Editor: Thoa Xù
Giọng của trợ lý Đông vô cùng sợ hãi: "Nếu không phải An Thừa gửi tin nhắn bảo tôi tới đây, tôi thật sự không biết sẽ xảy ra hậu quả gì......"
Toàn thân tôi nhũn ra tựa vào bức tường phía sau, che cả khuôn mặt lại, khiếp đảm giống như là đối mặt với một thẩm phán nghiêm nghị.
"Cô Tân," Trợ lý Đông dừng một lát, sau đó mới cố gắng khôi phục lại bình tĩnh, "Cô có biết vì sao An Thừa lại gửi tin nhắn cho tôi không?"
Tôi run rẩy lắc đầu.
Ông lấy điện thoại di động ra, tìm ra cái tin nhắn đó để đưa tới trước mặt tôi, chỉ có mấy chữ ít ỏi, lại khiến cho tôi vô cùng chấn động giống như bị điện giật vậy:
"Tới mau, không thấy Tân Nghiên."
"Nhất định là lúc cậu ấy gửi tin nhắn thì đã không được khỏe rồi, khi tôi vào nhà, cậu ấy đã gục trên sàn nhà ở trước cửa chính, mới chỉ thay được một chiếc giày, cô Tân, cậu An Thừa định đi tìm cô đó."
Tôi cảm thấy giống như có một loại dung dịch ăn mòn cực mạnh tạt vào trong lòng tôi, mỗi một tấc cứng rắn đều nhũn nhão sụp đổ trong đau đớn tận cùng.
Trợ lý Đông không giấu được vẻ đau lòng: "Hôm nay cậu ấy phát bệnh, là bởi vì lần trước sau khi rơi xuống nước thì bị nhiễm trùng phổi kéo dài không dứt, nhất định là gần đây cậu ấy có triệu chứng ho khan cảm mạo, nếu như bình thường có thể quan tâm đến tình trạng của cậu ấy nhiều hơn, để cho cậu ấy giữ được tâm trạng vui vẻ, thì hoàn toàn có thể phòng tránh được tình huống như thế."
"Rơi xuống nước?" Tôi cảm thấy hết sức ngạc nhiên, "Úc An Thừa rơi xuống nước lúc nào?"
Trợ lý Đông hơi do dự, dường như hạ quyết tâm mới nói ra: "Cô Tân, thật ra thì chuyện lúc trước, An Thừa vẫn không cho chúng tôi xen vào, thậm chí là với chủ tịch Úc, cậu ấy cũng chỉ nói là mình trượt chân, nhưng mà ngày hôm đó, cô và An Thừa kẻ trước người sau cùng trượt chân rơi xuống nước, sẽ không đúng lúc như vậy chứ."
Bỗng dưng tôi nhớ tới lúc mình rơi xuống nước, khoảnh khắc cuối cùng trước khi rơi vào hôn mê, có một bóng người xé rách mặt hồ!
"Ông nói sau khi tôi rơi xuống nước, Úc An Thừa đã nhảy xuống nước cứu tôi sao?"
Trợ lý Đông không trả lời thẳng: "Thật may là có mấy chiếc thuyền câu ở gần đó, là do cô Điềm Nhi và người ta chèo thuyền tới cứu hai người, nhưng mà trước đây An Thừa đã được chuyên gia chăm sóc sức khỏe dạy học bơi lội, theo như lời của người chèo thuyền đó nói, lúc đó An Thừa thật sự rất cố gắng đến gần chỗ cô rơi xuống nước."
Thì ra cái bóng dáng nhảy xuống nước trước khi tôi mất đi ý thức thật sự là Úc An Thừa!
Trái tim tôi nhấp nhô bất định giống như lại bị chìm vào trong nước, cho dù sau đó anh đã cố gắng hết sức bù đắp để che giấu cho Huệ Điềm Nhi, nhưng lúc đó khi anh nhảy xuống nước, chắc chắn là không kịp suy tính chuyện gì cả, anh hoàn toàn chỉ dựa vào một trực giác: anh không muốn để tôi chết.
Hơn nữa, từ đầu tới đuôi, anh thật sự chưa từng có ý làm bất cứ điều gì tổn thương hay xỉ nhục tôi, không những như thế, có những lúc anh còn cho tôi sự ấm áp trong cơn hoảng hốt......
Nhưng hôm nay suýt chút nữa thì tôi đã lấy mạng anh rồi!
Có một sự xót xa ân hận không cách nào bù đắp tràn dâng trong lòng tôi, há miệng cắn mạnh xương ngón tay, cơ thể dựa vào bức tường vững chắc mới không khiến mình trượt xuống.
Trợ lý Đông khẽ thở dài: "Cô Tân, vì chuyện sức khỏe mà An Thừa luôn sống rất khép kín, cho nên thế giới nội tâm của cậu ấy đơn thuần hơn bất cứ ai, cậu ấy không biết rõ việc sống chung với người khác là như thế nào, dĩ nhiên lại càng không có ý hại người, nhưng mà cậu ấy nhạy cảm hơn bất cứ ai, dễ bị tổn thương hơn, hơn nữa từ nhỏ cậu ấy đã không muốn có sự kết nối nhiều với người khác, có đôi khi, ngay cả chủ tịch Úc cũng không nắm bắt được tâm tư của cậu ấy, người thực sự hiểu rõ cậu ấy có lẽ chỉ có bà cụ Huệ, nhưng mà bây giờ lại...... Lúc này, nếu như bên cạnh An Thừa có thể có một người bằng lòng tìm hiểu cậu ấy một cách thật tâm, quan tâm cậu ấy, yêu thương con người cậu ấy, có lẽ cậu ấy có thể sống vui vẻ hơn một chút."
Mặc dù giọng nói của ông không có một chút trách cứ, tôi lại cảm thấy trên mặt nóng rát như bị người ta tát một cái.
Cho tới nay, trong lòng tôi có quá nhiều bất mãn oán hận, góp nhặt dồn nén ngày này qua tháng nọ đã trở thành rào cản, tôi tức giận bất bình, muốn phát tiết muốn đổ lỗi nhưng càng phát thì càng bức bản thân mình vào ngõ cụt, cho nên tôi đã dùng cách duy nhất để cư xử với cái thế giới này, đó là cho dù bị bất cứ tổn thương gì cũng đối chọi gay gắt, có thù tất báo.
Ở trong lòng tôi sớm đã không có cái gọi là thông hiểu và quan tâm, chứ đừng nói chi là yêu thương.
Nước mắt tràn qua mu bàn tay, tôi cắn xương ngón tay càng mạnh hơn, nhưng hối hận và đau đớn trong lòng vẫn khuấy đảo dữ dội.
"Cô Tân, tôi là người ngoài, có nói gì không phải thì xin cô bỏ qua cho." Trợ lý Đông sâu sắc nhìn tôi, "Hiện giờ chủ tịch Úc và phu nhân không có ở đây, chuyện chăm sóc An Thừa thế nào đều do cô sắp đặt đó."
Ông xoay người đi về phía phòng làm việc của bác sĩ, tôi lập tức không chống đỡ nổi, trượt đến trên đất.
Vô cùng sợ hãi, hổ thẹn, nhưng vẫn cảm thấy may mắn.
Cũng may, giữa chúng tôi không có tình yêu, cho nên khi xảy ra tổn thương vẫn không đến mức hóa thành thù hận, ngọc nát đá tan, tôi còn có thể cố gắng sửa sai để được hưởng khoan hồng.
Sau khi hỏi y tá trưởng về một số kiến thức điều dưỡng thông thường, tôi đi phòng bệnh của Úc An Thừa.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh tôi càng cảm thấy mình mang tội lỗi nặng nề.
Sắc mặt của anh nhợt nhạt đến dọa người, sắc môi thì tím bầm, miệng dường như không khép lại và hô hấp dồn dập, chân mày nhíu lại thật chặt, giống như rơi vào một cơn ác mộng không thể nào trốn thoát được.
Cho dù đã hôn mê bất tỉnh thì bệnh tật vẫn cứ hành hạ anh nặng nề như vậy, anh hoàn toàn không thể nào ngủ nằm ngửa một cách thoải mái được, cả người chỉ có thể nửa dựa nửa nằm, thỉnh thoảng còn lấy tay cố níu chặt phần áo chỗ ngực và lấy hơi từng ngụm từng ngụm, vô cùng khó khăn thì hơi thở mới hồi phục lại đôi chút, sau đó lại ho khan đứt quãng, từn cơn từng cơn nối tiếp nhau, dường như muốn xé rách từng tấc tim phổi của anh.
Ho đến lúc dữ dội nhất, anh không thể tự chủ được gập người vế phía trước, tôi lo anh sẽ ngã xuống giường, vội vàng ngồi ở mép giường, để cho anh dựa vào người tôi.
Tấm lưng gầy gò của anh mất khống chế rung động trên cánh tay tôi, tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ học theo dáng vẻ lần trước của anh, cố gắng nhẹ nhàng vuốt ve lưng của anh, từng cái từng cái...... Hình như anh dễ chịu hơn một chút, nhịp điệu hô hấp cũng từ từ bình ổn hơn, đầu không khống chế được gục xuống vai tôi.
Sự thấp thỏm trong lòng tôi mới buông xuống được, thế nhưng đột nhiên anh lại lên cơn ho, giống như muốn nôn cả trái tim ra ngoài vậy, tôi phải ôm cả người anh vào trong lòng mới có thể cố định anh lại, đầu của anh tựa vào ngực tôi, anh khụ khụ liên tục không ngừng, vang động trong ngực tôi, nhưng mà tôi lại cảm thấy càng lúc anh càng mệt mỏi yếu sức, ngoài chuyện ho khan liên tục thì hình như anh cũng không có sức để thở nữa, hoàn toàn yếu ớt dựa vào trong lòng tôi.
Có thể là do tác dụng của thuốc tạm thời áp chế được những đau đớn của anh, tôi lau mồ hôi trên trán anh, đang định đặt anh trở lại gối, bỗng nhiên nhìn thấy khóe miệng anh tràn ra bọt máu.
Mặc dù biết đây là triệu chứng do phổi gây ra, tôi vẫn bị dọa sợ đến tay chân phát run, cuống quít định nhấn chuông gọi bác sĩ.
Mà tay tay tôi vừa buông lỏng, anh lập tức nặng nề ngã ra phía sau, lại tiếp tục ho khan, tôi mặc kệ những chuyện khác, vội vàng nâng anh dậy ôm vào trong lòng, một dòng máu chảy ra từ khóe miệng của anh, tôi cố gắng bảo mình đừng hốt hoảng, nhẹ nhàng vuốt ngực cho anh ổn định hơi thở, cũng may, ở trong lòng của tôi hình như anh dễ chịu hơn rất nhiều, dần dần bớt ho lại.
Lần này tôi lại không dám buông anh ra, chỉ dám cử động nhẹ nhàng, từ từ đưa tay ra, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau vết máu ở khóe miệng cho anh. Anh không còn sức sống tựa vào trong lòng của tôi, bóng mi che phủ quầng thâm mệt mỏi dưới mắt, giống như vừa trải qua một kiếp nạn, một trận lao tâm lao lực quá sức mệt mỏi.
Tôi có thể cảm nhận được sự yếu ớt và nhịp tim khác thường của anh trên cánh tay mình.
Nếu như chậm thêm nửa giờ, anh có thể sẽ...... Đột nhiên tôi cảm thấy một sự sợ hãi trước nay chưa từng có, sợ đến cả người không tự chủ cũng bắt đầu phát run, theo bản năng vòng tay ôm anh càng chặt thêm, giống như là buông anh ra rồi thì tội lỗi của tôi sẽ mãi mãi không có cơ hội cứu vãn nữa.
Có lẽ là bị tôi làm kinh động, Úc An Thừa ho khụ khụ vài tiếng rồi mở mắt ra, ánh mắt không có tiêu cự nhìn một cách lờ mờ, từ từ chuyển sang gương mặt của tôi.
Ánh mắt của anh cũng chưa mở ra hẳn, trong mắt hình như còn bị che bởi một tầng hơi nước, tôi không biết ý thức của anh có rõ ràng hay không, nhưng mà tôi nhìn thấy rõ anh cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn tôi vài giây giống như không thể tin được, đột nhiên khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Nụ cười mỉm đó, giống như là sau bao nhiêu năm dài đằng đẵng, rốt cuộc tôi lại gặp được người ở lại trong trái tim tôi, dù cho phải lập tức chịu cảnh cách núi ngăn sông, cũng có thể vui vẻ không nuối tiếc.
Tay của anh cũng nhẹ nhàng xoa xoa lên mặt tôi, nhẹ giống như lông vũ phất qua trong gió.
Còn chưa xác định đó có phải là ảo giác do tôi sợ hãi quá độ hay không, anh đã nhắm mắt lại trượt vào trong lòng tôi.
Lần này, anh ngủ vô cùng yên ổn.
Có lẽ là anh vừa mới mơ một giấc mộng đẹp, hơn nữa ngay khoảnh khắc đẹp nhất trong mộng, ánh mắt của anh vừa vặn mơ màng nhìn tôi, vì vậy tôi cũng đã vô tình trở thành một khoảnh khắc đẹp trong giấc mộng của anh.
Ngoài ra, bây giờ tôi thật sự không có dũng khí để nghĩ thêm chuyện gì nữa, hơn nữa cũng thật sự mệt mỏi không muốn suy đoán nữa.
Đêm hôm đó Úc An Thừa vẫn dựa vào lòng tôi, thế nên khi trời sáng, cả người của tôi cũng đã tê rần.
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi biết được thì ra tôi còn có thể chăm sóc một người một cách cẩn thận và dịu dàng như vậy.
Lần này anh phát bệnh nguy kịch như vậy, hồi phục vô cùng chậm, qua mấy ngày vẫn ngủ mê man nửa ngồi nửa nằm, tôi xin nghỉ phép, luôn túc tực trong phòng bệnh với anh, nhiều lần anh thở gấp khụ khụ vài tiếng, trằn trọc không ổn định, tôi đều để anh dựa vào người tôi như vậy, lúc quá mệt mỏi thì trực tiếp dựa vào anh ngủ thiếp đi.
Lúc mơ mơ màng màng, hình như trên mặt lại có sự vuốt ve nhẹ nhàng như lông vũ phớt qua, nhưng mà mỗi lần tôi mở mắt ra thì cái lông vũ đó lập tức tan biến như cơn gió vậy.