"Hôm nay em diễn không tệ, đúng là rất giống tình nhân nhỏ!"
"Ồ! Thế tiên sinh đây có mua nhẫn kim cương cho em không?" Lâm Diệp đưa bàn tay không có gì của mình ra, phe phẩy ý đòi nhẫn.
Lục Hàn Thuyên cười: "Mua chứ! Nhưng phải xem em biểu hiện thế nào đã!"
Lâm Diệp bĩu môi: "Thế nào kia! Em hiểu hiện không tốt à?"
"Tốt lắm nhưng còn thiếu một chút!"
"Không đùa nữa, em nói anh cùng Quân Kỳ đó ít qua lại sẽ tốt hơn đấy!" Lâm Diệp thật không ưa người đàn ông tên Quân Kỳ đó.
Dù bên ngoài hắn cười nói thể hiện tử tế, nhưng bên trong mấy ai biết được đang mưu tính cái gì.
Đại tá của quân đội, độ tuổi chỉ bằng Lục Hàn Thuyên, nói sao đi nữa cũng không đơn giản.
Đội trưởng Lục trước mỹ nhân liền gật đầu tuân theo, huống hồ Lâm Diệp có ý tốt nhắc nhở, anh đương nhiên phải nghe theo.
"Thông tin chúng ta điều tra án, bây giờ trên dưới Thần Quang đều biết.
Anh nói, có phải nên ẩn mình một thời gian không!"
"Ngày mai đến công viên Đông Xã chạy bộ đi!" Lục Hàn Thuyên đổi ý tưởng.
Lâm Diệp nghe đến chạy bộ, cả người cũng tự nhiên mệt ngang, cô thật sự không hợp với mấy bộ môn mất sức đó.
Lục Hàn Thuyên biết con mèo lười nhà mình rất không thích tập thể dục, cho nên sức khỏe của cô vừa yếu vừa kém.
Chạy bộ để thay đổi cơ thể, cũng tạo sức khỏe.
Lâm Diệp lười biếng như vậy, lại được anh chăm bẵm, ngày càng sẽ bị chiều hư.
"Em không muốn đâu!" Lâm Diệp trốn tránh.
Nghĩ đến việc phải dậy sớm, phải chạy bộ, chưa kể phải chuẩn bị quần áo thoải mái một chút, chạy bộ xong cả người toàn là mồ hôi, cô...!Thật sự sầu thảm.
Lục Hàn Thuyên đè người xuống, cắn lên cần cổ nhỏ một cái, Lâm Diệp chỉ kịp kêu a thì anh đã ngẩng lên.
"Không được lười biếng!"
"Em không có lười biếng! Em thật sự...!thật sự chạy không nổi!"
"Chạy không nổi cũng phải chạy, ngày mai gọi cả Tư Du và Dục Minh cùng đi!"
Lâm Diệp kêu đến mức thảm thương, Lục Hàn Thuyên chống tay đứng dậy tiện thể kéo luôn thân hình mềm ra như bún của Lâm Diệp lên.
Anh bế cô như bế một đứa trẻ, Lâm Diệp vắt hai chân bấu víu lấy thắt lưng anh, hai tay vòng qua cổ anh, để anh bế đi vào nhà tắm.
Trên đường đi Lục Hàn Thuyên cẩn thận cởi cài áo lót phía sau lưng Lâm Diệp, anh kéo ra, quăng xuống sàn.
"Này!" Lâm Diệp bất mãn.
Lục Hàn Thuyên cười cười: "Vướng víu quá đi mất!"
"Anh..."
"Em nghĩ anh chưa từng thấy sao? Từ trên xuống dưới của em, anh ngắm đến chán rồi đấy chứ!"
Lâm Diệp tá hỏa, đỉnh đầu bốc khói vì tức giận: "Lục Hàn Thuyên! Anh nhìn đến chán rồi à?"
"Không chán! Em rất xinh đẹp!"
"Rõ ràng anh nói chán em!"
"Anh không có nói!"
"Anh có!"
"Không có mà!"
"Ban nảy anh vừa nói kìa!"
"Anh nói anh chán nhìn anh rồi, chỉ thích nhìn em thôi!"
"Miệng mồm nhanh nhảu!"
Lục Hàn Thuyên bật cười, đem cô vào nhà tắm.
Lâm Diệp ở trên không mảnh vải dán vào người anh, da thịt hai người va chạm, sự mềm mại của Lâm Diệp đối chọi với sự cứng rắn đầy lực của anh.
Cô gái nhỏ thật sự rất thơm, Lục Hàn Thuyên nhịn không được mà cúi đầu hôn lên vai cô.
Khi anh thả Lâm Diệp xuống ghế thạch anh bóng loáng, liền xoay người đi xã nước ấm vào bồn tắm.
Lâm Diệp tự động kéo khóa váy, cởi xuống.
Lục Hàn Thuyên cho ít giọt tinh dầu vào nước ấm, dùng tay pha loãng ra.
Lúc anh xoay người lại vừa vặn Lâm Diệp đã cởi xong hết mọi thứ, cô trắng nõn trước làn khói mờ, như thật như ảo xõa mái tóc dài tận eo.
Tay nhỏ che đi những chỗ cần che, nhưng tay cô vốn không che hết, vòng một căng tròn lộ ra, sự xinh đẹp này thoáng chút khiến anh xịt máu mũi.
Nghĩ cũng không cần nghĩ nữa, cô thật sự đã nghĩ thông rồi.
Lâm Diệp bước đến khi thấy anh không nhúc nhích, cô vươn tay chạm lên thắt lưng cường hãn của anh.
"Em giúp anh!"
Lục Hàn Thuyên không nói gì để tay cô cởi thắt lưng, lại kéo khóa quần tây, tiếp tục cởi xuống.
Đến khi đồ lót đen bên trong hiện ra, bọc lại thứ to lớn kiêu ngạo của anh.
Lục Hàn Thuyên thấy Lâm Diệp không có ý định từ bỏ, cô nhìn người anh em kia một chút cũng không chớp mắt.
"Để anh làm!"
Lục Hàn Thuyên nắm lại bàn tay đang chuẩn bị kéo quần lót của anh xuống, anh xoay người lại tự cởi.
Nam nhân có gì đẹp, chính là bờ vai rộng tấm lưng lớn để phụ nữ tựa vào, chân dài cuồn cuộn cơ bắp, săn lại tựa như hai cái cột đình.
Chưa kể...!
Khi anh xoay lại, Lâm Diệp đánh mắt dán từ bụng nhỏ của anh đi xuống.
Đường nhân ngư hoàn mỹ như cắt, cả...!
Mãnh hổ chưa căng ở kích cỡ bình thường cũng...!Hết sức kiêu ngạo.
Cái sự lớn vượt tầm trung của nó...!E là, khi căng lên sẽ còn vĩ đại hơn gấp nhiều lần.
Lâm Diệp nuốt nước bọt, biểu cảm thoáng lơ đãng của cô bị Lục Hàn Thuyên đọc hiểu.
Anh tiến đến, kéo cô vào trong ngực.
Nói gì thì...!Cũng quá đáng.
Lâm Diệp đỏ mắt khi chỗ nhạy cảm của anh chĩa vào bụng nhỏ của cô, sức nóng hầm hập đó như muốn nướng da bụng cô chín đỏ.
"Đừng..." Lâm Diệp đẩy anh ra.
Lục Hàn Thuyên không buông tay còn xấu xa hỏi: "Đừng cái gì?"
Lâm Diệp chỉ tay đến chỗ va chạm, ngẩng lên mà cả gương mặt không giấu nổi thẹn thùng: "Của anh...!Cạ vào em!"
Đúng là xấu xa, đã cạ vào còn liên tục nóng lên, chưa kể còn co giật có tiết tấu.
Đoán chừng năm phút, Lâm Diệp đã vô tình đánh thức con quái vật giữa hai chân Lục Hàn Thuyên.
Anh bật cười khi cô gái nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy bảo vật của anh mà không sợ, ngược lại còn tỏ ra hiếu kì, thêm một chút học hỏi rất quái dị, nhưng trên gương mặt cô biểu hiện cảm xúc đáng yêu vô cùng.
"Hàn Thuyên!" Lâm Diệp ngây thơ ngẩng mặt lên đầu khó hiểu.
Lục Hàn Thuyên hửm một tiếng, đem cô bế vào bồn tắm mà anh chuẩn bị trước đó.
Đặt Lâm Diệp vào nước, cả người cô sảng khoái dễ chịu, ngồi giữa hai chân anh đương nhiên không tránh khỏi việc bạn nhỏ Lục chạm vào.
Lâm Diệp cụp mi mắt, khó khăn lắm mới dám nói với anh: "Của anh có thể đừng lớn nữa có được không?"
"Haha..." Lục Hàn Thuyên cười lớn vang vọng, nghe cô gái biểu tình bất mãn anh lại không cảm thấy xấu hổ còn vô cùng tự hào, phòng tắm chỉ nghe tiếng anh cười và tiếng giọt nước tràn ra sàn thạch anh.
Lâm Diệp mặt đỏ tía tai, hai bên mang tai cũng đỏ ửng lên.
Tầng hồng này chắc chắn không sớm tan, màn sương mờ từ nước ấm cũng không nhanh vơi đi chút nào.
Anh kéo cô vào, ép mông nhỏ đè mãnh hổ lớn hung bạo.
Anh nói bên tai Lâm Diệp: "Đừng sợ, hôm nay chỉ tắm thôi.
Lần đầu chào hỏi, em trai anh có hơi thất lễ một chút, sẽ không làm gì em đâu!"
Lâm Diệp miễn cưỡng gật đầu.
Thật là, cô gái hai mươi tám tuổi lần đầu tiên nhìn thấy thứ thô lỗ như vậy cũng trở thành cô gái mười tám tuổi, ngây thơ, trong sáng, câu trước câu sau đều khiến người ta yêu chết dáng vẻ không thông thạo đó.
Lục Hàn Thuyên biết mình nhặt được báu vật, chỉ chờ ngày cùng cô nên duyên phận, đến lúc đó anh sẽ chỉ dạy Lâm Diệp nhiều hơn.
Bây giờ, phải để cô từ từ từng bước, không thể quá vội vàng.
Thôi thì, cứ tấm uyên ương trước!.