Lục Hàn Chi đã từng nói, nếu như cô biến thành mèo con thì nhất định phải ở bên cạnh anh, không thể chạy lung tung.
Lúc Lục Hàn Chi về đến nhà tìm cô, cô vốn dĩ còn đang trèo lên trèo xuống trên cây cào móng mèo, lại chui lung tung khắp nơi, cuối cùng chui vào góc trong tủ quần áo nằm một hồi, không nghĩ tới cứ như vậy mà ngủ thiếp đi, mãi đến khi nghe thấy anh gọi điện thoại mới tỉnh lại.
Nghe thấy giọng nói của Lục Hàn Chi, Bạch Du Du không khỏi cảm thấy có chút chột dạ.
Anh đã tìm cô được một lúc rồi, Bạch Du Du sợ anh lo lắng cho mình, lại không dám cứ như vậy mà đi ra ngoài, thế là thận trọng cào cào cánh cửa tủ.
Lục Hàn Chi đi tới, kéo tủ quần áo ra trông thấy cô, ánh mắt lúc này mới thả lỏng.
Bạch Du Du vô cùng đáng thương mà nhìn anh, vốn dĩ muốn nhào vào ngực anh bán manh, đột nhiên lại nổi lên lòng ham chơi, thế là nhân lúc anh khom người, cô nhanh chân từ bên chân anh chạy ra ngoài.
Lục Hàn Chi luôn cùng cô chơi đến tối, mãi đến khi mệt rồi mới ôm cô lên giường đi ngủ.
Bạch Du Du lại không ngủ, đến nửa đêm lại vụng trộm chui vào chăn của anh, khôi phục lại hình người.
Mãi đến lúc ngủ mất, Lục Hàn Chi đột nhiên hỏi cô: “Chơi vui không?”
Bạch Du Du gật gật đầu, lẩm bẩm một tiếng, nặng nề ngủ thiếp đi…
Trong giấc mơ Bạch Du Du mơ mơ màng màng vẫn tưởng rằng mình là mèo con, bất tri bất giác cuộn thành một đoàn trong ngực Lục Hàn Chi, lúc tỉnh lại thì mơ màng hé miệng, ngáp một cái, lại theo bản năng mà meo một tiếng.
Ngay sau đó cô liền nghe thấy tiếng cười khẽ của Lục Hàn Chi.
Bạch Du Du: “...”
Cô vừa làm cái gì vậy? Meo sao? Là meo một tiếng sao?
Bạch Du Du lập tức liền tỉnh táo lại, xấu hổ giận dữ nói: “Không biến thành mèo nữa!”
Lục Hàn Chi vẫn cười không ngừng, thấy khuôn mặt Bạch Du Du đều đỏ rần rồi, đôi mắt vừa tỉnh ngủ còn ướt sũng, tức giận nhìn anh chằm chằm.
“Em muốn biến thì biến.” Lục Hàn Chi ôm cô vào lòng: “Chỉ cần ở nơi anh có thể nhìn thấy là được.”
“... Ừm.”
Buổi chiều Bạch Du Du đến cửa hàng của Dung Tích, Dung Tích vừa nhìn thấy cô liền ríu rít cười không ngừng: “Cô gái nhỏ tắm trong bể tình.”
Bạch Du Du làm ra vẻ như nghe không hiểu.
Dung Tích đưa tay kéo cổ áo cô một cái, nhìn thấy dấu vết mờ ám trên cổ cô, cười nói: “Xem ra đêm qua bị trừng phạt không nhẹ?”
Bạch Du Du vội vàng lấy cổ áo che khuất cổ của mình: “Anh ấy cũng không tức giận chút nào.”
“Đúng vậy, anh ta nào có nỡ giận, thương em còn không kịp đấy.” Dung Tích lắc đầu: “Tất cả số thức ăn cho chó trong cửa hàng chị cộng lại cũng không nhiều bằng lượng em và Lục Hàn Chi phát đâu.”
Sự dung túng của Lục Hàn Chi đối với cô vợ mèo con của anh đã đến trình độ khiến Dung Tích cảm thấy nhìn mà than thở.
Mặc kệ Bạch Du Du muốn làm gì, Lục Hàn Chi đều sẽ ủng hộ vô điều kiện, mặc kệ cô có làm loạn như thế nào, Lục Hàn Chi nhiều nhất chỉ bất đắc dĩ cười cười, không hề tức giận một chút nào.
Đương nhiên, với tính cách mềm mại ngoan ngoãn của Bạch Du Du, cô cũng sẽ không quá làm loạn, cùng lắm là cáu kỉnh một tí, cũng chỉ khiến người ta cảm thấy thú vị.
Bạch Du Du nói: “Chị và anh trai em vẫn chưa xác định quan hệ?”“Anh ấy à.” Dung Tích hừ một tiếng: “Chính là cái đầu gỗ.”
“Anh trai em mới không phải là đầu gỗ đâu.” Bạch Du Du nghiêm tú nói: “Thật ra anh ấy vô cùng vô cùng vô cùng quan tâm chị, hẳn là chị có thể cảm nhận được nhỉ?”
Dung Tích khe khẽ thở dài.
Sao cô ấy lại không rõ chứ?
Hai người đang nói chuyện thì cửa tiệm bị đẩy ra.
Một cô gái nhỏ mười ba mười bốn tuổi dắt một con Labrador đi vào.
Cô bé ấy kéo khăn choàng cổ che khuất nửa gương mặt ra thở một hơi, lộ ra gương mặt trắng nõn mềm mại.
Cô gái nhỏ thật đẹp.
Dung Tích nhịn không được mà ở trong lòng tán thưởng một tiếng.
“Chào chị, em đến đưa chó đi tắm.”
Giọng nói cô bé nhẹ nhàng dịu dàng, một đôi con ngươi xinh đẹp hơi cong lên, nhìn vô cùng động lòng người.
Dung Tích cười gật gật đầu: “Được, em đợi một chút.”
Cô ấy xoay người bảo nhân viên cửa hàng ở bên trong ra ngoài tiếp đãi khách, Bạch Du Du ơ một tiếng, nhìn chằm chằm cô bé kia.
Cô gái nhỏ đang quay người nói chuyện với chú chó bên cạnh.
Bên dưới hàng lông mi thon dài kia là một đôi mắt hoa đào trong veo như nước, lúc cười lên giống như vành trăng khuyết cong cong: “Pudding ngoan, ngồi xuống chờ nha.”
Labrador ngoan ngoãn nhìn chủ nhân của mình, nghe lời ngồi bên chân cô bé.
Bạch Du Du bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng: “A…”
“Làm sao vậy?”
Bạch Du Du bước nhanh đi đến trước mặt cô gái nhỏ kia, hạ thấp giọng hưng phấn hỏi: “Em có phải là Đường Tuyết không? Không không không, em có phải là diễn viên nhí Hứa Dao diễn vai Đường Tuyết không?”
Cô gái nhỏ nắm lấy khăn choàng cổ che lên mặt, hướng về phía cô chớp chớp mắt, đáy mắt lộ ra sự ranh mãnh: “Có thể xem như không phải không?”
Bạch Du Du sửng sốt, cười gật gật đầu.
Cô biết cô gái nhỏ này, mấy ngày trước cô và Lục Hàn Chi vừa mới cùng nhau xem bộ phim mà cô bé ấy đóng, Bạch Du Du ở rạp chiếu phim khóc từ đầu đến cuối, cho tới bây giờ vẫn khó mà quên được.
Kỹ thuật diễn xuất của cô bé này thật sự quá tốt, hơn nữa cô bé còn xinh xắn, tuổi còn nhỏ đã nhìn ra được là một tiểu mỹ nhân, nhất là đôi mắt hoa đào linh động đó, lúc cười lên vô cùng mê người.
Bạch Du Du cố ý hỏi Lục Hàn Chi, Lục Hàn Chi nói kỹ thuật diễn xuất của cô bé này quả thật rất tốt, khí chất bên ngoài cũng rất xuất chúng, có điều tuổi của cô bé còn quá nhỏ, không biết sau này còn phát triển trong ngành giải trí hay không.
“Không nghĩ tới còn có thể gặp được tiểu minh tinh ở đây.”
Dung Tích rất muốn cho cô một cái liếc mắt: “Ông xã em chính là đại minh tinh đấy được không? Có gì đâu mà ngạc nhiên.”
“Không giống nhau đâu, chị xem bộ phim em ấy diễn chưa? Em đều xem mà khóc mấy lần rồi.”
Bạch Du Du vừa đề cử cho Dung Tích bộ phim đó, vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Hàn Chi nói cho anh biết, cô gặp được ‘Đường Tuyết’ trong cửa hàng thú cưng.
Lục Hàn Chi rất nhanh đã trả lời cô: Em đang ở cửa hàng của Dung Tích?
Bạch Du Du: Đúng vậy, em đến tìm chị ấy chơi, thuận tiện giúp đỡ luôn.
Lục Hàn Chi: Đừng đánh nhau với con mèo khác.
Bạch Du Du: “...”
Chuyện cười này chẳng vui tí nào cả!
Bạch Du Du: Hôm nay em không có biến thành mèo! Cho dù có biến thành mèo thì cũng sẽ không đánh nhau với con mèo khác!
Lục Hàn Chi: Ừm, em ngoan nhất.
Bạch Du Du suy nghĩ một chút, hỏi Dung Tích: “Đột nhiên em rất muốn tặng anh ấy một món quà, nhưng mà anh ấy không thiếu gì cả, chị nói xem em tặng cái gì mới được đây?”
“Em tặng cái gì anh ta đều thích.” Dung Tích dừng lại một chút, như có điều suy nghĩ nói: “Nhưng mà chị cảm thấy, có một thứ anh ta chắc chắn vô cùng thích.”
“Là cái gì?”
Dung Tích đưa tay ôm lấy cổ cô ấy, nói một câu gì đó bên tai cô.
Bạch Du Du lập tức đỏ mặt: “Đây mà là quà gì chứ…”
“Tin chị đi, không có ai có thể chống cự lại quà tặng như vậy, anh ta nhất định sẽ vô cùng thích.” Dung Tích che mũi: “Chị chỉ cần tưởng tượng dáng vẻ em đeo lỗ tai mèo và đuôi mèo nũng nịu, máu mũi đều muốn chảy ra rồi, huống chi là Lục Hàn Chi.”
Bạch Du Du: “...”
“Có cần chị giúp em chuẩn bị hộp quà không? Lục Hàn Chi vừa vào cửa mở hộp quà, em liền từ trong đó nhào lên trên người anh ta…”
“Dừng lại dừng lại, em sai rồi, em không nên hỏi chị.”
Bạch Du Du bưng một ly nước trái cây đến cho Hứa Dao, thấy cô bé lấy điện thoại ra đang gọi điện thoại thì không quấy rầy cô bé.
“Cảm ơn chị.” Hứa Dao cười cười với cô.
Bạch Du Du che ngực trả lời: “Em ấy thật là đáng yêu, cười lên rất ngọt ngào.”
Dung Tích lườm cô một cái: “Em cũng rất ngọt ngào.”
Bạch Du Du lại nhịn không được mà quay đầu nhìn Hứa Dao một cái.
Hứa Dao một tay chống cằm, mắt rủ xuống, nhìn qua điện thoại xuất thần.
Trong mắt của cô bé đã không còn ý cười vừa rồi nữa, mặt mày lộ ra một cỗ lười biếng nhàn nhạt, cũng không biết là đang suy nghĩ gì, hồi lâu mới bấm điện thoại.
Lục Hàn Chi gọi điện thoại tới, nói muốn đón cô đi ăn cơm.
Lúc Bạch Du Du đi ra cửa tìm anh, trông thấy một chiếc Bentley màu đen đậu ở cửa.
Đúng lúc Hứa Dao dắt Labrador đi tới, vẫy vẫy tay với Bạch Du Du nói lời tạm biệt rồi đi về phía chiếc xe kia.
Bạch Du Du tò mò nhìn thoáng qua, vừa hay nhìn thấy tài xế mở cửa xe cho Hứa Dao, trên xe có lẽ còn có một người, Hứa Dao không lập tức lên xe mà đứng ở đó nói chuyện với người ở bên trong.
Lên xe, Bạch Du Du tò mò nhìn về phía bên kia.
“Đang nhìn gì vậy?” Lục Hàn Chi nắm chặt tay của cô.
“Cô bé tên Hứa Dao kia, người thật còn đáng yêu hơn trong phim, sau khi lớn lên nhất định sẽ là đại mỹ nhân.”
“Vậy sao?” Lục Hàn Chi giúp cô cởi khăn choàng cổ xuống.
“Đúng vậy đúng vậy, anh không nhìn thấy, vừa rồi em tiếp xúc gần với em ấy rồi đấy.”
Bạch Du Du còn muốn mở miệng khen thêm vài câu nữa, liền nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Lục Hàn Chi nói: “Anh cảm thấy em đáng yêu nhất.”
Bạch Du Du chớp chớp mắt, lập tức quên mất vừa rồi mình muốn nói gì.
Một lát sau, Lục Hàn Chi giống như là nhớ tới điều gì đó, tiến đến bên tai cô nói: “Thích con gái như thế, sau này chúng ta sinh một bé gái có được không?”
Bạch Du Du theo bản năng nói: “Con trai cũng rất tốt mà, em đều thích.”
Lục Hàn Chi cười cười, ôm cô vào ngực.
“Nếu như là con gái thì nhất định sẽ đáng yêu giống như em.”
Lỗ tai Bạch Du Du đều đỏ thấu rồi, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Nếu như là con trai thì nhất định sẽ đẹp mắt giống như anh.”
Lục Hàn Chi lấy ra một hộp trang sức đưa cho cô: “Xem xem có thích không.”
Bạch Du Du mở hộp ra, trong đó là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền có hình con mèo nhỏ, tinh tế lại đáng yêu.
“Đẹp quá đi.”
Lục Hàn Chi lấy dây chuyền ra, đeo lên cổ cô.
Bạch Du Du sờ lấy mặt dây chuyền hình con mèo, vui vẻ nói: “Sau này chúng ta cũng nuôi một con mèo được không?”
Lục Hàn Chi suy nghĩ một chút, nói: “Vẫn là đừng nuôi.”
“Vì sao?”
“Sợ em biến thành mèo rồi đánh nhau với nó.”
Bạch Du Du: “... Em mới không đánh nhau với con mèo khác đâu!”
Lục Hàn Chi cười vuốt chóp mũi cô một cái: “Mèo trên cả thế giới này, anh chỉ thích một con, tên của nó là Bánh Trôi.”
Bạch Du Du nhịn không được mà cười lên, nghiêm trang bổ sung: “Cũng tên là Du Du.”