.
Tống Ninh thuê một căn nhà trọ đơn giản, hai phòng ngủ, một phòng khách ở trung tâm thành phố.
Đây là lần đầu tiên Lương Nhung tới đây, thừa dịp Tống Ninh bận rộn trong nhà bếp, hắn đi dạo một vòng quanh phòng.
Hắn nhìn thấy một hộp đựng đĩa cũ, có chừng mười bộ phim băng hình, từng bộ từng bộ đều vô cùng quen mắt.
Lương Nhung hưng phấn cầm lên đi vào bếp.
“Cậu cũng thích mấy bộ phim này sao? Đã rất lâu rồi.”
Tống Ninh đang sơ chế măng khô, nghe thấy lời hắn “Ừ” một tiếng, đầu cũng không quay lại.
Lương Nhung vui vẻ nói, “Hồi còn đi học tui thích mấy bộ phim này lắm, bắt đầu từ lúc đó tôi mới muốn trở thành một diễn viên.”
Lương Nhung không thể tin được, bây giờ vẫn còn có người cùng sở thích với mình.
.
Tống Ninh làm ba món mặc một món canh, tuy rằng không thể sánh được với đầu bếp bên ngoài nhưng khá ngon, hợp khẩu vị của hắn.
Để chứng mình điều đó, Lương Nhung thậm chí còn cầm chén cơm mình ăn hết sạch lên, kiêu ngạo giơ trước mặt cậu.
Hành động này vô cùng trẻ con, khiến Tống Ninh ngẩn người.
Lương Nhung cuối cùng cũng nhận ra mình đang làm gì, ngượng ngùng cười cười, “Tôi ở trước mặt người quen đều như vậy, cậu đừng cười tôi.”
Tống Ninh lắc đầu liên tục, nói, “Sao lại như vậy được.”
Lương Nhung không nhịn được nghĩ, có lẽ người yêu trước đây của bác sĩ Tống tính cách rất trẻ con.
.
Bộ phim kia của hắn mới công chiếu hơn một tháng nhưng đã thu hoạch được danh tiếng rất tốt.
Độ nổi tiếng của hắn cũng the đó một đường tăng lên, thậm chí còn có xu hướng vượt qua ba năm trước.
Có một đài truyền hình nổi tiếng muốn phỏng vấn riêng hắn, quản lý cũng đã giúp hắn nhận lời.
Trong buổi phỏng vấn, ngưởi chủ trì hỏi đến vụ tai nạn khiến hắn vắng bóng ba năm nay.
“Bị thương nghiêm trọng lắm không?”
Lương Nhung dựa người về phía sau, lạnh nhạt nói, “Không sao, chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi, bất quá do đầu chịu kích thích nên cần nghỉ ngơi một thời gian.”
Người chủ trì lại hỏi, “Tôi nghe nói năm tuổi, cậu cũng từng bị tai nạn.”
Lương Nhung sửng sốt, hắn không ngờ người chủ trì lại biết chuyện này.
Hắn ngồi thẳng người, bàn tay đặt trên gối không tự chủ nắm chặt lại, “Đúng, mẹ tôi đã qua đời trong tai nạn đó.”
.
Sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn, Lương Nhung một mình tới nghĩa trang.
Đi tới một ngôi mộ rồi ngồi xếp bằng xuống, trên bia mộ là hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp.
“Mẹ, con hiện tại sống rất tốt.”
“Con quen một bác sĩ tâm lý vô cùng lợi hợi, cậu ấy đã trị hết bệnh cho con.”
“Người đó hẳn sẽ không trở lại nữa.”
.
Video phỏng vấn vừa chiếu lên, weibo liền sôi sục bàn tán về chuyện của Lương Nhung.
Bất luận là người mê phim hay người qua đường, ai cũng đều tỏ ra đồng tình với hắn.
Sự cố năm mười sáu tuổi, hắn chưa từng nói cho bất cứ ai nghe. Bây giờ mặc dù đã quyết tâm buông bỏ nhưng nó trần trụi bày ra cho người khác thảo luận vẫn khiến hắn cảm thấy không vui.
Đúng lúc này, Tống Ninh gọi điện đến, “Tôi đã xem video phỏng vấn kia, anh có muốn ra ngoài giải sầu không?”
“Cậu không phải đi làm sao?”
“Hôm nay bệnh nhân cũng không nhiều lắm.”
.
Lương Nhung cùng Tống Ninh đi dạo xung quanh một lúc lâu mà vẫn chưa chọn được nơi muốn tới, cuối cùng hai người trực tiếp đi lên núi.
Lương Nhung nói, “Hồi còn học cấp ba, tôi thường xuyên đi leo núi, có lúc còn cùng bạn bè đốt lửa trại.”
Hắn quay đầu lại nhìn Tống Ninh, hỏi, “Tôi từng nói chuyện trước năm mười sáu tuổi cho cậu chưa?”
Tống Ninh cười gật gật đầu.
Lương Nhung gõ đầu mình một cái: “Tôi thật khờ, người đó chắc chắn đã nói cho cậu.”
“Không sao, anh có thể nói thêm lần nữa.”
.
Lương Nhung cảm thấy bác sĩ tâm lý là một nghề vô cùng thần kỳ, họ luôn luôn có thể dẫn dắt người khác kể chuyện của mình cho họ nghe.
Hắn nói rất nhiều, nói đến hắn thời còn đi học ấu trĩ như thế nào, nói cho cậu nghe mẹ hắn tốt như thế nào.
Tống Ninh vẫn luôn im lặng lắng nghe, đôi măt lóe lên sự ôn nhu.
Lòng Lương Nhung đột nhiên run lên, ngực truyền tới cảm giác căng thẳng.
Hắn đột ngột dừng lại, không tiếp tục kể nữa, im lặng bước tiếp.
Hai người cứ im lặng như vậy đi tiếp thì thấy một bậc thang bằng đá. Thấy Tống Ninh vất vả leo lên, Lương Nhung liền đưa tay ra kéo cậu lên.
Bàn tay kia thật mềm mại, hắn nắm trong tay không nỡ buông ra.
Mãi cho tới khi cậu rút tay ra, hắn mới phản ứng lại.
.
Lương Nhung hốt hoảng liếm môi, hỏi: “Cậu có người mình thích chưa?”
Tống Ninh cúi đầu nhìn đường dưới chân, nói: “Đã từng có.”
Ban đầu hắn rất lo lắng, bây giờ nghe vậy thì vô cùng vui vẻ: “Từng có? Vậy bây giờ thì sao?”
Đối phương không hề trả lời.
Ngay tại lúc Lương Nhung nghĩ mình sẽ không nghe được đáp án thì Tống Ninh nhẹ giọng nói, “Người đó biến mất rồi.”
Hết chương .
Có ai thắc mắc về thân phận của người đó không ^.^