Anh Cũng Có Ngày Này

chương 69: “con quyết định sẽ cố mà ở bên cô ấy.”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Người khác đều cảm thấy con là khối u ác tính của ngành, chỉ có cô ấy không cảm

thấy như vậy.”

“Dẫn con đi chơi trò chơi, để cho con thích đập chuột chũi.”

“Nói chuyện vớ vẩn bẻ cong đạo lý rất nhiều, nhưng lúc nào cũng quan tâm con kết

hợp làm việc và nghỉ ngơi, trong bất kỳ trường hợp nào cũng rất bảo vệ con.”

Thành Dao cứ như thế mà bày trận địa sẵn sàng đón địch cùng cặp ma quỷ

này ăn cơm trưa.

Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, lại bắt đầu một vòng khiêu chiếu sinh tồn

mới.

Mẹ Tiền uống một ngụm rượu vang, nhìn về phía Tiền Hằng và Thành Dao,

bà ấy cười híp mắt: “Hai người các con, là ai theo đuổi ai?”

Thành Dao lập tức liếc mắt cầu cứu nhìn về phía Tiền Hằng.

Tiền Hằng liếc nhìn cô, sau đó bình tĩnh như thường nói: “À, cô ấy theo đuổi

con.”

“…”

Được rồi, Thành Dao nghĩ, hôm nay là sân nhà của anh, xem như để trả thù

lần trước cô bôi đen anh đi, nói cô là cô gái trẻ sa ngã hoàn lương, cô cũng

chỉ có thể cắn răng nhận.

“Hả?” Mẹ Tiền cân nhắc nói, “Không nhìn ra Tiểu Thành lại dũng cảm vậy

đấy, cho nên theo đuổi bao lâu? Cụ thể là bày tỏ như thế nào?”

Tiền Hằng cao quý lãnh diễm nói: “Cô ấy có lẽ đã thầm mến con rất lâu rồi,

chẳng qua là vẫn không bày tỏ. Cho nên lúc bày tỏ, con vẫn chưa chuẩn bị

tâm lý gì.”

Mẹ Tiền gật đầu, mặt đầy vẻ nguyện lắng tai nghe.

Tiền Hằng nhấp một ngụm trà: “Cho nên thật ra thì cũng không có hành

động theo đuổi giống trống khua chiêng gì, có thể là sự xuất sắc của con đã

làm cho cô ấy có một chút áp lực, cô ấy sử dụng chiến lược biến đổi ngầm

muốn lâu ngày sinh tình.”

Mẹ Tiền nâng mặt lên: “Cảm giác rất lãng mạn đấy. Cho nên là làm sao biến

đổi ngầm âm thầm ảnh hưởng vậy?”

“Buổi sáng thì cô ấy chuẩn bị bữa ăn sáng cho con, buổi tối thì làm cơm tối

cho con, bình thường còn có thể thông ống nước, lái xe hộ, gọi đến là đến,

thuận tiện nhanh nhẹn.”

Đợi … đợi một chút, chuyện này nghe hoàn toàn không có tí lãng mạn nào…

“Dạ dày của con không khỏe, cô ấy nấu cháo cho con, lúc đi công tác cũng

quan tâm con có ăn cơm đúng giờ không.”

Ờ… cái này nghe còn không tệ…

“Người khác đều cảm thấy con là khối u ác tính của ngành, chỉ có cô ấy

không cảm thấy như vậy.”

“Dẫn con đi chơi trò chơi, để cho con thích đập chuột chũi.”

“Nói chuyện vớ vẩn bẻ cong đạo lý rất nhiều, nhưng lúc nào cũng quan tâm

con kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, trong bất kỳ trường hợp nào cũng rất bảo

vệ con.”

“Có chung sở thích với con, thích trò chơi và âm nhạc giống nhau, có rất

nhiều đề tài.”

Tài ăn nói của Tiền Hằng quả thật quá tốt, bình tĩnh mà kể, mẹ Tiền cũng đã

chìm đắm trong mối tình cảm động lòng người của những người trẻ tuổi;

ngay cả người trong cuộc Thành Dao, cũng bị những lời anh nói mà bừng

tỉnh cảm thấy mình thật sự thầm mến Tiền Hằng từ lâu, đã sớm thận trọng

chuẩn bị mưa dầm thấm sâu rồi.

“Rồi bày tỏ thế nào? Là ai bày tỏ? Là Tiểu Thành sao?”

“Vâng.” Lần này Tiền Hằng cuối cùng cũng khẽ lướt qua Thành Dao, sau đó

anh ngoảnh đầu đi, “Là cô ấy.”

Thành Dao nghĩ, bộ dáng không được tự nhiên vụng về này, kỹ năng diễn

xuất dày công tôi luyện này, câu chuyện không chút sơ hở này, không nghĩ

tới Tiền Hằng bịa chuyện lại giống như vậy.

“Bày tỏ như thế nào?”

Thành Dao nói thầm trong lòng, đừng nói mẹ Tiền muốn hỏi, chính cô cũng

muốn hỏi Tiền Hằng, dựa theo sự phát triển tình tiết của câu chuyện này, thì

cô nên bày tỏ như thế nào mới có thể HE?

Tiền Hằng lại liếc nhìn Thành Dao: “Vào ngày sinh nhật cô ấy tặng cho con

một hộp quà để bày tỏ.”

Hay, thật sự hay, câu chuyện làm cho người ta tín phục, điều quan trọng

nhất chính là trong giả có thật, mới có thể thật giả lẫn lộn, Tiền Hằng thật sự

là một biên kịch có tài mà, chi tiết sinh nhật tặng quà chân thật cộng thêm

bày tỏ giả dối, thật sự là có bài có bản làm cho người ta tín phục.

Lần này mẹ Tiền không truy hỏi nữa, nhưng Tiền Hằng lại dừng một chút,

tiếp tục nói.

“Trong hộp quà của cô ấy có lời bày tỏ của cô ấy với con. Nói muốn sinh em

bé với con.”

Thành Dao thận trọng vững vàng, mới không ném ly trà trong tay đi. Hay

đấy, màn trả thù cuối cùng cũng đến. Nhưng anh có thể chú ý đến thiết lập

nhân vật một chút không? Tôi phúc hắc đến mức biến đổi ngầm giả heo ăn

hổ, tại sao đột nhiên lại trở nên cuồng dã như vậy? Còn sinh em bé? Thành

Dao thật sự là tức đến cười, cũng không biết Tiền Hằng làm thế nào mà nghĩ

ra được. Lời thoại trong tiểu thuyết ngôn tình hạng ba này, mà cũng áp dụng

lên người cô à.

Cô cảm thấy đã đến lúc cứu vãn hình tượng mình một chút: “Cháu còn tặng

quà khác.”

“Ừ.” Tiền Hằng công nhận lời giải thích của cô, “Là như vậy.”

Anh ý vị sâu xa nhìn Thành Dao, sau đó trên lỗ tai đột nhiên ửng đỏ không

dễ gì nhận ra, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: “Cô ấy còn tặng chocon một chai rượu.”

Thành Dao nghĩ, à, hóa ra trong hộp quà có rượu.

“Một chai Château Lafite-Rothschild năm 1982.”

Ừm… hả?? Phải không??? Château Lafite-Rothschild năm 82… Đợi một

chút???? Thành Dao đột nhiên có một loại dự cảm không ổn…

Tiền Hằng lại không ý thức được sự hốt hoảng của Thành Dao, anh cố ý

nhấn mạnh mỗi một âm tiết: “Còn có một vài đồ khác.”

Đồ khác… là một hộp bao cao su sao…

Thành Dao không còn chút sức lực đi chú ý biểu cảm trên mặt của ba Tiền

mẹ Tiền nữa, trong lòng cô giống như có một con sóc bị hoảng sợ, đang

chuẩn bị nhảy tót lên trên cây để trốn.

Château Lafite-Rothschild năm 82…

Cô chính là đồ ngốc, bây giờ mới kịp phản ứng.

Hiện tại Tiền Hằng không phải đang bịa chuyện! Anh nói có bài có bản như

vậy, tình tiết chân thực như vậy, là bởi vì đây vốn là sự thật!

Nhà máy đã gửi nhầm hộp quà đó! Cái hộp quà của phú bà bỏ số tiền lớn bày

tỏ với tiểu thịt tươi, bị cô đem làm quà tặng cho Tiền Hằng!

Chỉ sợ anh đã thật cho rằng cô bày tỏ với anh cuồng dã như vậy rồi! Chỉ sợ

anh đã thật cho rằng cô có chút ngấp nghé với anh rồi! Chỉ sợ anh đã thật cho

rằng cô thầm mến anh rồi!

Mẹ nó muốn mạng rồi!

Ngay tại lúc cả người Thành Dao cũng sắp bị dọa đến đờ đẫn, thì nghe Tiền

Hằng tiếp tục nói ——

“Lúc đầu thì con từ chối.” Giọng nói của anh vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng

lại mang theo một loại khô cằn mất tự nhiên, giống như cố gắng duy trì vẻ vô

cảm bình tĩnh, nhưng mà cái loại cảm xúc đó vẫn để lộ ra ngoài.

Anh ho khan một tiếng, hời hợt khẽ liếc nhìn Thành Dao: “Nhưng cho dù

con lạnh nhạt, thì cô ấy cũng không có lùi bước, chịu đựng nỗi buồn và sự

lúng túng vì bị từ chối trong lòng mình, tiếp tục ở bên cạnh con.”

Không phải đâu! Không phải!! Không phải như vậy!!! Thành Dao điên cuồng

khoát tay trong lòng, sếp!! Ý nghĩ của anh như vậy! Thật sự rất nguy hiểm

đó!!!

Kết quả nói như thế còn chưa xong, ngay tại lúc Thành Dao đã vô cùng xốc

xếch, thì Tiền Hằng lại cho cô một đòn trí mạng ——

“Cho nên cuối cùng, con bị sự cố chấp và kiên cường của cô ấy làm cảm

động.” Tiền Hằng khôi phục lại vẻ cao quý lãnh diễm, anh nhìn thật nhanh về

phía Thành Dao, rồi lại dời tầm mắt đi thật nhanh, sau đó nhìn bên ngoài cửa

sổ cách đó không xa bình tĩnh nói: “Con quyết định sẽ cố mà ở bên cô ấy.”

Cái giọng điệu này của anh, làm Thành Dao muốn hỏi anh, bây giờ, cô có cần

quỳ xuống tạ chủ long ân hay không?

Chỉ là… chỉ là sự phát triển này! Con mẹ nó không đúng mà!

Trong đầu Thành Dao là một đống lộn xộn, đây rốt cuộc là tình huống gì?

Hộp quà của cô, sẽ không phải thật sự đưa sai rồi chứ? Tiền Hằng nói những

lời này, là nói dối để đối phó với ba mẹ anh hay là thật?

Trong nửa sau bữa cơm, sức chiến đấu của Thành Dao căn bản chỉ còn lại

năm mà thôi, cô thiếu chút nữa làm đổ rượu vang, lúc cắt bò bít tết thiếu

chút nữa tuột tay, cuối cùng lúc lấy món điểm tâm ngọt còn để rớt món điểm

tâm lên đồ, biểu cảm luôn phức tạp vi diệu nhìn về phía Tiền Hằng…

Thật sự không dám nhìn thẳng.

Đối với chuỗi hành động làm rơi đồ và làm trò cười cho thiên hạ của Thành

Dao hôm nay, Tiền Hằng lại đặc biệt bao dung.

Cái sự đột nhiên muốn bao dung này. Hỏi thử có người phụ nữ nào có thể

bình tĩnh kiềm chế trước lời đồng ý quen nhau ám chỉ trước mặt chứ?

Theo lý thuyết, Thành Dao còn có cái biểu hiện này, đã là đáng quý.

Tiền Hằng vừa tao nhã cắt bò bít tết, vừa hài lòng nghĩ, kế hoạch này của

anh thật là hoàn mỹ.

Ngô Quân nói không sai, sau khi anh lạnh nhạt với Thành Dao, chỉ cần lợi

dụng cơ hội thích hợp cho cô một chút ám chỉ, thì cô sẽ kích động thua trận,

dấy lên động lực theo đuổi lần nữa. Hôm nay anh lợi dụng thời cơ đóng giả

bạn gái này, vừa cùng Thành Dao tiếp xúc thân mật không liên quan đến

công việc, lại lợi dụng cơ hội này, nói xa nói gần biết thời biết thế ám hiệu

với Thành Dao mình đã tiếp nhận cô.

Như vậy thì không cần anh chủ động, đưa tín hiệu cho Thành Dao có thể

tiếp tục không ngừng cố gắng theo đuổi anh.

Đơn giản nhưng cơ trí.

Mà Thành Dao quả thật giống như anh suy nghĩ, nửa sau bữa cơm đã kích

động đến ngu ngốc, khẩn trương tới mức tay chân không hài hòa.

Trong lòng Tiền Hằng đã có dự tính, đợi bữa cơm này kết thúc, Thành Dao

nhất định sẽ kéo anh đi chứng thực ý trong lời của anh, đến lúc đó…

Hừ.

*****

Thành Dao chịu đựng nỗi thấp thỏm, sợ hãi và bất an to lớn trong lòng đến

khi bữa cơm kết thúc.

Gần như là ba Tiền mẹ Tiền vừa mới đi, thì cô liền kéo Tiền Hằng lại.

“Sếp… sếp…”

Tiền Hằng hiểu rõ cười với cô: “Cô muốn hỏi gì, cứ hỏi.”

“Trong hộp quà của tôi thật sự có Château Lafite-Rothschild năm 82 sao?

Anh… anh uống chưa?”

Tiền Hằng dè dặt cười: “Tôi còn chưa uống, nếu như cô muốn cùng uống,

thì cũng không phải là không thể.”

“Vậy, anh nói, chuyện… ‘cố mà ở bên tôi’ là…” Thành Dao thấp thỏm nói,

“Là để đối phó với ba mẹ anh đúng không?”

Tiền Hằng không đợi Thành Dao nói xong, mà đại phát từ bi ngắt lời cô:

“Không, chính là ước mơ của cô như thế.”

Anh cẩn thận nhìn về phía Thành Dao: “Mặc dù bạn gái là đóng giả, nhưng

cô cũng đã nghe rồi đấy, cô tặng quà bày tỏ với tôi, bao gồm bình thường cô

thầm mến tôi, đều là sự thật, tôi quả thật rất cảm động, cho nên cũng quyết

định cho cô cơ hội thứ hai thể hiện mình. Nếu như cô tiếp tục cố gắng, lấy

tiêu chuẩn cao yêu cầu bản thân khắp mọi mặt, nếu thông qua sát hạch, thì

cũng không phải là không thể trở thành bạn gái thật của tôi.”

“…”

Thành Dao kinh hãi, Thành Dao mê mang, Thành Dao cảm thấy đầu mình

hỏng rồi…

Tiền Hằng? Tiền Hằng đang nói cái gì? Tại sao lại cảm thấy mỗi chữ khi

đứng một mình thì nghe hiểu nhưng khi đứng chung một chỗ thì Thành Dao

chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng…

“Nhưng mà tôi…”

“Không có nhưng mà.” Tiền Hằng nói chắc chắn, “Cho cô thời gian khảo sát

sau khi thông qua thì lên vị trí đã là sự châm chước lớn nhất của tôi cho cô

rồi, cho dù cô nói tim mình đập nhanh như cháy một ngày cũng không kịp

đợi, cũng không được. Dù sao thì tình yêu văn phòng, tôi vẫn cảm thấy

không quá ổn thỏa. Tôi còn phải xây dựng tâm lý.”

“Thời gian khảo sát một tháng.”

“Không…”

“Ba tuần.” Tiền Hằng hung dữ trợn mắt nhìn Thành Dao, “Cho dù cô khóc,

thì cũng không thể thấp hơn nữa. Chỉ việc cân nhắc yêu đương thôi, đã tạo ra

ảnh hưởng tới công việc của tôi rồi. Sau khi yêu đương, thu nhập của tôi

cũng có thể giảm xuống, cho nên tôi cần cân nhắc rất thận trọng.”

“Tôi…”

“Hai tuần lễ.”

“Sếp! Đây là một sự hiểu lầm!!!” Thành Dao cuối cùng cũng tìm được cơ hội,

tận dụng triệt để cầm điện thoại hét lên.

Tiền Hằng sửng sốt rất lâu, mới cau mày, mặt đầy vẻ hưng sư vấn tội: “Hiểu

lầm gì? Cho cô hai tuần lễ cô còn muốn lấn tới?”

Thành Dao nhắm mắt: “Chuyện đó… hộp quà đó, là một sự hiểu lầm.” Cô lau

mồ hôi, đưa tin nhắn đầu đuôi gốc ngọn của chuyện bên nhà máy đưa nhầm

hàng nói ra.

Sắc mặt của Tiền Hằng rất kinh khủng. Hơn nữa theo lời của Thành Dao, sắc

mặt anh càng ngày càng kinh khủng.

Cho đến khi Thành Dao nói xong, anh mới u ám trừng mắt nhìn Thành Dao,

gằn từng chữ một: “Cho nên, cô không bày tỏ?”

Thành Dao gật đầu: “Thật sự! Hôm nay tôi sẽ đi khiếu nại nhà máy đã gửi

nhầm hàng! Tôi có thể gọi người đến chỗ anh đối chứng! Đây thật sự là một

sự hiểu lầm! Tôi không có! Tôi tuyệt đối không có suy nghĩ không an phận

với sếp!”

“Cho nên, tất cả cảm xúc trước đó của tôi đều là uổng phí?”

Thành Dao lập tức gật đầu bảo đảm nói: “Sếp, anh không cần cố mà làm như

vậy, không cần xoắn xuýt vấn đề tình yêu văn phòng không ổn này, cũng

không cần vì cân nhắc yêu đương mà ảnh hưởng đến thu nhập công việc!

Cũng không cần khảo sát tôi! Không cần quan tâm đ ến cảm nhận của tôi! Bởi

vì tôi rất tốt! Tôi không có thất tình! Tôi cũng không có bày tỏ thất bại chịu

đựng sự đả kích mang tính hủy diệt! Anh yên tâm! Tôi sẽ tiếp tục chuyên tâm

vào công việc! Vì xây dựng xã hội chủ nghĩa mà phấn đấu!”

“…”

Thật ra thì gặp phải tình huống này, đầu óc của Thành Dao cũng chưa bình

tĩnh trở lại, cả người cô đều vô cùng hỗn loạn, ánh mắt của Tiền Hằng làm

cho cô tâm hoảng ý loạn, lời nói của Tiền Hằng càng làm cho cô cảm thấy

phiền não bất an thấp thỏm khẩn trương. Cô giải thích không đầu không

đuôi, theo bản năng muốn khôi phục cảnh tượng không thể khống chế này

trở về cân đối như cũ. Cô chóng mặt nghĩ, tất cả trở về bình thường, là tốt

rồi. Sự không bình thường của cô cũng có thể chuyển tốt.

Thành Dao nói một tràng, phân tích mình vô tội từ hai mặt chủ quan và

khách quan của chứng cứ, hơn nữa cố gắng hoàn thiện suy luận, dung hợp

lại tạo thành chuỗi chứng cứ đưa cho đương sự xem, tăng cường chứng

minh chứng cứ có sức thuyết phục rằng bản thân quả thật không có ý nghĩ

bậy bạ với Tiền Hằng.

“Sếp, anh ngàn vạn lần đừng cảm thấy tôi đau khổ yêu anh rất đáng

thương, mà từ thương hại miễn cưỡng bản thân nói cho tôi cơ hội! Tôi

không có! Tôi thật sự không có!”

Kết quả không biết tại sao, Tiền Hằng càng nghe càng yên lặng, càng nghe

sắc mặt càng khó nhìn, Thành Dao nói xong câu cuối cùng, anh lại đứng lên,

đi thẳng! Đi! Thẳng!

Cũng không lâu sau, Thành Dao nhận được một tin WeChat.

“Đột nhiên nhớ đến có công việc vô cùng quan trọng phải tăng ca, tự cô đi

về đi, tiền xe tôi thanh toán.”

Đến cùng với tin nhắn WeChat này, là một bao tiền lì xì chuyển khoản 200

tệ.

Rốt cuộc chuyện này là sao vậy, Thành Dao nghĩ, hơn nữa gần đây có gì phải

tăng ca chứ? Hôm nay để đối phó với ba mẹ mình, mà không phải Tiền Hằng

đã sắp xếp thời gian xong xuôi rồi sao?

*****

Nhưng mà không biết có phải là trùng hợp hay không, Tiền Hằng chân

trước vừa mới đi, thì Thành Dao liền nhận được điện thoại của Tiết Minh.

“Dao Dao, cậu ở đâu vậy? Hôm nay tôi đúng lúc lại đến thành phố A làm việc,

ăn một bữa cơm không?”

“Hả?” Thành Dao có hơi ngượng ngùng, “Tôi vừa mới ăn xong, hay là tôi đi

ăn cùng cậu, sau đó uống trà chiều gì đó?”

Tiết Minh miệng nói đồng ý, thế là hai người liền quyết định chuyện này,

Tiết Minh rất muốn đi nếm thử mùi vị của một quán ăn trên con phố ăn vặt

của thành phố A, cho nên hai người liền hẹn gặp mặt ở đó.

Cũng không biết hôm nay Thành Dao có vận khí gì, mà cuộc điện thoại của

Tiết Minh vừa mới cúp, thì Bao Duệ gọi điện tới. Làm cho Thành Dao cũng

lâng lâng cảm thấy mình đúng là một người bận rộn trăm công ngàn việc.

“Thành Dao, xế chiều hôm nay chúng ta có hẹn đánh bài, đến nhà tôi chơi

đi! Đàm Dĩnh Lý Minh Lỗi với Vương Lộ cũng tới, còn thiếu cô thôi! Tôi nói

vợ tôi làm một bàn món tráng miệng, không phải cô nói cô ấy làm ngon sao?

Mau đến ăn đi.”

Thành Dao từ chối nói: “Thay tôi cám ơn chị dâu với! Chỉ là tôi đã hẹn người

ta rồi! Lần sau nhất định tới!”

“Hẹn người ta?!” Radar bát quái của Bao Duệ lập tức được kéo ra, lại hỏi

Thành Dao một đống, rồi còn tình ý sâu xa quan tâm nói cho Thành Dao một

số điều cần biết khi hẹn hò, sau đó mới cúp điện thoại.

*****

Thành Dao nhanh chóng chạy đến con đường ăn vặt.

Chỗ này xem như là khu phố cất giữ điểm đặc sắc của thành phố A, dù sao

du khách cũng muốn đến đi dạo, cho nên có không ít quán cơm nhỏ đã mở

mười mấy năm, mùi vị rất ngon, chỉ là bởi vì khu phố này đã quá cũ, lại còn

tồn tại một số vấn đề, du khách nhiều rác cũng nhiều, nên môi trường khu

vực này có hơi bẩn.

Tiết Minh và cô đều không để ý, nhưng nếu như đổi lại là kiểu người như

Tiền Hằng, sợ rằng có cau mày, nín thở, cũng không biết chỗ nào đủ sạch sẽ

để có thể đặt đôi chân tôn quý của mình.

Thành Dao lắc đầu, không biết tại sao lại nghĩ tới Tiền Hằng rồi, nhất định là

bình thường trúng độc quá nặng!

Cũng may Tiết Minh đến rất nhanh, hai người nhanh chóng chọn một quán,

chuẩn bị đi vào ăn ngốn nghiến.

“Đến đây, Dao Dao, ăn bò nhúng Tứ Xuyên [1] này, rất ngon.”

[1] Bò nhúng Tứ Xuyên là một trong những món nổi tiếng và quen thuộc

của ẩm thực Tứ Xuyên, là món ăn nhiều dầu mỡ và rất cay.

Đồ ăn của hai người nhanh chóng được dọn lên, Tiết Minh mới vừa nhiệt

tình gắp một miếng thịt bò nhúng chuẩn bị bỏ vào trong chén của Thành

Dao, thì đột ngột bị cắt ngang.

“Để tăng cường khỏe mạnh hợp vệ sinh, nước ngoài cũng đã lưu hành chế

độ ăn cơm phần, vậy mà ở đây còn gắp tới gắp đi, nếu như cậu có vi khuẩn

Helicobacter pylori [2], thì chẳng phải sẽ lây cho cô ấy sao?”

[2] Helicobacter pylori: là một loại xoắn khuẩn gram âm, sống trong lớp

nhày trên bề mặt niêm mạc dạ dày.

Ngay tại lúc Thành Dao đang chuẩn bị mở miệng nói cám ơn, thì trên đỉnh

đầu cô đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của Tiền Hằng.

Mà vị tuyển thủ nửa đường nhảy ra tên Trình Giảo Kim [3] này, đương

nhiên không thấy ánh mắt nghi hoặc khiếp sợ của Tiết Minh và Thành Dao,

kéo một cái ghế từ bàn ăn trống bên cạnh qua, nhưng khi thấy trên cái ghế

kia dính đầy dầu mỡ, thì Tiền Hằng liền cau mày, mặt đầy vẻ anh dũng hy

sinh dè dặt ngồi một góc ghế, khó khăn lắm mới tránh được mấy vết dầu

kia…

[3] Nửa đường nhảy ra tên Trình Giảo Kim: ý chỉ những chuyện xảy ra bất

ngờ, đương sự hoàn toàn không liệu trước được.

“Vi khuẩn Helicobacter pylori hai người có hiểu không?” Tiền Hằng hừ lạnh

một tiếng, cho dù tư thế ngồi làm anh khá khó chịu, nhưng anh vẫn cao quý

tao nhã mà dè dặt, cái mông ngồi vững vàng giống như ngồi trên chiếc ghế

ông chủ, “Nhiễm vi khuẩn Helicobacter pylori, sẽ làm tăng nguy cơ ung thư

dạ dày từ 2,7 đến 12 lần.”

“…”

Đôi đũa mà Tiết Minh đưa tới, trong lúc nhất thời tiếp tục giữ ở giữa không

trung, rút lại cũng không được, mà cứ lúng túng ở giữa không trung.

Anh ta vô thức giải thích: “Tôi không có vi khuẩn Helicobacter pylori.”

Tiền Hằng liếc Tiết Minh, hừ lạnh một tiếng: “Luật sư chúng tôi, chú trọng

nhất là chứng cứ, nói mà không có bằng chứng, chờ cậu cung cấp báo cáo

kiểm tra sức khỏe của cậu để chứng minh rồi hãy nói.”

“…”

Thành Dao đầu đầy mồ hôi, cô quay đầu lại, nhìn về phía Tiền Hằng: “Sếp,

sao anh lại tới?”

Sắc mặt của Tiền Hằng không hề vui vẻ: “Con đường này là của nhà cô sao?

Tại sao tôi không thể tới?”

“Anh không phải… không phải vừa có việc quan trọng phải tăng ca sao?”

Tiền Hằng cây ngay không sợ chết đứng nói: “Tôi nhớ lộn, lái xe đến nửa

đường thì phát hiện không cần tăng ca.”

“…”

“Vậy làm sao mà anh biết chúng tôi ở chỗ này?”

“Lúc Bao Duệ mời tôi đánh bài đã báo cáo với tôi.” Nói đến chỗ này, Tiền

Hằng cười lạnh một tiếng, “Không nghĩ tới tôi chân trước vừa mới đi, cô

chân sau đã hẹn người khác rồi.”

Thành Dao:???

Cô làm gì không đúng sao? Thành Dao không hiểu, Tiền Hằng đi rồi chẳng lẽ

cô còn phải đợi lệnh bất cứ lúc nào sao? Mẹ nó nhưng đây là cuối tuần mà!

Tại sao giọng điệu của Tiền Hằng, lại giống như nói hài cốt mình còn chưa

lạnh, tố cáo người góa phụ Thành Dao chồng vừa mới chết đã vội vàng đi

bước nữa…

Truyện Chữ Hay