“Quên đi, có cái gì tốt mà nói, mặc kệ tại sao, đều là em phản bội anh ấy, bây giờ em chỉ muốn cố gắng hết mức đền bù thôi.”
“Chị bị em làm tức chết mất! Em cứ như vậy oan ức mình đi, chị mặc kệ em!” Ella nói tức giận đi, mới vừa đi tới cửa thì thấy Ân Diệc Phong đứng ở cạnh cửa, bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn run lên.
“Anh…” Tần Oản giả vờ bối rối nhìn anh, “Anh ở đây đã bao lâu rồi?”
Ân Diệc Phong tìm tòi nghiên cứu nhìn cô ta, môi mỏng nhếch, “Cái gì gọi là năm ấy vì mẹ em mới phản bội tôi?”
Nghe vậy,trên mặt Tần Oản khó nén đau khổ, xoay người đi vào trong phòng, Ân Diệc Phong đẩy cửa phòng ra đi vào theo, cố chấp muốn một đáp án, “Nói rõ đi!”
Tần Oản thở một hơi thật dài, “Năm ấy bởi vì em không chịu nghe theo quy tắc ngầm của giới nghệ thuật, cho nên em nỗ lực lâu như vậy vẫn chỉ là một ngôi sao hạng ba, mẹ em suy thận cần số tiền khổng lồ để theo dõi điều trị cũng như tiền thuốc men, em nghĩ rất nhiều biện pháp, vai nào em cũng nhận hết, cho dù một ngày làm việc giờ, nhưng bởi vì giá trị của em quá thấp, trong thời gian ngắn không thể nào góp đủ số tiền kia, bác sĩ nói mẹ em nếu không thay thận thì không thể cứu được nữa, cho nên em mới…”
Nói đến câu chuyện cũ này, Tần Oản không nén nỗi nữa rơi nước mắt, lời nói đầy bất đắc dĩ và hối hận về chuyện đã qua.
“Vậy tại sao em không nói cho tôi! Tại sao không nói cho tôi!” Tâm trạng Ân Diệc Phong hơi kích động, nắm Tần Oản hai vai buộc cô ta phải quay mặt về phía anh, nhiều tiếng chất vấn!
Anh vẫn luôn cho rằng cô ta ham mê hư vinh ham danh lợi mới lên giường với đạo diễn, cho rằng cô ta chỉ vì muốn nổi tiếng…
Tần Oản hai mắt đẫm lệ, “Nói cho anh biết có ích lợi gì, lúc đó anh chẳng qua chỉ là một viên chức nhỏ, chẳng lẽ em phải nói cho anh, em cần tiền, em phải lên giường với đạo diễn mới có thể cứu mẹ em, anh muốn em nói vậy với anh sao!”
Sắc mặt Ân Diệc Phong khựng lại, nét mặt thay đổi trong nháy mắt, môi mỏng ẩn nhẫn nhếch.
Đúng vậy, lúc đó mình che giấu thân phận, khi đó anh chẳng qua là một viên chức nhỏ bé, thậm chí ngay cả cuộc sống của mình cũng là một vấn đề, cô ta đương nhiên sẽ cảm thấy nói cho anh biết cũng không giải quyết được vấn đề.
Chuyện cũ rõ mồn một ở trước mắt, anh vĩnh viễn cũng không quên được cảnh cô ta và một người đàn ông xốc xếch bò dậy khỏi giường, nhưng hôm nay sự thực lại là như thế này.
“Diệc Phong, em không có cách nào, lúc đó em thật không có cách nào hết.” Hai mắt đẫm lệ mông lung lướt qua đầu vai của anh, cô ta nhìn thấy một bóng dáng gầy yếu xuất hiện ở cửa, cô ta chợt gục trong lòng Ân Diệc Phong, hai tay thật chặc quấn vòng quanh hông của anh, trút hết tất cả uất ức cùng không cam lòng, “Là em sai rồi, là em làm sai, nhưng đó là mẹ em, em không có cách nào thấy mẹ chết được, đừng nói là thuần khiết cho dù muốn mạng của em, em cũng bằng lòng, nhưng em rốt cuộc lại phụ anh, em cho anh thấy một cảnh tượng ghê tởm như vậy, anh hận em đúng không, em biết anh hận em, là em một tay hủy đi tương lai của chúng ta, nhưng Diệc Phong, em thực sự rất yêu anh, em biết mình không mặt mũi gặp lại anh nữa, nhưng em không có cách nào quên anh được, em tự nói với mình em đã không còn xứng với anh, nhưng em thực sự không thể quên được, thực sự thực sự không thể quên được! Ô ô…”
Anh đã từng cho rằng cô ta phản bội anh, nhưng không nghĩ rằng phía sau sự phản bội đó lại có nguyên nhân như vậy.
Người phụ nữ trong ngực là người mình từng yêu, thậm chí cho tới hôm nay anh vẫn không cách nào quên cô ta đã từng trải qua cùng anh những ngày gian khổ nhất, nghe tiếng khóc thống khổ của cô ta, anh không cách nào thờ ơ được.
Áo sơmi rất nhanh bị nước mắt của cô ta thấm ướt, trong ngực cảm giác thật nóng tổn thương da thịt của anh, hai tay cuối cùng giơ lên ôm người trong ngực, trấn an thân thể nhỏ gầy cùng vai run rẩy của cô ta.
Có thể bọn họ ai cũng không sai, sai chỉ là số phận trêu người.
“Diệc Phong…” Tần Oản bất ngờ nhón chân lên hôn lên người đàn ông trước mắt, nhìn bóng dáng phía sau hốt hoảng quay đi.Lưng dựa vào tường, tay nhỏ bé mềm mại không dám tin che môi.
Lúc thấy Tần Oản nhón chân lên hôn Ân Diệc Phong, phản ứng đầu tiên của cô chính là né tránh!
Lòng của Điền Tâm Niệm hoảng loạn đến tê dại!
Vừa rồi Tần Oản nói cô đều nghe thấy, ngay cả cô cũng cảm động, Ân Diệc Phong hẳn là xúc động lớn hơn nữa?
Hai người xa nhau là bởi vì hiểu lầm có lẽ nói là bởi vì vận mệnh trêu cợt, nhưng bây giờ anh đã biết Tần Oản phản bội anh cũng không phải vì ham mê hư vinh, vậy anh sẽ làm như thế nào?
Vừa rồi Tần Oản chủ động hôn anh, anh không có đẩy ra…
Điền Tâm Niệm không dám suy nghĩ nhiều, hốt hoảng trở về phòng.
Giang Ngọc Nhân thích Tần Oản, anh cũng thích Tần Oản, bây giờ ngay cả hiểu lầm cản trở giữa hai người cũng gỡ bỏ…
Đêm nay, Điền Tâm Niệm không có đến phòng khách, cô mở to mắt chăm chú nhìn cửa phòng, cô thực sự mong muốn Ân Diệc Phong có thể đi vào, nhưng anh cuối cùng không đến…
Ân Diệc Phong nằm ở trên giường, tay gát lên trán, suy nghĩ dây dưa hỗn loạn…
Tần Oản nói muốn bắt đầu lại với anh một lần nữa.
Hiểu lầm làm cho hai người xa nhau đã sáng tỏ, trong lòng anh đã tha thứ cho cô ta rồi, mấy năm nay anh vẫn không bỏ xuống được sự phản bội của cô ta, hai người lãng phí quá nhiều năm, lúc ấy nghe cô ta nói với anh như vậy đáng lý tiếp nhận cô ta mới đúng, nhưng vừa rồi ở trong phòng Tần Oản, cô ta tràn ngập mong đợi nhìn anh, anh lại không thốt được lời nào.
Bắt đầu với cô ta một lần nữa, thì anh đương nhiên phải bỏ đi hôn nhân giữa anh và Điền Tâm Niệm.
Cái suy nghĩ này Ân Diệc Phong chưa từng nghĩ tới, cho dù trong lòng cô có người khác cho dù cô không muốn sinh con cho anh, nhưng mà anh chưa từng muốn bỏ cuộc hôn nhân này, chưa từng.
Đúng như anh nói, hôn nhân theo anh thấy rất thiêng liêng, phải có trách nhiệm.
Cho dù không nói đến trách nhiệm, anh cũng cảm thấy sống với Điền Tâm Niệm cả đời cũng không có gì không tốt, nhưng bây giờ…
Ân Diệc Phong lần đầu tiên rối ren như vậy, đối mặt tình mới tình cũ, trong lúc nhất thời anh cũng mê mang…
Điền Tâm Niệm không biết nên như thế nào đối mặt với Ân Diệc Phong cùng Tần Oản, sáng sớm nấu cơm xong rồi rời khỏi biệt thự.
Cô dự định đi một chuyến đến bệnh viện kiểm tra, sáng nay lúc chiên trứng, ngửi mùi khói dầu cô lại nôn ọe, đột nhiên liền nhớ lại hôm qua Tần Oản nói.
Cô lấy di động kiểm tra, phản ứng thời kỳ đầu mang thai, mắc ói nôn oẹ uể oải buồn ngủ, những phản ứng này cô đều có, nhưng cô cho rằng chỉ là lòng của cô gần đây gánh vác quá nặng mà thôi, không đúng lúc như vậy chứ, một lần trúng chiêu, nhưng lại là thời kỳ an toàn, nhưng mà giây phút này cô lại ngầm có chút chờ mong cái khả năng này.
Kết quả, kiểm tra xong, Điền Tâm Niệm cảm giác mình thực sự là trúng thưởng lớn!
Kết quả kiểm tra là dương tính.
Nói cách khác cô thực sự mang thai!
Cầm đơn kiểm tra, Điền Tâm Niệm thậm chí nghi ngờ đây tất cả đều là mơ, thực sự không ôm bất kỳ ảo tưởng nào, nhưng mà cô rõ ràng ở thời kỳ an toàn mà.
Điền Tâm Niệm không giải thích được, hỏi bác sĩ, nhận được giải thích là, thời kỳ an toàn cũng không phải hoàn toàn an toàn, nhưng mà tỷ lệ mang thai sẽ vô cùng nhỏ, nhưng cũng không phải là số không.
Cầm đơn xét nghiệm, Điền Tâm Niệm thẫn thờ đi ra khỏi bệnh viện.
Nói không rõ cảm giác trong lòng lúc này, có chút hoảng hốt, có chút không dám tin tưởng.
Nếu như Diệc Phong biết sẽ như thế nào?
Lòng của Điền Tâm Niệm trở nên kích động thấp thỏm không yên, lúc trước anh mong có đứa bé như vậy, cô còn nhớ lúc cô nói không có mang mặt anh khó nén thất vọng, anh vì con tự mình xuống bếp nấu ăn kết hợp đủ nguyên liệu dinh dưỡng, thậm chí vì khỏe mạnh của con cai thuốc kiêng rượu, cô cũng không nghi ngờ anh sẽ là người ba tốt, nhưng tối qua…
Điền Tâm Niệm không xác định sau khi nghe xong những lời của Tần Oản Ân Diệc Phong có dao động hay không, cho nên cô không biết đứa bé này Ân Diệc Phong còn tràn ngập mong đợi hay không.
Nhưng mà cô vẫn muốn nói cho anh biết, cô cũng không phải muốn dùng đứa bé này kiềm chế anh giữ chân anh, nhưng mà anh là ba của con cô, anh có quyền biết.
Đồng thời Điền Tâm Niệm cũng thực sự rất muốn biết phản ứng của anh sau khi biết đứa bé này tồn tại.
Điền Tâm Niệm lấy điện thoại ra muốn lập tức nói cho anh biết, nhưng gọi thì sẽ không thấy lúc đó anh có biểu tình gì, suy nghĩ, Điền Tâm Niệm quyết định tự mình đến công ty tìm anh.
Dọc theo đường đi lòng của cô vừa khẩn trương vừa kích động, nhưng mà theo bản năng không dám tăng tốc độ, cô thậm chí muốn dừng xe ở bên đường đón tắc xi đi.
Nhìn con số trong thang máy không ngừng tăng lên, Điền Tâm Niệm cảm giác tim của mình nhảy bắn ra ngoài, anh sẽ có phản ứng gì? Sẽ kích động sao? Sẽ vui vẻ sao?
Điền Tâm Niệm dào dạt mong đợi đi tìm anh, nhưng được cho hay Ân Diệc Phong vừa mới đi.
Mới đi?
“Biết anh ấy đi đâu không?” Điền Tâm Niệm hỏi.
Lý Lệ suy nghĩ một chút, “Tổng tài hình như là nhận điện thoại ở nhà xong vội vã đi.”
Nghe vậy, Điền Tâm Niệm vô ý thức nghĩ đến có phải Giang Ngọc Nhân đã có chuyện gì rồi không.
Cô lập tức lái xe về nhà, bên ngoài biệt thự không thấy xe của Ân Diệc Phong, cô vội vội vàng vàng lên lầu nhưng Giang Ngọc Nhân không có ở trong phòng.
“Tiểu Trương, mẹ chồng tôi đâu rồi?”
“Bà chủ hôm nay cùng cô Tần thư đi ra ngoài, tôi cũng không biết đi đâu nữa.”
“A, Diệc Phong đâu?”
“Cậu chủ? Cậu chủ chưa có về.”
Điền Tâm Niệm gật đầu, chắc là không có chuyện gì rồi, là tự mình nghĩ nhiều thôi.
Điền Tâm Niệm trở về phòng nghỉ ngơi, chờ khi Ân Diệc Phong tan tầm trở về cô sẽ nói cho anh biết tin cô mang thai, cô chờ suốt, mãi đến sáu giờ tối hơn, Ân Diệc Phong cũng chưa về, không chỉ có anh không về, Giang Ngọc Nhân cùng Tần Oản cũng chưa về.
Lòng của Điền Tâm Niệm mơ hồ có loại cảm giác khác thường, nhìn kim phút di động một chút một chút, cô cầm di động lên bấm số của Ân Diệc Phong.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”
Điền Tâm Niệm hoảng hốt nhiều hơn, nhịn không được bắt đầu suy nghĩ lung tung, bọn họ đi đâu, bây giờ đang cùng một chỗ sao?
Cô lại gọi tới số điện thoại của Ân Trạch, điện thoại kết nối, là tiếng của Giang Ngọc Nhân, “Alô?”
“Mẹ, sao mẹ lại về đó? Diệc Phong đang ở chung với mẹ sao?”
Ống nghe truyền đến tiếng giễu cợt của Giang Ngọc Nhân, “Có, không chỉ có Diệc Phong, Oản Oản cũng đang ở đây, hai đứa nó đã ở trong phòng rất lâu rồi, cô đoán hai đứa nó bây giờ đang làm gì đây?”