Anh Cũng Có Ngày Này

chương 68: “mẹ, đây là bạn gái con thành dao.”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Đường dây nóng tranh mua Tiền Hằng: 180XXXXXXXX.”

Thành Dao nhìn chuỗi con số này, chính là số điện thoại của Tiền Hằng.

Tiền Hằng cảm thấy tối nay anh đơn giản là bị Thành Dao chọc tức chết.

Anh vốn nên lái xe lượn quanh một vòng lớn rồi trở về biệt thự của mình,

sau đó bình tĩnh, tắm rửa, đi ngủ.

Đáng tiếc cuối cùng, hành động lại trái với nội tâm, tại khúc đường giao

cách nhà còn mười lăm phút, Tiền Hằng lại quẹo, quay đầu xe lái đến nhà của

Ngô Quân.

Ngô Quân thích ở căn hộ thông tầng của khách sạn, không gian yên tĩnh

như biệt thự, lại còn có cảm giác hiện đại, xung quanh lại náo nhiệt, mua sắm

giải trí cũng thuận lợi.

Khi anh ấy mở cửa thấy Tiền Hằng, trên mặt viết rõ sự bất ngờ không hề

che giấu: “Sao vậy?”

Tiền Hằng quen thuộc ngồi thẳng xuống ghế salon: “À, đúng lúc đi ngang

qua, nhớ tới có một vụ kiện muốn thảo luận với cậu một chút.”

Vụ kiện gần đây Tiền Hằng tiếp xúc là tranh chấp bảo hiểm gia đình, anh

không tập trung nói chuyện với Ngô Quân, lúc Ngô Quân chuẩn bị nghiêm túc

nghiên cứu, thì Tiền Hằng lại chuyển đề tài ——

“À, đúng lúc còn có một chuyện muốn hỏi cậu.”

“Ừ? Phương diện gì?”

Tiền Hằng mấp mím môi, tránh tầm mắt của Ngô Quân: “Phương diện tình

cảm.”

Ngô Quân lập tức hứng thú: “Hả? Cậu có chuyện?”

Tiền Hằng trừng mắt nhìn cậu ta: “Không phải tôi. Là một người bạn của

tôi.”

Ngô Quân ý vị sâu xa cười: “À, là một người bạn của cậu.”

Tiền Hằng lười để ý cậu ta, anh ho khan một tiếng: “Người bạn này của tôi,

gần đây gặp phải một chút phiền nhiễu về tình cảm, đến hỏi tôi, nhưng mà

tôi đối với chuyện này cũng không giỏi, cảm thấy cậu có kinh nghiệm tương

đối phong phú nên càng có thể giải đáp.”

Ngô Quân cười híp mắt: “Người bạn kia của cậu, cụ thể là gặp dạng khó xử

nào?”

“Cậu ta nhận được lời bày tỏ cuồng nhiệt của một cô gái. Cô gái này, trong

công việc còn thường gặp cậu ta.”

Ngô Quân dẫn dắt từng bước: “Nếu như không thích, thì từ chối là được rồi.

Cho dù có liên hệ trong công việc, thì đàn ông chúng ta, cũng phải trung

thành với lòng mình. Hơn nữa cậu… bạn cậu, căn cứ vào quy luật ngưu tầm

ngưu mã tầm mã, thì chắc cũng giống như cậu, sẽ không vì công việc mà

miễn cưỡng bản thân đâu nhỉ?”

“Ừ.” Tiền Hằng gật đầu, “Cậu ta không đồng ý, dùng ám thị uyển chuyển từ

chối đối phương, sau đó tạm xử lý chuyện này.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, cô gái này lại cứ như vậy mà từ bỏ.” Tiền Hằng nói đến chỗ này, lại

không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi, anh cố gắng bình tĩnh nói, “Tôi,

người bạn này, cảm thấy tấm lòng của cô ấy cũng khá chân thành, suy đi

nghĩ lại, cảm thấy cũng không phải là không thể thử một lần, nhưng còn

chưa qua mấy ngày, cô ấy lại lật lọng, không hề đề cập tới chuyện bày tỏ

trước đấy. Còn nói là đam mê công việc không có lòng dạ yêu đương. Hoàn

toàn là hai bộ mặt.”

Ngô Quân sờ cằm: “Sau khi đối phương bày tỏ, cậu có ám chỉ cho đối

phương cũng có thể thử một lần không?”

“…”

Tiền Hằng phải nhấn mạnh lần nữa: “Là một người bạn của tôi.”

Ngô Quân không có chút thành ý nói: “À, tôi là chỉ bạn của cậu.”

Tiền Hằng dè dặt nói: “Người bạn này của tôi, cũng từng ám chỉ một chút.”

“Vậy chính là cậu… người bạn này của cậu ám chỉ còn chưa đủ rõ ràng. Con

gái mà, vào khoảnh khắc chủ động bày tỏ đó, đã tiêu hao hết toàn bộ dũng

khí rồi, thật ra thì các cô ấy cũng không dũng cảm như vậy, da mặt vẫn rất

mỏng, cũng rất nhạy cảm, sau khi người ta bày tỏ, cậu… người bạn này của

cậu thờ ơ lãnh đạm tạm xử lý thậm chí còn mơ hồ mang theo ý từ chối,

người ta đã buồn nào bằng lòng người đã chết [1]. Có thể chỉ một ngày đó,

cảm xúc của người ta cũng đã như ngồi tàu lượn siêu tốc một trăm lần vậy,

sự nhiệt tình lúc đầu đều bị làm nguội mất rồi, sau đó bắt đầu hối hận về

hành động bày tỏ của mình…”

[1] Buồn nào bằng lòng người đã chết (): một vế trong câu nói “Ai mạc

đại vu tâm tử, nhi nhân tử diệc thứ chi – ” của Trang Chu, Không gì

buồn bằng lòng người đã chết, người chết không đáng sợ bằng lòng chết.

Tiền Hằng nghe đến chỗ này, không nhịn được nâng cao giọng điệu hừ lạnh:

“Hối hận? Cô ấy có gì mà hối hận?”

Ngô Quân nháy mắt: “Bởi vì cảm thấy quá lúng túng, thật mất mặt, tự ái bị

tổn thương đó.”

“Cho nên?”

“Cho nên loại chuyện theo đuổi người ta này, cần phải do đàn ông chúng ta

chủ động.” Ngô Quân nói, “Nhất là, cậu…bạn cậu suy xét như vậy, thì cũng đã

thích để ý đối phương rồi. Nếu thích, thì đừng để lỡ, trực tiếp lên đi!”

Để ý Thành Dao? Thích Thành Dao?

Tiền Hằng trầm mặc.

Mặc dù vẫn luôn trốn tránh không muốn suy xét vấn đề này, nhưng hôm

nay bị Ngô Quân chỉ ra trước mặt, anh cuối cùng cũng phải nhìn thẳng vào

đáy lòng mình.

Lúc nhận được món quà to gan của Thành Dao, mặc dù khiếp sợ, nhưng sau

đó, quả thật cũng chưa từng không vui, không chỉ không hề không vui, mà

thậm chí còn có một chút vui mừng.

Chỉ là ——

“Không được.”

Ngô Quân hơi nghi hoặc: “Sao?”

Tiền Hằng mím chặt môi: “Người bạn này của tôi, không theo đuổi người

khác, đây là nguyên tắc. Cậu ta là một người có ranh giới cuối cùng. Loại

chuyện theo đuổi người khác này, không phù hợp với phong cách của cậu

ta.”

Ngô Quân nhìn thật sâu vào Tiền Hằng, sau đó ý vị sâu xa nói: “Vậy ít nhấtcũng phải cho ám chỉ rõ ràng hơn, quăng cành ô liu để cho cô ấy hiểu, sau đó

để cho cô ấy không ngừng cố gắng tiếp tục theo đuổi cậu… bạn cậu!”

Tiền Hằng ừ một tiếng, rơi vào trầm tư.

“Sau đó phải tăng thêm nhiều cơ hội để hai người có thể tương tác thân

mật, trong quá trình tiếp xúc, để cho cô ấy phát hiện ra đúng là đối với cậu…

bạn cậu vẫn không thể tự kiềm chế được, cậu… bạn cậu cũng phải chọc đối

phương một chút, để cho đối phương cảm thấy bạn cậu cũng có thiện cảm

với cô ấy, cơ hội cô ấy chủ động theo đuổi cậu… bạn cậu là rất thành công,

như vậy thì bạn cậu có thể không cần phá nguyên tắc ngồi không hưởng lộc

của mình rồi.”

Tiền Hằng vốn đang nhíu mày sau khi nghe xong thì giãn ra, anh nhìn Ngô

Quân: “Hình như có chút đạo lý, tôi sẽ nói lại cho bạn của tôi.”

Ngô Quân hữu nghị đề nghị: “Đã là người có liên hệ trong công việc, vậy thì

kiến nghị cách tương tác thân mật cũng phải thoát khỏi kiểu mẫu bình

thường, phải mới mẻ một chút, tác động một chút, càng mập mờ một chút!”

“Ừ.”

“Nhưng mà con gái đã bày tỏ một lần rồi thì chưa chắc có can đảm bày tỏ

lần thứ hai, cho nên đợi đến lúc bầu không khí gần được, thì cậu… bạn cậu có

thể nói cho đối phương biết, mình bất đắc dĩ mà đón nhận lời bày tỏ của cô

ấy, như vậy thì được rồi!”

Tiền Hằng gật đầu nói: “Không sai.”

Nếu đã giải quyết xong phiền nhiễu tình cảm của Tiền Hằng… bạn của Tiền

Hằng xong, thì đến lúc giải quyết của anh ta, Ngô Quân gãi đầu: “Tiền Hằng,

gần đây trong chuyện tình cảm tôi cũng gặp phải chút khó khăn, cô gái mà

trước kia tôi thích chịu tổn thương trong tình cảm, bây giờ cô ấy rất mâu

thuẫn…”

Kết quả lời của Ngô Quân còn chưa nói hết, Tiền Hằng nhìn đồng hồ đeo tay,

sau đó động tác lưu loát đứng dậy, không có chút thành ý nói: “À, thời gian

cũng không còn sớm, tôi còn có chút chuyện, tôi đi trước.”

“…”

Ngô Quân cứ như vậy mà trợn mắt há miệng nhìn Tiền Hằng bình tĩnh đi ra

cửa nhà anh ta.

Tình bạn đâu? Còn tình bạn thì sao?

Hóa ra bản thân anh ta là một người tư vấn tình cảm miễn phí à?! Hơn nữa

đã nói cảm ơn chưa?! Không có! Căn bản không có!

Ngô Quân nghĩ về khốn cảnh tình cảm bản thân phải đối mặt, lại nghĩ về tên

cặn bã qua cầu rút ván Tiền Hằng, thiếu chút nữa nhào đầu về phía chiếc

giường Kingsize của mình mà khóc một trận.

*****

Ngày hôm sau lúc Thành Dao đến Quân Hằng, chỉ thấy Ngô Quân đang lén

lút thăm dò.

“Gần đây mọi người có biết ai đã thổ lộ với Tiền par của mọi người không?”

Đàm Dĩnh bày tỏ không biết, Bao Duệ cũng vô cùng mờ mịt. Ngô Quân hỏi

một vòng, thất vọng, đối với bầy không khí bát quái trong công ty vô cùng

bất mãn, chỉ có thể đành chịu.

Kết quả Ngô Quân chân trước mới đi, thì cuộc gọi nội tuyến của Tiền Hằng,

đã gọi Thành Dao vào văn phòng.

“Thứ bảy này, để trống ra.”

“Có vụ kiện mới phải tăng ca sao?”

“Không có.” Tiền Hằng lời ít ý nhiều, “Thứ bảy, đến nhà tôi một chuyến.”

Thành Dao bừng tỉnh hiểu ra: “À à, là phải quét dọn biệt thự đúng không,

anh có dụng cụ lau nhà gì không?”

“…”

Tiền Hằng hắng giọng: “Không phải đến biệt thự của tôi, là biệt thự của ba

mẹ tôi.”

Thành Dao:???

Tiền Hằng trấn định như thường nói: “Trước đó bởi vì do cô, mà làm cho tôi

xem mắt thất bại, bây giờ ba mẹ tôi thúc giục tôi phải dẫn người về nhà ăn

cơm, nếu không sẽ đến Công viên Nhân dân phát tờ rơi thông tin của tôi.”

Thành Dao gãi đầu, cuối cùng cũng nhớ lại chuyện này.

Cô liên tục gật đầu: “Không thành vấn đề không thành vấn đề. Nhưng mà

phải mặc đồ gì, gia đình sếp có chú trọng gì không? Có dress code gì không?”

Tiền Hằng mím môi: “Không có, tự cô cân nhắc là được.” Anh rủ tầm mắt

xuống, “Không cần quá kích động, cũng không cần quá khẩn trương.”

Thành Dao nghĩ, cô kích động cái gì khẩn trương cái gì chứ! Dù sao cũng là

vạch áo cho người xem lưng, ba mẹ anh cũng không đến Chợ xem mắt phát

tờ quảng cáo cô đâu!

*****

Thời gian cứ thế trôi qua đến thứ bảy.

Thành Dao chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng chọn xong quần áo, rồi luống

cuống tay chân xử lý bản thân, vội vàng chạy xuống lầu. Ở dưới lầu, chiếc

Bentley của Tiền Hằng đang đợi.

“Sếp, tôi đến rồi, có thể xuất phát!”

Kết quả Thành Dao mới vừa vui mừng chui vào ghế phụ, thì Tiền Hằng nhìn

cô, nhíu mày: “Thành Dao, cô mặc cái này, nghiêm túc không?”

“Đúng vậy!” Thành Dao giành công nói, “Đây chính là bộ tôi đã chọn lựa

khéo léo, cái áo khoác ngoài này, anh xem, đơn giản tinh tế, không mất lễ độ,

nhưng mà không có chút đặc sắc gì, hoàn toàn là người đi đường, bảo đảm

sau khi mặc vào đi bên cạnh anh thì sẽ rất chán, một giây liền bị loại.”

“…”

Giọng nói của Tiền Hằng gần như có chút nghiến răng nghiến lợi: “Cho nên

cô sẽ mặc cái này để gặp ba mẹ tôi?”

Thành Dao không rõ lắm: “Như vậy không phải sau này sẽ thuận tiện ‘chia

tay’ à? Bởi vì tôi quá tệ, cho nên anh liền quăng tôi? Như vậy ba mẹ anh

không chỉ có rất dễ dàng tiếp nhận, mà thậm chí còn nước mắt lưng tròng vì

mắt anh lại thấy ánh sáng lần nữa!”

“…”

Tiền Hằng xoa xoa mi tâm, cố gắng khắc chế cảm xúc của mình không nói

gì, anh nổ máy xe.

“Ơ? Tại sao lại đến đường Thuần Nhiên? Không phải nói hẹn ở nhà hàng

nằm trên đường Tế Vũ sao? Đây hoàn toàn là hướng khác nhau mà.”

Khi Tiền Hằng hoàn toàn đậu xe ở dưới tầng hầm của Trung tâm thương

mại đường Thuần Nhiên, Thành Dao mới ý thức được vấn đề, cô hỏi nhìn

Tiền Hằng: “Sếp?”

Tiền Hằng không nhìn cô, cất bước đi thẳng ra Bentley. Thành Dao không

còn cách nào, chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi đi theo.

Kết quả Tiền Hằng cứ như vậy một được đi thẳng lên tầng bốn khu đồ nữ,

anh suy nghĩ một chút, rồi đi tới cửa hàng đồ nữ thương hiệu Pháp, sau đó

quay đầu liếc nhìn Thành Dao: “Ngớ ra làm gì? Đi vào.”

Thương hiệu này Thành Dao từng nghe về nó, bình thường lúc xem tin giải

trí bát quái có không ít ngôi sao chia sẻ về thương hiệu này, quần áo quả thật

rất đẹp, vừa mang phong cách tây vừa thanh thoát, chỉ là… giá cả cũng rất

mang phong cách tây rất thanh thoát.

Tiền Hằng lại không thấy sự giãy giụa trong mắt Thành Dao, anh đi thẳng

vào trong cửa hàng, nhìn về phía kệ hàng, sau đó giơ tay chỉ: “Cái này, cái

này, còn có cái này.”

Nhân viên bán hàng vô cùng nhiệt tình: “Anh ơi, muốn cho bạn gái anh thử

một chút không?”

Thành Dao muốn giải thích: “Không…. tôi không…”

“Không cần, trực tiếp mua.”

Thành Dao:???

Nhân viên bán hàng mặt mày hớn hở: “Tôi đi gói lại.”

Tiền Hằng nhấp mím môi: “Không cần gói.” Lúc này anh mới nhìn thẳng

Thành Dao, “Cô mặc vào.”

“Phải mặc thành như vậy đi gặp ba mẹ anh sao?” Thành Dao thấp thỏm nói,

“Có phải quá đẹp quá long trọng rồi không? Ngộ nhỡ ba mẹ anh có ấn tượng

quá tốt về tôi thì sao?”

Có lẽ là ở cùng với kịch độc Tiền Hằng này quá lâu, nên ngay cả Thành Dao

cũng không tự chủ mà bắt đầu cảm thấy bản thân tốt đẹp: “Con người dựa

vào ăn mặc, tôi mặc như vậy, rồi ngộ nhỡ bọn họ vô cùng vừa ý tôi, yêu cầu

chúng ta kết hôn tại chỗ thì làm thế nào?”

“…”

Tiền Hằng nhẫn nhịn, cuối cùng cũng kiềm chế nói: “Thành Dao, tỉnh lại đi.”

“…”

Anh vô cùng ghét bỏ nhìn bộ đồ Thành Dao đang mặc, sau đó dời tầm mắt đi

chỗ khác: “Cô mặc đồ xấu sẽ ảnh hưởng đến phong cách của tôi.” Anh lạnh

lùng nói, “Ánh mắt của Tiền Hằng tôi, phải là tốt nhất.”

Được… được rồi…

Mặc dù Thành Dao nơm nớp lo sợ, nhưng nội tâm lại không nhịn được mà

kích động, chẳng lẽ đây chính là bởi vì đóng giả bạn gái của ông chủ, cho nên

được ông chủ mua quần áo cho trong truyền thuyết sao?!! Chỉ đóng giả bạn

gái một lần mà thôi, vậy mà có thể không không có được bộ đồ mắc như vậy!

Đáng giá!

Ánh mắt và miệng của Tiền Hằng cay độc như nhau, mặc dù trước đó chưa

thử, nhưng đồ trên người, lại giống như dành riêng cho Thành Dao vậy, vô

cùng phù hợp khí chất của cô.

Ngay cả Thành Dao nhìn mình trong gương, cũng có hơi sợ ngây người.

Cô nghĩ, cô thật là mẹ nó đẹp mà!

Đợi đến lúc cô tự luyến xong trở về tình trạng bình thường, thì việc đầu

tiên chính là nói cảm ơn với Tiền Hằng: “Cảm ơn sếp!”

Tiền Hằng lại ra sức dời ánh mắt đi, lạnh lùng nói: “Không cần cảm ơn tôi,

tiền sẽ trừ vào tiền thưởng cuối năm của cô.”

“…”

Đừng kết hôn tại chỗ nữa, Thành Dao nghĩ, vẫn là để cho sếp của cô nổ tại

chỗ luôn đi.

*****

Lúc hai người chạy đến nhà hàng, thì ba mẹ của Tiền Hằng đã sớm ngồi

trong phòng riêng. Cũng giống như trong tưởng tượng của Thành Dao, mẹ

Tiền là một mỹ nhân có khí chất vô cùng cao quý, vẻ ngoài của Tiền Hằng gần

như đều di truyền từ bà ấy, còn nét mặt phong độ của Tiền Hằng, chính là

bản sao của ba Tiền Hằng, nhà giàu số một vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt

cứng nhắc, thoạt nhìn không quá dễ nói chuyện.

Tiền Hằng vẫn là bộ dáng liều chết kia, anh nhìn mẹ mình, không nhìn

thẳng ba của anh, cứng rắn nói: “Mẹ, đây là bạn gái con Thành Dao.”

“Tiểu Thành phải không? Đến đây đi, ngồi đây.” Mẹ Tiền rất dịu dàng, lập

tức đánh tan sự lúng túng và khẩn trương khi ăn cơm với nhà giàu số một,

lôi kéo Thành Dao trò chuyện.

Nhưng mà cuộc nói chuyện phiếm này, cuối cùng cũng tiến vào chủ đề

chính thôi…

Quả nhiên, trò chuyện vui vẻ với nhau không bao lâu, thì mẹ Tiền liền đổi đề

tài câu chuyện ——

“Tiểu Thành à, bác muốn hỏi một chút, cháu và Tiền Hằng của chúng ta là

quen nhau thế nào?”

Tiền Hằng muốn trả lời, thì bị mẹ Tiền trợn mắt nhìn lại: “Mẹ đang hỏi Tiểu

Thành.” Nói xong, bà lại tiếp tục cười híp mắt nhìn về phía Thành Dao.

“Quen biết qua công… công việc ạ.”

“Ở bên nhau bao lâu rồi?”

Thành Dao cầu cứu nhìn Tiền Hằng, nhưng mà bốn người một bàn, bây giờ

không có khả năng ăn gian, cô chỉ có thể nhắm mắt nói dối: “Ở bên nhau

chưa bao lâu lắm ạ.”

Mẹ Tiền lên tinh thần: “Vậy cháu thật sự hiểu rõ Tiền Hằng sao?”

“Cháu… cháu vẫn khá hiểu rõ.”

“Vậy cháu cảm thấy Tiền Hằng có khuyết điểm gì?”

Mẹ Tiền nhìn chằm chằm Thành Dao, ba Tiền nhìn chằm chằm Thành Dao,

Tiền Hằng cũng nhìn chằm chằm Thành Dao.

Ở trước mặt sếp nói khuyết điểm của anh, là đang chê mạng sống quá dài

sao?

Thành Dao mở to mắt nói bậy nói bạ: “Tiền Hằng vô cùng hoàn mỹ, có duy

nhất một khuyết điểm chính là quá hoàn mỹ, làm cho cháu có lúc sẽ hơi tự

ti!”

Nét mặt mây đen kéo đến của Tiền Hằng liền hòa hoãn xuống, khóe miệng

hơi giương lên.

Thành Dao lau mồ hôi, câu hỏi nộp mạng này, xem ra vẫn giữ được mạng

chó của mình.

Chỉ là mẹ Tiền vẫn không có ý định buông tha Thành Dao: “Cháu không cần

không dám nói sự thật ở trước mặt bác, không có ai toàn diện cả, trong quá

trình cháu quen nhau, cảm thấy Tiền Hằng có những vấn đề gì?” Bà ấy tuy

dịu dàng, nhưng ánh mắt cũng rất khôn khéo, bà ấy có ý ám chỉ nói, “Nếu

như thật sự quen nhau, cho dù chỉ thời gian ngắn, thì chắc chắn cũng có thể

kể ra những vấn đề phát hiện trong quá trình ma sát hòa hợp [2].”

[2] Ma sát hòa hợp (): nghĩa là cùng nhau cọ sát có xung đột có giãi bày

sau đó mới cảm thấy bản thân hòa hợp bên nhau

“…”

Thành Dao cắn răng: “Chuyện này, Tiền Hằng có lúc hơi quá đặc biệt [3], làm

cho cháu không theo kịp tiết tấu của anh ấy.”

[3] Nguyên văn là đặc lập độc hành (): ý chỉ đặc biệt, không giống người

thường, chí hướng cao cả, khác với tục lệ hủ lậu.

Cái này mà gọi là khuyết điểm, thì không đau không nhột, Thành Dao cảm

thấy mức độ này, cô còn có thể chắc ăn.

“Chỉ có mỗi khuyết điểm này sao?”

Thành Dao gật đầu một cái: “Vâng!”

Mẹ Tiền mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Vậy là cháu và nó quen nhau còn quá ngắn,

cho nên cũng chưa phát hiện những khuyết điểm như tự cảm thấy bản thân

quá tốt đẹp, miệng độc, lông rùa [4], chú trọng quá mức, không hợp tình

người, suy nghĩ của thẳng nam, không có chút ấm áp nam, sẽ không dỗ

người, sĩ diện quá đáng, bệnh ông chủ, lòng dạ ác độc, tự cho mình là thông

minh tài giỏi.”

[4] Lông rùa (): ý chỉ những người rất nhàm chán, không thú vị, còn rất

nghiêm túc, có những hành vi khác hẳn người bình thường, làm cho những

người xung quanh cũng cảm thấy phát điên vì những hành vi ấy. Cũng có

nghĩa chỉ những người theo chủ nghĩa siêu hoàn mĩ, nhặt xương trong

trứng, quá mức cẩn trọng, bất cứ việc gì cũng luôn luẩn quẩn trong lòng.

(Theo baidu)

“…”

“Với lại về mặt luật gia đình nó rất chuyên nghiệp, nếu như con chia tay với

nó, chắc chắn một phân tiền cũng không bồi thường.”

Thành Dao nghĩ, Tiền Hằng không thể thoát FA, ngoại trừ thực lực của

chính anh, thì thực lực của mẹ anh cũng không thể khinh thường.

Ba Tiền vừa nãy còn ở một bên giữ yên lặng nhìn Thành Dao, cuối cùng

cũng mở miệng: “Cái họ Thành này thật ra bác không thích lắm.”

“…”

“Nhưng nếu cháu vừa ý con trai bác, thì có thể thấy rõ khẩu vị và ánh mắt

của cháu, vẫn tốt.”

“…”

“Ngoài ra, bác vẫn hy vọng cháu có thể cung cấp bảng điểm gốc từ trung

học cơ sở đến đại học, bản sao có đóng dấu của nhà trường.”

“Sao ạ?”

Ba Tiền khẽ mỉm cười: “Như vậy thì bác có thể biết sau này sẽ nói chuyện về

kiểu đề tài gì với cháu, nói chuyện cũng có thể trôi chảy hơn.”

???

Thành Dao sững sốt chừng ba phút, cuối cùng mới kịp phản ứng.

Biết nền tảng chỉ số IQ từ bảng điểm, mới có thể đảm bảo trí lực của nhau có

cùng một trình độ không, có thể trò chuyện về chủ đề gì…

“Đúng rồi, báo cáo kiểm tra sức khỏe ba năm gần đây, hy vọng cháu cũng có

thể cung cấp cho bác. À, nhà cháu có gia phả không?” Ba Tiền bình tĩnh nói

như đương nhiên, “Cháu yên tâm, làm ăn… à, không, người trẻ nói yêu

đương, chú trọng cũng là công bằng, cháu cung cấp tài liệu cho bác, thì bác

cũng sẽ cung cấp tài liệu liên quan của Tiền Hằng cho cháu.” Ông ấy vừa nói,

vừa lấy ra một quyển sách dày bốn trăm trang, “Đây là tài liệu giai đoạn

trước, đưa cho cháu tham khảo trước.”

Thành Dao nhận lấy xem, thiếu chút nữa bị dòng chữ ở bìa ngoài làm mù

mắt.

Tập sách bách khoa toàn thư về thanh niên Tiền Hằng độc thân xuất sắc

Tiêu đề phụ là ——

Kết hôn theo luật, cự tuyệt độc thân!

Sau khi mở mục lục của tập sách này ra, thì càng làm cho người ta không

cách nào nhìn thẳng.

Giống hệt như viết luận văn vậy, trong mục lục bao gồm xuất xứ của Tiền

Hằng, thuộc tính của Tiền Hằng, đặc trưng của Tiền Hằng, so sánh ưu thế

nắm giữ Tiền Hằng ngắn hạn và dài hạn, điều khoản miễn trừ trách nhiệm

với điểm thiếu sót của Tiền Hằng, trình bày sáu phương diện chân thật của

Tiền Hằng… Dưới mỗi một đầu đề còn có hai cấp mục lục nữa, dưới hai cấp

mục lục còn có ba cấp mục lục… Lật đến trang cuối cùng, còn thấy một dòng

chữ in đậm thật to ——

“Đường dây nóng tranh mua Tiền Hằng: 180XXXXXXXX.”

Thành Dao nhìn chuỗi con số này, chính là số điện thoại của Tiền Hằng.

Mẹ ơi! Đây là kiểu ma quỷ gì vậy!

Thành Dao nhìn quyển bách khoa toàn thư Tiền Hằng này, thật sự không

dám tin ánh mắt mình nữa, cô dùng ánh mắt hỏi Tiền Hằng, còn Tiền Hằng,

cũng không được tự nhiên mà trực tiếp nghiêng đầu sang chỗ khác, biểu cảm

trên mặt anh cũng tràn đầy vẻ bất đắc dĩ không còn gì lưu luyến.

Xem ra, cái này chính là sổ tay xem mắt mà ba mẹ Tiền Hằng tốn nhiều tiền

đặt riêng cho anh, nếu như hôm nay cô không đóng giả bạn gái của Tiền

Hằng đến ăn bữa cơm này với anh, thì xem ra không bao lâu sau, quyển sổ

tay này sẽ được truyền đi trong giới xem mắt, không quá ba ngày, là có thể ra

khỏi giới, không chừng còn có thể lên hot search…

Thành Dao nhìn Tiền Hằng, lại nhìn ba Tiền mẹ Tiền, trong lòng chỉ có một

ý niệm ——

Tổ truyền ma quỷ!

Mẹ nó tuyệt đối là một nhà tổ truyền ma quỷ!

Truyện Chữ Hay