Ảnh Đế Thành Song

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lục Dĩ Quyến quay đầu lại, trong nháy mắt, cả người cậu trở nên cương ngạnh.

Dung Đình đứng bên cạnh nhận thấy được điều ấy, anh vội vã xoay người, trước tầm mắt là một người phụ nữ xa lạ. Bà mặc bộ đồ công sở được thiết kế tỉ mỉ, cánh tay khoác một chiếc túi xách hermes birkin màu tím nhạt, khí chất ung dung, là một người phụ nữ mạnh mẽ. Chỉ là, ánh mắt đối phương nhìn về phía Lục Dĩ Quyến… rất không tốt.

Dung Đình theo bản năng đi về phía trước một bước, có ý bảo vệ Lục Dĩ Quyến.

Nhưng, anh vừa làm xong động tác này, Lục Dĩ Quyến lại mở miệng: “Mẹ… sao mẹ lại ở đây?”

Mẹ Lục nghiêm mặt, tiến về phía trước: “Mẹ còn chưa hỏi tại sao con lại ở đây đâu! Sao không ở trong trường hả?”

Lục Dĩ Quyến xấu hổ, cậu lớn lên cùng mẹ từ nhỏ, bà vừa là mẹ, lại cũng là cha, bà có thủ đoạn mạnh mẽ trên thương trường, mà quản giáo cậu cũng vô cùng nghiêm khắc.

Đương nhiên, nghiêm khắc một cách khoa học.

Lục Dĩ Quyến cười gượng: “Mẹ đừng nóng vội, con đã xin nghỉ ở trường rồi… Mẹ còn nhớ năm ngoái con nói với mẹ, con đi quay phim không? Phim vào vòng trong của liên hoan phim Cannes, con đến cùng với đoàn làm phim.”

Mẹ Lục nhìn cậu nửa tin nửa ngờ: “Phim của con còn có thể vào được vòng trong của Cannes? Tại sao con lại không gọi điện cho mẹ? Tại sao lại đến Pháp? Có đủ tiền không?”

Lục Dĩ Quyến dở khóc dở cười: “Con đóng sao lại không được? Mẹ cũng xem thường con quá… À chưa giới thiệu với mẹ, đây là… ờm, mẹ, mẹ có biết đây là ai không?”

Nói xong cậu đẩy đẩy Dung Đình, vẻ mặt vừa bình tĩnh của mẹ Lục lúc này lại nghiêm khắc trở lại, ánh mắt bà nhìn thẳng vào Dung Đình đầy sắc bén, người này chính là người vừa mới giở trò với con bà, mẹ Lục nhìn người này từ trên xuống dưới, hoàn toàn không che giấu sự cảnh giác trong mắt, ngược lại, bà còn cố ý khiến đối phương nhìn đến quyền uy và khí thế của mình, như đang uy hiếp đối phương, sau một lúc lâu, mẹ Lục mới lắc đầu, trả lời: “Không biết.”

Lục Dĩ Quyến phì cười, cậu vỗ lưng người bên cạnh, không biết là đang chê cười hay đang an ủi: “Mẹ, đây là diễn viên hợp tác với con, ở trong nước rất nổi tiếng! Anh ấy là Dung Đình, Dung ca, đây là mẹ em.”

Dung Đình biết động tác lỗ mãng vừa rồi của mình có lẽ bị mẹ Lục nhận ra, đến Pháo một chuyến lại có thể gặp phải mẹ của Lục Dĩ Quyến. Anh ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, giơ tay về phía trước, cố gắng biểu hiện sự tôn trọng của mình: “Cháu chào cô ạ.”

Mẹ Lục lúc này mới mất tự nhiên vươn tay nắm tay đối phương: “Chào cậu, rất hân hạnh được gặp mặt.”

Dù có thế nào, bà vẫn là một người đã rong ruổi trên thương trường nhiều năm, cảm xúc do con trai gợi ra rất nhanh bị đè xuống, bà mỉm cười khách khí, lộ ra sự khoan dung: “Nếu là bạn của Quyến Quyến nhà cô thì cùng nhau ăn cơm rau dưa đi, bao giờ các cháu đến Cannes? Để cô gọi người lái xe đưa các cháu đi.”

Không đợi Dung Đình trả lời, Lục Dĩ Quyến đã vội nói: “Không cần đâu mẹ, Dung ca đã đặt vé máy bay cả rồi, con còn đỡ, anh ấy còn có một đống người đi theo cơ, không cần gọi xe đâu mẹ!”

Mẹ Lục bị con từ chối như thế liền mất vui, nhưng bà có thể thấy được cách đó không xa có vài người đang nhìn về phía này đầy tò mò, nhân viên phục vụ là du học sinh Trung Quốc cũng hưng phấn chỉ trỏ về phía này, bà nhận ra, tuy rằng mình không biết, nhưng có lẽ đối phương ở trong nước địa vị cũng không thấp.

Con trai muốn phát triển trong giới điện ảnh, làm mẹ, bà sẽ không phá hủy nó, bà lui một bước, đành phải nói: “Vậy cùng ăn một bữa cơm đi, Quyến Quyến, đã lâu lắm rồi mẹ không gặp con.”

Nói đến đây, mắt Lục Dĩ Quyến cũng đỏ lên, từ sau khi lên đại học, mẹ Lục liền nghe theo lời khuyên bảo của cậu, chính thức kết hôn với người chồng hiện tại là Charles, cũng di dân đi Mỹ, làm việc trong công ty của chồng.

Hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau giờ từ biệt đã năm, dù cho tính cách Lục Dĩ Quyến có lạc quan đến cỡ nào cũng không thể tránh khỏi nhớ mong đối với mẹ.

Dung Đình thấy Lục Dĩ Quyến như vậy, đương nhiên sẽ không can thiệp, ngược lại còn tìm cớ cho hai mẹ con hàn huyên: “Ngại quá, cháu còn có chút việc phải làm, cháu xin phép cô.”

“Không sao, cháu cứ làm việc của mình đi, là cô quấy rầy hai cháu.” Mẹ Lục tiếp nhận ý tốt của Dung Đình, sau khi anh xoay người, lập tức kéo con trai mình vào trong nhà hàng.

Thế nhưng, hoàn toàn khác hẳn với tưởng tượng mẹ con gặp lại ôm nhau khóc ròng của Lục Dĩ Quyến.

Mẹ Lục vừa vào phòng ăn lập tức chống nạnh trừng mắt quát hỏi: “Con và cái cậu Dung Đình kia có quan hệ gì! Mẹ tận mắt thấy cậu ta sờ mông con!”

Lục Dĩ Quyến sửng sốt, mặt đỏ lên, mắt cậu đảo quanh phòng, trong phòng còn có vai người ngoại quốc, nhìn bọn họ đầy nghi vấn, Lục Dĩ Quyến ngượng chín mặt, thấp giọng trả lời: “Mẹ, mẹ nói bừa gì vậy, đấy đâu phải là mông, là eo, người ta cũng không sờ con, rõ ràng là đánh… Mẹ đừng hỏi thế trước mặt bao nhiêu người như vậy được không?”

“Không sao, bọn họ không hiểu tiếng Trung Quốc.” Mẹ Lục thấy việc này hoàn toàn không đáng để bận tâm, nhưng con trai nhắc nhở như thế, bà liền nhanh chóng quay đầu, mỉm cười với các đồng nghiệp giới thiệu Lục Dĩ Quyến: “I’m so sorry for your waiting. Amazing coincidence. I have just met my son.”

Ngay sau đó, bà nhanh chóng quay đầu lại, dùng ánh mắt đầy cảnh cáo nhìn Lục Dĩ Quyến: “Con đi đóng phim mẹ không ngăn cản con, thế nhưng con không được phép làm bừa trong giới!”

Nói xong, bà lại nở nụ cười rạng rỡ của mình, đẩy Lục Dĩ Quyến đi bắt tay cùng đồng nghiệp.

Lục Dĩ Quyến đầy mặt 囧,bội phục sát đất với kỹ năng thay đổi khuôn mặt của mẹ mình, nhưng dù sao vẫn phải giữ thể diện cho mẹ.

Cậu lễ pháp chào hỏi: “Nice to meet you. I’m Zane.”

Một bữa lẩu, nhờ sự “kinh doanh” tài tình của mẹ Lục mà mọi người ăn uống vô cùng náo nhiệt.

Đương nhiên, mẹ Lục mỉm cười tươi tắn đến cỡ nào cũng không gây cản trở cho bà lải nhải cảnh cáo Lục Dĩ Quyến: “Mẹ thấy cái cậu họ Dung đấy cũng rất không đứng đắn, giới văn nghệ bây giờ rất loạn, con phải đề phòng!”

“Mẹ… Mẹ nghĩ gì vậy, sinh hoạt cá nhân của Dung ca rất sạch sẽ!”

“Đứa nhỏ này! Cậu ta cho con uống thuốc mê à?” Mẹ Lục ngoài miệng mắng Lục Dĩ Quyến, trên mặt vẫn mỉm cười: “Mẹ cái gì cũng không sợ, hoàn cảnh trong nước dù sao cũng tốt hơn bên Mỹ! Chỉ sợ con ở lâu với diễn viên nam cũng bắt đầu thích nam!”

“Làm gì……”

“Sao lại không!” Mẹ Lục kéo lỗ tai Lục Dĩ Quyến, “Con xem xem, dái tai con rất mềm, mẹ chỉ sợ con bị người khác bắt cóc!”

Lục Dĩ Quyến không nói gì, nghĩ đến bộ phim của mình, khó tránh khỏi việc không phục trước thành kiến của mẹ: “Cái này thì liên quan gì đến dái tay của con, với cả, dù cho con thích đàn ông thì đã sao, đồng tính luyến ái đâu có phạm pháp.”

Mẹ Lục trợn trừng mắt nhìn Lục Dĩ Quyến, nhưng nhanh chóng xẹp xuống, hung hăng đẩy con trai: “Cái thằng này, tức chết mẹ, mẹ cũng chưa nói đồng tính luyến ái là không tốt! Chỉ là không muốn con như thế. Hoàn cảnh trong nước không tốt, không phải là mẹ sợ con chịu áp lực, chịu khổ sao? Con nghe lời mẹ, không sai!”

“Rồi rồi rồi.” Lục Dĩ Quyến cũng lười tiếp tục đề tài này, có thể làm đến mức không kì thì cũng đã là tiến bộ không dễ dàng đối với thế hệ của mẹ, cậu mỉm cười, cọ cánh tay mẹ: “Mẹ lại gắp cho con mấy miếng thịt dê đi, con thèm món này chết!!”

So với Lục Dĩ Quyến chỉ biết chơi bời lêu lổng, lịch trình của mẹ Lục chật ních, không có khả năng vì lần gặp này mà dành ra quá nhiều thời gian cho con trai.

Sau một hồi dặn dò, ném lại một xấp đồng euro, mẹ Lục liền đi cùng đồng nghiệp tiếp tục công việc.

Lục Dĩ Quyến “tách đoàn” trong thoáng chốc, nháy mắt được Dung Đình “nhặt” về đơn vị.

“Buổi sáng anh đã đàm phán cả rồi, Dior đồng ý tài trợ trang phục thảm đỏ cho em, buổi chiều đi cùng anh, chúng ta thử quần áo.”

Tuy rằng bị mẹ răn dạy hồi lâu, nhưng dường như Lục Dĩ Quyến hoàn toàn không bị lời của mẹ làm ảnh hưởng, tiễn mẹ đi, cậu cười hì hì lên xe cùng Dung Đình, còn không quên ngắt lời: “Sao anh không hỏi chuyện mẹ của em?”

Dung Đình cầm trên tay cả chồng tài liệu chuẩn bị cho phỏng vấn buổi chiều, anh thản nhiên nhìn cậu: “Anh tôn trọng riêng tư của em.”

Lục Dĩ Quyến lắc người, dường như không thích ứng với không khí này. Nói đến lạ, kỳ thật từ nhỏ đến giờ, cậu đều kiêng kị việc bị người khác hỏi chuyện trong nhà, thế nhưng, bây giờ không hiểu là do Dung Đình trùng hợp gặp mẹ mình hay là áp lực lâu lắm, nên Dung Đình càng không chịu hỏi, cậu càng muốn nói ra.

Rối rắm một lúc, Lục Dĩ Quyến mở miệng: “Anh không cần phải tôn trọng em, em muốn nói với anh mà!”

Dung Đình buồn cười, khó được kiên nhẫn nói: “Được rồi, em nói, anh sẽ chăm chú lắng nghe.”

Cannes

Trên nền biển xanh cát trắng, Cannes ngày hôm nay có vô số ngôi sao lấp lánh.

Lục Dĩ Quyến bơi trên biển chừng phút, xem như đỡ thèm, lúc này mới cười lớn chạy tới các thành viên khác đang ở trên bờ biển.

Còn ngày nữa mới đến ngày khai mạc liên hoan phim, sau khi mở một cuộc họp ngắn trong khách sạn, Tạ Sâm là người quen thuộc nơi đây nhất bèn mang mọi người đến bờ biển chơi.

Lần này, Tạ Sâm, Tần Văn Kiệt và Dung Đình xem như là ba người khẩn trương nhất, bọn họ đều mong chờ đoạt giải, đồng thời, trong lòng cũng rõ ràng, làm một bộ phim tiếng Trung, mặc dù đơn vị phát hành là người Pháp, chỉ sợ cũng không thể lấy được giải thưởng quan trọng nhất.

Bởi vậy, ba người này trong lòng đều có tâm sự.

Chỉ có Lục Dĩ Quyến, mang ý nghĩ đây là một lần “du lịch chùa” nên cậu chỉ biết vui chơi không biết mệt.

Lúc này chân trần chạy vào bờ, Lục Dĩ Quyến cười toe toét: “Tạ đạo! Tiền bối Tần! Dung ca! Mọi người biết chuyện gì không!”

Cậu nhảy vào chỗ ngồi của mình: “Cháu vừa thấy Kelly! Mặc bikini! Rất gợi cảm!”

Tạ Sâm bất đắc dĩ vỗ vỗ bàn chân ướt sũng của Lục Dĩ Quyến, ý bảo Dung Đình lấy khăn tắm cho cậu: “Ngày mai cháu sẽ nhìn thấy nhiều sao hơn nữa, phải bình tĩnh.”

Dung Đình lấy khăn tắm khoát lên lưng Lục Dĩ Quyến, nói: “Nhưng lấy khuôn mặt này của em trong mắt người phương Tây cũng chỉ là học sinh trung học mà thôi, nữ ngôi sao khiêu gợi cỡ nào cũng không liên quan đến em.”

Lục Dĩ Quyến tức giận trừng mắt: “Em làm gì mà giống học sinh trung học!”

Ánh mắt Dung Đình thong thả xê dịch từ mặt Lục Dĩ Quyến đến quần bơi của cậu, sau đó thu hồi tầm mắt, thản nhiên trả lời: “Nhỏ.”

“Anh anh anh!”

“Ha ha ha, rồi, mọi người đừng đùa nữa.” Tạ Sâm cười ngăn lại hai người trẻ tuổi, có Lục Dĩ Quyến quả thật rất tốt, tối thiểu không khí cũng vui vẻ hơn vừa rồi, “Lịch chiếu phim đã có, chúng ta chiếu vào thứ , chờ mong không?”

Lục Dĩ Quyến chớp chớp mắt: “Chờ mong chờ mong!”

Dung Đình liếc nhìn người nào đó đã biến thành husky, trầm tư một lát mới đáp lại: “Rất hồi hộp.”

Tạ Sâm mỉm cười: “Hồi hộp mới tốt, nó cho thấy cậu có kỳ vọng với mình, trong nước tôi đã để người đăng tin, ngày mai trên thảm đỏ có lẽ truyền thông trong nước sẽ hỏi nhiều vấn đề sắc bén, mọi người cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Dung Đình nghiêm túc gật đầu.

Trong sự nghiệp diễn viên của anh, biểu diễn một nhân vật đồng tính luyến ái, quả thật là một lần mạo hiểm.

Thế nhưng… anh nhìn người bên cạnh tươi cười rạng rỡ, trong lòng anh rất rõ ràng.

Anh không hối hận.

Truyện Chữ Hay