Anh Dám Yêu Em À?

chương 34

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thư của Diệp Hướng Lăng đến hẹn vẫn bặt vô âm tính, không thấy một lá nào đến.

Một ngày, hai ngày, ba ngày…..cho đến một tuần trôi qua.

Đôi lúc tôi cố viết một lá thư thật dài, đã bỏ vô bao thư, nhưng đến giờ sắp phải đem đi gởi thì tôi lại ngập ngừng lùi bước, không dám gởi đi. Tôi do dự cầm lá thư trong tay nhưng động tác chỉ dừng lại ở đó, cứ cầm lên rồi lại bỏ xuống rất nhiều lần, cho đến khi tất cả dũng khí còn sót lại khi nãy đều mất hết, nhưng thư cũng không thể nào gởi đi.

Bởi vì tôi còn nhớ rất rõ, ngày đó ánh mắt của Hướng Lăng nhìn tôi là lạnh lẽo đến cỡ nào.

Nghĩ đến chuyện đó nên tôi đâu còn dũng khí nào mà chủ động gởi thư hòa giải với anh nữa chứ.

Tôi mang bộ dạng ủ dột, cứ ngày ngày chờ đợi. Tiểu Nhụy và Quế Lượng dù có cố gắng làm đủ mọi cách nhưng cũng không thể làm cho tinh thần của tôi và Tiểu Phượng phấn chấn lên hơn. Lại nói dạo này Tiểu Phượng có vẻ càng thêm trầm mặc hơn trước, liều mạng vùi đầu ôm đống từ vựng tiếng Anh mà luyện ngày luyện đêm. Chứng kiến nó đối xử bản thân khắc khe như thế mà tôi cũng ớn lạnh cả sống lưng.

Cảm giác hoảng sợ cùng bất an này vẫn cứ thế kéo dài, dù đã qua một thời gian nhưng xem ra không có dấu hiệu sẽ chấm dứt. Tôi thấy vậy không biết làm gì hơn cho nên một lần nữa quyết định gia nhập đội duy trì trật tự, chỉ mong nhờ vào việc mỗi ngày bận rộn đi theo các sư huynh “săn lùng” hành động khiếm nhã của những sinh viên khác mà tâm tình sẽ tốt lên một chút.

“Tiểu Mãn, tại sao dạo gần đây tôi cảm thấy tâm trạng của em dường như rất không thích hợp a!” Sau khi đi trực một vòng trở về, vị sư huynh mang theo tôi đi khi nãy hình như có chút ý kiến:”Xem ra em lúc này thật sự giống như người đang bị mộng du nha, cho dù phát hiện mục tiêu trước mắt đi nữa, ngoài phản ứng hơi bất ngờ một chút, nhưng cũng không như trước đây, sẽ bất chấp tất cả hung hăn rượt theo để bắt bọn họ.”

Tôi trầm mặc, lựa chọn không lên tiếng, trong lòng một trận buồn bực không thôi, chỉ đành lắc lư đi theo phía sau sư huynh kia. Từ khi không còn trao đổi thư từ qua lại cùng Diệp bạn thân, tôi thường xuyên bị trầm tư bao phủ, cả người giống như chỉ còn lại ba phần hồn, còn lại không biết đã bay đến phương nào.

Vị sư huynh kia thấy tôi vẫn một bộ dạng như cũ, dường như có chút kích động liền lên tiếng răn dạy:”Em nhìn mình xem, trước đây khi truy bắt những cặp tình nhân yêu đương vụng trộm chẳng phải rất sung sức sao, ngay cả những thành viên trong đội duy trì trật tự cũng muốn nhìn em mà làm gương, thậm chí cả vị Tần Ngũ sư huynh khó đối phó kia mà em cũng không e ngại. Như thế nào lần này thấy bọn họ nghênh ngang trước mắt bày trò mà mí mắt cũng không thèm nâng lên chứ?”

Sư huynh kia vừa nói tay vừa hướng vào một đôi trai gái bộ dạng khả nghi đằng kia, một mực muốn buộc tôi phải nhìn cho bằng được. Tôi mệt mỏi nâng mắt nhìn theo hướng ngón tay anh ta đang chỉ, chỉ thấy lùm cây bên kia có hai người đang chụm đầu một chỗ nói chuyện gì đó, bộ dạng khỏi nói đương nhiên rất khả nghi nhưng tôi lại một chút cũng không thèm để ý nói:”Sư huynh, anh còn không thấy rõ ràng hay sao, người trước mắt kia không phải ai khác rõ ràng chính là vị Tần Ngũ mà anh vừa nhắc, chúng ta đâu có cách nào chứ!”

“Thật đúng là chuyện nực cười mà, sao có thể chứ?” Sư huynh kia sau khi nhìn kỹ, giọng nói nhất thời cũng mất tự nhiên, ánh mắt lại không giấu được sự phẫn nộ hướng về bên đó.

Tần Ngũ, cái con người này quả thực rất nhạy bén, có lẽ cảm giác được hai chúng tôi từ xa chỉ chỏ, tầm mắt liền rất nhanh mà phóng lại đây. Sau khi phát hiện hai người chúng tôi, hắn liền bày ra nụ cười tươi rói rồi hướng bọn tôi gật đầu một cái coi như chào hỏi.

“Tiểu Mãn!” Hắn giơ hai ngón tay lắc lư, nhìn tôi cười cười.

“A!” Tôi chỉ biết trơ mắt đứng đó mà rọi đèn pin vào họ, ánh sáng từ ngọn đèn giờ phút này hoàn toàn phủ lên khuôn mặt hắn. Hắn lấy tay che lại tầm mắt, cũng không tỏ vẻ gì tức giận, chỉ là mỉm cười rồi thong thả một đường đi tới.

“Tiểu Mãn, em khi nào thì lại tiếp tục công việc đi trực này nữa vậy?”

Tôi im lặng nhìn hắn, thái độ vô cùng hờ hững, không có lấy một chút cảm giác gì là phẫn nộ, hay hoảng sợ.

“Sao lại không nói năng gì thế này?” Hắn hơi tò mò quan sát biểu tình của tôi. Trong phút chốc, tôi cảm thấy chuyện câu thông của mình và hắn là một chuyện rất phí sức, nên chỉ đơn giản xoay người, kéo kéo tay áo của vị sư huynh đi bên cạnh mình nói:”Đi thôi, chúng ta tới chỗ khác kiểm tra vậy.”

Khoảnh khắc đi sát qua bên người hắn, nhìn thấy Tần Ngũ hiển nhiên vẫn còn đang chìm trong trạng thái mơ mơ màng màng. Tôi mới bước được hai bước, không ngờ hắn lại rất nhanh tiến đến chặn trước mặt tôi, còn muốn cùng tôi giải thích:”Tiểu Mãn, em có phải đã hiểu lầm gì không? Lần này cùng những lần trước anh đến đây thật sự không giống, phải nói là hoàn toàn khác nhau nha. Anh chỉ vì muốn giúp người trong ký túc chuyển lời nên mới đến đây mà thôi!”

Giọng hắn rất chân thành, ánh mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm, bộ dạng nhìn vào rõ ràng đúng là thiên chân vô tà nha.

Tôi chỉ đứng cứng ngắt nơi đó mà nhìn hắn, cảm thấy việc hắn hướng tôi giải thích thật sự là có chút dư thừa.

Phỏng chừng nét mặt không chút thay đổi của tôi lúc này đã chọc giận hắn. Hắn chán nản, chỉ đành từ bỏ, không muốn cùng tôi giải thích gì nữa, lạnh lùng cười lên hai tiếng:”Dù thế nào đi nữa Tiểu Mãn, em vì sao nhìn thấy anh mà cũng không thèm chạy đến náo loạn chứ, đã vậy còn giống như là không muốn nhìn đến anh nữa a?”

Tôi gãi gãi đầu, tính đi vòng qua hắn, trực tiếp thẳng hướng khác mà tiếp tục tuần tra.

“Anh đây đúng là vô tội nha, Mãn Mãn! Anh thật sự không có làm gì sai mà! Cho dù là anh có làm sai cái gì đi nữa, thì em cũng nên nói nguyên nhân cho anh biết chứ, như thế nào một câu cũng không thèm nói mà đã muốn bỏ đi rồi?” Hắn bước nhanh một bước, vội vàng chặn tôi lại, bộ dạng bất đắc dĩ xen lẫn mất mác thở dài một hơi, sau đó còn bày ra ánh mắt vô tội nhìn tôi.

Những lời này của hắn nói ra thành công làm cho tôi cảm động, có lẽ vì chuyện Hướng Lăng nên trong lòng buồn bực, tính tình vì vậy mà cũng trở nên thất thường. Nghĩ thế nên tôi chỉ đành qua loa“ừ“ đại một tiếng, miễn cưỡng nhìn hắn mỉm cười cho có lệ:”Tần sư huynh, tôi nào có giận anh chứ, lại nói chúng ta cũng đâu phải thân thiết gì! Đúng rồi, anh nếu như đã chuyển lời xong rồi thì cũng nên nhanh chóng trở về ký túc xá mình đi, mùa đông càng tối thì trời lại càng lạnh đấy!”

Tần Ngũ nghe thế liền lập tức nghiêm túc, vẻ mặt đầy mất mát quan sát tôi:”Mãn Mãn, em hiện tại khi đối mặt nói chuyện với anh vì sao không còn lắp bắp nữa a? Đây chẳng phải trước giờ đều là một trong những đặc quyền của anh hay sao?”

Ai uy, hắn thật đúng là biết rất rõ nhược điểm của tôi nha? Tôi bị hắn hỏi, trong lòng có hơi tức giận

Chẳng lẽ mỗi lần đối diện với hắn, tôi bắt buộc phải nói chuyện cà lăm thì hắn mới hài lòng sao?

Hắn đưa tay vuốt vuốt cằm, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn tôi:”Có phải gần đây em bị thất tình hay không? Bộ dạng nhìn vào giống như đang bị táo bón lâu ngày không khác, đúng là rất khó coi!”

= = + +, tôi thật sự phẫn nộ rồi.

“Anh…anh….biết cái lông khỉ gì!” Tôi thật sự giận dữ, hơn nữa miệng lại bắt đầu lắp bắp:”Tôi là người luôn xem trọng …tình cảm! Không phải…. không phải cái loại…..thất tình a!!!” Tôi đau lòng chính vì mất đi một người bạn có thể dẫn dắt con đường phía trước cho mình, căn bản không liên quan gì đến chuyện yêu đương, một chút quan hệ cũng không có.

Tần Ngũ lúc này mới thật sự mà nở nụ cười, cũng không tiếp tục trêu chọc tôi nữa, giọng điệu rất thành khẩn hỏi tôi:”Mãn Mãn, chúng ta tuy không tính là bạn bè thân thiết, nhưng tuyệt đối cũng không phải là loại kẻ thù gì gì đó. Có chuyện gì không vui thay vì cùng người quen kể lể không bằng cứ kể hết với người cực kỳ xa lạ như anh này.”

“Em ngẫm lại xem, lấy theo kinh nghiệm của anh thì thế nào….?” Hắn thật cẩn thận quan sát sắc mặt của tôi.

Tôi hơi giật mình nhìn lại hắn, khoảnh khắc đó bị lời đề nghị của hắn đá động.

Tần Ngũ, con người này khéo léo, trình độ cùng thủ đoạn giao tiếp so với tôi hiển nhiên là cao hơn mấy bậc. Tôi suy nghĩ cảm thấy vấn đề rắc rối này thật sự cũng không nhỏ, nói không chừng ở chỗ của hắn tôi có có thể nhờ cậy được gì đó, vả lại tôi cũng thật sự muốn biết vấn đề thật ra là nằm ở chỗ nào, nghĩ vậy nên tôi liền dứt khoát gật đầu một cái rồi nói:”Được, Tần sư huynh, chúng ta tâm sự một chút đi!”

Tần Ngũ có chút thụ sủng nhược kinh, ánh mắt trừng thật to, xem ra hiển nhiên là ngoài ý muốn. Hắn ngừng một hồi, rốt cục mới bày ra bộ mặt tươi rói nói:”Đi thôi, anh mời em uống trà sữa trân châu!”

Đột nhiên từ lời nói đến cử chỉ hắn đều phấn chấn hẳn lên, = =. Tôi lúc này mới ngộ đạo, quả nhiên người này luôn có thói quen đem vui vẻ của mình đặt trên nỗi đau của người khác.

Trước cổng trường chúng tôi có một quán trà sữa, nơi này được trang trí rất đẹp mắt, Tần Ngũ dẫn tôi một đường vào trong, dường như hắn đối với nơi này có vẻ rất quen thuộc.

“Ui, anh Tần Ngũ, anh chịu tới rồi sao! Thật là làm người ta nhớ anh muốn chết đi!” Cô gái bán trà sữa xem ra đối với Tần Ngũ không xa lạ gì. Tôi thấy thế không chút e dè dùng ánh mắt hèn mọn mà phóng cái nhìn đến cô gái ngả ngớn trước mắt.

Tần Ngũ nghe xong, sắc mặt rất nhanh liền thay đổi, nghiêm túc nhìn sang cô gái kia lên tiếng:”Cô em à, em đừng có ở đó mà trêu chọc anh nữa, Ngũ ca anh hiện tại đã có người trong lòng rồi nha! Em cũng đừng nên phí tình cảm nơi anh nữa, bởi vì anh đã sắp làm chồng của người ta rồi!”

Phốc… cả hai người tôi lẫn cô gái kia nghe xong nhất thời lông tơ liền dựng đứng.

Cũng may đùa giỡn của Tần Ngũ cũng có chừng mực, nên không làm cho người ta cảm thấy chán ghét và khó xử. Từ khi hắn kéo ghế mời tôi ngồi xuống, liền trực tiếp đi thẳng vào trọng tâm chủ đề:”Nói đi, anh nghĩ người bạn mà khi nãy em nhắc đến hẳn phải là một nam sinh!”

Tôi tất nhiên rất bội phục sự phán đoán sắc bén của hắn.

Theo bản năng gật đầu rồi ”ừ” một tiếng.

“Nói đi, kể cho anh nghe tất cả những chuyện xảy ra từ trước đến giờ một lượt, có như vậy anh mới có thể giúp em nhìn xem mấu chốt vấn đề là ở chỗ nào!” Hiếm khi thấy hắn bày ra biểu tình nghiêm túc như lúc này, nên tôi có hơi do dự. Không ngờ hắn đột nhiên nhìn tôi mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng, tiếp tục nói:”Ngũ ca anh đây chính là người bạn tốt nhất của phái nữ, anh am hiểu nhất chính là tâm sự của con gái đấy.”

“…” Tôi bị hai chữ “phái nữ” của hắn kích thích, nhất thời tất cả những khẩn trương mới vừa nổi lên nháy mắt liền biến thành hư không.

“Chuyện bắt đầu là thế này…” Tôi bình tĩnh định thần, nhớ lại những chuyện trước đây, từ lúc bắt đầu cùng Diệp Hướng Lăng qua lại cho đến giờ, đem mọi chuyện lộn xộn, đầu đuôi lẫn lộn kể lại cho hắn nghe.

Tôi nói thuyên thuyên, không đầu không đuôi, có nhiều khi phải ngừng một chút để cố nhớ lại nội dung của những lá thư kia.

Tần Ngũ miễn cưỡng đem người tựa vào ghế ngồi, bộ dạng nhìn vào rất chăm chú lắng nghe. Khi nghe đến chuyện tôi tham gia đại hội thể dục ở trường của Diệp Hướng Lăng, hắn hơi nhẹ mỉm cười rồi giống như giận dỗi nói thêm:”Thật là rất biết đòi mạng người ta mà!”

Tôi bị hắn ngắt lời, có chút hụt hẫng ngoài ý muốn.

Hắn nhận thấy tâm tình của tôi nên hơi nhíu mày, giống như không để ý, chống má lên tiếng đùa cợt:”Em cứ tiếp tục đi, loại chuyện lộn xộn thế này thật sự làm cho anh cảm thấy bất lực mà. Thật ra vấn đề tình cảm của hai người nếu đem ra so với những chuyện tình cảm trước đây của anh thì không bằng lấy một phần mười đi.”

“…” Tôi cảm thấy bản tính tự kỷ trước giờ của hắn thật sự là một chút cũng không thay đổi, phỏng chừng cả đời hắn đều vẫn sẽ mang bộ dạng không đứng đắn này đi, đừng hòng mà thay đổi.

“Em cứ kể tiếp đi!” Có lẽ phát hiện sự phẫn uất của tôi nên hắn liền thay đổi sắc mặt, thu hồi thái độ hời hợt vừa rồi, không chút để ý mà cực lực bày ra bộ mặt quan tâm.

Tôi lắp bắp đem những chuyện xảy ra trong buổi đại hội thể dục kia kể ra, lại nói đến chuyện cái chân của tôi ngày đó còn bị thương, chuyện anh giận dữ thế nào đối với nam sinh kia, chuyện chúng tôi quan tâm lẫn nhau qua những lá thư. Khi nhớ đến những lời lẽ đầy quan tâm, lo lắng đó của anh tôi cảm thấy cổ họng mình phút chốc như nghẹn lại, khó thở vô cùng.

Sống mũi truyền đến cảm giác chua xót, trong lòng môt trận thương tâm kéo tới, tôi lấy tay bụm mặt, dù thế nào cũng quyết không chịu bỏ tay xuống.

Tôi không tự chủ mà bật khóc thành tiếng, nước mắt cũng theo hốc mắt tràn ra như đê vỡ, mu bàn tay không lâu liền ẩm ướt. Tôi cứ thế tiếp tục gào khóc, quên mất Tần Ngũ kia hiện đang còn ngồi đối diện nghe mình kể lể, càng không còn tâm tình nào để đi nhìn xem giờ phút này đây hắn thật ra đang cố nén cười cỡ nào khi chứng kiến bộ dạng hiện giờ của tôi.

Không biết khóc được bao lâu, thẳng đến khi toàn thân bị người nào đó nhốt vào một vòng ôm ấm áp… Bởi vì nhất thời kinh ngạc, nước mắt không hề báo trước mà lập tức ngừng lại. Đầu tôi hiển nhiên còn đang chôn trước ngực người nào đó, bàn tay vẫn nắm chặt hiện đang đặt trước ngực người kia giờ cũng cảm thấy đau đau.

“Haiz..” Đối phương không nhanh không chậm mà thở dài một tiếng.

Tôi buông tay ra, từ trong ngực đối phương ngẫng đầu nhìn lên, phát hiện ánh mắt của Tần Ngũ đang lóe lên một tia buồn bực.

“Tiểu Mãn, em đó….” Tiếng thở dài của hắn truyền đến rất chân thật, tựa như đang tỏ rõ sự đồng tình với tôi, vòng tay cũng rất nhanh siết chặt:”Tại sao lại khóc thành ra thế này hả?”

Tôi lắp bắp:”Tôi…. tôi …..không biết!”

Giờ phút này Tần Ngũ giống như đang ôm một đứa trẻ, một tay hắn nhẹ nhàng vuốt tóc, một tay còn lại thì không ngừng vỗ nhẹ sau lưng tôi:”Bởi vì đau lòng sao?” Hắn nhìn một chút rồi lại nhẹ giọng hỏi:”Hay bởi vì giận dỗi?”

“A…hay là vì cảm thấy mất mát?”

Tôi ngơ ngác mà quên mất cả phản kháng, chỉ biết không ngừng lắc đầu.

Tần Ngũ khóe miệng như bị rút gân, thực bất đắc dĩ vỗ vỗ lên đầu tôi, hỏi:”Vậy em biết cái gì hả?”

Tôi há miệng thở dốc, sau đó chỉ biết khép lại.

Hắn một lần nữa đỡ tôi ngồi xuống phía đối diện, đẩy ly trà sữa của mình cho tôi:”Uống ly này của anh đi, mùi vị bí đao này sau khi được pha chế anh cảm thấy so với với loại nguyên chất còn ngon hơn nhiều.!”

Tôi do dự mà tiếp nhận, uống lên một chút, quả nhiên rất ngon.

Hắn thấy tôi uống thử một chút, mặt mày liền vui vẻ hẳn lên, mỉm cười nói tiếp:”Đôi khi cũng nên thay đổi khẩu vị một chút, không chừng sẽ có khám phá thú vị bất ngờ!”

Tôi nén tiếng nức nở, đem ly trà của hắn một hơi uống hết rồi chùi mép miệng, nghẹn ngào lên tiếng phản bác hắn:”Tần sư huynh, bí đao thêm vào cỏ lau, so với nguyên vị thật ra mắc hơn nhiều, cho nên tôi chỉ có thói quen uống nguyên vị mà thôi.”

Tần Ngũ nghe xong không hiểu vì sao liền giận dữ. Hắn lấy tay đập mạnh lên bàn một cái rồi hướng tôi mà rống:”Tiểu Mãn, em có cần thiết không biết nói đạo lý như thế không? Càng không cần quá đáng như vậy a! Không thể bởi vì nó đắt một chút, tốt một chút mà em không dám đi nếm thử chứ?”

“A?”Tôi không biết là uống trà sữa lại còn gặp loại chuyện phiền phức thế này nha.

Tần Ngũ bất ngờ chồm tới, cách một cái bàn nhỏ cúi người, cố chấp muốn giáo huấn tôi:”Em nói xem có đúng không? Vị bí đao như vậy uống vào cảm giác không phải thật là ấm lòng sao, em sao nhất định phải chấp nhất đòi uống nguyên vị mãi chứ? Loại này chẳng những vừa lạnh còn vừa thanh, ngoài ra trân châu kia cũng đâu phải là thứ xa xỉ gì!”

Tôi ngốc hồ đồ trơ mắt nhìn hắn, tất cả phẫn uất thoáng cái đều dồn cả lên đầu, còn có mất mát. Tôi do dự một lúc sau mới giơ tay hướng cô gái kia thốt lên:”Làm ơn cho Tần sư huynh thêm một ly trà sữa bí đao cỏ lau, cám ơn!”

= = Tần sư huynh, thật ra anh đối với ly trà sữa hương vị bí đao pha cỏ lau này rốt cuộc là cố chấp tới mức độ nào a? Cần thiết phải nhảy dựng lên để tranh cãi với tôi thế này hay không?

Tần Ngũ giống như nhất thời nhục chí, cả người ngã phịch hẳn về phía sau ghế dựa, tay vỗ nhẹ lên trán:”Tiểu Mãn, anh rốt cục cũng hiểu được tâm tình người bạn kia của em rồi!”

Hả? Ánh mắt của tôi lập tức nóng lên.

“Không cần phải dùng ánh mắt như thế mà nhìn anh!” Tần Ngũ chán ghét trừng tôi, sau đó nâng ly trà sữa vừa được đưa tới nhấp xuống một ngụm, khóe mắt hèn mọn nhìn tôi:” Anh giờ đã hoàn toàn hiểu được, chỉ là bây giờ không muốn nói cho em nghe mà thôi!”

Hắn “hừ” một tiếng xong sau đó cũng không nói nữa.

Cơn thịnh nộ trong ngực càng lúc càng lớn, tôi thở mạnh một tiếng rồi đứng lên, nghênh ngang trừng mắt nhìn hắn.

Tần Ngũ bị tôi dọa, sợ tới mức hắn hiện đang ngồi đó cũng lén lút cố đẩy chiếc ghế dựa lùi lại, cách bàn một khoảng khá xa, ôm ly trà sữa rồi dùng ánh mắt đề phòng nhìn tôi:”Em muốn làm gì?”

Tôi siết chặt nắm đấm, tức giận đến nỗi miệng cũng bắt đầu cà lăm:”Tần…. Tần sư huynh…. anh…. anh vẫn …..thật chán ghét mà!

= =, tôi không ngờ mình lại còn tìm sai đối tượng tâm sư, đúng thật là hết nói mà!

Truyện Chữ Hay