong hành lang đã trở nền trống rỗng, chỉ còn lại thân hình cao lớn của Williams và Dung Đình.

Khi thấy bạn nhỏ Đông Phương rời đi, Williams mỉm cười khen ngợi, hắn rất nhanh đi vào đề tài của mình, “Cậu Dung, tôi nghe từ một người bạn Trung Quốc một tin tức, nếu như tôi nghe không lầm, cậu không có hứng thú với phụ nữ, đúng không?”

Dung Đình chậm rãi nhíu mày lên mi tâm, không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận, “Tôi nghĩ rằng đây là chuyện riêng của tôi, chẳng phải ngài có việc phải làm sao?

Williams câu khóe miệng, cười, bước lại gần, đưa tay chạm vào Dung Đình, nhẹ nhàng mà vuốt ve, “Người nước các cậu thích nói chuyện vòng vo … Tôi nghĩ, tôi cũng không biết tôi tìm cậu có chuyện gì, chỉ là cảm thấy người thật hấp dẫn, không hơn.”

Truyện Chữ Hay