Một ngày nào đó, sau khi Lục Hàn Chi kết thúc công việc về đến nhà.
Gần đây Bạch Du Du đăng một bộ manga nhiều kỳ trên tạp chí manga, cho nên cô thường xuyên ở nhà, thỉnh thoảng đi ra ngoài dạo phố với bạn bè.
Dung Tích mở một cửa hàng thú cưng, có điều cô ấy thường xuyên không ở trong cửa hàng, Bạch Du Du thỉnh thoảng cũng sẽ đến cửa hàng của Dung Tích giúp đỡ, thường xuyên ở lại cửa hàng thú cưng cả một ngày.
Giờ này cô cũng có lẽ đã cơm nước xong xuôi về nhà rồi, Lục Hàn Chi về đến nhà nhưng không thấy cô đâu.
Lúc Bạch Du Du làm việc sẽ rất nghiêm túc tập trung, có đôi khi vẽ rồi vẽ mà quên cả ăn cơm, cho nên nếu như Lục Hàn Chi không ở bên cạnh cô thì đến giờ cơm anh cũng sẽ gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn nhắc nhở cô ăn cơm.
Trừ phi cô đang bận, nếu không nghe thấy anh về sẽ xuống lầu đón anh.
Lục Hàn Chi đi đến phòng làm việc của cô, bên trong trống không.
Hôm nay đúng lúc quản gia không có ở đây, trong nhà có lẽ chỉ có một mình Bạch Du Du, Lục Hàn Chi tìm khắp nơi cũng không nhìn thấy cô đâu.
Lục Hàn Chi gọi điện thoại cho cô.
Anh loáng thoáng nghe thấy chuông điện thoại của Bạch Du Du, đi tìm theo âm thanh mới phát hiện ra điện thoại của cô ở trên giường trong phòng ngủ.
Lục Hàn Chi cúp điện thoại, hơi nhíu mày lại.
Buổi chiều Bạch Du Du vừa trả lời tin nhắn cho anh, cô sẽ không lơ mơ đến thời gian này, ngay cả điện thoại cũng không mang theo, cũng không nói với anh một tiếng mà đã ra ngoài.
Lục Hàn Chi vừa muốn quay người ra ngoài, đột nhiên trông thấy quần áo trên giường.
Hôm nay Bạch Du Du chính là mặc chiếc váy này.
Lục Hàn Chi cầm điện thoại lên bấm gọi cho Dung Tích.
Dung Tích bên kia qua rất lâu mới kết nối: “Cái đó… anh tìm Du Du sao? Chắc là em ấy ở nhà.”
“Cô ấy không có ở nhà, điện thoại ở trên giường.” Lục Hàn Chi cảm thấy giọng nói cô ấy nghe có chút là lạ.
Giọng nói Lục Hàn Chi trầm xuống: “Dung Tích, cô ấy xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Có đâu, không có không có, em rất rất tốt, vô cùng vô cùng tốt.” Giọng nói Dung Tích xoay chuyển: “A, cửa hàng tôi có khách tới rồi, tôi đi làm việc đây.”
Nói xong liền cúp máy.
Lục Hàn Chi đã đoán được cái gì đó, nhưng không nhìn thấy Bạch Du Du, trong lòng anh không cách nào yên ổn được.
“Du Du… em đang ở đâu?” Anh lẩm bẩm nói.
Đột nhiên, trong tủ quần áo truyền đến một hồi âm thanh kỳ lạ.
Giống như là có cái gì đó đang cào cánh cửa tủ.
Lục Hàn Chi quay đầu nhìn lại, có một cánh cửa của tủ quần áo hơi mở ra.
Ngay sau đó bên trong truyền đến một tiếng mèo kêu yếu ớt: “Meo…”
Trái tim anh lập tức trầm xuống, bước nhanh qua kéo tủ quần áo ra.
Cô mèo Ragdoll trắng cuộn thành một đoàn trên tủ quần áo, giống như vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng mở to đôi mắt ướt sũng, vô tội lại mê man mà nhìn anh.Một hồi lâu sau mèo con nghiêng đầu một cái, nhẹ nhàng mở miệng: “Meo?”
Lục Hàn Chi: “...”
Anh thở phào nhẹ nhõm, cúi người xuống muốn ôm mèo con từ trong tủ quần áo ra, cô mèo con vừa tỉnh lại này đột nhiên tỉnh táo, chợt đứng dậy từ trong tủ quần áo nhảy xuống, nhanh chân từ bên chân anh chạy đi.
Lục Hàn Chi chỉ kịp gọi tên cô một tiếng, mèo con liền chạy ra khỏi phòng ngủ không còn thấy bóng.
Lục Hàn Chi: “...”
Cô nhóc này muốn làm gì đây?
Lục Hàn Chi vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn xung quanh, lúc đi đến bên cầu thang thì nghe thấy dưới lầu truyền đến một tiếng mèo kêu.
Anh cúi đầu nhìn, Bạch Du Du nâng chân lên hướng về phía anh vẫy vẫy.
Đôi mắt xanh thẳm kia óng ánh sáng trong, giống như là đang nói: Đến bắt em đi, mau tới bắt em đi.
Sau đó khi anh nhấc chân lên đi xuống lầu thì lại quay người vẫy đuôi chạy mất.
Lục Hàn Chi bất đắc dĩ, biết được có lẽ là cô muốn chơi trò bịt mắt trốn tìm.
Trước kia khi Bạch Du Du vẫn là mèo con, anh cũng chỉ xem cô là con mèo con bình thường, lúc về nhà thỉnh thoảng không nhìn thấy cô tới đón thì sẽ đi tìm cô.
Con mèo con kia đôi khi sẽ trốn phía sau ghế sô pha, cái đầu nhỏ thăm dò nhìn thấy anh lại rụt về lại, sau đó ở trong góc chờ anh tới ôm mình.
“Hôm nay anh đến cửa hàng đồ ngọt mà em thích nhất.” Lục Hàn Chi dừng bước lại, nói: “Mang theo bánh ngọt mà em thích ăn nhất.”
Bạch Du Du còn đang điên cuồng chạy khắp nơi dừng bước chân lại, quay đầu nhìn anh một cái.
“Để trong tủ lạnh, muốn ăn không?”
Bạch Du Du gật gật cái đầu nhỏ.
“Vậy thì biến lại đi.” Lục Hàn Chi vươn tay, trong giọng nói mang theo một chút ý vị mê hoặc: “Chúng ta cùng nhau ăn bánh ngọt, được không?”
Bạch Du Du vẫy vẫy đuôi, quay đầu lại chạy đi mất.
Lục Hàn Chi: “...”
Có lẽ là rất lâu rồi không biến thành dáng vẻ mèo con nên chơi đến nghiện rồi?
Một lát sau, Bạch Du Du giống như là chạy mệt rồi, động tác bắt đầu chậm lại, ở trong phòng chậm rãi đi qua bên này đi qua bên kia, trông thấy xó xỉnh nào là chui vào, Lục Hàn Chi đi theo phía sau cô, thấy cô nâng đầu lên nhìn gấu bông lông nhung trên ngăn tủ liền lấy xuống cho cô.
Bạch Du Du duỗi chân ra chỉ chỉ trên mặt đất, Lục Hàn Chi liền để gấu bông ở dưới đất, sau đó thấy cô lập tức nhào tới ôm gấu bông cọ cọ.
…. Quả nhiên là chơi nghiện rồi.
Đợi đến lúc Bạch Du Du cuối cùng cũng chơi mệt rồi, cô liền đi tới một bên ghế sô pha, hướng về phía Lục Hàn Chi nhẹ nhàng meo một tiếng, đứng thẳng người cố gắng duỗi chân ra, cầu ôm một cái.
Lục Hàn Chi bế cô lên, ngồi trên ghế sô pha, Bạch Du Du ở trên đùi anh xoay một vòng rồi nằm xuống.
Lục Hàn Chi nhẹ nhàng vuốt thân thể mềm mại của mèo con, thấy dáng vẻ cô ngáp một cái, hỏi: “Buồn ngủ rồi?”
Bạch Du Du dùng chân dụi dụi mắt, lắc đầu, vẫn chưa buồn ngủ.
Lục Hàn Chi dùng ngón trỏ nhẹ nhàng câu cái cằm nhỏ của cô lên: “Lần sau không được trốn đến nơi anh không nhìn thấy nữa, biết chưa?”
Giọng điệu mang theo mệnh lệnh đã lâu không gặp.
Cũng chỉ có trước kia khi cô là mèo con phạm lỗi, anh mới dùng giọng nói như thế này nói chuyện với cô.
Bạch Du Du meo một tiếng, một đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn qua anh.
Lục Hàn Chi khẽ thở dài: “Anh không nhìn thấy em, anh sẽ lo lắng.”
“Meo…” Bạch Du Du ôm lấy cổ tay anh nhẹ nhàng cọ cọ, duỗi đầu lưỡi hồng hào ra liếm ngón tay anh.
Lục Hàn Chi sờ lên cái đầu nhỏ của cô: “Khi nào thì biến trở lại? Cần tìm Dung Tích tới đây không?”
Bạch Du Du chần chờ một chút, lắc đầu.
Lục Hàn Chi lại nghĩ tới điều gì đó, nói với cô: “Nếu như cần thì chỉ có thể tìm Dung Tích, nhất định không thể tìm Dung Thất.”
Bạch Du Du gật gật đầu, thật ra cô có thể tự mình giải quyết, chỉ là thấy Lục Hàn Chi nghiêm túc nhắc nhở cô như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút buồn cười.
Ngược lại mà nghĩ, lúc cô biến thành người trên thân không có quần áo…
Bạch Du Du có chút xấu hổ, cái đầu nhỏ vùi trong ngực anh cọ cọ.
Thật ra, chỉ là muốn nũng nịu như thế này mà thôi.
Bạch Du Du ở trên đùi anh híp mắt một hồi, lúc tỉnh lại mới nhớ ra mình biến thành mèo con rồi, cô nâng chân lên dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Hàn Chi dựa nghiêng trên ghế sô pha, một tay chống cằm, đang lẳng lặng nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười.
“Meo.” Bạch Du Du bỗng nhiên có chút thẹn thùng không nói nên lời.
Rõ ràng ở bên nhau lâu như vậy rồi, chuyện xấu hổ gì cũng đã làm rồi, sao còn dễ xấu hổ như thế?
“Đói rồi sao?” Lục Hàn Chi sờ sờ đầu cô.
Nghe anh hỏi như vậy Bạch Du Du mới cảm thấy đói bụng, nhanh chóng gật gật đầu, lại nghĩ tới bánh ngọt trước đó Lục Hàn Chi nói với cô, thế là kêu meo meo hai tiếng, muốn bảo anh đi lấy bánh ngọt cho mình ăn.
“Muốn ăn bánh ngọt?”
Ừ, muốn ăn.
Bạch Du Du gật gật cái đầu nhỏ.
“Vậy thì em biến lại đi, anh lấy bánh ngọt cho em ăn.” Lục Hàn Chi dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, mỉm cười nói: “Mèo con không ăn được bánh ngọt đâu.”
Bạch Du Du sửng sốt, tức giận đẩy tay anh ra, không ăn thì không ăn, hừ.
Lục Hàn Chi bất đắc dĩ cười cười.
Tính tình Bạch Du Du luôn luôn rất mềm mại, thỉnh thoảng mới cáu kỉnh một tí, cũng không phải là thật sự giận dỗi, ngược lại thì đáng yêu ghê gớm.
Giống như bây giờ, cô ở một bên ngạo kiều nâng cái đầu nhỏ lên, một bên vụng trộm liếc nhìn anh, đối diện với ánh mắt anh thì lại nhanh chóng xoay người, lấy đuôi hướng về phía anh đong đưa…
Cô như vậy, mặc kệ là muốn cái gì, Lục Hàn Chi đều sẽ cho cô.
Nào có nỡ để cô chịu một chút tủi thân?
Lục Hàn Chi chia bánh ngọt thành từng miếng nhỏ, vừa nhìn cô ăn vừa lau miệng cho cô.
Lục Hàn Chi dùng tay nhẹ nhàng xoa bụng cho cô, Bạch Du Du cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền xoay người từ trên người anh nhảy xuống.
Em đi dạo đây, đừng có mà theo em.
Bạch Du Du hướng về phía anh vẫy vẫy đuôi.
Nhưng Lục Hàn Chi vẫn đi theo sau lưng cô, duy trì khoảng cách mấy bước chân.
Bạch Du Du quay đầu nhìn anh, đi về phía trước mấy bước, lại chạy về bên cạnh anh, duỗi chân ra bắt lấy ống quần anh.
Lục Hàn Chi bế cô lên.
Bạch Du Du kêu meo meo hai tiếng, cọ cọ trên mặt anh.
Buổi tối, Lục Hàn Chi đặt Bạch Du Du bên gối: “Em cứ như vậy mà đi ngủ à?”
Bạch Du Du cuộn mình thành một đoàn, meo một tiếng, dáng vẻ có chút dương dương đắc ý.
Cứ như vậy mà ngủ nha.
Sau khi Lục Hàn Chi nằm xuống, anh đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cô: “Như vậy thì không thể ôm em nữa.”
Mỗi một đêm, Bạch Du Du đều chìm vào giấc ngủ trong ngực anh, đột nhiên biến thành mèo con ngủ bên gối anh, trong ngực Lục Hàn Chi trống rỗng, có chút không quen.
Bạch Du Du nhắm mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng rừ rừ, giả vờ là mình đã ngủ thiếp đi.
Lục Hàn Chi: “...”
Nửa đêm, con mèo con nào đó chui vào chăn của người đàn ông.
Sau một lúc lâu, Bạch Du Du từ trong chăn thò đầu ra, đúng lúc đối diện với hai mắt tỉnh táo của Lục Hàn Chi.
Cô giật nảy mình: “Anh, anh tỉnh lại khi nào?”
“Anh đâu có ngủ đâu.” Lục Hàn Chi nâng lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại uyển chuyển vừa một nắm tay của cô, giọng nói khàn khàn: “Du Du, em cố ý.”
Trên người cô không có lấy bộ quần áo, cứ như vậy mà ở trên người anh, từ mèo con sống sờ sờ biến thành tiểu mỹ nhân.
Anh làm sao có thể ngủ tiếp đây?
Bạch Du Du chột dạ nói: “Em nói em không cố ý, anh tin không?”
“Cố ý cũng không sao.” Lục Hàn Chi một tay ôm cả eo của cô, một tay đè sau gáy cô, nhẹ nhàng đè cô vào trong ngực mình.
Lúc môi lư/ỡi dưa, giọng nói của anh khàn khàn nỉ non nói: “Anh nhận thua.”