Buổi tư vấn tâm lý tại “địa bàn” trà sữa kia coi như thất bại, kết thúc bằng không khí trầm mặc của cả hai người chúng tôi. Tôi bước ra khỏi quán trong một tâm trạng tràn trề thất vọng, càng không hiểu Tần sư huynh vì sao lại có thái độ giận dữ như thế, nhưng cuối cùng hắn vẫn rất kiềm chế, thành khẩn khuyên tôi.
Hắn nói: Hòa Mãn này, anh đây là người từng trải, chuyện tình cảm khỏi nói rất phong phú hẳn em cũng biết, anh còn là một người rất nam tính cho nên anh thật khuyên em tốt nhất là đừng cùng với người bạn trao đổi qua thư kia tiếp tục dây dưa nữa. Bởi vì theo góc độ của một người đàn ông mà nói trong chuyện này rõ ràng lòng tự trọng của người kia đã bị em làm thương tổn rất nghiêm trọng, dù sao cũng không có cách nào có thể bù đắp, huống chi… kẻ đầu sỏ gây chuyện lại là em! Mà với người như em thì ai có thể giận thế nào được chứ? Haiz….
Tần Ngũ trưng ra bộ mặt ai oán, còn cố tình đem những lời sau cùng kéo dài. Mãi hồi lâu sau hắn mới phán một câu, đồng thời đó cũng là lời đề nghị cuối cùng: Cho nên Mãn Mãn, giờ thì em coi như là đã hết hy vọng rồi đó! Đừng cứ nghĩ đến cách cứu vãn hay kéo dài đoạn tình cảm này nữa, từ nay về sau cứ coi như chưa bao giờ gặp qua người này là được.
Cũng coi như chưa từng quen với anh ta có biết không!
Những lời nói này vẫn quanh quẩn trong đầu tôi không ngừng mãi cho đến khi về tận ký túc xá. Tôi không tài nào giải thích được ý nghĩa thực sự của chúng là thế nào, nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến nó thì trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn bực khó tả.
Thế nhưng mỗi một ngày cứ thế đi qua, tôi vẫn như cũ không có nhận được một bức thư nào của Diệp Hướng Lăng.
Tôi bắt đầu hiểu ra những lời nói ngày ấy của Tần Ngũ, đồng thời cũng bắt đầu cảm thấy bản thân dần dần mất hết hy vọng. Mấy tháng gần đây cùng Diệp Hướng Lăng thường xuyên thư từ qua lại dù sao cũng có không ít tình cảm, không ngờ đoạn tình cảm ấy giữa tôi và anh lại chẳng khác nào như một miếng băng mỏng manh, yếu ớt vô cùng. Chẳng lẽ mọi chuyện thật sự như lời Tần sư huynh nói hay sao? Anh đối với tôi nhất định đã vô cùng thất vọng, chắc giờ anh cũng đang muốn xem như là chưa hề quen biết tôi đi.
Nhưng còn tôi, tôi lại làm không được. Tôi không thể đem đoạn tình cảm này coi như chỉ là thoáng qua mà vứt ra khỏi trí nhớ. Tôi dù sao cũng đã thư từ qua lại với Diệp Hướng Lăng một thời gian, cho nên tôi làm sao có thể đối mặt với anh mà ngoan ngoãn chấp nhận, xem như những gì đang xảy ra trước mắt lại là sự thật cơ chứ.
Tôi vốn tưởng rằng có lẽ do vì bản thân phải chịu quá nhiều đau thương cùng áp lực nên sẽ thường hay khóc lóc, tưởng mình cũng như nhân vật nữ chính trong những câu chuyện của Quỳnh Dao, cả ngày đần đần độn độn như một xác chết, hoặc là mặt mày đen thui. Nhưng tôi giờ mới xác định được một điều rằng mình có lẽ đã quá xem nhẹ bản thân rồi. Sau khi khổ sở vượt qua mấy ngày đầu tiên, trong phòng ký túc xá giờ đây chỉ còn duy lại tiếng khóc lẻ loi của Tiểu Phượng. Ban đêm, mỗi khi tôi giật mình thức dậy để đi toilet, nhìn sang giường bên đều thấy nó lấy chăn trùm đầu kín mít, khóc thật thương tâm.
Tối đến, chung quanh không gian vốn rất yên tĩnh, nên tiếng khóc ai oán của nó làm người ta có thể nghe thấy càng rõ ràng hơn. Vì thế tôi cuối cùng cũng không thể không chế bản thân, tiến đến bên cạnh, muốn an ủi nó một chút.
“Tiểu Phượng, mày đừng có khóc nữa!” Rốt cục có một ngày tôi nhịn không được, kéo nó đang nằm từ trên giường đến toilet rửa mặt.
“Mày vì sao mỗi ngày đều không ngừng khóc lóc thê thảm như thế hả! Chẳng lẽ còn nghĩ đến chuyện hôm đó hay sao?” Tôi thật sự rất có ý tốt giúp nó đả thông đầu óc một chút.
Đôi mắt của nó giờ đã đỏ hoét, nó một bên vừa lau nước mắt một bên vừa không ngừng khóc, giọng thút thít nói:”Tiểu Mãn, thật xin lỗi, tao thật không nghĩ mọi chuyện lại biến thành ra như vậy.”
“Mấy ngày nay, tao cũng nghĩ thông suốt rồi, giờ cũng cảm thấy bản thân nhẹ nhõm rất nhiều. Tao rốt cục cũng đã được giải thoát. Bây giờ đối với anh ta, tao thật sự đã hoàn toàn chết tâm, càng không muốn ôm ấp thêm nhiều ảo tưởng hay hy vọng gì nữa. Tuy ban ngày có thể cùng tụi mày thích nói giỡn thì nói giỡn, thích ăn thì cứ ăn, nhưng đôi khi tối đến, tao sẽ không tự chủ mà miên man suy nghĩ. Mỗi lần như vậy trong lòng tao đều cảm thấy thật khổ sở, trái tim cũng bị ép đến khó thở vô cùng.”
Tôi bị nó nói đến đầu óc quay cuồng choáng váng:”Tiểu Phượng, mày chắc không phải là đang nói đến Trình Lâm chứ?” Tôi cảm thấy từ ngày đó cả nó lẫn Trình Lâm không ai chịu nói với ai câu gì. Chẳng phải lần này khi Trình Lâm đến đây, cả buổi vẫn luôn trầm mặc đó sao.
Nó giống như đang cố chịu đựng, cũng không nghĩ giải thích dài dòng gì thêm, chỉ nói một mạch một hơi:”Trời vừa sập tối thì tao liền không tự chủ mà nghĩ đến chuyện xảy ra hôm đó, càng nghĩ tao lại càng cảm thấy mặc cảm, lại càng căm ghét chính mình…”
Thật ra đối với chuyện ngày đó, xích mích giữa nó và Diệp Hướng Lăng cũng không phải là chuyện gì to tác cả, nhưng tôi lại cảm thấy vấn đề đây chính là Tiểu Phượng. Tôi biết trong lòng nó khó chịu, lại vẫn luôn cố nhẫn nhịn, cảm giác bản thân nói những lời này ra chẳng khác nào như một lần nữa đang xát muối lên vết thương của Tiểu Phượng:”Tiểu Phượng, hôm đó, mày và Diệp Hướng Lăng đã nói gì vậy? Vì sao hai người…”
Tiểu Phượng nghe hỏi liền cắn môi, hơn nữa ngày trời mới cố lấy hết dũng khí nói với tôi:”Tiểu Mãn, ngày hôm đó tao… tao…..thật ra…….tao đã thổ lộ tình cảm của mình đối với anh ấy!”
“Sao? Không phải là Trình Lâm sao? Tại sao không phải là Trình Lâm chứ?” Tôi bị những lời này của nó làm cho chấn động. = =, cớ gì mới nháy mắt một cái mà mọi chuyện lại thay đổi hoàn toàn thế này?
“Tao đối với Diệp sư huynh từ khi còn học trung học thì đã luôn thích anh ấy, vẫn rất thích. So với Sài Cần thì tình cảm tao dành cho anh ấy chỉ có hơn chứ không kém!” Tiểu Phượng một bên vừa khóc vừa nói.
Giờ phút này, đầu óc tôi hoàn toàn hỗn loạn, chẳng lẽ người mà nó trước giờ để ý không phải là Trình Lâm hay sao? Mà người chân chính ẩn sau Trình Lâm chính là Diệp Hướng Lăng ư. Giờ phút này tôi chỉ cảm thấy mọi chuyện trước mặt một mảnh mơ hồ.
“Nhưng anh ta từ trước tới giờ vẫn luôn cự tuyệt tao!”
Tôi có chút không biết làm sao, chuyện như vậy nó tốt nhất đừng nên nói với tôi thì hơn đi. Chắc có lẽ cũng như Tần Ngũ sư huynh từng nói, cái tên của tôi quả thật làm cho người ta liên tưởng đến tôi đây là một người rất dào dạt tình cảm nên nó mới tìm tới tâm sự.
“Tiểu Phượng, cái đó, còn rừng xanh thì mày ngại gì không có củi đốt chứ…” Nhưng cho dù tôi là người có trái tim yêu thương dạt dào đến mấy, nhưng những lời nói an ủi người ta trong tình trạng thế này đâu phải đơn giản chỉ một hai câu là được đâu chứ.
Nhuế Tiểu Phượng nghe xong đột nhiên khóc rống:”Anh ta nghĩ cũng không nghĩ liền thẳng thắn cự tuyệt tao a, một chút do dự cũng không có, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có nhìn qua tao đi!”
“…” Tôi thật sự không biết phải nói gì để an ủi nó đây.
Suy nghĩ thận trọng cả nửa ngày trời, tôi mới dè dặt lấy hết dũng khí trấn an nói:”Tao cũng cảm thấy Diệp bạn thân làm vậy quả thật không đúng, ít nhiều gì thì anh ta cũng phải nhìn thẳng vào mắt mày nói chuyện chứ, đây chính là lễ phép tối thiểu nha.”
“…” Giọng Tiểu Phượng lại lanh lãnh vang lên, ánh mắt nhìn tôi giống như đang nhìn người ngoài hành tinh nói:”Hòa Mãn, nếu anh ấy thật sự nhìn thẳng vào mắt tao mà nói những lời cự tuyệt ấy thì tao nhất định đã nhảy lầu tự sát từ lâu rồi.”
“A?” Chuyện này thật sự rất phức tạp nha, tôi đã không còn cách nào mà lý giải nổi. = =, vừa mới không phải chính nó mở miệng oán giận, nói Diệp Hướng Lăng không chịu nhìn nó mà nói lời cự tuyệt hay sao?
“Hoà Mãn, mày thật sự là người rất may mắn đó!” Nó chùi chùi nước mắt, mỉm cười vô cùng khổ sở:”Lần đầu tiên hẹn họ đến gặp tại ký túc xá bọn mình, tao đã cho rằng Diệp sư huynh nhất định sẽ không chịu đến, bởi vì tiếp điện thoại là một người bạn trong ký túc xá của họ, còn đáp ứng lời mời chính là Trình Lâm, nhưng không ngờ anh ấy lại chịu đến tận đây!”
“Cũng như vào cái lúc mày cùng và anh ấy trao đổi địa chỉ liên lạc, tao đã nghĩ rằng loại người như Diệp sư huynh, tính cách đặc biệt khác người, chắc sẽ không liên lạc với mày đâu. Nhưng không ngờ anh ta đối với mày lại khác, đã đồng ý trao đổi thư từ qua lại với mày thì thôi, hơn nửa hầu như mỗi ngày đều rất đều đặn viết thư!”
“Chính vì vậy cho nên vào ngày sinh nhật đó của mày, tao đã quyết định thổ lộ, bày tỏ với anh ta. Nhưng không ngờ rốt cục vẫn bị Hướng Lăng cự tuyệt. Lúc đầu tao đã nghĩ thật ra chuyện cũng không có gì cả, Diệp Hướng Lăng đối với ai chẳng phải cũng đều lãnh đạm như nhau hay sao, trước giờ đều là như vậy mà. Nhưng khi anh ta phát hiện tấm ảnh kia, nghĩ mày đã để tao lén giấu lại thì liền nổi giận với mày!”
Tiểu Phượng lúc này nước mắt đã đầy trên mặt:”Anh ta có thể lãnh đạm với tất cả mọi người, lãnh đạm đối với tao, lãnh đạm đối với Sài Cần, lãnh đạm đối với tất cả nữ sinh, nếu được như vậy thì tao có lẽ sẽ không khó chịu như bây giờ vậy. Nhưng mà anh ta không phải, thì ra tất cả cảm xúc, hỷ nộ ái ố của anh ta đều chỉ để dành phát tiết trên người của mỗi mình mày mà thôi.”
“..”Tôi nghe xong chỉ biết há to miệng.
Tôi nghĩ bây giờ thì tôi đã hiểu.
“Tiểu Phượng, ý của mày là mày đã ghen tỵ vì mày cho là Diệp Hướng Lăng có tình cảm với tao sao?”
Nhuế Tiểu Phượng nghe xong liền cắn môi, nước mắt lưng tròng:”Tiểu Mãn, tao thật sự không có cách nào mà đi ghen tỵ với mày cả, bởi vì mày đối tao tốt lắm. Nhưng tao chỉ là nhất thời cảm thấy không cam tâm mà thôi.”
Tôi vỗ vỗ bả vai nó một chút, bày ra vẻ mặt rất am hiểu an ủi nó:”Đừng suy nghĩ nhiều nữa, Tiểu Phượng, hiện tại tao cũng giống như mày thôi. Diệp Hướng Lăng, anh ta đã không thèm để ý tao nữa, ngay cả thư một lá cũng không thèm gởi đấy chẳng phải sao.”
Chúng ta….. từ bây giờ hãy cùng nhau cắt đứt liên hệ với anh ta đi.
Nước mắt của Nhuế Tiểu Phượng phút chốc liền đình chỉ. Tôi cũng không biết nó bị câu nói nào của tôi đả thông, nhất thời mọi ủy khuất đều biến mất, vẻ mặt thoáng chốc liền thay đổi, hòa hoãn hơn nhiều:”Hòa Mãn, như vậy thì cứ cho mọi chuyện qua đi, chúng ta từ giờ hãy cùng nhau quên anh ấy vậy.!”
Tôi nghe xong thoáng hơi ngây người, ngốc nghếch nhìn nó gật gù.
Tất cả mọi người xung quanh đều không ngừng tận tình khuyên tôi, tốt nhất hãy quên anh ta đi. Mà từ ngày chuyện đó xảy ra, tôi cũng thật sự không còn cách nào ngoài việc là buộc mình cố phải quên anh đi. Đột nhiên sau đó tôi không hiểu vì sao lại bị khối chuyện vây quanh, lu bu bận bịu tối mắt tối mũi nên căn bản cũng không còn thời gian suy nghĩ đến nó nữa, vô tình cũng làm cho đoạn tình cảm kia chưa được thành hình liền đã sớm bị bóp chết từ trong trứng nước.
Mỗi ngày tôi nếu không bị bao quanh bởi những đàn anh lớp trên thì cũng bị làm phiền bởi những sinh viên lớp dưới, bọn họ đều không hẹn mà tìm đến tôi nhờ giúp đỡ: ví dụ như là phát truyền đơn, tham gia các hoạt động liên ban….. Cũng vì thế cho nên bản thân tôi vốn dĩ chỉ là một đội viên nhỏ bé trong đội duy trì trật tự thoáng cái liền trờ thành một sinh viên đa năng. Mỗi ngày đều bị người ngoài mượn đi làm này làm nọ, đi sớm về muộn, cả người mệt mỏi giống như một con chó, cho nên khi trở lại ký túc xá, vừa đặt mình xuống giừơng là tôi liền nằm ngủ như chết. Cũng vì bân bịu nhiều việc như vậy cho nên tôi nhất thời cũng không còn thời gian rãnh đâu mà đi suy nghĩ chuyện của Hướng Lăng.
“Hòa Mãn, có người tìm em kìa. Nghe nói hôm nay ban X hình như có một hoạt động giao lưu gì đó, họ đến là muốn nhờ em giúp đỡ!”
Haiz, thấy chưa? Lại tới nữa rồi đây này!! Trong tay tôi hiện giờ vẫn còn đang cầm một đống luận văn, mà xấp luận văn này vốn là do Dịch giáo sư đã nhờ tôi đi sao chép dùm ông ấy. Nghe thấy vậy tôi cảm thấy thật khó xử vô cùng, ánh mắt nhìn đến mớ giấy trên tay không khỏi cười khổ nói:”Dịch giáo sư, xin lỗi, em hình như vẫn chưa có làm xong chuyện thầy nhờ!”
Anh mắt Dịch giáo sư nhìn tôi, rồi nhìn sang chồng giấy tờ trên tay tôi, ông ta dường như đang suy nghĩ, cân nhắc gì đó, khuôn mặt cũng hơi co giật vài cái. Mãi một hồi lâu mới lấy tay vỗ nhẹ lên đầu tôi thở dài nói:”Tiểu Mãn, em là một đứa trẻ rất ngoan, như thế nào lại còn thật sự đi sao chép ra nhiều bản như vậy chứ?”
Mấy tập luận văn này vốn dĩ là siêu cấp dài, tôi đã làm hết hai ngày chứ nào ít ỏi gì. Lúc trước khi ông ấy nhờ tôi, còn không quên dặn đi dặn lại rất nhiều lần, bảo tôi phải: “Em nhớ viết một chữ thì coi kỹ một chữ, nhớ phải xem kỹ từng lỗi chính tả. Bản luận văn này vốn là của những sinh viên của lớp thầy, bọn họ đối với thầy thật ra cũng coi quan hệ thân thiết, thầy biết em trước giờ làm việc nghiêm túc nên mới đến nhờ em đấy.”
Dịch giáo sư trước giờ luôn đối với tôi rất tốt, cho nên nếu có cơ hội giúp ông ta, tôi hiển nhiên sẽ không từ chối, dốchết toàn lực của mình mà làm cho thật tốt.
Cho nên tôi rất cố gắng đem mỗi một chữ mà nắn nót viết xuống, còn cố viết cho thật đều đặn nữa.
Dịch giáo sư nhìn thấy bộ dạng tôi đứng sửng ở đó, thái độ có hơi xấu hổ nhanh chóng đoạt lấy bút máy từ trong tay tôi:” Tiểu Mãn a, chuyện bản luận văn em đừng có lo nữa, trước hết cứ đi hỗ trợ bọn họ đi.”
Tôi nhìn ông ta do dự một hồi mới lên tiếng, đang muốn đem sấp luận văn kia thu thập lại một chút, đột nhiên cánh cửa phòng của đội duy trì trật tự thoáng cái bị người ta mở ra.
“Dịch giáo sư, thầy đang cùng Hòa Mãn nói chuyện sao?”
Ai, tôi đưa mắt nhìn xem ai mới vào. Đó là một cậu nam sinh xa lạ mà tôi không hề quen biết, hắn đang đứng ở cửa, dè chừng nhìn tôi:”Bên kia, bọn họ đang chờ Hòa Mãn đến ạ!”
Dịch giáo sư không nói hai lời, giật sấp luận văn từ trong tay tôi, vỗ bả vai của tôi mấy cái rồi đẩy nhẹ tôi ra bên ngoài:” Đi thôi, đi thôi Tiểu Mãn! Đừng có làm quá sức, em cũng nên bắt chước theo bọn họ, cứ vui chơi thoải mái, phải thả lỏng một chút biết không!”
Tôi “ai” một tiếng, rồi ngoan ngoãn đi theo phía sau nam sinh kia.
Hoạt động giao lưu của ban X so với hoạt động trong ký túc xá của bọn tôi ngày trước về cách thức có thể nói là tương tự như nhau. Mục đích chung đó chính là cùng bạn học trong trường Đai học khác giao lưu làm quen.
Khi tôi đến nơi, đứng giữa đám người xa lạ, nhìn thấy mọi người chung quanh đều đang trò chuyện vui vẻ tôi cũng không muốn đến làm phiền. Mà bọn họ ngược lại cũng không một ai tiến đến nhờ vả tôi giúp đỡ gì cả, làm cho tôi nhất thời rơi vào cảm giác vừa xa lạ lại cũng vô cùng chật vật.
“Bạn học, có cần tôi làm giúp gì không?”
“Tôi phải làm gì để duy trì trật tự nơi này hả?”
“Haiz…”
Tôi dò hỏi vài người ở đó, ai nấy nghe hỏi cũng đều đưa ánh mắt không biết thế nào mà nhìn làm cho tôi phá lệ cảm thấy bản thân mình ở đây thật sự là dư thừa. Cuối cùng tôi đành đem mình đứng trốn ở một góc khuất, nhấm nháp ly nước có gas trong tay.
“Mãn Mãn, đến đây nè!” Tôi nghe tiếng gọi, từ xa đã nhìn thấy Tần Ngũ cùng một đám người đi tới. Mặc dù giờ này trên trán Tần Ngũ còn đang lấm tấm mồ hôi, nhưng vẻ mặt ngược lại phấn chấn vô cùng, mang đầy ý cười. Khuôn mặt hắn vốn có nét trẻ con, mái tóc ẩm ướt có hơi dinh dính trên trán, càng lộ nét trẻ con nhiều hơn, nhìn vào không giống như Tần Ngũ sư huynh mà tôi đã biết trước đây Giờ phút này người đang đứng trước mắt tôi đã hoàn toàn biến thành một kẻ khác hẳn:”Anh sớm đã đến rồi chỉ là kiếm mãi mà không thấy em đâu cả.”
Hắn giật lấy chai nước có gas từ trong tay tôi, nắm tay tôi lôi đến có chỗ ghế dựa đang đặt trong góc kia. Tần Ngũ vừa đi vừa hỏi tôi:”Gần nhất bộ em đang bề bộn nhiều việc hay sao, quầng mắt sao lại thâm quầng đen thui thế này!”
Tôi “ừ” một tiếng, đột nhiên cảm thấy trong những trường hợp thế này, có thể gặp được một người hiểu biết như hắn, cảm giác quả thật là tốt vô cùng.
Trong lòng dâng lên cảm giác vui vẻ nên thoáng cái trong mắt tôi Tần Ngũ sư huynh cũng trở thành một người đáng yêu vô cùng.
Tôi nhìn hắn gật đầu,:”Thật đúng là mệt chết đi, tôi cũng không hiểu tại sao lại có rất nhiều người đều tìm đến tôi muốn nhờ giúp đỡ. Tuy là công việc rất nhiều, nhưng mà có thể giúp được cho người khác tôi dĩ nhiên cũng cảm thấy rất hạnh phúc.”
Tần Ngũ kéo tôi ngồi xuống, nét mặt hưng phấn nhìn tôi cẩn thận đánh giá một phen:”Mãn Mãn, mặc dù cặp mắt em giờ đã quầng đen hết, nhưng tinh thần và trạng thái nhìn vào không tệ nha!”
Trước kia mỗi lúc vô tình chạm mặt cùng hắn, tôi đều không tự chủ mà dựng lên phòng bị. Nhưng hiện tại tôi lại không như vậy, ngược lại thấy rất thoải mái, còn hướng hắn mà nở nụ cười thật tươi.
“Ai…. Nếu không cố tình lôi kéo em tới đây, em hẳn vẫn còn ở lại nơi đó mà giúp Dịch giáo sư lo ghi chép luận văn đi.” Tần Ngũ như có như không hỏi tôi.
“Ai… thì ra anh đã biết rồi sao?” Tôi tò mò hỏi.
Tần Ngũ nhếch miệng lên cuời, vỗ vỗ nhẹ lên lưng tôi:”Bọn anh thật ra đều có lòng tốt muốn cho em có nhiều chuyện để làm một chút, nhưng mà phương pháp của Dịch giáo sư quả thật là quá mức rồi.”
“Tần sư huynh…”tôi bị hắn nói càng lúc càng cảm thấy hoang mang.
Tần Ngũ vỗ nhẹ lên đầu tôi:”Gọi một tiếng anh Ngũ đi, là nhờ anh kéo em tới đây em mới có cơ hội tới đây chơi đấy. Tuy vậy làm cho em phải gấp gáp chạy đến cũng không phải anh cố ý, em trước đây chẳng phải luôn nhìn anh mà cảm thấy chướng mắt sao? Ở ban X này nam sinh nhiều lắm, nếu em không chê thì để anh Tần Ngũ đây giới thiệu cho em một người, có chịu không?”
(OoO) a…. mặt cả tôi thoáng chốc liền đỏ bừng như đít khỉ.
Tần Ngũ nói xong câu kia thì vẻ mặt cũng trầm xuống, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn tôi. Mãi hồi lâu sau hắn mới vươn tay ra vuốt cằm, cau mày lầm bầm lầu bầu giống như đang tự nói thầm:”Không hiểu tại sao khi nói ra những lời này lòng anh lại có cảm giác chua xót thế kia?”
Trong ngữ khí cũng không giấu diếm, mang theo vài tia khiêu khích.
“…” tôi “hừ” một tiếng, khuôn mặt lúc này lại càng thêm đỏ.
“Được thôi, không nói đến chuyện đó nữa! Nếu như em không thích ở lại chỗ này hay để anh dẫn em ra ngoài đi dạo một chút, có chịu không?” Phỏng chừng là nhìn thấy mặt tôi đỏ lên như thế, hắn mới dời đề tài kia đi, đứng lên vỗ vỗ bụi trên người mình.
Thấy tôi vẫn còn ngồi ngây ngốc ở đó, hắn nhìn tôi hòa ái mà nở nụ cười, ôn nhu đến nỗi làm cho tôi càng thêm bối rối.
Tôi đột nhiên cảm thấy vừa rồi có lẽ bản thân mình đã phản ứng có hơi quá mức, có chút giống như chuyện bé xé to. Tần Ngũ tính cách nào giờ vốn luôn là vậy, cho nên khi nói những lời vừa rồi cũng không phải là có ý gì đi.
Tôi theo hắn đi ra bên ngoài, bóng đêm giờ đã buông xuống, những dãy ngô đồng đằng xa đang không ngừng tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ của nó, làm sáng lạn một góc sân trường. Tôi và Tần Ngũ hai người một trước một sau cứ thế chậm rãi mà đi dạo.
Cả hai cứ như vậy đều trầm mặc mà đi.
Tần Ngũ dẫn tôi đi hết một vòng rồi dừng lại. Khi đứng trước cửa lớp học, hắn đột nhiên xoay người, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn tôi đánh giá mãi một hồi lâu sau mới mở miệng hỏi:”Hòa Mãn, tuần sau anh mong em có thể đến dự sinh nhật của anh!”
“Hả? Tuần sau là sinh nhật của anh sao?” Tôi hồ đồ, còn ngốc nghếch mà hỏi lại.
Hắn vươn ngón trỏ sờ sờ cái mũi, cũng hướng tôi bày ra vẻ mặt hồ đồ ngốc nghếch mỉm cười:”Không hẳn là vậy, chẳng qua vì anh nhất thời muốn tổ chức cho mình một buổi tiệc sinh nhật mà thôi!”
“…” Thật là hết đường nói nổi mà.
Tần Ngũ hướng tôi nháy mắt mấy cái, che miệng mỉm cười:”Em nghĩ xem, hàng năm anh đều phải làm sinh nhật, giờ chỉ là tổ chức sớm trước nửa năm mà thôi. Cứ quyết định vậy đi, thứ tư tuần sau anh sẽ tới đón em!” Hắn thấy tôi vẫn im lặng không mở miệng, liền gấp gáp bổ sung:”Sẽ có rất nhiều người tham dự đó nha!”
“…”, = =, chẳng lẽ tiệc sinh nhật cũng có thể làm như vậy hay sao? Tôi chỉ đành tự cho mình một phút mật niệm.
“Anh cũng cần xác định một chuyện! Không biết em có thể giúp anh hay không!” Tần Ngũ lộ ra khuôn mặt cầu xin, hướng tôi vòng tay chữ thập nói:”Chuyện này quan hệ rất lớn đến tương lai của anh đó!”
Tôi thấy hắn mang bộ dạng đau khổ cầu xin, không hiểu vì sao mềm lòng, hướng hắn mạnh mẽ gật đầu đồng ý.
“Ai, Mãn Mãn, em không cần vừa gật đầu mà còn vừa cười đến thỏa mãn như thế chứ?” Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, không ngờ bản thân đã nhờ vả người ta lại còn lên tiếng chất vấn khiển trách thái độ nhiệt tình đồng ý của tôi nữa chứ. Đây là đạo lý gì a!!!!!!
“…”
Tần Ngũ sư huynh này, yêu cầu của anh thật sự cũng rất nhiều đi!