Nắng vàng vừa lên sau làn mây, xuyên qua rèm cửa tơ tằm kéo kín cửa sổ sát sàn.
Trên giường lớn màu trắng sạch sẽ, chăn gối xộc xệch rối um.
Lâm Diệp vẫn ngủ, vừa ôm chăn vừa say sưa đắm chìm trong mơ mộng giường chiếu.
Lục Hàn Thuyên đã dậy từ sớm, cũng thay xong một bộ quần áo thể thao, thoạt nhìn màu xanh đen kia thật quá sạch sẽ, quá nam tính.
Chỉ mới năm giờ hơn, vẫn còn quá sớm để Lâm Diệp ngủ thêm một lúc.
Lục Hàn Thuyên gọi bữa sáng mang thẳng lên phòng, tầm độ nửa tiếng đã có người ấn chuông cửa.
Anh đi ra mở, để nhân viên mang đồ ăn vào, trước khi cho vào còn căn dặn đừng lớn tiếng, anh sợ cô mèo nhỏ lười biếng bị đánh thức.
Chờ họ làm xong việc của mình rời đi, Lục Hàn Thuyên lúc này mới tiến đến bên giường, anh ngồi ở mép giường khiến một bên lún xuống.
Lâm Diệp vẫn không có ý định thức giấc, vén chăn chui vào Lục Hàn Thuyên kéo thân thể nhỏ vào người mình, tùy tiện kiểm tra thân thể trong chăn.
"Ưm..."
Ai đó sợ trúng chỗ không nên sờ làm Lâm Diệp không nhịn được rên lên một tiếng, Lục Hàn Thuyên hài lòng đến đáy mắt cũng đông đầy tình cảm.
"Diệp Diệp! Dậy đi em!"
Lâm Diệp rất mệt, không muốn dậy chút nào.
Đêm qua, Lục Hàn Thuyên chào hỏi cũng quá mức nhiệt tình, Lâm Diệp đến khuya vẫn còn bị dọa sợ.
Cô khó khăn lắm mới ngủ được, không dễ gì mới yên tâm vào giấc, còn chưa sáng, anh đã một hai muốn cô rời giường, đây là điều không thể.
"Bảo bối nhỏ! Dậy đi em!"
Lục Hàn Thuyên lại lần nữa gọi cô mèo lười.
Lâm Diệp hất tay anh ra, kéo chăn tiếp tục ngủ.
"Có dậy không? Dậy chào em trai của anh chút đi!" Lục Hàn Thuyên cười tà, thanh âm trầm ấm lọt vào tai Lâm Diệp.
Lâm Diệp nghe hai từ em trai, đại não chẳng hiểu thế nào lại gửi cho cô tín hiệu không an toàn.
Ba giây sau đó, Lâm Diệp mở to hai mắt, cô ba bước liền ôm chăn nhào xuống giường, một sự hoảng hốt khi còn chưa tỉnh ngủ khiến cô ngã đập xuống tấm chăn rớt dưới sàn.
Lục Hàn Thuyên bật cười vì dáng vẻ sợ tội bỏ trốn của Lâm Diệp, anh bò sang, lại bước xuống giường nhẫn nhịn đi đến bế cô lên.
Lâm Diệp thấy anh mặc đồ thể thao, cả người tỏa hương sạch sẽ, gỗ mộc là mùi hương đặc trưng của anh, cơ hồ lại thúc đẩy cơn buồn ngủ của cô.
Ngáp ngắn một hơi không cưỡng lại được, khóe mắt Lâm Diệp rịn ra chút nước mắt, Lục Hàn Thuyên nhíu mày ra lệnh: "Không được ngủ nữa đấy!"
Lâm Diệp lười biếng vươn vai trên tay anh, Lục Hàn Thuyên đỡ cô, chịu sức nặng thân thể Lâm Diệp để cô ưỡn người một cái.
"Đội trưởng cũng mạnh mẽ quá đi! Không cảm thấy em nặng sao?"
Lục Hàn Thuyên lườm nguýt: "Với cơ thể cân của em, một ngón tay anh cũng có thể nhấc lên."
Lâm Diệp cười hì hì, vươn người lên cổ anh tham lam hít: "Thơm quá! Em cũng muốn!"
"Em cũng thơm mà!"
"Nhưng em thích mùi của anh!" Lâm Diệp không giấu diếm, nói lên sự thích thú của mình với cơ thể anh.
Chẳng biết ngày trước mẹ Lục lúc mang thai anh có dùng thuốc hay thực phẩm hỗ trợ gì không, nhưng da thịt Lục Hàn Thuyên phải nói là thơm đến kì lạ, anh có mùi gỗ, thoang thoảng là mùi sơn trà đậm vị nam tính.
Cô không thích đàn ông dùng nước hoa cho lắm, Lục Hàn Thuyên thật khéo lại không đam mê những thứ đó.
Anh tự nhiên, mang đến cảm giác mát lạnh đến độ sảng khoái.
Lại vừa mới tắm, buổi sáng nằm trong vòng tay anh thật dễ chịu.
"Tắm rửa ăn sáng, sang gọi Dục Minh và Tư Du đi tập thể dục!"
Lâm Diệp buồn bực, treo ở trên người anh như con lười: "Đã bảo không muốn mà!"
"Không muốn cũng phải muốn!" Lục Hàn Thuyên răng đe.
Anh vì cô gái này mà hao tâm khổ tứ, sức khỏe cô căn bản không thể cùng anh phấn đấu cho tương lai, bây giờ cũng còn trẻ, hoạt động một chút cũng không sao.
Lâm Diệp ấy à, bản tính trời sinh là tham lam, ham tiền, lười biếng, lại thích dùng nhan sắc dụ dỗ những thành phần dễ mềm lòng như Lục Hàn Thuyên, bướng bỉnh của cô nói không chừng có thể đem đi luyện thành đan dược.
"Hàn Thuyên!"
Vẫn muốn kì kèo để anh cho ở nhà.
Lục Hàn Thuyên nhìn cô chằm chằm, hai mắt anh nghiêm túc, muốn nhìn xuyên qua cô.
Lâm Diệp chột dạ, bĩu môi đầy bất mãn: "Hàn Thuyên!"
"Diệp Diệp! Ngoan đi em!"
"Không muốn!"
"Em không cần hoạt động nhiều, chỉ cần cùng anh chạy bộ một chút.
Công viên buổi sáng không khí cũng dễ chịu, em thế này vừa về thành phố lại bệnh nữa cho xem!"
"Khi nào về hẳn tính!"
Cô thật sự không thích tập thể dục, môn thể thao mất sức đổ mồ hôi kia, nói thế nào cũng không tốt.
Lục Hàn Thuyên hết nói nổi, anh tự hỏi cô nhóc này làm sao qua được môn thể dục ở trường, còn tốt nghiệp loại xuất sắc chuyên ngành tâm lý học kia chứ?
Một giáo sư tâm thần học lại lười thể thao?
Cái này, ai không biết sẽ nói cô mua bằng cho xem!
Kì kèo được không? Đương nhiên là được!
Trả giá được không? Đương nhiên là được!
Kết quả thế nào?
Lục Hàn Thuyên bế Lâm Diệp trên tay hơn nữa tiếng, để cô chiếm tiện nghi trên người mình một lúc.
Qua nữa tiếng cô bảo anh bế cô vào nhà tắm, anh sẵn sàng đưa cô vào trong.
Lại bị cô gái nhỏ đưa yêu cầu giúp cô đánh răng, rửa mặt.
Lục Hàn Thuyên đúng chuẩn người đàn ông gia đình, anh chăm sóc cô như chăm sóc một đứa trẻ.
Hai người ở trong nhà vệ sinh tầm hai mươi phút thì đi ra, cho Lâm Diệp ăn sáng xong, Lục Hàn Thuyên lấy cho cô quần áo để thay.
Anh còn tận tình chọn luôn cả màu đồ lót, Lâm Diệp cũng chẳng ngại mặc vào luôn một thể.
Đồ thể thao không biết anh mua khi nào, mặc vào khá thoải mái, đầu thu lạnh nên anh chọn vải dày dặn ấm áp.
Lâm Diệp được cho một bộ màu xanh nhạt, từ kiểu cách đến logo thương hiệu giống y đúc mẫu trên người anh.
Ý tứ tốt thì không có, nhưng ý xấu thì rõ ràng có rất nhiều.
"Có cần anh mặc cho không?" Đây là lời mà bạn đội trưởng nào đó mong muốn phục vụ bạn giáo sư.
Lâm Diệp giật quần áo trên tay anh, chạy vào phòng tắm, còn không quên bỏ cho anh một câu: "Lúc anh mặc cũng đâu có gọi em mặc giúp!"
Ừ thì...!
Chẳng lẽ anh lại gọi cô dậy chỉ để nói rằng: "Diệp Diệp! Giúp anh mặc quần áo!"
Như vậy, sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất.
Đến khi rời khách sạn Lâm Diệp đã căng no bụng, đánh một vài món nhẹ bữa sáng, trong người cũng tràn đầy năng lượng.
Tư Du và Dục Minh tinh thần phấn chấn, người luyện võ bọn họ nói tập thể dục là vô cùng nhanh nhẹn, không kì kèo, khác với Lâm Diệp.
Lục Hàn Thuyên lái xe nên lúc anh nhìn sang quan sát Lâm Diệp ngồi bên cạnh, thấy cô tựa đầu vào kính cửa sổ...!Đi ngủ!
Anh đen mặt, đưa tay ký đầu cô một cái.
"Úi! Đau em!" Lâm Diệp xoa đầu vừa bị anh hành hung.
Lục Hàn Thuyên nhíu mày: "Một ngày em ngủ bao nhiêu tiếng thì đủ đây?"
"Không biết, nhưng ngủ sao cũng không đủ!"
"Nghe báo cáo cũng ngủ, ăn xong cũng ngủ, không cho em ăn em cũng đi ngủ, bây giờ bảo em tập thể dục, em ngủ từ lúc lên xe đến giờ còn chưa thỏa mãn?"
Lâm Diệp bị kiện cáo tội danh, vẻ mặt vô tội trưng ra.
Tư Du cười ở phía sau, Lâm Diệp cũng chẳng thèm để ý lời anh, tựa vào lưng ghế đầy mệt mỏi.
"Ngủ nhiều tốt mà! Anh khó khăn với chị ấy làm gì!" Tư Du bao che cho Lâm Diệp.
Dục Minh cười: "Cũng chỉ có chị ấy mới ngủ được thế thôi!"
Lục Hàn Thuyên buồn bực mắng một câu: "Nhà nuôi heo cũng không ngủ nhiều như cô ấy!"
Lâm Diệp đen mặt, nhìn Lục Hàn Thuyên bằng ánh mắt hình viên đạn: "Anh bảo ai là heo!"
"Người nào lên tiếng thì chính là người đó!" Lục Hàn Thuyên học theo thói ương bướng của cô.
Lâm Diệp phụng phịu má: "Đại nhân không chấp nhất tiểu nhân!"
"Em nói ai tiểu nhân?"
"Hứ! Ai lên tiếng thì là người đó!" Lâm Diệp nói xong thì hất mặt đi.
Lục Hàn Thuyên đang lái xe nên không thể vung tay trừng trị cô, Lâm Diệp lại càng tỏ ra không hề biết sợ.
Tư Du, Dục Minh: "Haha..."
Tư Du và Dục Minh được một tràng cười đến đau bụng.
Hai cái người này rõ ràng là một đôi, nhưng nhìn sao cũng giống hai thái cực khác nhau, một trắng, một đen, nhất định phải phân rõ thiệt hơn..