Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.
Thời gian gần đây Lương Nhung không gặp Tống Ninh bởi vì hắn phải đến nơi khác quay phim.
Đoàn làm phim lấy bối cảnh rừng núi khá hẻo lánh nên sau khi kết thúc công việc toàn bộ nhân viên trong đoàn phim chỉ có thể nghỉ ngơi ở khách sạn dưới chân núi, đây đã là nơi tốt nhất trong khu vực này rồi.
Tối nay ngoài trời có sấm sét, cho dù đã uống hai viên thuốc an thần nhưng tâm tình hắn vẫn không ổn định lại.
Hắn lấy điện thoại gọi cho Tống Ninh.
“Thật xin lỗi, trễ thế này rồi còn gọi điện quấy rầy cậu.”
Đối phương hiển nhiên là bị đánh thức, thanh âm có chút khàn khàn, nói, “Không sao, có chuyện gì vậy?”
“Bên ngoài có sấm sét, tôi ngủ không được.”
.
Tống Ninh nói, “Trước tiên anh tắt điện đi.”
“Được.”
Lương Nhung làm theo lời cậu.
“Nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể.”
Hắn nằm trên giường, mày cau lại, hơi thở hỗn loạn.
Bên tai truyền tới thanh âm của Tống Ninh: “Anh nhìn thấy gì?”
“Xe, đường cao tốc.”
“Mẹ của anh cũng ở đó?”
“Đúng vậy.”
Thanh âm Tống Ninh ôn nhu, cậu nói: “Không cần sợ, không có chuyện gì, trên đường không có những chiếc xe khác, tài xế lái rất vững, lập tức có thể về nhà.”
“Ừm.”
“Muốn hát tôi hát cho anh nghe không?”
“Muốn.”
.
Thanh âm nhẹ nhàng truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.
Đó là một bài hát lâu rồi, khi còn bé mẹ thường hay hát cho hắn nghe. Hắn nhớ là mình chưa từng nói cho ai mình thích bài hát này, bất quá có thể là người kia nói cho Tống Ninh nghe.
Thanh âm của cậu và mẹ hắn khác nhau, trong giọng hát thiếu đi sự ngọt ngào nữ tính, nhiều hơn một chút tình cảm chân thật của cậu.
Hắn dần thiếp đi trong tiếng hát đó.
.
Hôm sau thức dậy, ngoài trời đã hết mưa, trời quang mây tạnh, Lương Nhung vẫn nắm điện thoại trong tay, cuộc gọi còn đang tiếp tục.
Lương Nhung áp tai vào điện thoại, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của đối phương.
Miệng hắn cong lên một nụ cười nhẹ nhàng, sau đó cẩn thận kết thúc cuộc gọi cho dù hắn có dùng lực tắt đi cũng không sao nhưng hắn vẫn muốn làm vậy.
Buổi sáng hôm nay, tiểu minh tinh kia đến tham ban hắn.
Đến tận lúc này, hắn mới nhớ ra mình có một người bạn trai.
.
Bởi vì scandal liên quan tới Lương Nhung, nên mấy ngày gần đây cậu ta nhận được rất nhiều lời mời tham gia chương trình, độ nổi tiếng cũng theo đó tăng cao, nhìn nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt cậu ta là biết.
Nhìn thấy tiểu minh tinh mang cơm tới, nhân viên trong trường quay ai cũng lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Lương Nhung mở hộp cơm ra, nhưng không động đũa, nhân lúc mọi người không để ý, nói nhỏ, “Tôi không thích ăn cà rốt”
Tiểu minh tinh nhìn hộp cơm chiên toàn cà rốt, mặt lúng túng hồng lên.
Về sau, tận đến khi ngoại cảnh quay xong, cậu ta cũng không có trở lại.
Lương Nhung tranh thủ lúc nghỉ ngơi, lên mạng xem tin tức về tiểu minh tinh, phát hiện cậu ta khá tốt, đầu óc linh hoạt, nói chuyện tự nhiên.
Hắn nghĩ thầm, thôi, giúp cậu ta đẩy một cái cũng được.
.
Lương Nhung ở trong rừng hơn một tháng, vừa về đến nhà liền đi ngâm mình trong nước nóng, thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, đến phòng khám của Tống Ninh.
Trước quầy tiếp tân có hai cô gái vừa nhìn thấy hắn, liền nói, “Bác sĩ Tống đang khám cho bệnh nhân khác, phiền ngài tới khu nghỉ ngơi chờ một chút.”
Lương Nhung cười đáp, rồi quay người đi, vừa đi được hai bước thì quay đầu lại hỏi, “Bác sĩ Tống có người yêu chưa?”
Các cô liếc nhìn nhau, rồi bát quái nói, “Chúng tôi nghĩ là có. Trước đây, khi đến giờ nghỉ trưa luôn nhìn thấy bác sĩ Tống gọi điện cho ai đó, giọng điệu cưng chiều… Chắc đó là người yêu của anh ấy.”
“Anh ấy còn gọi người đó là bảo bảo, có lẽ đối phương nhỏ hơn rất nhiều tuổi, quá dính ngươi.”
“Bất quá gần đây không thấy anh ấy gọi điện nữa, có lẽ là chia tay rồi.”
.
Lương Nhung ngồi trong phòng nghỉ, nghĩ lại lời nói của hai cô gái kia.
Tống Ninh ôn nhu như vậy, khi yêu chắc chắn rất chăm sóc đối phương. Hơn nữa người đó tuổi còn nhỏ, đi cùng cậu chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Lúc này cửa phòng mở ra, Tống Ninh đi vào, nhìn thấy hắn thì vô cùng bất ngờ, “Sao anh lại ở đây?”
Hắn đứng dậy lấy túi đồ bên cạnh ra, “Mang tới cho cậu chút đặc sản.”
Đây đều là một chút măng khô, rau dại hắn mua ở nơi đóng phim.
Tống Ninh phì cười ra.
.
“Cậu biết nấu ăn không?” Lương Nhung hỏi.
Tống Ninh gật gật đầu, nói: “Biết một chút, muốn nếm thử món thịt xào măng khô tôi làm không?”
Lương Nhung lập tức đồng ý.
Hai người ở phòng khám một lát đợi đến thời gian tan tầm rồi cùng đi siêu thị mua nguyên liệu.
Toàn bộ hành trình Lương Nhung đều đeo khẩu trang, nhưng vẫn khó có thể che dấu thân phận, trong lúc mua đồ, có rất nhiều người nhìn về phía bọn họ.
Tống Ninh nhanh chóng tính tiền, kéo hắn chạy xuống bãi đỗ xe.
Lương Nhung đem đồ bỏ vào cốp xe, cười nói: “Ai không biết còn tưởng chúng ta đang yêu đương vụng trộm.”
Tống Ninh nghe vậy, mặt nháy mắt liền đỏ lên.
Hết chương .
Thịt xào măng khô: