Edit: Tử Liên Hoa
Hất giầy ra sau lưng, tôi nặng nề thả người xuống ghế sofa, mở ti vi, tăng âm lượng tới mức tối đa, cầm điều khiển ti vi tùy tiện chuyển sang một kênh hài, coi như trong phòng này chỉ có một mình mình.
Không biết từ lúc nào Úc An Thừa đã lắc lư trước mặt, thả một đôi dép xuống cạnh chân tôi.
Tôi nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm cái TV bị anh che mất.
Chẳng biết anh lại chạy đi đâu, chỉ chốc lát sau lại bưng một đĩa trái cây được cắt miếng tới trước mặt tôi.
Tôi tắt TV, đi thẳng về phía cầu thang, lúc bước lên bậc thang đầu tiên thì bị Úc An Thừa ở đằng sau kéo lại.
Tôi cố gắng làm như mình chẳng hề để ý: "Cám ơn anh đã mời tôi đi xem ballet, nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."
Có vẻ anh đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng viết lên máy tính cầm tay: "Nói chuyện."
Ở cùng một người căn bản là không thể nói chuyện, nói thế nào? Huống hồ nhất định chuyện có liên quan tới Huệ Điềm Nhi.
Nhưng thái độ thành thật nghiêm túc của anh lại hoàn toàn kích thích sự tò mò của tôi: ranh giới cuối cùng anh giành cho cô em họ kia, rốt cuộc là cái gì?
Tôi miễn cưỡng lấy máy tính cầm tay, trở lại phòng ngồi trên ghế sofa: "Nói nhanh chút, buồn ngủ rồi."
Anh không nhìn tôi, chỉ cúi đầu chăm chú viết: "Ba tôi muốn đưa em ấy tới chỗ cha mẹ ở nước ngoài."
"?"
Hình như anh đã quyết định: "Chỉ có cô, mới có thể giúp em ấy ở lại."
"Đi cầu xin cho cô ta, không để ba anh đưa cô ta đi sao?"
Anh dùng sức viết một chữ: "Phải."
Xem ra Úc Quảng Đình vẫn luôn có khúc mắc về chuyện rơi xuống nước kia, nhưng tôi cố ý tỏ vẻ không hiểu: "Trở về cạnh cha mẹ rất tốt, tại sao còn muốn ở lại đây?"
Anh chần chừ một chút: "Sau khi ly hôn, cha mẹ em ấy kết hôn với người khác, không ai muốn nuôi em ấy."
Tôi không nhúc nhích: "Từ sau mười một tuổi tôi không còn ai chăm sóc, người thân nếu không ghét bỏ thì cùng là lừa gạt, chẳng phải tôi vẫn còn sống đây sao?"
Anh nhìn màn hình của tôi một lúc lâu, giống như đọc đi đọc lại từng chữ, lúc cúi đầu viết tiếp thì cổ tay đã run run: "Vì vậy, đừng để nỗi đau như thế xảy ra nữa."
Tôi đứng bật dậy khỏi ghế sofa, cho an hai chữ: "Không đời nào!"
Tôi bị tổn thương không thể bù đắt, tại sao còn phải đi giúp một kẻ muốn tôi chết tránh khỏi tổn thương!
Nhưng vừa mới bước đi, tay lập tức bị anh tóm lấy, anh không thể cầm máy tính để viết chữ nhưng ánh mắt rõ ràng không cam lòng, muốn thể hiện gì đó.
Tôi cảm thấy mình đã kiềm chế đến cực hạn, quay đầu lại nhìn anh chằm chằm: "Chắc chắn anh muốn người vợ hợp pháp của mình giữ cô vợ phi pháp kia lại sao?"
Anh nhìn khẩu hình của tôi, đột nhiên mở to hai mắt, hình như còn bối rối hơn cả tôi.
Tôi lười phải viết nhiều, cười lạnh nói thẳng ra: "Như hai người gọi là loạn - luân, hiểu không?"
Hẳn là anh đã hiểu ý tôi, bỗng dưng buông tay nhấc máy tính cầm tay lên.
Lần này anh viết rất nhiều chữ, tốc độ càng ngày càng nhanh, không chỉ cổ tay mà cả người đều phát run.
Tôi lại muốn xem xem rốt cuộc anh viết cái gì, nhưng anh lại đột nhiên dừng lại, dứt khoát nhấn phím xóa.
Chờ anh viết lại xong, chỉ có một câu lời ít mà ý nhiều: "Cô có thể ra điều kiện."
Rốt cuộc, tất cả ấm áp bị đông cứng, chỉ còn lại điều kiện lạnh lẽo!
Căm hận của tôi không thể đè nén được nữa: "Điều kiện sao? Được, anh để con chó săn trợ lý Đông của nhà anh đại diện, chứng nhận bản thỏa thuận kia bị xóa bỏ!"
Có lẽ là tôi nói quá nhanh, anh không hiểu gì, nhìn tôi.
Tôi định chạy vào phòng sách, lấy bản thỏa thuận kia ra, ném thẳng vào mặt anh.
Anh nhìn nó, giống như là mắt có vấn đề, nhìn chòng chọc, cố sức nhìn từng chữ từng chữ, cũng không biết có xem xong hay không, đột nhiên soạt soạt xé hai tờ giấy mỏng thành nát vụn.
Tôi không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, bước lên nhìn anh chằm chằm: "Tôi biết đây cũng không phải là nguyện vọng của anh, căn bản là anh chán ghét tôi từ đáy lòng chán, nếu đã vậy, anh hãy đề nghị ly hôn đi, chúng ta có thể hoàn toàn giải thoát."
Ánh mắt của anh không rời khỏi môi tôi một giây nào, tôi có thể nghe được tiếng thở ngày càng nặng nề của anh, giống như tiếng sấm rền ban đêm trước khi mưa xuống.
Bút điện tử run rẩy trên màn hình một lúc lâu, anh viết được mấy chữ: "Bà nội vẫn còn ở đó."
Suýt chút nữa tôi đã quên rồi! Cuộc hôn nhân này là do Huệ Như Nhân thúc đẩy, mặc dù bà đã hấp hối, chỉ có thể dựa vào máy móc để kéo dài nhưng Úc An Thừa tuyệt sẽ không cãi lại ý bà.
Coi như bà không có ở đây thì Úc thị khổng lồ vẫn còn đó, vận mệnh của tôi vĩnh viễn đều nằm trong tay người nhà họ Úc, đời này không có đường nào có thể trốn!
Mà cái người được gọi là chồng tôi, anh ta có thể thờ ơ mặc cho người yêu của mình sỉ nhục chà đạp tôi, thậm chí hại chết tôi, cũng có thể vì để cho người yêu của mình không bị tổn thương mà hạ mình lấy lòng tôi.
Cảm giác tuyệt vọng lạnh lẽo giống như sông băng đổ xô tới, từ trái tim lan ra khắp cơ thể, tôi mặc cho mình nói ra lời ác độc nhất:
"Phải rồi, tại sao tôi phải ly hôn nhỉ? Chẳng phải ly hôn là tác thành cho hai người mất sao, vậy thì tôi thua quá thảm rồi! Không bằng đòi tiền cho nhanh, trên thế giới này không đáng tin nhất chính là con người, còn tiền có vẻ đáng tin hơn! Thế này đi, đưa toàn bộ tiền của anh cho tôi. Cơ thể anh như vậy, nhất định sẽ chết trước tôi, dưới tên anh có bao nhiêu bất động sản, bao nhiêu cổ phần, bao nhiêu tiền mặt, toàn bộ đều để tên người thừa kế là tên tôi. Chỉ cần anh để tất cả tiền lại cho tôi, tôi sẽ không bao giờ truy cứu tội của Huệ Điềm Nhi nữa, cũng không quan tâm hai người ân ái tới cỡ nào, tôi còn có thể lập tức tới chỗ ba anh nói rằng tôi thích Huệ Điềm Nhi tới cỡ nào, để ba anh cho Huệ Điềm Nhi ở lại cạnh anh cả đời!"
Tôi nói quá nhiều quá nhanh, Úc An Thừa cố gắng nhìn môi tôi, ánh mắt càng ngày càng nóng nảy mà ngỡ ngàng.
"Không hiểu sao? Không thả tôi đi thì cho tôi tiền, tôi bảo đảm sẽ không quấy rầy hai người, đây chính là điều kiện của tôi!" Tôi cười khinh bỉ, tiến một bước lại gần anh, giảm tốc độ nói, để cho anh có thể nhìn khẩu hình của mình thật rõ ràng: "Dù sao, vĩnh viễn tôi cũng không yêu một kẻ câm như anh!"
Úc An Thừa giống như đột nhiên bị mũi tên nhọn đâm trúng ngực, khuôn mặt vốn đã tái nhợt không có màu máu biến thành xám xịt, ánh mắt cũng mất hết ánh sáng, tối tăm như rừng sâu.
Anh chỉ viết một chữ rồi hít thở dữ dội: "Được."
Sau đó không liếc tôi lấy một cái, anh bỏ máy tính cầm tay lại, vịn lan can cầu thang bước từng bước đi lên lầu.
Tôi không có chút vui mừng nào khi mũi tên cắm trúng hồng tâm, trái tim như nặng nề rơi xuống đáy vực, rốt cuộc rơi xuống thực tế, lại không tránh khỏi đau, đau đến hận không thể chết đi.
Muốn ngủ nhất định là không được rồi, tôi cũng không ở lại cái chỗ hít thở không thông này nữa, cầm túi xách đi vào đêm đen bên ngoài.
Ánh đèn trong hộp đêm mập mờ âm u, uống quá gấp, tôi bị loại rượu mạnh không biết tên làm cho sặc đến phun ra, nghe "Khục" một tiếng.
Cho dù không hiểu rượu, tôi cũng biết chất lượng của rượu này hoàn toàn không sánh được với rượu nếp tinh khiết của Úc thị.
Úc An Thừa có tài ủ rượu trời sinh, ôn điềm thuần nhu (ấm, nhẹ, tinh khiết, trơn mềm), vị ngọt mà không hại sức khỏe, còn ly rượu trước mặt này lại chỉ khiến tôi càng uống càng cảm thấy chua cay lẫn lộn, giống như dìm chung với tất cả khổ sở trong lòng, khó chịu tới mức không thể nuốt xuống được nữa.
Một người đàn ông đi tới bên cạnh, cảnh giác nhìn chung quanh một chút, cúi đầu xuống hạ thấp giọng: "Cô gái, trong lòng không vui đúng không, ở đây có đồ tốt, bảo đảm có thể khiến cô quên tất cả, sung sướng hơn cả sống trên thiên đường......"
Giọng nói khàn khàn già cỗi lẫn vào tiếng nhạc huyền ảo mê hoặc của hộp đêm, giống như truyền đến từ Địa ngục sâu thẳm khiến tôi cảm nhận được sự sợ hãi như đã từng nếm qua.
Tôi đang muốn quay đầu, một cái tay khoác lên vai tôi, tôi kinh hoảng, cả người run rẩy, ly rượu trong tay đổ hết lên quầy bar.
"Sao thế, gặp quỷ à?" Tiếng nói dửng dưng của Phạm Kiến vang lên bên tai tôi.
Lúc ấy tôi mới dám ngẩng đầu, người kia đã biến mất như một bóng ma.
Phạm Kiến trả tiền rượu, kéo tôi chạy thẳng ra ngoài, lúc tới cửa giống như còn nhìn thấy người vừa nãy, tôi lấy hết dũng khí nghiêng đầu liếc mắt nhìn, cảm giác như bị sét đánh khiến tôi không dám nhìn lại lần nữa!
Người đàn ông kia, trên cằm lưa thưa chòm râu dê, khô gầy tàn tạ như một cái xác ướp!
Tôi suýt thì kêu thành tiếng, may mà Phạm Kiến đã kéo tôi ra ngoài cửa, không khí ban đêm trong trẻo lạnh lùng mới khiến tôi thoáng tỉnh táo lại.
Cảm giác đầu váng mắt hoa, miệng đắng lưỡi khô ập tới, cả người cũng không ổn, có lẽ vừa nãy chỉ là ảo giác do tác dụng của cồn rượu.
"Phụ nữ có chồng rồi, đây cũng không phải là chỗ cậu nên tới." Phạm Kiến kéo tôi đi về phía bãi đậu xe. "Úc An Thừa đuổi cậu ra ngoài ư?"
Hai hàm răng của tôi vẫn còn đang đánh vào nhau, chỉ mơ hồ nói: "Nhanh nhẹn dũng mãnh như mình thì làm sao có thể bị vậy! Ra ngoài hóng mát một chút không được à?”
Cậu ta dẫn tôi đến trước một chiếc xe hơi, hào hứng bừng bừng khoe khoang: "Nghe nói qua chưa, just for tow!"
Tôi vòng một vòng, giọng và đầu lưỡi như trở nên lớn hơn: "Ừ, đủ cho cả hai! Nhưng chẳng phải đây là cái xe chỉ người yêu mới được ngồi à? Mình có thể ngồi sao?"
Cậu ta không dương dương đắc ý như vừa rồi nữa, chỉ lầu bầu một câu: "Chẳng phải ai ngồi cũng giống nhau sao?"
"Sao thế? Vợ người ta lại tới nữa à? Mình đã nói rồi, giấy không thể gói được lửa đâu!" Tôi tự cho là thông minh, chỉ vào cậu ta cười to.
Có vẻ như cuộc sống hạnh phúc trên đời này đều giống nhau, nhưng tiếc là luôn luôn lấy hàng ngàn hàng vạn hình dáng để xuất hiện.
Vừa mở cửa xe ném túi xách vào, tôi lập tức buồn nôn, bị Phạm Kiến vô cùng hoảng sợ kéo ra.
Tôi không nôn được, nhưng thật sự rất khó chịu, quỳ gối bên một gốc cây nôn khan, Phạm Kiện vào xe lấy nước cho tôi.
Một lát sau đột nhiên cậu ta kinh hãi chạy tới, giọng vừa lớn lại vừa gấp: "Tân Nghiên, mau tới bệnh viện!"
Tôi vung tay một cái: "Mình không có điên, đang yên đang lành, tới bệnh viện làm gì!"
Cậu ta trực tiếp dí chiếc điện thoại vừa bị ném lên xe vào bên tai tôi, là giọng nói kìm nén của trợ lý Đông: "Cô Tân, An Thừa đang cấp cứu ở bệnh viện XX, phiền cô tới mau một chút!"
Tôi như người đang sốt bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, giật mình một cái từ dưới đất bò dậy.
Phạm Kiến lái xe rất nhanh, tôi không biết tại sao mình lại sợ như vậy, đã lâu lắm rồi chưa từng hoảng hốt thế này, giống như là bị hút vào một cái động tối tăm, lập tức sẽ ngập trong sợ hãi, không tài nào thở nổi.
Trong đầu lộn xộn lung tung, tôi nghĩ tới mẹ, cũng nghĩ đến mình, nếu như Úc An Thừa có chuyện gì, trị liệu của mẹ sẽ hoàn toàn bị ngừng lại, công việc của tôi cũng khó mà giữ được, đường sống của tôi và mẹ sẽ trở nên nguy khốn......
Nhưng quanh quẩn ngay trước mắt rõ ràng nhất lại là Úc An Thừa, sắc mặt anh lúc đi ra từ phòng thử đồ, bàn tay lạnh ngắt đặt trên tay tôi, còn cả vẻ mặt xám ngắt trước khi lên lầu...... Đó rõ ràng là triệu chứng phát bệnh!
Tại sao tôi lại vô tâm chạy ra ngoài như vậy!
Không! Anh không thể có chuyện gì, tuyệt đối không thể! Tuyệt đối không thể!
Trong lòng chỉ có suy nghĩ như vậy, lặp đi lặp lại, giống như một con sâu hút máu, chui vào máu tôi, điên cuồng gặm nuốt.
Đến bệnh viện, tôi lảo đảo chạy như bay vào phòng cấp cứu, trợ lý Đông đang nói chuyện với một bác sĩ trên hành lang, sắc mặt hai người đều rất nặng nề.
Tôi lao tới: "Úc An Thừa sao rồi?"
Trợ lý Đông nhìn ra sau tôi, Phạm Kiến từ phía sau vội vàng vượt lên: "Tiểu Nghiên, túi xách của cậu."
Trợ lý Đông vẫn nhìn phía sau tôi, trầm giọng nói: "Cô Tân, cô vẫn ở cùng vị này sao?"
Tôi không muốn giải thích, chỉ hỏi lại: "Rốt cuộc anh ấy sao rồi?"
Lần đầu tiên vẻ mặt của trợ lý Đông trở nên nóng nảy: "Chuyện của An Thừa không cần vị này ở lại!"
Đột nhiên tôi nhớ tới quy định trong bản thỏa thuận kia, lập tức quay đầu bảo Phạm Kiến đi trước, cậu ta không yên tâm, nhỏ giọng hỏi: "Cậu chắc chắn sẽ không bị người kia làm thịt chứ?"
Tôi lắc đầu: "Bây giờ còn chưa phải là lúc tính sổ, cậu đi nhanh đi."
Trợ lý Đông u ám nhìn Phạm Kiến rời đi rồi mới quay qua nhìn tôi.
Cửa phòng cấp cứu đóng chặt, tôi không nhìn được gì, chỉ cảm thấy càng ngày càng phiền loạn: "Vi phạm của tôi để sau này rồi tính! Mau nói cho tôi biết rốt cuộc Úc An Thừa sao rồi!"
Nhưng trợ lý Đông lại tiếp tục nêu ra nghi vấn: "Cô Tân, xin hỏi sau mười giờ tối hôm nay cô ở đâu?"
Tôi sắp điên rồi: "Đó chỉ là bạn bè bình thường, hơn nữa thời gian chúng tôi ở chung với nhau cũng không hơn một tiếng!"
"Một tiếng sao?" Trợ lý Đông hừ lạnh một tiếng. "Vừa rồi bác sĩ nói nếu như trễ hơn nửa tiếng, có thể An Thừa đã...... Cô Tân, cô còn có thể yên tâm thoải mái như vậy sao?"
Tôi che miệng, nói không ra lời, trợ lý Đông lại từng bước ép sát: "Chẳng lẽ suốt cả một ngày hôm nay cô đều không gặp An Thừa sao? Cô không biết An Thừa đang bị sốt sao?"
Tôi không biết!
Tôi hỗn loạn nhớ lại: hình như mấy ngày nay anh đều ho khan, xem kịch múa xong thì đã có chút đứng không vững, cuối cùng lúc lên lầu giống như đã bị mất hết tất cả hơi sức......
Còn nữa, hôm nay là sinh nhật của anh, mà tôi, vì để mình được thoải mái nên đã nói ra những lời cay nghiệt nhất, chọc vào chỗ đau của anh.
Nếu như anh thật sự xảy ra chuyện gì, vậy tôi chính là hung thủ, tội không thể tha thứ!