giờ sáng.
Mọi công tác hậu cần đã chuẩn bị xong mọi thứ, mọi người tham dự buổi dự thính lục tục đi vào theo sự hướng dẫn của khoa máy tính.
Thật ra chỉ có người thật sự thích thú mấy cuộc hội thảo nhàm chán hoặc là bị cưỡng chế đến đại diện một số lớp nào đó đến dự.An Tĩnh trước khi đến đây tạt ngang qua phòng nghỉ giáo viên lấy cuốn sổ ghi chép của Trần giáo sư, ghi cho có tham dự chứ cô cũng chẳng muốn dự làm gì.
An Tĩnh đi tới thì thấy rất đông sinh viên nữ đứng đợi bên ngoài nhốn nháo, cô có chút thắc mắc.
Dạo này sinh viên nữ thích thú mấy cái máy tính ID khô khan thế này sao? Cố gắng chen chân đi vào nhưng nếu không nhờ một sinh viên trong khoa máy tính mời cô vào thì An Tĩnh cũng bị vùi dập trong đám nữ sinh đang ồn ào trước cửa ra vào.
Vài phút sau, bọn họ phải giăng dây ngăn cách lối ra vào nếu không thì không có đường ra vào mất.
Trong tay cầm cuốn sổ ghi chép, An Tĩnh định ngồi tạm ở đâu đó ở các hàng dãy ghế sau nhưng lại bị mời ngồi vào chỗ của Trần giáo sư khiến cô có chút khó xử.
Cô nói muốn ngồi đây nhưng mà bọn họ cứ kiên quyết khăng khăng để cô ngồi hàng ghế danh dự đầu tiên.
Phép vua thua lệ làng, An Tĩnh chỉ đành đem đồ của mình đi tới chỗ đó ngồi chứ biết làm sao giờ.
Vài phút sau cả đại sảnh khoa máy tính cũng dần đông đúc ồn ào khiên cho An Tĩnh không khỏi phân tâm khi cô đang suy nghĩ về bài luận của một sinh viên nhờ cô xem xét.
Biết bây giờ không thích hợp cho lắm nhưng đợi ở đây thì nhàm chán lắm, cô lấy tạm tờ giấy trong cuốn sổ ra vẽ vòng nhân đôi AND giết thời gian.
Thật không hổ là học bá, đến thứ giết thời gian mà cũng chơi thứ khác người như vậy.
Khi mới vẽ đến vòng nhân đôi của nhân sơ ( vi khuẩn E.coli) thì có người dẫn chương trình đã bước vào khai mạc buổi lễ.
An Tĩnh thấy vậy liền ngừng động tác mà nhìn lên phía trên sau đó lại đảo một vòng xung quanh thì thấy cả đại sảnh chật kín người, không khỏi chậc lưỡi.
Đông thật đấy.
Cô ngồi đó nãy giờ mà không hề hay biết có một ánh mắt chung thuỷ nhìn chằm chằm về phía cô chỉ khi cô quay lui sau thì mới hoảng hốt lảng sang nhìn cái khác.
Lạc Trần không ngờ rằng hôm nay An Tĩnh đi dự thính nếu không thì anh không điên gì từ chối ghế ngồi đằng trước.
Thật điên quá đi mà!
Sau một màn chào hỏi giới thiệu, người dẫn chương trình bắt đầu dẫn dắt vào chủ đề ngày hôm nay với tên là Công Nghệ & Tư Duy Nhân Tạo.
An Tĩnh tuy không học ngành này nhưng đã từng chơi chơi nghiên cứu thử ở bên Harvard nhưng chưa được bao lâu thì cũng bỏ.
Nghe đến chủ đề khô khan, An Tĩnh bất giác không có kiên nhẫn cho lắm.
Cô lại lôi ra một tờ giấy khác để vẽ tiếp vòng nhân đôi AND của sinh vật nhân thực.
Vẽ xong thì thấy vẫn chưa xong liền bắt đầu phác thảo những thứ xung quanh đó để giết thời gian tiếp.
Đột nhiên một người gọi tên cô khiến cho An Tĩnh không khỏi nhíu mày nhìn ngó xung quanh thì được một vị lão sư bên cạnh nhắc nhở hướng mắt lên trên sân khấu.
Người gọi cô không ai khác chính là An Tố, một nữ dẫn chương trình cuốc hội thảo này.
Giọng điệu khá xấc xược, đỏng đảnh.
“Xin mời cô gái ngồi ở chỗ của Trần giáo sư ạ! Nếu như cô không muốn dự thì vui lòng không đến để không ảnh hưởng đến người khác.”
An Tĩnh nghe vậy ngước mắt nhìn lên sân khấu, cô cũng tự biết mình cũng không đúng nhưng mà điệu bộ của cô ta khá xấc láo không tôn trọng ai ra gì.
An Tĩnh không nhanh không chậm đứng dậy vặn ngược lại.
“Cô kia, cô có biết đọc chữ ở tấm biển tên này không?”
An Tố đứng trên sân khấu nhìn xuống,hống hách trả lời.
“ Sao không chứ!”
Nghe thái độ của cô ta khiến cho mấy giảng viên ở đây không khỏi nhăn mày, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn cô ta.
An Tĩnh cười nhàn nhạt, nói bâng quơ như không có.
“Tôi tưởng cô không biết đọc nữa chứ.
Vậy mẹ cô có dạy cô phải tôn sư trọng đạo không?”
“Cái cái gì?”
Sợ cô ta không nghe thấy, An Tĩnh lịch sự xin mượn cái mic đặt ở đầu trước nói lại câu nói vừa rồi.
“Tôi hỏi mẹ cô có dạy cô tôn sư trọng đạo hay không?”
Nghe vậy An Tố không khỏi đen mặt cực độ, nghe tiếng cười khúc khích của hội sảnh bản mặt than của cô ta lại biến đổi rất đa dạng màu sắc.
“Cô nói vậy có ý gì hả? Cô trong lúc dự thính không lo tập trung nghe mà còn ngồi làm việc riêng ở dưới còn muốn lý sự với tôi’’
An Tĩnh lúc này không muốn giữ mặt mũi của cô ta, trực tiếp liên hoàn cước vả mặt cô gái xấc láo này.
“Không lo nghe? Cô xứng để ra lệnh tôi sao?”
“Còn nữa dù gì tôi cũng là trong hàng ngũ giảng viên trong trường tuy là trợ giảng nhưng vẫn có chức nghiệp truyền đạt kiến thức cho các người.
Một chữ là nửa chữ cũng là thầy, với cái thái độ hống hách của cô khiến tôi cảm thấy thật xấu hổ thay cho ba mẹ cô nữa!”
Không phải do mọi người xung quanh ngăn cản thì An Tĩnh cũng cho cô ta một bài học rồi.
Trêu chọc sai người rồi đấy.
Lạc Trần ngồi đằng sau thấy thái độ của An Tố đối với An Tĩnh như vậy, đáy mắt lại ánh lên tia sát khí lạnh lẽo.
Hình như cô đã chạm vào giới hạn của tôi rồi, An Tố.
Buổi dự thính tiếp tục nhưng An Tĩnh không muốn nấn ná lại lâu, ngồi một chút thì lấy cớ nghe điện thoại rồi ra về luôn.
Lạc Trần sắp lên phát biểu nhưng thấy An Tĩnh ra về nên anh ném tập giấy cho một bạn học của mình.
Định đi ra thì bị Trịnh lão sư bắt lấy giúp ông một số chuyện, Lạc Trần không tình nguyện cho lắm nhưng vẫn phải đi theo Trịnh lão sư.
Thôi lần sau tìm cô vậy..