Kể từ đêm đó, Điền Tâm Niệm mỗi đêm đều chạy đến phòng khách ngủ, mặc dù hai người chưa từng nói nhiều cũng không có bất luận cử động thân mật gì, nhưng mà sáng sớm cô đều tỉnh ở trong ngực của anh, có đôi khi cô tỉnh trước, thì rời giường làm điểm tâm, có đôi khi khi cô tỉnh lại anh đã mở mắt, đôi mắt đen thâm thúy nhìn thẳng vào cô, nhìn một hồi, hai người ăn ý rời giường.
Giang Ngọc Nhân càng ngày càng thích Tần Oản, thậm chí có thể nói là ỷ lại Tần Oản. Mặc dù thái độ ác liệt hoàn toàn như trước với cô, nhưng bà đã đi ra ngoài một chút, không không khí trầm lặng như vậy nữa Điền Tâm Niệm cũng vui vẻ rồi.
Lúc cơm tối, Điền Tâm Niệm mới vừa xới cơm cho mọi người xong thì nghe Giang Ngọc Nhân nói, “Oản Oản, con buổi tối ở lại đây đi, mỗi ngày con chạy đầu nọ đầu kia, sắc mặt xanh mét hết rồi.”
“A? Dì, vậy không tốt lắm đâu?” Tần Oản có chút khiếp sợ lại ngượng ngùng nói.
“Sao lại không tốt, mỗi ngày con vội vàng trước vội vàng sau khi chăm sóc dì, ai dám nói con hả!” Giang Ngọc Nhân nói ánh mắt vẫn cảnh cáo nhìn Điền Tâm Niệm một cái, còn nói thêm, “Hơn nữa, con ở thành phố A không có nhà, một cô gái cả ngày ở trong khách sạn, dì lo lắng lắm, Diệc Phong, con nói đúng không?”
Ánh mắt của Tần Oản cũng hướng về Ân Diệc Phong.
“Tùy mọi người thôi.” Ân Diệc Phong rất tùy ý nói, nếu Giang Ngọc Nhân lên tiếng, anh cũng không có thể nói cái gì, hơn nữa Giang Ngọc Nhân tâm tình khôi phục tốt như vậy cũng là công lao của Tần Oản, nếu như ngay cả ở nhà ở cũng không đồng ý anh cũng có chút ăn cháo đá bát.
Giang Ngọc Nhân vừa nghe mặt liền vui mừng, “Dì đã nói rồi, Diệc Phong chắc chắn đồng ý, Oản Oản à, con hãy coi đây là nhà của mình yên tâm mà ở nha con.”
“Cám ơn dì... Còn Diệc Phong, vậy em cung kính không bằng tuân mệnh.” Tần Oản trong mắt đầy vui mừng nhìn Ân Diệc Phong.
Lòng của Điền Tâm Niệm chìm sâu xuống, từ đầu đến cuối cũng không có người hỏi ý của cô.
Tần Oản nhìn sắc mặt của cô không tốt, hỏi dò, “Tâm Niệm, cô… Chắc không phản đối phải không?”
“Tôi… Ọe…” Không kịp chờ Điền Tâm Niệm nói hết lời một cơn mắc ói đột nhiên dâng lên, cô nhịn không được nôn ọe.
“Xin lỗi…” Điền Tâm Niệm nói một câu, vội vã chạy ra ngoài, phía sau truyền đến rầm một tiếng!
Giang Ngọc Nhân ném mạnh chiếc đũa xuống bàn, không vui quát lên, “Con xem đi đây là thái độ gì! Không có giáo dục! Không thích Oản Oản cũng không cần phải như vậy, cái nhà này còn chưa tới phiên người ngoài như nó quyết định!”
“Dì, dì đừng nói như vậy, con nghĩ Tâm Niệm khó chịu là thật, mọi người ăn trước đi, con đi xem sao.” Tần Oản vội vàng đứng lên đi theo.
“Con xem đi, Diệc Phong, đây là sự chênh lệch giữa con vợ của con và Oản Oản, thực sự là mất mặt!” Giang Ngọc Nhân càng nói càng tức giận, thấy sắc mặt của Ân Diệc Phong cũng càng ngày càng trầm, “Mẹ, mẹ đủ rồi đó!”Điền Tâm Niệm nôn mửa dữ dội, cái gì cũng nôn không ra, còn chưa chạy đi trước khi cô nghe được Giang Ngọc Nhân nói, nước mắt chua xót rưng rưng.
“Cô không sao chứ.”
Phía sau vang lên giọng nói Tần Oản dịu dàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, Điền Tâm Niệm khựng lại, vội vàng lắc đầu, tạt nước lạnh rửa đi những thứ ẩm ướt trên mặt.
Nhìn mình tiều tụy trong gương, nhìn lại Tần Oản bên cạnh xinh đẹp động lòng người, Điền Tâm Niệm chỉ cảm thấy chênh lệch quá lớn.
“Tôi không sao, có thể là ăn thứ gì thiu, cô Tần quay về đi ăn cơm đi.” Điền Tâm Niệm không làm ư giống như bạn bè chào hỏi ân cần lẫn nhau, cô thậm chí không muốn Tần Oản sống cùng một dưới mái hiên, từ lúc nào, Tần Oản bất thình lình xuất hiện ở trong cuộc sống của mình, sau đó nhanh chóng thâm nhập, giống như không khí, dường như không chỗ nào không có mặt, Điền Tâm Niệm có chút tự giễu nghĩ, cái nhà này có lẽ rất nhanh không còn chỗ cho cô nữa.
Điền Tâm Niệm gật đầu với cô ta, muốn đi ra ngoài lại bị Tần Oản ngăn cản đường đi, mày liễu xinh đẹp của cô ta hơi nhíu, ánh mắt nhìn bụng của cô hoài nghi hỏi, “Không phải là cô đang mai thai?”
Điền Tâm Niệm sửng sốt, không nghĩ tới cô ta nói như vậy, tâm trạng khẽ động, tay vô thức đặt ở bụng.
“Kinh nguyệt tháng này của cô tới chưa?” Tần Oản hỏi tới.
Nhìn chân mày Tần Oản hơi lộ ra sắc bén nhìn chằm chằm, Điền Tâm Niệm mím môi nói, “Cái đó và cô Tần dường như không có liên quan gì nha.”
Thực ra tháng này cô còn chưa tới, với lại đã trễ khoảng một tuần, nhưng kinh nguyệt của cô luôn luôn không đều, có lúc hai tháng mới tới, cô biết thực ra khả năng mang thai rất nhỏ, cô và Ân Diệc Phong đã rất lâu chưa xảy ra chuyện đó rồi, trước khi chiến tranh lạnh, hai người cũng chỉ xảy ra một lần hơn nữa còn là thời kỳ an toàn, nhưng mà cô không muốn nói cho Tần Oản, không vì cái gì khác, đơn giản là cho dù có cũng là chuyện giữa vợ chồng bọn họ.
“Cô mang thai thật?” Tần Oản không khỏi híp mắt lại.
Đối mặt với chất vấn của cô ta Điền Tâm Niệm chột dạ, nhưng nét mặt của cô lại giả bộ không có kẽ hở, “Nếu như tôi mang thai, đây không phải là một chuyện đáng chúc mừng sao? Cô Tần phải chúc mừng chúng tôi mới đúng chứ.”
Điền Tâm Niệm ở trong lòng cực kỳ khinh thường mình một lần, không nghĩ tới cô cũng sẽ gạt người.
Mặt của Tần Oản dần dần tích tụ tức giận, lời nói chưa suy nghĩ trực tiếp thốt ra, “Cô nằm mơ đi!”
Điền Tâm Niệm chỉ là hơi sửng sờ lại không có chút nào bất ngờ, cô đã sớm biết mục tiêu của Tần Oản là Ân Diệc Phong, thử hỏi nếu như không phải là không bỏ xuống được Ân Diệc Phong, cô ta như thế nào không ngại cực khổ mỗi ngày chạy tới chạy lui.
Lời nói nói ra khỏi miệng Tần Oản trong nháy mắt cũng có chút hối hận, mặt hiện lên vẻ lúng túng.
Điền Tâm Niệm cười lạnh một tiếng, thẳng lướt qua cô ta đi ra ngoài.
Trên bàn cơm, Điền Tâm Niệm cùng Tần Oản cũng không nói, sắc mặt của Tần Oản cũng có chút khó coi, lo lắng Điền Tâm Niệm có thật sự có hay không, nếu như không có cô ta còn có cơ hội, nhưng một khi có con…
“Oản Oản, làm sao vậy? Sắc mặt có chút khó coi.” Giang Ngọc Nhân quan tâm hỏi.
“A, không sao, có thể là có chút mệt nhọc.” Tần Oản mới lộ ra một chút cười.
“Ai, làm khó cho con quá, cả ngày vì dì bận trước bận sau, nhìn con cũng gầy hết rồi, ăn nhiều chút, buổi tối sớm nghỉ ngơi.”
Ân Diệc Phong nhìn phụ nữ cắm đầu ăn cơm mà nhíu mày, cô không thoải mái sao? Sắc mặt khó coi như vậy, có chút tiều tụy còn có chút tái nhợt.
Nhìn cô cúi đầu chỉ lo ăn cơm lại không ăn đồ ăn, một bàn này đồ ăn đều là cô tự tay nấu hết.
Điền Tâm Niệm không có hứng thú gì, đặc biệt là nhìn Giang Ngọc Nhân quan tâm Tần Oản như vậy, trong lòng cô càng thêm khó chịu, quan hệ hai người bọn họ mới giống như là mẹ chồng nàng dâu bình thường, Giang Ngọc Nhân rất thích Tần Oản, bà thực ra muốn cho Tần Oản làm con dâu của bà thôi.
Thấy trong bát bỗng nhiên có nhiều sườn heo, Điền Tâm Niệm khựng lại, nghiêng đầu thì thấy đàn ông rút tay về.
Vẻ mặt Ân Diệc Phong lạnh nhạt, nhưng hành động này còn có ích hơn những lời nói thân mật.
Tối thiểu anh vẫn quan tâm cô.
Giang Ngọc Nhân nhìn hành động của Ân Diệc Phong, sắc mặt lập tức không vui.
Ăn cơm tối xong, Giang Ngọc Nhân gọi vào Ân Diệc Phong trong phòng.
“Diệc Phong, chuyện lúc trước mẹ nói với con con suy nghĩ thế nào rồi, con cũng thấy đấy Oản Oản thật là tốt cô gái.”
Ân Diệc Phong vừa nghe chủ đề này, trên mặt lập tức không kiên nhẫn, “Mẹ, không phải là con đã nói với mẹ rồi sao? Chuyện của con không cần mẹ quan tâm.”
Sắc mặt của Giang Ngọc Nhân cũng khó coi, “Không cần, không cần, nhưng chính con không gấp gáp, chẳng lẽ con cho rằng Oản Oản có thể chờ con bao lâu, cô gái tốt như vậy nếu như bị người ta đoạt đi, con sẽ hối hận cho coi! Con không phải là cũng thích Oản Oản sao? Mẹ mới vừa nhớ, trước đây con vừa mới tốt nghiệp rồi chạy ra sống ở ngoài, con nói cho mẹ biết con thích một cô gái, còn muốn dẫn về cho mẹ xem thử, có phải là Oản Oản không?”
Nhìn Ân Diệc Phong trầm mặc Giang Ngọc Nhân đã biết mình nói đúng, “Lớn như vậy, đây chính là lần duy nhất con nói muốn dẫn bạn gái cho mẹ xem thử, ngay cả trước đây con và Điền Tâm Niệm kết hôn con chưa từng chủ động nói dẫn nó tới gặp mẹ, thực ra trong lòng con thích vẫn là Oản Oản phải không? Mẹ cũng không biết lúc trước hai đứa đã xảy ra chuyện gì, Oản Oản nói nó từng xin lỗi con, con có phải cũng bởi vì chuyện đó không buông xuống cho nên mới không chịu chấp nhận nó hay không?”
Ân Diệc Phong trầm mặc không nói, chuyện đó anh đích thực không buông xuống được, “Mẹ, mẹ sao cứ ghét Niệm Niệm như vậy, cô ấy rốt cuộc làm mích lòng mẹ chỗ nào, từ lúc mẹ bị bệnh, một ngày ba bữa nào của mẹ không phải là cô ấy tự tay nấu hết sao?”
Sắc mặt Giang Ngọc Nhân không tốt, hừ lạnh nói, “Mẹ có kêu nó nấu đâu, vả lại, ngoại trừ nấu chút cơm nó còn có thể làm cái gì, mùi vị đó còn không bằng mẹ mời một đầu bếp.”
“Mẹ, sao mẹ trở nên bén nhọn như thế?” Ân Diệc Phong có chút khó có thể tin nhìn mẹ mình, “Được rồi, chuyện này không nên nói nữa, con còn có việc muốn làm, con đến phòng sách đây.”
Giang Ngọc Nhân nhìn bóng lưng Ân Diệc Phong trên mặt chợt thoáng qua vẻ không cam lòng.
Ân Diệc Phong mệt mỏi nhéo nhéo ấn đường, anh không nghĩ tới Giang Ngọc Nhân không thích Điền Tâm Niệm như thế, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu lại làm cho gay go như thế.
Đi ngang qua phòng của Tần Oản chợt nghe có người nói chuyện.
“Amy em gần đây rốt cuộc có chuyện gì vậy, phim truyền hình không nhận, phim điện ảnh cũng không nhận, ngay cả cuộc họp cũng thường xuyên tới trễ, em sẽ bị sa thải đó, đúng là em rất nổi tiếng, nhưng em có biết kịch bản hay rất khó tìm hay không, chị mất bao nhiêu sức mới giúp em nhận quay bộ phim của đạo diễn Trịnh, em lại nói không làm là không làm, đạo diễn Trịnh đã tức giận, em có phải muốn người ta nói em ỷ mình nổi tiếng mà làm phách hay không, mích lòng đạo diễn sau này có muốn diễn nữa hay không hả.” Quản lý Ella của Tần Oản tức giận đi tới đi lui tại chỗ.
“Được rồi được rồi, Ella em sai rồi có được không? Chờ tìm được một ngày, em tự mình đi xin lỗi đạo diễn Trịnh chẳng phải là được rồi sao? Bây giờ em thực sự không đi được, dì gần đây tâm tình mới đỡ hơn, chị cũng biết bộ phim này phải đi quay ở Hàn quốc, đi lần này mấy tháng không về được, em thực sự lo lắng.” Tần Oản kéo tay của Ella làm nũng đong đưa.
“Con nhỏ này, em không bỏ được anh ta thì có, anh ta đã có vợ rồi, chị thực sự là không hiểu nổi em, siêu sao quốc tế muốn đàn ông nào mà chả có, em lại hết lần này tới lần khác thích một người đã có vợ, vả lại người ta cũng chưa chắc còn thích em, anh ta vẫn còn vì chuyện trước đây giận em mà.”
Ella nhìn sắc mặt của Tần Oản cứng đờ, khẽ thở dài một tiếng, “Nếu như em thật không bỏ được anh ta, tại sao không đem nổi khổ của em nói cho anh ta biết, trước đây là mẹ của em mới để mình bị oan.”